Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 172: Chương 172: Xin lỗi anh yêu em




“Vẫn ổn.”

Nam Cung Phong cười cười, đúng là vất vả, chỉ là không phải vất vả về thân thể mà là nỗi nhớ cô dồn nén trong lòng.

“Ba mẹ vẫn khỏe chứ?”

“Ừm, đều khỏe, mẹ đã đón nhận sự thật Tình Tình rời nhà đi, mấy ngày nay tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.”

“Còn em? Cũng khỏe chứ?”

Âu Dương Vân gật đầu: “Đương nhiên rồi, em cũng rất khỏe.”

Nam Cung Phong trở về khiến trong nhà vốn dĩ trầm buồn đã sống động hơn rất nhiều, bà Nam Cung dặn người làm chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn, gắp lia lịa vào bát con trai: “Ăn nhiều một chút, sao lại gầy thế này…”

“Chuyện hợp tác bên Riyadh đều thuận lợi chứ?”

Ba luôn luôn bàn luận với con trai về chuyện công việc, mặc dù thực ra trong lòng cũng rất quan tâm đến cuộc sống của con trai ở bên đó.

“Vâng, rất thuận lợi.”

Nam Cung Phong gật đầu, cầm chén đồ ăn chất như núi chia vào chén của Âu Dương Vân: “Em cũng ăn nhiều một chút.”

Bà Nam Cung nhìn chồng cười cười: “Sao anh chẳng giống con trai em nhỉ, biết thương vợ bao nhiêu.”

“Ý bà là tôi không tốt với bà sao?”

“Ông chỉ biết quan tâm đến đồ ăn của mình, có lúc nào gắp đồ ăn cho tôi đâu?”

“Đó là chúng nó chia xa, hai vợ chồng mình đã ở mấy chục năm rồi, còn cần làm mấy cái việc bề ngoài này sao?”

Ha ha, cả nhà không hẹn mà cùng bật cười, giống như lại trở về bầu không khí nhẹ nhõm lúc Nam Cung Tình Tình còn ở nhà.

Ăn cơm tối xong lên lầu, Âu Dương Vân dọn đồ cho Nam Cung Phong, chỉ vào phòng tắm nói: “Đi tắm nước nóng đi, ngồi máy bay là mệt nhất đấy.”

“Được.”

Nam Cung Phong vào phòng tắm đứng dưới vòi hoa sen, để nước lạnh xối từ đầu đến chân, một tháng bình tĩnh đã khiến trong lòng anh không nặng nề như trước nữa, khoảnh khắc nhìn thấy Âu Dương Vân ở sân bay, trong lòng anh ngoài cảm giác nhớ cô tràn trề ra thì không còn suy nghĩ gì khác, cảm giác tội lỗi, tự trách, áy náy, theo thời gian trôi đều bị bỏ quên ở Riyadh của đất nước xa xôi kia.

Anh âm thầm quyết định phải vĩnh viễn chôn giấu bí mật kia ở đáy lòng, sau này sẽ tốt với Âu Dương Vân gấp bội, để bù đắp món nợ đêm hôm đó.

Ra khỏi phòng tắm, Âu Dương Vân đã sửa soạn xong hành lý, cầm một chiếc khăn khô nói: “Em lau nước trên tóc cho anh.”

Nam Cung Phong ngồi trên ghế, Âu Dương Vân đứng trước mặt anh, rất dịu dàng, rất tận tâm, thay anh lau từng lọn tóc, cô đã thay một bộ đồ ngủ khiêu gợi, biết đêm nay nhất định sẽ là một đêm lãng mạn, xa nhau một tháng, cho dù là cơ thể hay là trong lòng cũng đều nhớ đối phương biết bao.

Cô lau rất lâu nhưng Nam Cung Phong vẫn án binh bất động, cô không khỏi có chút lạ lùng, ngồi lên đùi anh, đưa tay ôm cổ anh, từ từ, chầm chậm, muốn chủ động hôn anh.

