Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Chương 30: Chương 30




Trong phòng thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xả nước của toilet. Ta thật hi vọng lúc này đột nhiên sẽ có tiếng điện toại vang lên đánh vỡ trầm mặc, cho dù là điện thoại quấy rầy cũng tốt, ít nhất có thể làm ta tình cảnh không bị xấu hổ. Thật đáng tiếc, điện thoại không có vang lên. Dài đến năm phút trầm mặc đối diện, ta suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đầu tiên, tất nhiên là ta khiếp sợ. Vì sao? Ta không phạm bệnh mệnh công chúa Mary Sue*, tự nhiên sẽ không cảm thấy bản thân thiên tư quốc sắc lung lay sinh động, người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở. Trừ bỏ ta bộ dạng nữ không có gì trở ngại, có sở trường khác không?

*Mary Sue: là nhân vật hư cấu, là kiểu nhân vật hoàn hảo. Xinh đẹp, cực kì xinh đẹp, một vẻ đẹp rất đặc biệt, thường có mắt, tóc có màu tím, đỏ…. Rất thông minh đa tài. Tóm lại là toàn năng toàn diện, vô cùng hoàn hảo. Chi tiết mời lên gg bá bá (bạn không thích nhân vật Mary Sue nên miễn cho giải thích chi tiết.)

Ta rất rõ ràng bản thân có mấy cân mấy lạng, từ khi lên sơ trung (cấp 2) đã nhận được một bức thư bày tỏ không ghi tên người giấu trong sách. Tuy rằng trong lòng đã có người thầm mến, nhưng xuất phát từ tâm một tiểu cô nương không thể nói là tâm hư vinh, ta còn thập phần không yên vui mừng đón nhận, hơn nữa âm thầm đoán ai đưa ta tờ giấy. Ỷ vào bản thân là tổ trưởng, trong một tháng ta kiểm tra sách bài tập nam sinh toàn ban, ngay cả ban trên đều kiểm tra. Cuối cùng phát hiện tờ giấy này là ủy viên văn nghệ đưa cho ủy viên thể dục, nàng quá khẩn trương nên giấu nhầm vào sách giáo khoa. Ta thật may mắn, may mắn bản thân lúc ấy không bị hư vinh làm cho hồ đồ lớn tiếng ồn ào khoe khoang. Từ sự kiện ô long đó làm ta hoàn toàn nhận rõ con đường của mình, cũng không dám đối với loại bày tỏ thình lình xảy ra cùng nhân vật phong vân tồn tâm khinh niệm.

Lần trước Lâm Tiễn đề nghị nói thử kết giao, ta không để trong lòng. Cho dù biết là hắn sinh bệnh nóng hồ đồ nói, nhưng câu nói đơn giản vẫn ở trong đầu ta như tiếng sấm đánh trăm lần, quấy rầy ta vài buổi tối ngủ không ngon. Sau hắn lại không nhắc tới chuyện này, ta cũng phai nhạt đi. Nhưng mà hiện tại hắn không chỉ đến tìm tới cửa, còn nhắc lại chuyện xưa — cảm tình hắn lúc trước đều đang chờ đợi đáp án? Ta nên nghĩ hắn tính nhẫn nại tốt hay là giả vờ lạnh nhạt quá mức.

“Hách Quýnh.” Tiếng Lâm Tiễn rất thấp, nhưng nghe qua vẫn thật là cường thế.

Ta cơ hồ phản ứng theo bản năng trả lời, “Tôi chưa nghĩ ra.”

Hắn đi về phía trước từng bước, “Là chưa nghĩ ra, hay là không muốn trả lời.”

