Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 181: Chương 181: Tuyệt vọng rời đi




Anh đau đớn nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi dựa lên ghế làm việc, tâm trạng vô cùng hỗn loạn, nên Đường Huyên vào phòng làm việc từ lúc nào, anh cũng không hề phát hiện.

“Cứ thế nhớ cô ta mãi không quên sao? Thà rằng nhìn ảnh của cô ta, cũng không muốn đối mặt với một người sống sờ sờ như em sao?”

Nam Cung Phong chậm rãi mở mắt ra, mặt không cảm xúc quát lạnh: “Đi ra ngoài.”

“Em cứ không ra đấy, em đã không thể nhịn được anh nữa rồi, cho dù anh không quan tâm đến em, thì tối thiểu cũng phải quan tâm đến đứa bé trong bụng em chứ, nó chính là máu mủ ruột thịt của anh đó!”

Hừ, Nam Cung Phong đứng dậy giễu cợt, nói rõ cho cô ta biết: “Trên thế giới này, người duy nhất tôi quan tâm chính là Âu Dương Vân, cũng chỉ có cô ấy có tư cách sinh con cho tôi.”

Đường Huyên tức đến mức run cả người, lại không phát tác tại trận, mà châm chọc phản bác: “Vậy cũng phải biết sinh mới được.”

“Cho dù không thể sinh, tôi tình nguyện không cần có con, cũng không cần một đứa bé dùng thủ đoạn hèn hạ để có, hạng người gì thì sinh ra dạng con đó, đứa bé dùng thủ đoạn hèn hạ sinh ra sau khi lớn lên cũng sẽ là đồ đê tiện, nó chỉ làm bẩn dòng máu của nhà Nam Cung chúng tôi!”

Đường Huyên phẫn nộ, cô ta như một người đàn bà chanh chua nhào lên người Nam Cung Phong cấu xé anh, anh không hề cử động tùy ý cho cô ta nổi điên, mãi đến khi điện thoại di động trong túi anh vang lên, anh ấn nút nghe...

“Alo, La La... Em nhớ anh? Được, anh đến đó với em...”

Anh chỉ nói ngắn ngủi vài câu, liền cúp điện thoại, chán ghét đẩy Đường Huyên từ bên cạnh ra, xoay người rời đi dứt khoát.

Đường Huyên bụp một tiếng ngã ngồi dưới đất, khóc òa lên, đây hoàn toàn khác với ảo tưởng ban đầu của cô ta, hoàn toàn không phải cuộc sống mà cô ta muốn. Giống như sống trong địa ngục, cuộc sống như thế không phải là điều cô ta mong muốn, nhưng lại là điều Nam Cung Phong mong muốn, anh chỉ muốn khiến cô ta sống trong địa ngục!

Cô ta khó dằn nỗi phẫn nộ trong lòng, đứng dậy vọt xuống tầng, lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu mạnh, ngước cổ lên nốc từng ngụm, quá đã, thật là thoải mái!

Lúc bà Nam Cung xuống tầng, đúng lúc thấy cô ta giận dữ tự mình uống rượu, lập tức giận quá mà xông lên, đoạt lấy chai rượu trong tay cô ta, tức giận quát: “Cô có phải điên rồi không, mang thai lại còn uống rượu, bản thân cô không cần mạng thì đứa bé cần!”

“Bà quản tôi vừa thôi, con trai bà còn không quản tôi, bà quản cái gì mà quản?”

“Nếu không phải là tôi nghĩ đến cháu của tôi, thì tôi thèm vào lo cho cô!”

Ha, Đường Huyên cười nhạt: “Giờ nói thật rồi? Tôi biết ngay bình thường bà đối tốt với tôi đều là giả vờ mà, tỏ vẻ như thương yêu tôi nhiều lắm, thực ra trong lòng lúc nào cũng đang mắng tôi!”

“Đó cũng là vì cô đáng bị mắng, cô xem thử xem có chỗ nào của cô đáng để người ta thương yêu không? Cả ngày như một người đàn bà chanh chua làm ầm ĩ ở nhà, trừ cái đó ra, cô còn có thể làm gì?”

“Nếu như con trai bà có thể tốt với tôi một chút, dù cho chỉ là thương tôi một chút, tôi sẽ thành cái dạng này sao? Nói thì dễ lắm, bà già chết tiệt!”

Bà Nam Cung khiếp sợ mà trợn mắt lên, ngay sau đó, sắc mặt tức giận đỏ lử lên: “Cô... Cô lại dám mắng tôi là bà già chết tiệt... Cái loại đàn bà không có phẩm chất gì như cô, đáng đời cô bị đàn ông vắng vẻ, đừng nói con tôi gặp cô thấy chán ghét, nếu như tôi là đàn ông, nhìn thấy cô cũng sẽ tránh cho xa! Cô quả thực không thể nào so được với Âu Dương Vân!”

