Trống trải, âm u như chết. Một lúc lâu sau, Nam Cung Phong mới lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.
“Có lẽ em không coi trọng đáp án, nhưng nó lại rất quan trọng đối với anh. Nếu như anh không thể tháo gỡ được khúc mắc trong lòng, cả đời này anh sẽ không cam tâm.”
Bỗng nhiên nghe thấy vậy, Âu Dương Vân vội vàng đẩy anh ra: “Điều làm anh không cam tâm không phải là bị người ta phản bội, mà là người phụ nữ đó không trở thành vợ của anh.”
“Âu Dương Vân!”
Nam Cung Phong hơi tức giận: “Sao em phải xuyên tạc suy nghĩ có anh thế chứ? Rõ ràng em biết anh không có ý này mà!”
“Xin lỗi, điều mà em có thể hiểu chỉ đến thế mà thôi. Anh không cần phủ nhận, dù sao thì hôn nhân đối với anh cũng chỉ đơn giản như vứt đi một bộ quần áo, anh có thể vứt em đi, sau đó lại nhặt em về!”
“Không được phép nói lung tung!”
Nam Cung Phong thực sự nổi giận rồi. Anh bỗng nhiên nghiêng người về phía trước rồi dùng thân hình cường tráng của mình hung hăng ép lấy cô, đè cơ thể mảnh mai của cô xuống dưới thân một cách dễ dàng. Sau đó vây cô lại trong không gian tràn đầy hơi thở nóng rực và âm trầm, làm cô không rét mà run.
“Anh không cho phép em nói những lời như thế nữa...”
Nghe thấy giọng nói của anh, ngửi thấy hơi thở của anh, thân thể mềm mại của cô bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó, cô lại càng run rẩy kịch liệt, mong manh, yếu đuối giống như một nụ hoa bị vùi dập trong mưa bão. Lúc bị anh cắn lên vành tai, cô vội vàng ra sức giãy giụa: “Thả em ra! Anh thả em ra! Đi tìm Đường Huyên ấy. Em không trách anh đâu, anh cứ đi tìm cô ta đi!”
“Không cho phép em nhắc đến tên của cô ta nữa!” Người đàn ông phía trên thở mạnh một tiếng, sau đó ép chặt cô xuống dưới thân rồi đùng đôi chân dài của mình để khống chế đôi chân nhỏ bé, mềm mại vẫn đang giãy giụa. Cuối cùng anh vỗ vào bờ mông căng tròn của cô: “Anh nói rồi, bây giờ em mới chính là vợ của anh!”
“Nhưng anh lại không coi em là vợ...” Cơ thể mềm mại của Âu Dương Vân liên tục giãy giụa, cô muốn vùng dậy. Nhưng chính vì động tác mãnh liệt này mà cổ áo của cô từ từ trượt xuống: “Anh buông em ra, em ghét anh!”
Nghe thấy câu “em ghét anh”, ngọn lửa giận trong lồng ngực Nam Cung Phong lại càng cháy mãnh liệt, nó bùng lên thành cơn giận cực lớn. Lúc này, anh lật người con gái đang giãy giụa dưới thân lại, kéo vào lồng ngực săn chắc của mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mê người kia một cách mạnh mẽ!
Anh hôn lên cả những giọt nước mắt, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy eo cô. Anh dùng lực rất mạnh, chỉ hận không thể ngắt đôi chiếc eo không nghe lời này.
Cô gục vào lồng ngực của Nam Cung Phong. Cô không thể nhìn thấy gương mặt anh nhưng lại có thể nhìn thấy dục vọng rực lên trong đôi mắt sâu như hồ không đáy. Quá nồng nhiệt, quá sáng rõ, khiến cô hơi rùng mình.
Cơ thể từ từ mềm nhũn, khoái cảm trên cơ thể dần dần làm ý thức của cô trở nên rối bời. Cô thực sự rất hận người đàn ông này, nhưng cô cũng rất yêu anh.
Sau cuộc mây mưa, Âu Dương Vân dần dần tỉnh lại, sự đau nhức, tê dại vẫn chưa biến mất, cảm giác va chạm mãnh liệt giữa hai chân vẫn còn.
