Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 189: Chương 189: Trở lại chốn quen thuộc




Nam Cung Phong đưa lưng về phía ông, thật lâu sau mới gật đầu, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng.

Giây phút thấy con trai gật đầu, khóe mắt Nam Cung Nhữ Dương chảy xuống hai dòng nước mắt già nua vẩn đục, đồng thời nở một nụ cười như trút được gánh nặng.

Có đôi khi nhận sai với con mình cũng không phải là một chuyện quá khó, nếu không thắng nổi chúng, cần gì phải cố chấp mãi chứ.

Nam Cung Phong chính thức dọn về dinh thự Bạch Vân, tiếp quản tập đoàn Nam Cung một lần nữa, anh bắt đầu trở nên bận rộn, quản lý hai doanh nghiệp lớn là một việc cực kỳ hao tổn công sức, huống chi, hai năm qua tập đoàn Nam Cung mắc nợ đầy mình, nội bộ công ty bất ổn, anh phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực mới có thể chỉnh đốn lại, sát nhập hai công ty vào thời điểm thích hợp.

Vận mệnh đã từng không cẩn thận chia tách một mối nhân duyên, thời gian trôi qua, cứ tưởng rằng đôi bên sẽ mãi không bao giờ gặp lại, một cuộc gặp gỡ bất ngờ trong im lặng vô tình ập đến…

“Lữ Thanh Mạt, đến phòng làm việc của tôi một chút.”

Âu Dương Vân đã trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, mỗi ngày đều được gọi đến phòng làm việc của tổng giám đốc không dưới mười lần, tổng giám đốc đó không phải là ai khác, mà chính là Thẩm Thanh Ca đã thầm yêu mến Âu Dương Vân từ lâu.

“Tổng giám đốc, lại có chuyện gì?”

Cô nhìn đồng hồ trên tay, mười lăm phút trước, cô vừa đi ra khỏi chỗ này.

Mùa đông năm ngoái, ba của Thẩm Thanh Ca nghỉ hưu, anh ấy chính thức tiếp quản công ty, trong cùng ngày đó, Âu Dương Vân được điều từ bộ phận marketing đến phòng làm việc của tổng giám đốc, khiến vô số người ngưỡng mộ. Thẩm Thanh Ca đi đến đâu đều đưa cô theo, người trong công ty về cơ bản đều đã coi Âu Dương Vân là vợ tương lai của tổng giám đốc, cho rằng sớm muộn gì hai người cũng sẽ tiến đến với nhau.

Người khác cho là vậy nhưng Âu Dương Vân lại không cho là thế, trong lòng cô hết sức rõ ràng, cô và Thẩm Thanh Ca hoàn toàn không có khả năng, không phải vì Nam Cung Phong, mà là vì con đường cô đã đi qua, cô không muốn đi thêm lần nữa.

“Tối nay về thu dọn hành lý, ngày mai đi công tác cùng tôi.”

“Lại đi công tác? Đi đâu?”

“Thành phố B.”

Trái tim của Âu Dương Vân bỗng nhiên nhói lên, đột nhiên không nói nên lời.

Dường như ký ức xa xưa lại đột nhiên ùa về, một số người, một số việc, một số thứ, tất cả đều lóe lên trong đầu cô như một bộ phim điện ảnh. Hai năm rồi, bỗng nhiên nghe thấy ba từ thành phố B, ngực của cô lại có cảm giác không thở nổi.

“Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”

Thẩm Thanh Ca kinh ngạc hỏi.

Cô hoàn hồn lại, áy náy lắc đầu: “Không có gì, tôi có thể không đi được không?”

“Vì sao? Em là trợ lý đặc biệt, ông chủ đi đâu thì em phải theo đấy, đây là quy tắc nghề nghiệp, hiểu không?”

“Gần đây sức khỏe của bác gái tôi không tốt lắm, công việc của bác trai ở bến tàu quá bận, tôi muốn ở lại thành phố F để tối tiện về chăm sóc bà ấy.”

“Chỉ vì nguyên nhân này ư? Không sao, tôi sẽ tìm cho bác gái một người giúp việc tốt nhất thành phố F, đảm bảo chăm sóc bà ấy cẩn thận, thiếu một sợi tóc em có thể bắt đền tôi. Thế nào?”

