Chờ khi kịp phản ứng, Nam Cung Phong vội vã đứng dậy đuổi theo. Anh chạy tới toilet bên cạnh phòng họp, đúng lúc thấy Âu Dương Vân đang khom người nôn ọe không ngừng, anh đau lòng bước tới vỗ vỗ lên lưng cô, hỏi đầy nghi hoặc: Em bị sao vậy?
Âu Dương Vân nôn tới mức ói ra cả mật vàng. Cô mệt mỏi nắn bóp trán: Không sao đâu, chắc là tối qua ăn gì đó làm đau bụng.
Biết thế anh không cho em cùng tới đây rồi. Nhưng mà nhà hàng đó trước nay vốn vệ sinh khá ổn, sao lại khiến em bị ngộ độc như thế này chứ.
Thật ra ngoài việc ngộ độc thực phẩm ra thì còn một khả năng khác, chẳng qua vì Âu Dương Vân mắc bệnh vô sinh nên hai người không hề nghĩ theo hướng đó.
Thật sự là không sao chứ? Trông mặt em tái lắm, để anh bảo người đưa em về nghỉ nhé?
Không sao đâu, ói ra được là đỡ hơn rồi. Chúng ta vào thôi.
Âu Dương Vân quay trở lại phòng họp, xin lỗi và giải thích với mọi người: Xin lỗi các vị, ban nãy có chút chuyện, tôi tiếp tục trình bày cho mọi người đây.
Buổi chiều, ngoại trừ những lúc thi thoảng bị chóng mặt ra, Âu Dương Vân không còn bị nôn mửa nữa. Chiều tối lúc tan làm, Nam Cung Phong chạy tới bên cô: Vân à, tối anh phải đi ăn với khách hàng ở Đức, em không cần đi theo đâu, cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Vâng. Âu Dương Vân cầu mong còn không được.
Cô tự mình lái xe về dinh thự Bạch Vân, đỗ xe rồi đi vào phòng khách. Cô lẳng chiếc túi xách trong tay ra, mệt mỏi đổ người xuống ghế sô pha.
Vân à, sao lại về một mình thế? Tối nay chồng con không về ăn cơm nhà à?
Vâng mẹ ạ, anh ấy phải tiếp khách.
Vậy con là thư ký của nó mà không đi cùng à?
Con đang không được khỏe mẹ ạ.
Hả, có nặng lắm không?
Mẹ chồng ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay áp lên trán cô: May quá, không bị sốt.
Vâng, con chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi.
Vậy đi rửa tay rồi chúng ta ăn thôi, ăn xong con lên tầng nghỉ ngơi sớm đi.
Bữa tối của nhà Nam Cung trước nay vẫn luôn thịnh soạn. Bất kể là con trai con dâu có về nhà ăn tối không, bà vẫn dặn người hầu chuẩn bị một hai món mà hai người thích ăn.
Trên mâm cơm tối nay có món móng giò kho tàu mà bình thường Âu Dương Vân thích ăn nhất. Cô vừa ngồi xuống, bà đã gắp một miếng cho cô: Đây là thịt lợn được vận chuyển từ thành phố E tới đó, chất thịt rất tươi mới. Con nếm thử xem.
Vâng, con cảm ơn mẹ.
Buổi sáng Âu Dương Vân đã nôn một trận, trưa lại không ăn gì, nên lúc này cô cảm thấy khá là đói.
Cô gắp miếng móng giò mỡ màng màu đỏ lên, cắn một miếng: Vâng, ngon thật.
Khi cô định gắp miếng thứ hai, cảm giác buồn nôn khủng khiếp lại ùa tới. Cô ọe một tiếng rồi nhanh chóng che miệng chạy vào toilet.
Bà Nam Cung hoảng sợ, cũng nhanh chóng chạy theo. Thấy con dâu cúi người vào bồn cầu nôn khan không ngừng, bà vội vàng chạy tới hỏi: Vân, con bị sao thế?
Tối hôm qua con bị ngộ độc thực phẩm, sáng nay mới nôn một lần rồi ạ.
Âu Dương Vân đứng dậy, với lấy một chiếc khăn lau miệng.
Nghe con dâu nói là sáng đã nôn một lần, là người có kinh nghiệm nên bà Nam Cung lập tức vui mừng thấy rõ: Kinh nguyệt tháng này của con có đúng ngày không?
Âu Dương Vân hơi ngẩn ra, vừa đi ra ngoài vừa đáp: Trước giờ kinh nguyệt của con không đều cho lắm, trễ bảy tám ngày là chuyện bình thường.
Vậy tháng này đã hết chưa?
Cô nghĩ rồi đáp: Hình như là hết rồi ạ.
Trời ạ, thế này thì không bình thường rồi. Có phản ứng thế này chắc chắn là không bình thường rồi.
Bà Nam Cung vui sướng cầm tay cô: Đi nào, giờ mẹ đưa con đi bệnh viện khám xem sao.