Cánh cửa nhà vệ sinh vang lên một tiếng két, Nam Cung Phong chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm đi ra, mái tóc ngắn vẫn còn ẩm ướt, đôi môi mỏng hiện lên vẻ dịu dàng: “Anh bế em đi tắm...”
Âu Dương Vân bò dậy, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia trống rỗng, cô không để anh bế mà tự đi vào nhà vệ sinh.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, mãi vẫn chưa ra ngoài.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định hẹn gặp Triệu Diệc Thần. Cô gọi vào số điện thoại mà Triệu Diệc Thần để lại, anh ta không hề từ chối mà đồng ý hẹn gặp cô ngay.
Chiều tối ngày hôm sau, Âu Dương Vân đến gặp anh ta theo đã hẹn tại một quán cà phê. Anh ta mặc một bộ quần áo da, trên vai đeo một chiếc đàn ghi ta lớn. Hình như anh ta định đi đâu đó để biểu diễn, hoặc là vừa biểu diễn xong.
Nhìn thấy Triệu Diệc Thần từ xa, Âu Dương Vân thừa nhận anh ta là một người đàn ông vô cùng tuấn tú. Nếu như không phải rời xa Nam Cung Phong vì lý do khác thì Đường Huyên thích một người đàn ông thế này cũng không phải là không có khả năng.
“Cô chờ lâu lắm rồi phải không?”
Triệu Diệc Thần đặt cây đàn ghi ta xuống rồi nở một nụ cười tỏa nắng với cô.
“Không lâu lắm đâu, anh uống gì?”
Âu Dương Vân đẩy menu đến trước mặt anh ta.
“Cappuccino đi.”
Triệu Diệc Thần tùy tiện liếc mắt.
Cô gọi nhân viên phục vụ đến: “Hai tách cappuccino.”
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Triệu Diệc Thần đi thẳng vào vấn đề.
“Anh có thể dẫn tôi đi gặp Đường Huyên không? Tôi có một số chuyện muốn nói với cô ấy.”
Anh ta yên lặng một lúc rồi lắc đầu: “Xin lỗi, chuyện này thì tôi cũng bó tay thôi.”
“Tại sao? Anh nên biết là em họ anh cũng đang tìm cô ấy mà, chẳng lẽ anh hy vọng anh ấy sẽ tìm thấy trước à?”
“Cậu ấy không thể tìm được đâu.”
Triệu Diệc Thần hoàn toàn chắc chắn.
Nhân viên phục vụ mang cà phê đến, Âu Dương Vân vội vàng uống một ngụm: “Nhưng nếu đã quay về thì tại sao còn trốn tránh, không chịu gặp người khác? Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?”
“Quan hệ giữa cô và cô ấy chưa đến mức bất cứ khi nào cũng có thể gặp nhau.”
“Ý của anh là gì? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi muốn gặp Đường Huyên chỉ vì muốn công kích cô ấy thôi à?”
“Không hề.”
“Nếu đã không thì tại sao lại không để tôi gặp chứ? Tôi chỉ có một số chuyện muốn nới với cô ấy thôi.”
Triệu Diệc Thần khẽ thở dài: “Thật sự xin lỗi, tạm thời Đường Huyên không muốn gặp bất cứ ai. Chờ đến khi cô ấy muốn gặp mặt mọi người, cô ắt sẽ gặp được thôi.”
Thấy anh ta giữ vững lập trường như vậy, Âu Dương Vân chỉ hỏi một câu cuối cùng: “Thực sự không được à?”
“Ừm.”
Anh ta lại từ chối.
“Được thôi, nếu như đã không tiện như thế thì tôi cũng không làm khó anh nữa.”
Âu Dương Vân cụp mắt uống cà phê, gương mặt không thể giấu nổi sự thất vọng và mất mát.
Sau khi chia tay Triệu Diệc Thần, cô mơ màng đi bộ trên con đường lớn. Vì không muốn về nhà quá sớm, nhưng lại không biết đi đâu nên cô cứ đi mãi. Không biết sau bao lâu, bỗng nhiên cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.
“Tiểu Vân, Tiểu Vân.”
