Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 41: Chương 41




[Tin tức động trời]: Học thần Nhất Trung tạm nghỉ học!

Người đi ngang qua: [Áp lực quá đi, bây giờ cha mẹ đều áp bức con cái, làm cho học sinh xuất hiện vấn đề tâm lý là bình thường]

Áp lực như núi: [Cũng đúng, mấy hôm trước tết, ba mẹ tôi còn cầu tổ tiên phù hộ cho thành tích thi đại học của tôi tăng vọt lên trời, lên trời, tôi còn chưa chui xuống đất mà!]

Học sinh năm 3 đáng thương: [ Đúng đúng, tết này cả ngày lấy thành tích ra mà nói, không thể sống yên ổn được một ngày, học sinh chúng ta sống không dễ dàng gì!]

Lầu trên đang chọc cười: [các cậu lầu trên thấy rõ tiêu đề không vậy, là học thần, không biết thì đừng bình luận lung tung]

Trường học sát vách tới xem náo nhiệt: [Là người đó hả?]

Lầu trên đang chọc cười: [Cuối cùng cũng có người hiểu chuyện]

Học sinh năm 3 đáng thương: [Người nào?]

Vua bát quái Nhất Trung: [Hèn gì mấy hôm nay không thấy Ninh Cảnh Trần đi tới lớp khoa học tự nhiên, thì ra là người đó nghỉ học. Nhưng mà người đó nghỉ học thì sau này không tham gia thi, còn có được học bổng không?]

Trường học sát vách tới xem náo nhiệt: [Chắc là không, người đó không đi thi, nếu thi chung thì trường chúng ta lại là đứng đầu hihi]

Vua bát quái Nhất Trung: [……..]

Người qua đường Giáp ban A: [Gần đây không được thấy nam thần, cảm giác lớp học uể oải đi nhiều]

Người qua đường Ất: [Không có người đó, không gặp nam thần có má lúm ngọt ngào]

Vua bát quái Nhất Trung: [Đời này còn có thể nhìn thấy người đó không?]

……….

Trước khi khai giảng 2 ngày, tin tức Thu Xích Tây tạm nghỉ học gây ồn ào, người đứng mũi chịu sào ở ban A bị liên lụy.

“Không còn gặp nam thần với học bá ân ái, động lực học hành biến mất” một nữ sinh lên tiếng.

“Cậu lấy thức ăn cho chó làm động lực cho việc học à?” Ủy viên học tập ngạc nhiên hỏi.

“Haizz, nam sinh các cậu không hiểu nổi đâu” nữ sinh liếc ủy viên học tập, “Biển học vô vị buồn tẻ, một cặp đôi sờ sờ trước mặt cậu, ai mà không kích động chứ? Một là kích động thì muốn học tập, hai là học tập thì thành tích tốt lên, thành tích tốt lên thì có thể dạy người khác, sẽ thu hoạch được một nam sinh ngọt ngào”

Thu Xích Tây không đi học thì tảng đá lớn trong lòng những người đang tranh đoạt vị trí thứ nhất rơi xuống, nhưng nữ sinh ban A lại thấy tinh thần đi xuống.

Mà người đang bị mọi người nhắc tới là Ninh Cảnh Trần đang cúi đầu dựa vào bàn, lặng lẽ nhắn tin.

Ninh Cảnh Trần: [Hôm nay cantin đổi thực đơn mới, có món khổ qua xào trứng ăn dở quá]

Gần đây Ninh Cảnh Trần bắt đầu ăn cơm ở cantin, anh cảm thấy như vậy có thể gần gũi với Thu Xích Tây hơn.

Ninh Cảnh Trần: [Mình muốn ăn thức ăn của chú Triệu làm]

Ninh Cảnh Trần: [Khi nãy mình ngửi thấy mùi hoa quế, lạ ghê, sao mùa này lại có hoa quế?]

Ninh Cảnh Trần: [Mấy bài toán giáo viên giảng càng lúc càng phức tạp, mình không hiểu gì hết]

Ninh Cảnh Trần: [A Thu, thứ bảy mình tới tìm cậu được không?]

Chắc Thu Xích Tây đang bận nên không trả lời, đến chiều khi Ninh Cảnh Trần tan học mới nhận được tin nhắn “Được”

Ninh Cảnh Trần mới lên xe, nở nụ cười, cúi đầu nhắn lại Thu Xích Tây “Cậu hết bận rồi à?”