Trong đầu Nam Cung Phong xuất hiện ảo giác ngắn ngủi, trước mắt anh vô cùng mờ nhạt, hình như thấy đêm đó, dáng vẻ Đường Huyên chậm rãi đến gần anh, đột nhiên như đứng bật dậy, đẩy Âu Dương Vân sang một bên.

“Phong…”

Âu Dương Vân kinh ngạc nhìn anh, không rõ tại sao anh lại đột nhiên như vậy với cô.

Lúc này Nam Cung Phong mới ý thức được mình đã mất khống chế, đưa tay ôm chặt cô xin lỗi: “Xin lỗi, chắc là anh mệt quá.”

“Không sao.” Nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, Âu Dương Vân cũng không tính toán nhiều mà chỉ lên giường nói: “Mau nghỉ ngơi đi, quầng mắt thâm như vậy, em cũng nghi ngờ có phải một tháng nay anh không ngủ không.”

Trên thực tế một tháng nay Nam Cung Phong ngủ quá ít, bởi vì trong lòng quá phiền muộn, mỗi khi anh vừa chợp mắt là lại nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Vân chỉ trích anh, là ánh mắt tức giận và tuyệt vọng.

“Tiểu Vân, gần đây hình như anh bị mất ngủ, em hát cho anh một bài đi!”

Âu Dương Vân ôm lấy đầu anh, vừa xoa tóc anh, vừa hát “Khúc hát ru” mà khi còn bé mẹ hay hát cho cô nghe, dưới những cái xoa êm ái và giọng hát dịu dàng, cuối cùng Nam Cung Phong cũng ngủ một giấc ngon lành.

Đêm nay anh không tỉnh dậy giữa chừng, đã tròn một tháng nay anh không ngủ ngon như vậy, quả nhiên là anh không thể không có Âu Dương Vân.

Cùng dưới một bầu trời đêm, một bóng dáng yểu điệu đứng lặng ở cửa sổ, nghe người phía sau nói với cô ta: “Nam Cung Phong đã về.”

Cô ta quay đầu lại, dưới ánh trăng là nụ cười ma quỷ trên gương mặt thiên sứ: “Vậy thì, trò hay sắp bắt đầu rồi.”

Sáng sớm, tinh thần của Nam Cung Phong cực kỳ tốt, có lẽ là đã ngủ một giấc. Sau khi cạo râu, so với hôm qua cứ như là hai người khác nhau vậy, có vẻ như lại trở thành người đàn ông đẹp trai trước kia rồi.

Anh và Âu Dương Vân kề vai đi xuống lầu, kéo ghế ra cho cô, hai người ngồi xuống, buổi sáng đẹp đẽ bắt đầu bằng bữa sáng.

“Oa, đúng là con trai và con dâu đãi ngộ không giống nhau, con trai vừa về thì dù là bữa tối hay bữa sáng đều phong phú đến mức quá đáng.”

Bà Nam Cung cười cười nói: “Nói gì thế có bữa nào để con đói chưa?”

“Bị đói thì không đến nỗi, nhưng mà không được phong phú thế này…”

Âu Dương Vân cầm một miếng sandwich lên, gắp một miếng thịt bò nửa tái kẹp vào, không biết là quả thật hương vị không tệ hay là vì Nam Cung Phong trở về mà cô ăn thấy thơm vô cùng.

“Uống chút sữa đi.”

Nam Cung Phong liếc nhìn cô, sợ cô ăn vội vàng sẽ nghẹn.

“Ừm.”

Âu Dương Vân bưng ly sữa lên kề vào miệng, lại nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào: “Thưa cô, tôi vẫn chưa thông báo, cô không thể đi vào.”

“Tôi có việc gấp muốn gặp Nam Cung Phong.”

“Cô đợi tôi thông báo một tiếng, nếu cậu chủ chúng tôi cho cô vào thì cô hãy vào.”