Cô quay đầu lại rồi nhìn xung quanh một vòng với vẻ nghi ngờ. Chỉ mấy giây sau, cô đã thấy mẹ của Giang Hựu Nam, bà Đàm Tuyết Vân đang gọi mình.
Đàm Tuyết Vân ló đầu ra khỏi cửa sổ của xe, bà ta mỉm cười rồi vẫy tay với cô. Mặc dù lần trước đã thầm hạ quyết tâm, sẽ không dính dáng đến người này nữa. Nhưng gặp trên đường thế này, theo lễ nghĩa thì cô không thể giả vờ bỏ qua mà đi tiếp được.
Cô bước về phía xe của bà ta, lịch sự chào hỏi: “Cháu chào cô, trùng hợp quá.”
Đàm Tuyết Vân xuống xe, có vẻ như bà ta rất vui khi gặp cô: “Đúng thế, trùng hợp thật.” Thấy hai tay cô trống trơn, bà ta tò mò hỏi: “Cháu đi dạo à?”
“Không ạ, cháu vừa đi gặp bạn, đang chuẩn bị về nhà ạ.”
“Cháu không lái xe à?”
“Vâng.”
“Về nhà cũng không có việc gì làm đúng không? Hay là chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé?”
Âu Dương Vân hơi lúng túng: “Không thể lúc nào cũng làm phiền bác được ạ.”
“Không sao, hôm nay chúng ta sẽ ăn ở ngoài. Bác biết một nhà hàng chuyên món Hồ Nam chính cống ở thành phố B, hay là chúng ta đến đó ăn nhé?”
“Cháu...”
Đối diện với một người đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng, Âu Dương Vân không nghĩ ra được lý do gì để từ chối cả.
“Được rồi, cháu đừng do dự nữa, chỉ ăn cùng nhau một bữa cơm thôi mà, có cần phải khó xử thế không?”
Đàm Tuyết Vân nắm chặt lấy tay cô rồi trách móc, dáng vẻ giống như một đứa trẻ.
Ở bên kia đường, một chiếc Bentley rất dài từ từ tiến đến, bên trong xe là bà Nam Cung ăn mặc rất sang trọng. Bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bỗng nhiên tài xế kêu lên: “Ồ, kia không phải là cô chủ ư?”
Bà Nam Cung từ từ mở mắt ra rồi nhìn về hướng đó. Thế nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh bên ngoài, sắc mặt bà lập tức tái nhợt.
“Có cần lái xe đến đấy không ạ?”
Tài xế hỏi.
“Không cần.”
Bà lắc đầu với vẻ trầm ngâm, sau đó nhìn chằm chằm hai người đang trò chuyện rất thân thiết kia, trong lòng rối bời.
Cuối cùng, Âu Dương Vân vẫn không thể từ chối được lời mời của Đàm Tuyết Vân, cô cùng bà ta đến một nhà hàng món ăn Hồ Nam. Đàm Tuyết Vân gọi một bàn thức ăn thịnh soạn. Thấy Âu Dương Vân không tập trung ăn uống, bà ta tò mò hỏi: “Tiểu Vân, sao cháu ăn ít thế? Có chuyện gì à?”
Âu Dương Vân lắc đầu: “Không ạ.”
“Bác thấy sắc mặt của cháu không tốt lắm, có cần đến bệnh viện khám xem sao không?”
“Không sao đâu ạ, vì tối qua cháu ngủ không ngon nên mới thế thôi.”
“Vậy thì ăn nhiều vào nhé, đừng có lãng phí cả bàn thức ăn mà bác gọi cho cháu.”
“Vâng ạ.”
Bên này, nhà họ Nam Cung đang bị mây mù che phủ, đương nhiên, sắc mặt của bà Nam Cung cũng rất u ám.
“Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đấy? Sao mẹ không để ý đến con?”
Nam Cung Tình Tình trừng mắt oán trách người mẹ đang đầy tâm sự của mình.
Bà Nam Cung hoàn hồn: “Con nói gì?”
“Lẽ nào từ nãy đến giờ mẹ không nghe con nói gì ư? Đúng là phiền chết đi được. Thôi, con không nói nữa, dù sao thì mẹ và ba cũng chỉ để tâm đến chuyện của anh con thôi.”