Tin nhắn trả lời của Thu Xích Tây chưa tới thì trên xe có thêm một người, là Thư Ca.

“Đã lâu không gặp” mặt Thư Ca hướng ra cửa sổ, uể oải nói mà không nhìn Ninh Cảnh Trần.

Ninh Cảnh Trần thu hồi độ cong trên môi, nhíu mày “Sao rồi?”

Nhà họ Ninh có thói quen ra nước ngoài ăn tết, tránh việc mọi người đến thăm hỏi, Ninh Cảnh Trần từ nước ngoài về đã vội vàng đến nhà Thu Xích Tây. Hơn nữa, anh biết Thu Xích Tây không đi học nữa nên đã lâu không đến lớp A, đúng là lâu rồi không gặp Thư Ca.

“Tớ với gia đình gây gổ ầm ĩ” Thư Ca hà hơi lên kính xe, lấy ngón tay vẽ vẽ lên đó.

Ninh Cảnh Trần vuốt di động trên tay, không để ý nói “Có nghiêm trọng không?”

“Có gì nghiêm trọng đâu, ngoài việc la mắng rồi không cho tớ tiền” Thư Ca qua quay “Người kia của cậu ra ngoài làm gì vậy, cho tớ theo được không”

Ninh Cảnh Trần nửa cười nửa không “A Thu là nghỉ tới khi thi đại học, cậu chắc chắn là cậu không đi học thì có thể thi vào trường đại học?”

Thư Ca “….”

Thư Ca ôm đầu đập vào lưng ghế trước “Tớ mặc kệ, tớ sắp điên rồi. Cậu cũng biết nhà mình thế nào rồi đó, tháng sau tớ làm lễ trưởng thành, bọn họ đã tính toán đi tạo quan hệ khắp nơi, dự định đem tớ đi kết hôn với nhà nào tốt, dĩ nhiên ba mẹ tớ nhìn trúng nhà cậu”

Ninh Cảnh Trần nâng mắt “Cậu nghĩ có thể được không?”

Chưa nói tới việc Ninh Cảnh Trần ở nhà họ Ninh được chiều chuộng thế nào, mà nhà họ Ninh bây giờ cũng chẳng cần đem con trai độc nhất của mình đi liên hôn với bất kỳ nhà nào để có thêm điểm lợi ích gì. Huống hồ nhà họ Ninh cũng biết Ninh Cảnh Trần có người trong lòng, chỉ chờ anh dắt người về giới thiệu.

Thư Ca đen mặt nhìn ra cửa sổ, mọi ghen tị trong lòng đã chết, mỗi nhà có một cái khó, sao tới Ninh Cảnh Trần thì không có gì là không thể.

“Cho dù đính hôn cũng không phải ngay lập tức kết hôn, cậu cần gì lo lắng gấp gáp?” Ninh Cảnh Trần nhìn tin nhắn chỉ đơn giản một chữ “Ừ”, nỗi vui mừng trong lòng dâng lên, giọng điệu cũng tốt hơn “Chờ vài năm nữa, nếu thiếu tiền tôi có thể cho cậu mượn”

“Thôi đi” Thư Ca nằm dài ra ghế, hạ quyết tâm trước tiên sẽ cố gắng học hành, sau này độc lập kinh tế sẽ rời khỏi nhà họ Thư, cô chịu đựng đủ rồi.

…….

Khoảng thời gian này Thu Xích Tây được thả lỏng khá nhiều, mẹ cô có chú Triệu chăm sóc, về cơ bản là không cần cô quan tâm nhiều. Cũng không cần dậy sớm đi học, chỉ cần chú ý vận hành của việc phát sóng, cùng với một số cổ phiếu cô đang giữ trong tay.

Cho nên nếu ở nhà cô sẽ nằm ngủ trên giường, nếu Triệu Long không gọi cô ăn cơm, cô có thể ngủ cả ngày. Ngủ gà ngủ gật trên lớp quen rồi, hơn nữa cũng đã đi bệnh viện kiểm tra cơ thể không có vấn đề gì, Thu Xích Tây liền tùy ý bản thân.

Tối thứ sáu cô tắt tất cả đồng hồ báo thức, định ngủ cả ngày mai, lúc sắp ngủ nhớ mang máng hình như mình quên việc gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.