“Tránh ra.”

Sắc mặt Đường Huyên âm trầm liếc nhìn vệ sĩ trước mặt, khí thế hùng hổ xông vào phòng khách.

“Cô tới làm gì?”

Mọi người đã bước ra khỏi bàn ăn, đều lả tả đứng trước mặt Đường Huyên.

Ánh mắt Đường Huyên sắc bén liếc mọi người cười nhạt: “Tốt, đều ở đây, chúng ta có thể nói rõ một lần.”

Nam Cung Phong bước nhanh lên níu lấy cánh tay cô ta, nghiến răng nói: “Theo tôi ra ngoài.”

“Em không đi, bọn họ cần phải biết lời em muốn nói.”

Đường Huyên hất tay anh ra, ánh mắt ngạo nghễ nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Tôi có thai rồi.”

Bầu không khí lập tức lắng lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô ta, Âu Dương Vân chỉ cảm thấy có vẻ tim đập chậm một nhịp, sắc mặt tức thì trắng bệch.

“Cô mang thai liên quan gì đến nhà chúng tôi?”

Nam Cung Nhữ Dương bình tĩnh bước tới đầu tiên, tức giận chất vấn.

“Con của Nam Cung Phong.”

Ầm một tiếng, chân Âu Dương Vân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất…

“Tiểu Vân!”

Nam Cung Phong kinh hãi xông tới trước mặt cô, đưa tay ôm cô vào lòng: “Em đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta điên rồi.”

“Em có nói bậy hay không trong lòng anh rõ hơn ai hết, cần em mang chứng cứ ra không?”

Đường Huyên điên cuồng gào lên.

Cô ta không thể chịu đựng được người từng yêu cô ta lại coi người phụ nữ khác như bảo bối trước mặt cô ta.

“Cô cút ra ngoài cho tôi!”

Nam Cung Phong tức giận quát, nói với vệ sĩ đứng ngây như phỗng ở bên cạnh: “Lôi ả điên này ra ngoài cho tôi!”

Hai vệ sĩ lúc này mới phản ứng kịp, đưa tay kéo Đường Huyên ra bên ngoài, Đường Huyên ra sức giãy giụa, nghiến răng gào thét: “Anh cho rằng chuyện này muốn trốn tránh là trốn tránh sao? Anh không thừa nhận thì tôi sẽ công khai với truyền thông, để tất cả mọi người thấy nhà Nam Cung các người máu lạnh vô tình cỡ nào, phủi bỏ trách nhiệm, các người không biết xấu hổ thì tôi cũng không cần mặt mũi!”

“Thả cô ta ra!”

Bà Nam Cung hoàn hồn từ sự khiếp sợ, từng bước đi tới trước mặt Đường Huyên, lạnh lùng nói: “Cô có chứng cứ gì chứng minh cô đã mang cốt nhục của nhà Nam Cung chúng tôi.”

“Đây là phiếu siêu âm B, tôi đã mang thai một tháng, tối ngày 18 tháng 6 tôi và con trai bà đã ở chung, các người có thể tính xem thời gian có khớp hay không.”

“Ha, chỉ dựa vào một tờ giấy siêu âm đã muốn chứng minh cô mang cốt nhục nhà Nam Cung chúng tôi? Chẳng lẽ cô không biết hai mươi năm trước mẹ cô cũng từng uy hiếp tôi như vậy?”

Đường Huyên giựt tay ra khỏi hai vệ sĩ, hất cằm lên ngay thẳng nói: “Không sao, vậy thì chờ ba tháng nữa chích nước ối làm giám định ADN đi!”

Sự bình tĩnh của cô ta khiến vợ chồng ông bà Nam Cung nghi ngờ, Nam Cung Nhữ Dương đi tới trước mặt con trai, nhẹ giọng hỏi: “Con và cô ta thật sự xảy ra quan hệ sao?”