Không nhắc tới Âu Dương Vân thì Đường Huyên còn bình tĩnh được chút, nhắc tới Âu Dương Vân là cô ta hoàn toàn bị chọc giận, một tay đẩy bà chủ ngã xuống đất, trợn mắt trừng trừng: “Cô ta tốt vậy thì bà làm gì mà kêu con trai bà ly hôn? Bà cứ chặt đứt đường hương khói đi không phải tất cả đều vui vẻ sao? Nhìn bà cũng có vẻ tuyệt tử tuyệt tôn lắm!”

Cô ta bộp một tiếng hất đổ chai rượu xuống đất, xoay người tức giận lên tầng, bà chủ ngạc nhiên nhìn mảnh vỡ chai lộn xộn trên mặt đất, tức đến mức ngất đi.

Đường Huyên cảm thấy mình điên rồi, cô ta không kiểm soát được tính tình của mình, trong lòng cô ta biết rõ bản thân trước đây không phải như thế này, không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng cô ta cực kỳ vặn vẹo, đã thay đổi đến mức ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra.

Tối đó, cô ta đốt sạch ảnh Âu Dương Vân trong ngăn kéo bàn của Nam Cung Phong và cả quần áo của cô trong phòng ngủ, tất cả những gì có liên quan với cô...

Nhìn ngọn lửa bừng bừng, cô ta lộ ra nụ cười dữ tợn, cục tức nghẹn ở trong lòng cũng xem như được xả ra.

Chạng vạng hôm sau, Nam Cung Phong trở về từ công ty, trực tiếp lên tầng bước vào phòng làm việc, một lát sau, anh lại đi ra khỏi phòng làm việc, xuống tầng to tiếng chất vấn Đường Huyên: “Có phải cô động tới ngăn kéo của tôi không?”

Đường Huyên bình tĩnh hỏi: “Anh cụ thể chỉ cái gì?”

“Ảnh chụp, ảnh Âu Dương Vân đâu?”

Sắc mặt Nam Cung Phong âm u túm cổ tay cô ta, ánh mắt liếc xéo lạnh lùng sắc bén như có thể xuyên qua trái tim con người.

“Đốt rồi.”

Đường Huyên trả lời bình thản: “Bao gồm cả quần áo của cô ta, em đốt toàn bộ rồi, nếu đã rời đi, còn giữ mấy thứ này có ích lợi gì, giữ lại mấy thứ này thì chúng ta mãi mãi không thể bắt đầu cuộc sống mới.”

Bốp...

Nam Cung Phong hung hăng quăng một cái tát lên mặt cô ta, Đường Huyên sượt chân ngã nhào ra đất, cô ta châm chọc cười cười: “Đừng đánh vào mặt, muốn đánh thì đánh bụng tôi này, tới đi, đánh bụng của tôi này.”

Biết rõ trong lòng Nam Cung Phong tức giận tới mức nào, cô ta còn cố ý khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của anh.

“Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?”

Nam Cung Phong nghiến răng ngồi xổm người xuống, một tay từ từ nắm thành quyền, lại đúng lúc bị mẹ đột nhiên xuất hiện ngăn lại: “Đừng...”

Bà chủ chắn trước mặt Đường Huyên, Nam Cung Nhữ Dương mạnh mẽ mang con trai vào phòng làm việc: “Đi, nói chuyện với ba.”

Đóng cửa phòng làm việc lại, Nam Cung Nhữ Dương bộp một tiếng quỳ trước mặt con trai: “Coi như ba van con, hãy nghĩ đến đứa bé, đừng đối xử với nó như vậy nữa... Đường Huyên có hư hỏng thế nào đi nữa, đứa bé kia cũng vẫn vô tội, con không chấp nhận được cô ta đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật nó là máu mủ của con, nhịn một chút được không? Nhẫn nại đến khi đứa bé ra đời, con muốn như thế nào thì như thế đó, ba và mẹ của con cũng sẽ không bao giờ yêu cầu con cái gì nữa...”

Nam Cung Phong lạnh lùng nhìn ba, hờ hững chất vấn: “Lúc đó cũng làm thế này để ép Âu Dương Vân ly hôn với con đúng không?”

Ánh mắt Nam Cung Nhữ Dương trở nên ảm đạm, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Nam Cung Phong cười giễu: “Trên đời này ba mẹ biết dùng cách này để làm cho con cái bó tay không làm gì được đúng là không có nhiều, hai người giỏi thật đấy.”

“Ba và mẹ con cũng không thích Đường Huyên, nhưng ba mẹ hy sinh nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn để đứa bé kia sinh ra bình an, ba mẹ không hy vọng xa vời con có thể đối tốt với nó, ít nhất... đừng kích thích nó nữa...”

Nam Cung Phong im lặng hồi lâu, hờ hững nói với ba mình: “Nếu như là ba, có thể chấp nhận được một người phụ nữ hủy cả một đời của ba sao? Bởi vì cô ta mang thai, ba biết ba đã tạo thành tổn thương như thế nào với con không?”

“Ba biết, vì chuyện này mà chia rẽ con và Tiểu Vân.”

“Nếu như chỉ là như vậy thì còn may, con...”