Cảm giác quẫn bách vô hình từ hắn tới gần như thủy triều vọt tới, ngón chân giấu trong dép lê khẩn trương cuộn tròn, ta cố lấy dũng khí, “Nói đúng ra không muốn trả lời, nói thật là tôi không biết trả lời anh thế nào.” Ta hít sâu một ngụm, “Lần trước lúc anh đề nghị việc này, tôi nghĩ anh cháy hỏng đầu óc nên nói tùy tiện. Hơn nữa, hơn nữa sau anh không nhắc đến. Bất quá hiện tại anh nói, tôi cũng cho chuyện này cần xem xét nghiêm cẩn… Lâm Tiễn anh xem a, hai ta… Anh cùng tôi chuyện này có người nào xem sẽ cảm thấy không thích hợp Chẳng sợ tôi là đương sự, tôi cũng cảm thấy không thích hợp — anh xem trọng gì tôi?”

Lâm Tiễn hơi hơi cười rộ lên, “Em luôn luôn tò mò việc này?”

“Không phải tò mò, là nghi hoặc.” Ta khoanh tay lại, “Tỏ vẻ phi thường không nghĩ ra.”

“Muốn nói tới khả năng cần nhiều thời gian chút.” Hắn nhìn phải trái, vươn chân dài lên ghế ngồi xuống, hai chân vén lên, ngồi rất tao nhã. Nhìn động tác hắn tự nhiên như vậy, ta hơi hơi thả lỏng chút, cũng ngồi xuống ghế cùng hắn mặt đối mặt, “Ngô, anh nói đi.”

“Hách Quýnh, trước trả lời vấn về của anh, em cũng không thể không nói cho anh, em vì sao lại thích tiểu cảnh sát kia?” Hai tay hắn đặt trên gối, ngón tay gõ nhẹ có tiết tấu, “Hoặc phải nói, em bởi vì sao yêu hắn?”

Ta giống như bị người cho một chủy vào đầu, lạnh nhạt đáp, “Này, này quan anh cái rắm.”

Hắn không chút để ý ta thô lỗ vô lễ, tiếp tục nói, “Em xem, em đều thích hắn lâu như vậy, ngay cả nguyên nhân đều không nói nên lời. Hoặc là, cũng là em không muốn trả lời?”

Hận một người khẳng định là có nguyên nhân, nhưng là muốn nói thích một người là bởi vì sao, mặc cho ngươi hỏi ai, ai cũng vô pháp trả lời.

Ta trương khuôn mặt trắng bệch, gần như oán hận nhìn hắn, “Này không liên quan tới chuyện của anh, anh không có tư cách hỏi.”

“Anh là ví dụ, lấy một ví dụ để thuyết phục em thôi.” Hắn thật thong dong, “Đương nhiên, này không phải nói sang chuyện khác, cũng không phải mượn cơ hội hỏi em. Em hiện tại hỏi anh cái gì, anh khẳng định thành thật trả lời em. Bất quá, em cũng phải minh bạch một chút. Ở mỗ phương diện mà nói, anh kiên trì cùng em kiên trì, không có sai biệt”

Ta cảm thấy ngực một mảnh nóng bỏng, trong lồng ngực đập tán loạn, thật gian nan mới phát ra tiếng, “Lâm Tiễn, đó là chuyện của anh.”

Lâm Tiễn buông hai chân, xê dịch người về phía trước, “Không, anh không cảm thấy như vậy.” Găng tay màu đen quấn quanh ngón tay hắn, tiếng hắn như từ nơi rất xa truyền tới, “Đối với một người có hảo cảm mà không nói, chính là chờ ở một bên để đối phương phát hiện. Như vậy sẽ không cấp đối phương gánh nặng hoặc ảnh hưởng không tốt, thậm chí một chút áp lực cũng không có.”

Ta cúi đầu, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, tiếng đột nhiên liền câm.

“Chờ đợi, nhưng sau lại trơ mắt nhìn người trước mắt trốn, muốn bắt đều không kịp, càng không cần nói đi vãn hồi lại.” Hắn tiếp tục tới gần, “Đây là phương thức của em, khắc chế mà bảo thủ, vĩnh viễn cấp bản thân một con đường sống.”

Nam nhân này thật đáng giận, mỗi câu chữ đều độc ác như vậy!