Nam Cung Tình Tình buồn bực đi ra ngoài. Thực ra, lúc nãy cô vừa nói với mẹ rằng cô đã thích một người, muốn nhờ mẹ tác hợp cho cô.
Cô đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới nói ra được, vậy mà mẹ cô lại không thèm nghe.
Đến chín giờ, Âu Dương Vân mới về nhà. Giờ này mọi khi, mẹ chồng cô đã đi nghỉ rồi. Nhưng tối nay, bà vẫn ngồi trong phòng khách như thể đang chờ ai đó.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”
“Ừm, Tiểu Vân, con qua đây, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
Bà Nam Cung vẫy tay với con dâu.
Âu Dương Vân rất nghe lời, cô ngồi xuống rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Con ăn tối ở đâu thế?”
“Con ăn tối với một người quen ở bên ngoài ạ.”
“Người con quen họ Đàm phải không?”
Âu Dương Vân trừng mắt ngạc nhiên: “Mẹ, sao mẹ biết ạ?”
Ánh mắt của bà Nam Cung nổi lên một tia khác thường: “Chiều nay, mẹ thấy hai người nói chuyện với nhau.”
“Mẹ cũng quen bác Đàm ạ?”
“Ừ, trước đây mẹ có quen.”
“À, là thế này ạ, con và bác ấy thực sự rất có duyên, con trai bác ấy là hiệu trưởng trường con dạy ạ.”
“Là con trai của Giang Khôn à?”
Âu Dương Vân không biết tên ba của Giang Hựu Nam là gì, nhưng nghe thấy họ Giang, cô liền gật đầu ngay: “Chắc là thế ạ.”
“Thế tối nay bà ấy có nói gì với con không?”
Âu Dương Vân thấy mẹ chồng mình hơi căng thẳng.
“Không ạ, con và bác Đàm chỉ nói chuyện linh tinh thôi.”
Bà Nam Cung thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Vân, con có thể đồng ý với mẹ rằng, sau này con sẽ bớt qua lại với bà ấy được không?”
Âu Dương Vân hơi giật mình, cô tưởng mẹ chồng cũng lo lắng giống như mình nên vội vàng đoán: “Mẹ cũng sợ Phong sẽ hiểu lầm con và bác Đàm thân thiết với nhau là vì hiệu trưởng Đàm đúng không ạ?”
“Ừ.”
Rõ ràng biết không phải như vậy nhưng Triệu Tịch Lận vẫn gật đầu. Bởi vì những chuyện trước đây không thể nào thẳng thắn trước mặt con dâu được.
“Mẹ yên tâm ạ, con cũng đang có ý này ạ. Hôm nay con và bác ấy chỉ tình cờ gặp trên đường thôi. Con sẽ không quá thân thiết với bác ấy đâu ạ.”
“Ngoan lắm, vậy thì mẹ yên tâm rồi. À, con có cách liên lạc với Đàm Tuyết Vân không?”
“Có ạ, sao thế mẹ?”
“Con cho mẹ đi, mẹ với bà ấy là người quen cũ. Nếu như có thời gian, mẹ sẽ hẹn bà ấy ra ngoài hàn huyên.”
Âu Dương Vân đưa số điện thoại cho mẹ chồng. Sau một đêm trằn trọc, sáng hôm sau Triệu Tịch Lận liền gọi vào số điện thoại đó.
Trong không khí trang nhã của một tiệm trà, hai người phụ nữ xa nhau mấy chục năm cuối cùng cũng gặp lại.
“Tuyết Vân, lâu rồi không gặp em.”
Bỗng nhiên nghe thấy Triệu Tịch Lận xưng hô như vậy, khóe miệng Đàm Tuyết Vân hiện lên ý cười châm biếm: “Đừng xưng hô thân thiết như thế. Tôi không cho rằng tôi có thể có mối quan hệ tốt đẹp với người phụ nữ đã cướp mất bạn trai của mình như thế đâu.”
“Đã lâu như vậy rồi, đến bây giờ em vẫn chưa buông bỏ mọi chuyện được ư?”
“Buông ư? Ôi, nếu như chồng chưa cưới của chị và người chị em tốt của chị đến với nhau. Chị có thể tha thứ được không?”