Âu Dương Vân lộ vẻ khó xử: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng ngoài tôi ra, bác gái tôi không quen để người khác chăm sóc.”

“Vậy đưa luôn bác gái của em theo là được.”

“Sếp Thẩm, đừng đùa nữa được không? Công ty nhiều cấp cao như vậy, anh tùy ý mang theo ai cũng được, tại sao phải làm khó dễ tôi?”

Thẩm Thanh Ca thấy vành mắt cô hơi đỏ, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Em gạt bỏ việc đến thành phố B như thế, lẽ nào ở thành phố B có người em không muốn gặp?”

“Không có.”

Cô không hề nghĩ ngợi lắc đầu bác bỏ.

“Vậy thì được rồi, nếu không có người em không muốn gặp, tại sao em lại từ chối đến thành phố B? Những lần công tác trước không hề thấy em như vậy.”

Âu Dương Vân thấy Thẩm Thanh Ca cố ý muốn đi cùng cô, thực sự hết cách, tức giận hỏi: “Công ty nào?”

“Cái gì công ty nào?”

“Lần này phải hợp tác với công ty nào?”

“Tập đoàn Ái Vân.”

Âu Dương Vân vừa nghe không phải tập đoàn Nam Cung, trái tim thấp thỏm mới thả lỏng, cô gật đầu: “Vậy được, có điều chúng ta phải nhanh chóng trở về, bác gái của tôi không thể không có ai chăm sóc.”

“Biết rồi.”

Thẩm Thanh Ca không vui liếc cô: “Có đôi khi tôi thật nghi ngờ không biết ai là thư ký ai là sếp, còn có chuyện thư ký bảo sếp mau trở về, thật chẳng có đạo lý gì cả.”

“Còn không phải là vì ai đó luôn mượn cớ đi công tác mà quấy rối tôi.”

Âu Dương Vân và Thẩm Thanh Ca quen biết nhau đã lâu, thêm nữa anh thường đến nhà bác gái cô ăn cơm chùa, quan hệ của hai người đương nhiên không đơn thuần là cấp trên cấp dưới, mà giống bạn bè hơn.

“Tôi quấy rầy thành công không?”

“Đó là do tôi có khả năng tự vệ tốt, nếu không... anh đã sớm đắc thắng rồi.”

“Vậy lần sau nhờ em tự vệ yếu hơn một chút được không? Để tôi đắc thắng một lần thì có sao? Em có biết rằng biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh tôi, tôi đều không do dự đá họ hết không?”

“Để tránh rơi vào tình trạng bị đá, phải duy trì cảnh giác ngay từ ban đầu mới tốt.”

“Ai bị đá? Em sao? Đùa gì thế, tôi nằm mơ cũng muốn ở bên em, em ở bên tôi, tôi chắc chắn sẽ cung phụng em như bà hoàng, thế nào? Theo tôi chứ?”

“Anh là đồ quỷ.”

Âu Dương Vân chẳng biết nên khóc hay nên cười, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Tiếp xúc càng lâu, cô càng cảm thấy Thẩm Thanh Ca giống một tên vô lại, có đôi khi để tránh mình động lòng, cô luôn phải thật lý trí nhắc nhở bản thân mình.

Tập đoàn Ái Vân...

Cô ngồi bên bàn làm việc, mới cảm giác cái tên này có chút là lạ, nhưng cuối cùng kỳ lạ ở chỗ nào, cô cũng không nói rõ được. Chỉ là giờ khắc này, trái tim của cô không hiểu vì sao lại đập rất mạnh.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Ca lái xe đón cô đến sân bay, Âu Dương Vân xách hành lý từ trong nhà đi ra thực sự khiến anh giật mình.

Anh bước nhanh tiến lên, ngạc nhiên hỏi: “Em làm gì vậy? Đặc vụ hay gián điệp?”

Nhìn trang phục của cô, trên mặt kính râm đen, đầu đội chiếc mũ vàng nhạt che mặt, cổ quàng một chiếc khăn choàng, nếu không rõ dáng vóc của cô, anh cũng không nhận ra người đứng trước mặt là ai.