Hắn dựa vào cái gì cùng ta nói điều đó? Ta thích ai, ta nguyện ý chờ ai, ta bị người yên lặng không một tiếng động làm vật hi sinh hay ngồi góc tường trồng nấm đều là việc của ta, người khác không có tư cách xen vào. Nhưng là ta không nói nên lời, cổ giống như bị người ta chặn, chỉ có thể mở to mồm thở phì phò.

“Tuy rằng anh cũng sẽ chờ đợi, nhưng không đồng ý chờ lâu.” Tiếng hắn đột nhiên biến gần, “Nếu có thể, hiện tại anh muốn biết đáp án. Hơn nữa, phải khẳng định.”

Chẳng lẽ, đây muốn bá vương ngạnh thượng cung?!

Ta ngẩng đầu lên, vừa mới nhấc đầu đột nhiên phát hiện Lâm Tiễn không biết khi nào cư nhiên gần ta như vậy ─── chóp mũi cùng chóp mũi cách một khoảng rất gần. Khó trách hắn không ngồi sofa mà ngồi ghế nhựa, không nghĩ đến hắn lại tới gần tới trình độ này!

Quả nhiên là có dự mưu từ trước.

Ta cảnh giác lui ra sau, nhưng hắn cũng thuận thế tiến tới. Vì thế, hai người khoảng cách càng gần. Một cỗ mùi hương nhàn nhạt đập vào mặt, hỗn hợp mùi rêu xanh. Đột nhiên trong lúc đó, ta liền nghĩ chạy trối chết.

Nhưng, ta trốn không thoát. Bất quá trong nháy mắt, tay hắn sờ đến cổ ta. Chỉ thoáng dùng thêm chút sức lực, liền làm ta không thể động đậy.

Thật sự sợ hãi.

Đổi thành người khác, ở trong chính nhà mình bị người khác uy hiếp đến loại trình độ này, có thể không sợ sao? Ta đắn đo không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, là cuồng nhiệt hôn hay là gần gũi khiêu khích hoặc cứ duy trì tư thế như vậy cho đến khi ta đưa đáp án hắn vừa lòng mới thôi — mọi dự đoán đều có thể làm ta huyết áp tăng vụt lên, có khả năng làm cho từng góc trong phòng đều bịt kín JQ khoa trương lại giả tạo.

“Lâm Tiễn, kỳ thực tôi không có gì tốt…” Bất đắc dĩ bắt đầu tự mình hại mình, để tránh tình huống miễn khoa trương lại giả tạo phát sinh, “… Rất ủy khuất anh.” Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy kỳ thật không dễ chịu, nhưng lại là lúc tinh thần ta uể oải tính toán lên giường ngủ. A, mặt ta còn không có rửa, cũng không có bôi kem dưỡng. Khoảng cách gần như vậy, mặc kệ lỗ chân lông hay là đầu đen, nốt rồi hay sẹo, thậm chí lông tơ trên mặt đều có thể thấy nhất thanh nhị sở.

“Nga?”

“Kỳ thực,” mặt hắn càng ngày càng gần, mắt ta đều thành chọi gà, “Kỳ thực, tôi luôn cảm thấy anh là người tốt.”

Mắt hắn hơi hơi mị lên, khoái trá, “Ân?”

Quả nhiên là nghe không hiểu, nghe không hiểu ta đánh ngươi… “Nên, chuyện đó, liền coi hết luôn. A.”

Hắn lui về sau, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng cái loại tươi cười này… Không cần ta hình dung, các bạn đều biết, “Cái gì liền gọi quên đi như vậy?”

“Tôi nói đề nghị của anh, kỳ thật căn bản không cần thử, nghĩ cũng biết không có khả năng thành công.” Ta nói được lý thuận thành chương, “… Đúng không, nên không tất yếu lãng phí thời gian.”