Mẹ à, mấy giờ rồi kìa? Bệnh viện người ta nghỉ hết rồi. Nếu muốn đi thì mai mẹ con mình đi nhé, chứ bây giờ con nghỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Bà Nam Cung vỗ đầu mình một cái: Xem kìa, mẹ đúng là già rồi nên hồ đồ. Vậy con mau đi nghỉ đi, sáng mai mẹ sẽ dẫn con đi.
Nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của mẹ chồng, Âu Dương Vân lẳng lặng quay người đi, lòng chua xót không thôi. Cô biết là mẹ cho rằng cô có thai, điều đó đã tạo ra một áp lực vô hình đè nặng lên cô. Cô biết rõ cơ thể mình như thế nào nên cô rất sợ cuối cùng mẹ sẽ phải thất vọng.
Cho dù đã hai năm trôi qua, chuyện bị vô sinh vẫn là cây dằm ghim sâu vào trái tim cô, không thể nào nhổ ra được.
Sáng sớm hôm sau, khi Nam Cung Phong tỉnh dậy, Âu Dương Vân đã cầm sẵn bộ quần áo mà anh sẽ mặc trong hôm nay. Cô ôm cổ anh, dịu dàng nói: Hôm nay em không đi công ty đâu.
Sao vậy?
Người vẫn còn hơi khó chịu, mẹ bảo hôm nay đưa em đi bệnh viện khám.
Cũng được, có cần anh đi cùng không?
Không cần, em có bị gì nặng đâu mà. Hôm nay anh còn phải ký hợp đồng với mấy người ngoại quốc kia. Công việc quan trọng hơn.
Nam Cung Phong hôn lên má cô: Vậy thôi, có gì nhớ gọi cho anh nhé.
Sau khi ăn sáng xong, người lái xe đưa hai mẹ con tới bệnh viện. Giống với cảm xúc thấp thỏm bất an khi cùng mẹ chồng tới bệnh viện vào hai năm trước, chỉ là lần này cô cảm thấy bất an không phải vì e sợ liệu mình có bị vô sinh không, mà là có phải mình đã có thai không. Dọc đường đi mẹ chồng cô cứ khẳng định chắc nịch là cô đã mang thai. Liên tưởng tới những triệu chứng khi mang thai, cô cũng bắt đầu ít nhiều nghĩ theo hướng đó. Chỉ là cô không thể tưởng tượng được nếu cô thật sự mang thai, như vậy sẽ vui mừng tới mức nào? Tối hôm qua cô còn nằm mơ thấy thiên sứ đang vẫy tay với cô.
Cô Lữ Thanh Mạt, mời cô đi theo tôi.
Âu Dương Vân đang mải mê tưởng tượng, không kịp phản ứng, cô y tá lại gọi một lần nữa: Ai là Lữ Thanh Mạt?
Hả? À, là tôi.
Âu Dương Vân vội vã đứng lên.
Bà Nam Cung đi theo cô vào phòng bác sĩ, trề môi tỏ vẻ bất mãn: Khi nào con bớt thời gian đi đổi tên đi. Đang tên Vân tự dưng đổi thành Thanh Mạt làm gì chứ, nghe đã thấy không xuôi rồi.
Ngồi trước mặt bác sĩ, trái tim Âu Dương Vân đập nhanh như nổi trống. Nữ bác sĩ thân thiện và dễ gần hỏi: Cô thấy không thoải mái chỗ nào?
Âu Dương Vân miêu tả về tình hình cơ thể mình mấy ngày gần đây một lượt: Ăn ngủ, có cảm giác choáng váng, người mệt mỏi, nôn ọe.
Kinh nguyệt tháng trước vào ngày nào?
Ngày mười sáu.
Bác sĩ tính toán rồi nói: Cô đi xét nghiệm nước tiểu đi.
Xét nghiệm nước tiểu là một phương pháp kiểm tra rất nhanh gọn và đơn giản. Khi cô cầm tờ giấy xét nghiệm trở lại phòng khám, bác sĩ thông báo rất chắc chắn: Chúc mừng nhé, cô đã có thai rồi.
Bà Nam Cung đột nhiên kích động nhào tới trước mặt bác sĩ, giơ tay đè vai bác sĩ xuống: Thật vậy à? Cô nói thật hả?
Vâng, là thật.
Bịch, khi bà Nam Cung quay đầu lại, con dâu bà đã ngất xỉu.
Khi tỉnh lại Âu Dương Vân nhìn thấy những khuôn mặt lo âu lần lượt hiện ra trước mắt, có mẹ chồng, em cô và cả Nam Cung Phong. Vừa thấy cô tỉnh, Nam Cung Phong hưng phấn ôm chầm lấy cô, run rẩy nói: Vân à, em có thai rồi, bác sĩ nói là em có thai rồi. Chúng ta có con rồi, chúng ta có con rồi!!
Nam Cung Phong kích động hơn bất cứ ai khác, tới mức bắt đầu nói năng lộn xộn.