Lời Nam Cung Phong vừa tới miệng lại nuốt trở vào, gân xanh trên trán nổi lên, đối với một người cha không hiểu mình, thực ra anh không cần thiết phải nói nhiều.

Xoay người ra khỏi phòng làm việc, trong phòng khách, Đường Huyên đang cầm một con dao gọt trái cây, tuyên bố muốn tự sát, bà Nam Cung và người hầu đều sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, cố gắng khuyên cô ta bình tĩnh, đừng làm chuyện điên rồ, Nam Cung Phong đi qua trước mặt cô ta, không thèm liếc nhìn cô ta một cái, đi thẳng về phía trước

Hành động lạnh lùng của anh lại chọc giận Đường Huyên lần nữa, Đường Huyên khóc thét lên nói: “Ngoại trừ Nam Cung Phong, mọi người ai khuyên tôi cũng vô dụng, hôm nay tôi không muốn sống nữa!”

Cô ta giơ dao gọt trái cây lên, nhắm chuẩn vào bụng của mình, lúc suýt đâm xuống, bộp một tiếng, dao gọt trái cây rơi xuống đất, Nam Cung Phong đã đi qua trước mặt cô ta lại quay trở lại, lạnh lùng hỏi: “Diễn trò đủ chưa?”

Nếu như nói ngay từ đầu Đường Huyên đúng là đang diễn trò, hy vọng được Nam Cung Phong coi trọng, thì sau khi nghe câu này của anh, cô ta thật sự có xúc động đi tìm cái chết, khom lưng nhặt dao gọt trái cây trên đất lên, nhắm chuẩn vào động mạch ở cổ tay của mình, nhắm mắt lại dùng sức cắt một đường, kết quả lưỡi dao vừa cắt được một lớp da thật mỏng, đã bị Nam Cung Phong ngăn lại lần nữa.

“Nếu muốn chết như vậy, cần gì phải nghĩ đủ mọi cách kéo một sinh mệnh vô tội làm đệm cho mình chứ?”

“Em nghĩ đủ mọi cách có thai chính vì muốn sống thật tốt với anh, nếu như sớm biết anh như vậy em còn mang thai đứa bé này làm gì!”

Nam Cung Phong gầm nhẹ: “Từ khi vừa mới bắt đầu tôi và cô đã không thể quay lại rồi, nếu hiện tại cô đã đi lên con đường này, thì hãy có trách nhiệm với đứa bé trong bụng, cho dù kéo dài chút hơi tàn cô cũng phải sinh nó ra được!”

Đường Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, những lời này của anh là có ý gì? Là gián tiếp nhận đứa bé này rồi sao?

Trong lòng cô ta vui vẻ nhảy nhót, đột nhiên cảm thấy tương lai u tối có một tia ánh sáng, Nam Cung Phong kêu cô ta sinh con ra, vậy đồng nghĩa với việc đã chấp nhận đứa con này, chấp nhận con rồi thì sớm muộn gì chẳng lẽ vẫn không chấp nhận cô ta sao?

Tối hôm đó, Đường Huyên cuối cùng cũng ngủ yên giấc, trong mộng, cô ta nhìn thấy Nam Cung Phong đang cầm hoa hồng đi tới khoa phụ sản đón cô ta và đứa bé xuất viện, cô ta dựa vào trong ngực anh, cười vô cùng ngọt ngào...

Sáng sớm hôm sau, cô ta phấn chấn ra khỏi nhà, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra khoa sản, từ khi chuyển đến nhà Nam Cung tâm trạng cô ta bị dồn nén, đến bây giờ vẫn chưa từng kiểm tra khoa sản.

Trên đường đến bệnh viện, cô híp mắt cười vỗ bụng nói: “Cục cưng, những ngày an nhàn của chúng ta sắp tới rồi, sau này mẹ sẽ mang con đi kiểm tra đúng hạn nha.”

Đến khoa phụ sản, đều là một số kiểm tra sức khỏe thai sản theo quy định, xét nghiệm nước tiểu, đo huyết áp, siêu âm, lúc siêu âm, cô ta để ý thấy sắc mặt bác sĩ có vẻ hơi chùng xuống, lo lắng hỏi: “Tất cả bình thường chứ?”

Bác sĩ đó nói thầm với một bác sĩ khác bên cạnh vài câu, bác sĩ kia liền đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, bác sĩ khoa sản kiểm tra cho Đường Huyên tới, ba người nhìn chằm chằm vào màn hình rồi xì xào bàn tán vài câu, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng, lúc này Đường Huyên mới ý thức được tình huống có vẻ không được lạc quan, cô ta vội vàng hỏi: “Con của tôi sao vậy?”

Bác sĩ khoa sản hít sâu một hơi, tiếc nuối nói: “Con của cô mất rồi...”

Mất rồi? Trước mắt Đường Huyên tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi cô ta tỉnh lại, vẫn còn nằm trên giường bệnh của bệnh viện, đột nhiên chạy đến khoa phụ sản như điên, tìm được bác sĩ kiểm tra cho mình kia thì điên cuồng chất vấn: “Con của tôi sao lại mất? Sao nó lại mất?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.