Hắn chậm rãi nới tay ra, trên mặt dần dần tiêu tán nụ cười, đến cuối căn bả không nhìn ra vui giận. Loại phản ứng này hoàn toàn ta dự kiến, một người nam nhân gặp được sự tình này, có rất ít người sẽ khoan dung rộng lượng vỗ bả vai đối phương nói không có việc gì không có việc gì, mua bán không thành tình nghĩa, làm tình nhân không được thì làm bằng hữu. Huống chi hắn là nam nhân như vậy? Nên, chẳng sợ hắn giây tiếp theo độc miệng tổn hại ta không mắt không não ta cũng có thể thản nhiên nhận. Đây liên quan tới tự tôn của nam nhân, ta nguyên bản hẳn là lưu lại đường sống mới phải.

“Em còn muốn chờ hắn?”

“…” Ta xem nhẹ nam nhân này, hắn độc ác châm chọc làm ta chịu không nổi, “Không phải. Cùng cái kia không quan hệ, tôi là nói, đây là chuyện của tôi với anh. Đừng đem người khác ra đây, biết không?”

Bất quá trong nháy mắt mà thôi, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, ngay cả tiếng cũng nhiễm châm chọc, “Anh hiểu được.”

Nói là minh bạch, nhưng nghe qua lại không đúng vậy. Ta gà mẹ lặp lại nói, “Thật sự cùng hắn không quan hệ, đây chính là vấn đề cá nhân của tôi.”

Thân thể hắn ngả ra, ngả đến góc độ nhất định thì dừng lại. Nhưng càng dưới càng khó, ánh mắt đột nhiên dừng ở khoảng cách giữa hai chúng ta, chuyên chú vào đấy. Chợt bộ dạng hắn vừa thấy có chút bình thản ẩn nhẫn, nhưng trong không khí lại tràn ngập hương vị giương cung bạt kiếm.

Thình lình trầm mặc làm ta thật không thích ứng, vừa muốn mở miệng ra nhắc lại lập trường liền bị hắn vung tay đánh gãy, “Tốt lắm,” tầm mắt hắn chuyển qua trên mặt ta, âm thanh trầm thấp nghe không ra uất giận hay trào bỉ (trào phúng + khinh bỉ), “Em không cần giải thích.”

Cái gì kêu không cần giải thích? Không giải thích ngươi minh bạch cái vô nghĩa a! Tên tự cho là đúng.

Không biết như thế nào có chút sốt ruột, ta một cước đá trên mặt đất, “Sát, tôi nói cùng hắn không quan hệ chính là không quan hệ!” Hướng Mao gia gia (Mao Trạch Đông) cam đoan, ta Hách Quýnh nói được thì làm được, nói sẽ đem Phạm ca làm huynh đệ liền nhất định làm được!

Hắn nhìn ta vài giây, hai tay lập tức chống gối chậm rãi đứng lên, trong phòng mơ hồ còn nghe tiếng thở dài, “Thật sự là ngu ngốc.”

“…”

Hiện tại hắn cái loại lười biếng còn muốn như thế nào? Người ta thầm mến mười mấy năm cuối cùng trái cây cũng không kết ra đã thật bi thương, hiện tại đã muốn hoàn toàn buông tay lại bị con tin nghi hoặc. Chẳng những bị người đánh giá một bộ đã rất khổ sở, cuối cùng còn muốn chụp mũ ngu ngốc — uy, thực chất hắn châm chọc ta đi, châm chọc ta giống như bánh bao nữ bị chủy đánh nhẹ lại dễ chịu.

Ta nơi nào lớn lên giống bánh bao!

Ai nói ta lớn lên giống bánh bao ta liều mạng với tên đó!

Ta hổn hển đứng lên, “Anh nói ai ngu ngốc a! Anh buổi tối đêm khuya đến nhà của tôi chẳng lẽ vì theo đuổi tôi không xong muốn đáp án sau đối với tôi tiến hành trí lực vũ nhục trong lời nói công kích thân nhân sao. A.”

“Hách Quýnh, em gấp cái gì?” Hắn một bộ dáng chậm rãi tự tại.