Âu Dương Vân bỗng òa khóc. Cô ngất xỉu là vì hưng phấn quá độ, cô chờ ngày này đã quá lâu rồi, thậm chí có lần cô còn cho rằng mình không thể chờ đợi được nữa. Giây phút khi bác sĩ thông báo là cô đã mang thai, đó là một loại cảm giác hạnh phúc không chân thật như trời đất quay cuồng.
Vân, sao em lại khóc? Đây là tin mừng mà? Sao em lại khóc?
Vừa nhìn thấy nước mắt cô tuôn rơi như vỡ đê, Nam Cung Phong cảm thấy nhói lòng.
Em vui, em đang vui quá mà...
Bà Nam Cung cũng kích động tới nước mắt lưng tròng: Vân, ai cũng vui mừng cả mà. Mẹ cũng vui sắp ngất rồi.
Với cả gia đình đã từng kề cận vực sâu tuyệt vọng mà nói, đứa bé tới muộn này quả thật là tin rất đáng vui mừng. Mỗi một thành viên trong nhà Nam Cung đều cảm thấy may mắn với tin vui trời ban này.
Y tá đi tới, mỉm cười nói: Bác sĩ Vương nói là nếu thai phụ đã tỉnh thì mời đến phòng siêu âm B để xác định số tuần thai.
À vâng, chúng tôi qua đó ngay đây.
Bà Nam Cung vội nói với con dâu mình: Thôi đừng khóc nữa, đi siêu âm đã.
Đoàn người đi tới phòng siêu âm B, y tá nói: Tối đa chỉ được một người vào cùng, không thể cùng vào hết được.
Bà Nam Cung ngó nghiêng, tuy cũng rất muốn vào trong nhưng cuối cùng bà đành dằn lòng lại, nhường cơ hội cho con trai: Phong, con vào cùng vợ con đi.
Nằm trên giường ở phòng siêu âm B, cảm nhận cảm giác lành lạnh trên bụng, khóe mắt Âu Dương Vân vẫn đong đầy nước mắt hạnh phúc.
Ồ, còn là thai song sinh này!
Bác sĩ kiểm tra cho cô hô lên đầy khó tin. Nam Cung Phong lại càng cảm thấy khó tin hơn, vội vàng qua đó hỏi: Ở đâu? Ở đâu?
Thấy chưa? Chỗ này có hai phôi thai này.
Chỉ thấy trên màn hình màu có hai chấm to bằng hạt đậu đen đang kề sát bên nhau. Tuy chưa phát triển ra hình dáng hoàn thiện của thai nhi, nhưng khoảnh khắc này vẫn khiến Nam Cung Phong vui quá mà rơi giọt nước mắt xúc động khi lần đầu được làm ba.
Ra khỏi phòng siêu âm B, bà Nam Cung và con gái vội vã chạy tới chỗ con dâu, gấp gáp hỏi: Sao rồi? Đứa bé bình thường chứ?
Âu Dương Vân kích động không nói nên lời, Nam Cung Phong thì vành mắt đỏ bừng, nghẹn ngào không thôi.
Rốt cuộc là thế nào? Hai đứa nói đi chứ?
Bà Nam Cung nhìn con trai mắt đỏ bừng thế kia, cả trái tim như thót lên tận cổ họng.
Mẹ...
Ừ, con nói nhanh lên?
Là thai song sinh.
Thai song sinh...
Một tiếng bịch vang lên, bà mềm oặt người ra, ngất xỉu như con dâu mình.
Ông trời đúng là hậu đãi nhà Nam Cung bọn họ. Cứ tưởng rằng từ nay hương hỏa sẽ đứt đoạn, nào ai ngờ không những không đứt đoạn hương hỏa mà còn có được hai đứa bé một lúc.
Ơn huệ trời ban này tới quá đột ngột khiến không ai kịp chuẩn bị tinh thần.
Một ngày kích động lòng người, cả nhà bọn họ sẽ không quên được khoảnh khắc lịch sử này. Chờ khi bà Nam Cung tỉnh lại, cả nhà hoan hỉ ra về.
Con dâu, mau ngồi xuống đi.
Bước vào nhà, bà Nam Cung lập tức đỡ tay con dâu dìu cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó triệu tập quản gia gọi tất cả người hầu tới, chính thức tuyên bố: Mợ chủ đã mang thai bảy tuần, từ hôm nay trở đi, mọi người nhất định phải hầu hạ cẩn thận. Trong bụng mợ chủ đang mang hai đứa bé nhà Nam Cung, phải lên dây cót tinh thần, không được để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Vâng, thưa bà chủ.
Đám người hầu đồng thanh lên tiếng, ai nấy đều tỏ ra vui mừng. Bình thường Âu Dương Vân vốn là người hiền hòa nên người hầu rất quý mến cô. Nay mợ chủ, người vì bị vô sinh mà bỏ nhà đi hai năm, đã mang thai đứa bé nhà Nam Cung, nên bọn họ đều thật lòng vui mừng thay cho cô.