“Chị biết, trong lòng em không nuốt nổi cục tức này, nhưng tình cảm thì không thể miễn cưỡng được. Ngay từ đầu Nhữ Dương đã không hề có tình cảm gì với em. Với hoàn cảnh đó, cho dù em và anh ấy có kết hôn thì em cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Nhưng ít ra tôi còn hạnh phúc hơn bây giờ.”
Triệu Tích Lận biết rõ chuyện Đàm Tuyết Vân đã ly hôn với Giang Khôn từ mười tám năm trước, bà khẽ thở dài: “Giang Khôn là một người đàn ông tốt, chỉ là em không biết trân trọng mà thôi.”
“Bớt nói những lời châm chọc đi, chị đã có được người mà chị muốn còn tôi thì uất ức vô cùng. Triệu Tịch Lận, sẽ có một ngày tôi bắt chị phải nếm thử mùi vị đau khổ mà tôi đã phải trải qua lúc đó.”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của Đàm Tuyết Vân tức giận vô cùng. Cho dù thời gian có dài hơn nữa thì bà ta cũng không thể quên được nỗi nhục mà mình từng phải nếm trải trước đây.
Ba mươi năm trước, bà ta và Triệu Tịch Lận thân nhau như thể chị em ruột thịt. Bà ta yêu sâu đậm một người đàn ông, đó chính là Nam Cung Nhữ Dương. Hai bên gia đình muốn tổ chức đám cưới để liên kết thương mại. Bà ta đã rất yêu, rất yêu Nam Cung Nhữ Dương nhưng lại không biết ông có dành cho mình tình cảm như thế hay không. Sau khi đính hôn không lâu, có một ngày, Nam Cung Nhữ Dương bỗng nhiên hẹn bà ta ra ngoài để nói về ý định từ bỏ hôn ước. Lúc đó, bà ta rất kinh ngạc, bà ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi. Nhưng cho dù bà ta có kháng nghị thế nào, cho dù bà ta có lấy cái chết ra để đe dọa thì Nam Cung Nhữ Dương vẫn quyết tâm chia tay. Thậm chí ông còn không tiếc chia cho bà ta một nửa số tài sản trên danh nghĩa của mình chỉ để có thể gột sạch hết mối quan hệ đó. Ba mẹ bà ta thấy bên nhà trai quyết tâm giữ vững lập trường nên khuyên bà ta từ bỏ, sau đó âm thầm từ bỏ hôn ước. Chưa đến ba tháng kể từ ngày từ bỏ hôn ước, Nam Cung Nhữ Dương đã kết hôn, cô dâu không phải ai khác mà chính là chị em tốt nhất của bà ta, Triệu Tịch Lận. Điều làm cho bà ta không thể chấp nhận nổi chính là, khi ấy Triệu Tịch Lận đã có bầu năm tháng rồi.
Đàm Tuyết Vân gần như suy sụp. Bà ta đã chạy đến làm loạn ở nhà họ Nam Cung. Kể từ đó, tình cảm chị em hoàn toàn rạn nứt. Cuối cùng, vì để trả thù việc ba mình đã lén lút từ bỏ hôn ước, bà ta đã lấy một anh cảnh sát không có tiếng tăm gì. Anh cảnh sát đó chính là ba của Giang Hựu Nam bây giờ, ông Giang Khôn.
Sau khi kết hôn, quan hệ giữa hai người rất bình thường. Giang Khôn rất yêu bà ta, nhưng người bà ta yêu lại là Nam Cung Nhữ Dương. Chuyện làm ăn của nhà họ Nam Cung ngày càng phát triển. Vì thường xuyên nhìn thấy hình ảnh hai vợ chồng họ nhận lời phỏng vấn trên báo hoặc truyền hình nên bà ta không nhịn nổi nữa. Do đó bà ta muốn ra nước ngoài kinh doanh. Nhưng không ngờ rằng người luôn một lòng với bà ta là Giang Khôn lại phản đối đến cùng. Hơn nữa ông còn tuyên bố, nếu như bà ta muốn đi thì họ sẽ ly hôn.
Cuối cùng, bà ta vẫn chọn cách ly hôn, bỏ lại đứa con trai tám tuổi rồi đi một mạch mười tám năm trời.