Đều bị người nói trắng ra trách móc ngu ngốc, không một điểm phản ứng không phải người địa cầu, “Lâm Tiễn, đây là nhà của tôi, hiện tại anh đứng ở chỗ này là vì tôi đã thật khách khí. Nhưng anh cũng đừng có quá mức, há mồm ra liền chửi người ngu ngốc anh muốn như thế nào?”

Ngươi nha muốn ăn đòn sao?

Ta tương đối nổi trận lôi đình, Lâm Tiễn vẫn lạnh nhạt. Hắn cúi đầu chậm rãi đưa tay tìm chìa khóa, về sau xoay người lại. Ta kháng cự lui về sau vài bước, tựa lên tường. Trong tay chính là cửa, tầm mắt ta tập trung trên cửa. Chỉ cần nắm lấy cửa, chỉ cần hắn có hành động gì, nói tiếng tạm biệt không tiễn hoặc là cấp lão tử lăn ra xa, hoang đường đêm này có thể chính thức kết thúc. Tay ta không tự chủ sờ soạng tay nắm cửa, cảm giác kim loại lạnh như băng trong lòng bàn tay nóng, người đột nhiên run run một chút. Nhưng mu bàn bay rất nhanh được nhiệt độ sưởi ấm, hơi hơi dùng sức.

“Hách Quýnh, tuy rằng em là cái ngu ngốc, nhưng là cái ngu ngốc tình trường.”

Tự mình chờ đợi nguyên vốn là một chuyện cô đơn, mà im lặng chờ đợi càng như thế. Con người khi còn sống cũng không lâu, đem bó lớn thời gian lãng phí chờ đợi một người không thể xác định đáp án, không thể nghi ngờ là ngốc đến mức làm người ta giận sôi. Tựa như Lâm Tiễn nói, không tiếng không cổ họng dùng tới mười mấy năm, cuối cùng có đáp án, làm cho mười mấy năm ấy bị oanh tạc, gì cũng không lưu lại.

Hắn trách móc ta ngu ngốc, ta còn thừa nhận. Trên thực tế, khi ta ở trên mạng đặt câu hỏi, lúc quay lại xem thì nhiều câu trả lời là ngốc a xuẩn nữ nhân ngu ngốc a chờ thành lão Chu nữ, hoặc là thật đáng tiếc thật cảm động trả lời linh tinh. Nhưng, cho tới bây giờ không có ai nói rằng, ngươi thật chung tình. Tình yêu đã bị bát lạn, trường tình lại bị quên đi. Bởi vì rất nhiều người đều không đồng ý lãng phí thời gian đi chờ đợi, chờ đợi bị nhận, chờ đợi bị cự tuyệt. Không có người sẽ cảm thấy người làm chuyện này có bao nhiêu đáng yêu, đương nhiên càng không đáng giá noi theo — đầu tư để được hồi báo quả thật xa đến chân trời.

Mà ta cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày ta sẽ bị người khẳng định, càng không nghĩ tới người này cư nhiên là Lâm Tiễn.

Quả nhiên hiểu ta nhất, chỉ có oan gia đối đầu với ta sao.

Găng tay màu đen quen thuộc dọc theo tay ta hướng lên trên, nhẹ nhàng ở cánh tay ta mà dùng sức, cả người liền từ trên tường trượt xuống. Mùi hương cỏ nhàn nhạt lẫn mùi rêu xanh vờn xung quanh.

“Ngu ngốc, em như thế nào sẽ không lo lắng anh?”

Ta trợn mắt trừng, trong đầu một mảnh trống rỗng. Nghe được tiếng nói chuyện của đối phương, cũng nghe đến tiếng nói chính mình, nhưng người cứ chết lặng như vậy, căn bản vô phương tập trung tinh thần suy xét. Chỉ biết là Lâm Tiễn sau tựa hồ rất cao hứng, cười rộ lên hé ra ranh năng.

Được rồi, nếu ta đối đầu hài kịch, ta đây nhất định là bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.