Ông chỉ nhất thời sốt sắng muốn biết sự thật, lại quên mất cảm nhận của con dâu, trong lòng Âu Dương Vân đang rỉ máu.

“Bảo cô ta cút ra ngoài.”

Hai mắt Nam Cung Phong đỏ lừ nhìn Đường Huyên, tay ôm Âu Dương Vân đang run rẩy, điều anh sợ nhất cuối cùng cũng vẫn đến.

“Vấn đề này anh ấy không trả lời thì các người có thể hỏi tôi.”

Đường Huyên cúi đầu lấy mấy tấm hình trong túi xách ra: “Đây chính là câu trả lời tốt nhất.”

Hai ông bà Nam Cung nhìn nhau, ánh mắt dời từ hình đến con trai, không thể tin được lại có chuyện như vậy xảy ra, Âu Dương Vân đờ đẫn từ dưới đất đứng dậy, lại đờ đẫn đi về phía ba mẹ chồng giằng lấy ảnh trong tay bọn họ, sau khi run rẩy xem xong lại ầm một tiếng ngã xuống đất.

Nam Cung Phong có thể cảm nhận được sự đau lòng lúc này của Âu Dương Vân hơn ai hết, nếu anh không rõ cảm nhận của cô thì sao anh lại chịu áp lực cực lớn nhưng vẫn không thể thẳng thắn thú nhận với cô…

Rốt cuộc sự nhẫn nại cũng đến giới hạn, anh đứng dậy vọt tới trước mặt Đường Huyên bóp cổ cô ta, nghiến răng nói: “Có lẽ hôm đó tôi nên để cô chết đi!”

Mặt Đường Huyên méo xệch đi một lúc, rồi run rẩy nói: “Cho dù chết tôi cũng thấy đáng, tôi không chỉ một mình.”

“Vậy thì chết đi!”

Nam Cung Phong tăng lực ở trên tay, Đường Huyên tối sầm mắt lại, suýt nữa thì ngạt thở, nhưng Nam Cung Nhữ Dương xuất hiện kịp thời ngăn cản bi kịch.

“Con bình tĩnh một chút, bây giờ chuyện đã xảy ra, con bóp chết cô ta cũng vô ích.”

“Bất cứ kẻ nào làm tổn thương vợ con, con đều không tha!”

Nam Cung Phong nghĩ đến giấc mộng lúc trước, ánh mắt Âu Dương Vân nhìn anh giống y như trong giấc mơ, tức giận mà tuyệt vọng…

Lý trí của anh hoàn toàn bị phá vỡ, đẩy ba ra, lần nữa xông tới trước mặt Đường Huyên, lại bị mẹ ôm chặt lấy thắt lưng từ phía sau: “Phong, con bình tĩnh một chút, trong bụng cô ta đang mang đứa bé!”

Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn vô cùng, Âu Dương Vân ngây ngốc nhìn mọi thứ trước mắt, không chân thực, giống trong mơ, chỉ mấy chục phút trước cô còn cảm thấy đây là một buổi sáng tốt đẹp, vì sao trong chớp mắt trời đã sụp xuống, trước mắt cô là bóng tối vô biên…

“Tiểu Vân…”

Nam Cung Nhữ Dương nhìn thấy con dâu bất tỉnh dưới đất, hoảng sợ hô lên, Nam Cung Phong đã mất lý trí cũng nhìn thấy Âu Dương Vân ngất đi, phát ra một tiếng gào thê lương.

Khi Âu Dương Vân tỉnh lại không rõ mình đang ở đâu, có lẽ là thiên đường, cũng có thể là địa ngục.

Chắc không phải là địa ngục, trong địa ngục không có ánh đèn sáng rực như thế, nhưng nếu ở thiên đường thì tại sao lòng cô lại đau đớn như vậy? Không phải thiên đường là nơi sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc sao?