“Bác gái của tôi nói khí thải ở thành phố B tương đối nghiêm trọng, bắt tôi phải bọc thật kín, tôi cũng hết cách.”

“Nói bậy.”

Thẩm Thanh Ca đón lấy hành lý của cô: “Thành phố B là thành phố có môi trường tự nhiên tốt nhất, lần này định xây một nhà máy ở đó.”

Hả? Âu Dương Vân kinh ngạc trong lòng: “Tại sao lại xây nhà máy ở thành phố B? Thành phố có môi trường tốt còn nhiều mà, thành phố B cách xa thành phố F như vậy, muốn kiểm tra xem xét công việc cũng không tiện!”

Thực ra cô đâu có quan tâm nhà máy xây ở chỗ nào, điều cô quan tâm là cứ đôi ba ngày Thẩm Thanh Ca có mượn cớ đi thị sát mà đưa cô đến thành phố B hay không.

“Gần hay xa không phải là vấn đề, kiếm tiền mới là quan trọng.”

Hai người đáp máy bay đến thành phố B lúc chạng vạng tối, lúc đến khách sạn, Âu Dương Vân thừa dịp Thẩm Thanh Ca không chú ý, len lén chạy ra ngoài.

Ngắm nhìn thành phố quen thuộc, cô cảm giác kích động đến phát khóc, trái tim vẫn nhói đau, nhà hàng cô và Nam Cung Phong đã từng ăn, con đường cô đã đi cùng Nam Cung Phong, phong cảnh cô và Nam Cung Phong từng cùng nhau ngắm nhìn, tất cả đều rõ mồn một đập vào mắt cô.

Quả nhiên cô không thể quay lại, đứng trên mảnh đất ngập tràn kỷ niệm, trái tim vừa liền sẹo của cô lại bắt đầu rỉ máu.

Anh và cô ấy chắc chắn sống rất hạnh phúc, con của hai người hẳn là hai tuổi rồi.

Đứa trẻ ấy sẽ giống ai nhỉ? Tuy rất không cam lòng, nhưng cô vẫn hy vọng giống Nam Cung Phong. Giống anh thì đứa trẻ mới không đến nỗi hết thuốc chữa như mẹ nó.

Thẫn thờ đi đến một cửa hàng bán hoa, cô nói với chủ tiệm: “Cho tôi một bó hoa bách hợp.”

Hoa bách hợp là loài hoa lúc sinh thời mẹ cô thích nhất, hai năm rồi chưa từng đặt chân đến thành phố B, suốt hai năm chưa từng tới thăm mẹ, mẹ sẽ không oán giận cô đâu, mẹ nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm không muốn trở về của cô.

Bầu trời nổi lên một trận gió to, cô kéo chiếc mũ bị thổi xiêu vẹo trên đầu, kính râm và khăn quàng cổ đã tháo ra lúc ở khách sạn, lúc đi quên mang theo, chỉ có thể dựa vào chiếc mũ này để che khuất khuôn mặt của mình. Gió ngày càng thổi mạnh, mắt thấy trời sắp mưa to, Âu Dương Vân đẩy nhanh tốc độ bước chân, muốn lên núi kịp trước khi trời mưa.

Trên đường có chút hỗn loạn, cô đi vội vàng lại cúi đầu, kết quả không cẩn thận va phải một người đi đường, mũ rơi trên mặt đất, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi...”

Khom lưng nhặt chiếc mũ trên đất, trong khoảnh khắc cô đứng lên, một chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua cô, người đang ngồi trong xe là bà Nam Cung, ánh mắt lơ đãng giao nhau, Triệu Tịch Lận như đang mơ hét lên: “Tiểu Vân...”

“Dừng xe! Dừng xe! Mau dừng xe!”

Bà vội vàng hét lên với tài xế: “két” một tiếng, xe dừng lại, bà mở cửa xe nhảy xuống, nhìn kỹ lại nơi lúc nãy, đâu có Âu Dương Vân, ngay cả một bóng ma cũng không có...

“Là mình hoa mắt sao...”

Triệu Tịch Lận ngây người tại chỗ tự lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.