Lòng đang đau đớn, nước mặt lại không chảy ra được, cô không quan tâm người khác dùng dao cắt vào tim cô, bởi vì trái tim cô vốn đã trăm ngàn lỗ thủng, cô chỉ quan tâm là chuyện cô không làm được, người khác đã làm thay cô.

Cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Nam Cung Phong thấy cô tỉnh lại, run rẩy đưa tay sờ mặt cô, sự im lặng của cô khiến anh cảm thấy sợ, anh hy vọng biết bao cô có thể điên cuồng khóc với anh, gây chuyện với anh, ít nhất phải chất vấn anh tại sao lại như vậy, nhưng cô không, cô giống như một thể xác bị hút khô linh hồn, phản ứng duy nhất chính là ánh mắt trống rỗng nhìn anh.

“Tiểu Vân, muốn khóc thì hãy khóc đi, đợi trong lòng em thoải mái rồi anh sẽ giải thích với em, em khóc đi, khóc đi…”

Nam Cung Phong đau lòng đặt lên trán cô: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

Giọng anh nghẹn ngào, lông mi đã ươn ướt, bộ dạng này của cô còn khiến anh cảm thấy đau đớn hơn cả lấy dao đâm vào tim anh, đau đến mức thật sự sắp hít thở không thông.

Âu Dương Vân vẫn thẫn thờ nhìn anh, không nói câu nào, cũng không rơi ra một giọt nước mắt nào, đây không phải là tim chết lặng, mà là linh hồn chết lặng, một người nếu ngay cả linh hồn cũng chết lặng thì cô còn có thể có cảm xúc gì, cô chỉ có thể sống giống như một người đã chết.

“Tiểu Vân, em đừng như vậy, em hãy khóc đi, em khóc lên đi!”

Nam Cung Phong dùng sức lay hai vai cô, trong tim như bị ngàn vạn mũi tên đâm thủng, nếu trước mặt có một con dao, anh sẽ không chút do dự đâm vào tim mình, còn tốt hơn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Âu Dương Vân mà đau lòng đến chết đi.

“Tại sao lại là cô ta? Nếu như anh muốn có con, anh có thể ra ngoài tìm bất cứ một người phụ nữ nào sinh cho anh, tại sao lại là cô ta…”

Tại sao lại là người đàn bà đã từng chà đạp lòng tự trọng của cô.

Âu Dương Vân khàn giọng hét lên từng hồi với Nam Cung Phong, cuối cùng nói được mấy câu nhưng trên mặt vẫn không có một chút biểu cảm sinh động nào, cho dù là tức giận hay là đau lòng.

Nam Cung Phong ngây ngốc nhìn cô, bởi vì cảm nhận được sự đau thương mạnh mẽ của cô mà không nói nên lời, Âu Dương Vân chậm rãi ngước đôi mắt trống rỗng lên, rốt cuộc chảy ra một giọt nước mắt: “Đó là sự tôn nghiêm cuối cùng của em…”

“Tiểu Vân, không phải như thế, không phải như thế, anh yêu em như vậy, sao anh có thể phản bội em…”

Nam Cung Phong đưa tay ôm cô vào lòng, chảy ra những giọt nước mắt đau lòng, đây là lần thứ hai anh khóc vì Âu Dương Vân, cho dù trước đây khi Đường Huyên bỏ đi, anh sống không bằng chết cũng không hề khóc, nhưng bây giờ anh lại không kiềm chế được những giọt nước mắt còn quý hơn vàng này.

Anh muốn giải thích, nhưng anh biết trước khi giải thích anh nhất định phải trấn an được sự tổn thương thấu tim của Âu Dương Vân, một người đàn ông có trách nhiệm, không phải khi chuyện bại lộ liền vội vã biện minh cho mình mà là dám gánh vác trách nhiệm của mình, cho dù đêm đó anh vô tội cỡ nào cũng không phải là lý do biện minh lúc này, trước khi nói ra những lời anh rất vô tội này, thứ anh càng nên nói chính là, xin lỗi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.