Mùa Xuân Của Tiểu Trư

Chương 10: Chương 10




Vân Thâm này được xưng tụng danh hiệu thiên vương của giới diễn viên không phải hư không hay sáo rỗng.

Ở trong nhà cậu có trưng bao nhiêu giải thưởng quang vinh chứ không phải dùng tiền mua cái danh ảnh đế (ông vua màn bạc).

Nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất nên chỉ cần đạo diễn nói một câu thì nhân vật nào cũng không làm khó được cậu, huống chi là tự thân cậu tự nguyện?

Trước mắt cậu đúng mức sắm vai một người đàn ông si tình nhất trên toàn thế giới, làm nhân vật mà người ta ái mộ, đối với cậu thì điều này đơn giản giống như hít thở vậy.

“Tất cả để anh.”

Ngay khi nụ hôn đầu tiên trao nhau, ngay sau đó cậu nhỏ giọng nói với nàng rồi coi xem nàng nghe được xong, cậu cũng tin tưởng nàng không vạch trần cậu, tiếp theo liền bắt đầu vở diễn của cậu.

Hai gò má của Chu Thiện Chi hồng hồng phấn phấn, nàng chỉ có thể dại ra, hơi ngây dại mặc cho cậu dẫn, mặc cậu thi triển mị lực của cậu, giống như có pháp thuật tà ma, nàng cảm giác cũng chẳng làm gì nhiều nhưng đã rất nhanh trở thành đối tượng cực kỳ hâm mộ của tất cả nữ giới, đối tượng mà mấy bạn nam kính trọng vài phần.

Đột nhiên nàng….. Cảm giác có điểm thực không đúng.

Nhìn cậu cùng với người khác chuyện trò vui vẻ, ứng đối hoàn mỹ biết tiến biết lui, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ cao quý khoáng đạt….. Kỳ quái, cảm giác kia thật sự siêu cấp vô địch kỳ quái, quái đến mức làm cho nàng cảm thấy xa lạ.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Người trước mắt thoạt nhìn rõ ràng quen thuộc như vậy, nhưng cố tình trong sự quen thuộc nàng lại cảm thấy đây không phải cậu, cũng không phải Phó Vân Thâm mà nàng quen biết…..

“Tiểu Chu, Tiểu Chu, bạn như thế nào quen biết Thâm ca a?” Mị lực của ‘Vân Thâm’ không ai có thể địch nổi, mấy cô bạn hưng phấn hỏi thẳng.

“Thì…..” Ánh mắt xin giúp đỡ của nàng theo trực giác nhìn về phía người bên cạnh nàng.

Hoàn toàn không do dự, đôi mắt tràn đầy thâm tình nhìn thẳng nàng, đôi môi mang theo nụ cười tao nhã nhẹ nhàng đầy ẩn tình, đáp lời: “Là lúc trước khi tham gia MV cùng tỉ tỉ của nàng nên quen nhau.”

Lúc trước…MV?

“Kia không phải cùng diễn với Diêu Dao sao?” Có người thấy quái lên tiếng kêu, việc biểu diễn theo như lời nói của cậu không phải chỉ MV mà Vân Thâm tham gia cùng vị ngọc nữ nổi tiếng sao?

Câu hỏi đột nhiên này càng làm mọi người chăm chú hơn, tất cả ánh mắt đều như cổ vũ chờ đón câu trả lời, Chu Thiện Chi chỉ có thể kiên trì xấu hổ, thừa nhận: “Đúng vậy, Diêu Dao là chị hai của mình.”

Đáp án này không thể nghi ngờ là trái bom thứ hai trong buổi gặp mặt ngày hôm nay, tiếng kinh ô qua đi, tất cả cơ hồ đều không tin.

Cùng lúc đó bọn họ khó tưởng tượng ra người bạn học cũ họ cười cợt và chẳng hấp dẫn này khó ngờ được lại là em gái của ngôi sao ngọc nữ Diêu Dao, về phương diện khác thì bọn họ càng khó lý giải…..

“Vì sao lại là nàng?” Lưu Minh Hữu hỏi điều mà mọi người đều thấy khó hiểu.

Phó Vân Thâm chỉ sợ không có ai hỏi vấn đề này, nhưng không nghĩ tới người đặt câu hỏi lại vừa vặn chính là kẻ theo lời nghe đồn là đối tượng Tiểu Trư ‘thầm mến’.

Cậu xác định đúng là người này, tuy rằng Chu Ngạc Chi chỉ có thể tìm được bức ảnh cũ cả lớp của Tiểu Trư chụp lúc tốt nghiệp trong sổ lưu niệm, nhưng bất quá mới cách vài năm nên cho dù có chút thay đổi thì trên cơ bản là thần thái khá thay đổi còn bộ dáng không có thay đổi quá lớn, cũng không ảnh hưởng tới khả năng nhận diện người khác của cậu.

Từ khi vừa mới tiến vào đây cậu liền âm thầm chú ý qua, không dấu vết nên chẳng mấy ai nhận thấy cậu sớm đã đánh giá qua vài người, cân nhắc độ nặng nhẹ của đối thủ này.

“Vì sao không thể là nàng?” Khuôn mặt Phó Vân Thâm ngay thẳng đón nhận cái nhìn của đối tượng ‘thầm mến’ kia, ung dung hỏi lại.

“Không cần so người khác, chị của nàng là Diêu Dao nha!” Lưu Minh Hữu cường điệu.

Nguyên bản là đã hạ quyết tâm làm nhân vật nam chính sáng giá trong hội bạn học cũ, sao biết được có thể bị ngôi sao thần tượng sáng chói nổi tiếng lại đến cạnh tranh cướp đi tất cả, cơn tức tối trong lòng Lưu Minh Hữu càng tăng. Giọng điệu dĩ nhiên không thể nào tốt được, cũng chỉ kém chưa nói một câu: “Con mắt anh mù sao?

“Là Diêu Dao thì như thế nào?” Phó Vân Thâm lộ ra vẻ mặt như vừa nãy, còn có chút đắc thắng vì cậu thấy tất cả đều đang hoang mang.

Không chỉ như thế, khoảng vài giây sau khi theo sát vẻ mặt hoang mang kia; tuấn nhan thay đổi có chút hơi thái quá, tị biến đổi giả dối của cậu, cậu biểu diễn mọi vẻ chuẩn xác thể hiện kỹ thuật diễn đến độ có thể coi là bài dạy đàn em về cảnh đột nhiên hơi giật mình; giống như cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, như thật sự lúc này mới phát hiện đối phương đang nói cái gì.

“Ý là chỉ vấn đề bề ngoài, diện mạo, dáng người này sao?” Cậu thậm chí còn hỏi lại, làm bộ như xác nhận lại vấn đề, kỳ thực là quỷ kế làm cho mọi người sáng tỏ thấy sự nông cạn và hời hợt của đối phương.

Việc Phó Vân Thâm vừa hỏi lại tạo cơ hội để không khí trở nên có chút quỷ dị và lạ thường.

Lưu Minh Hữu tuy rằng hỏi điều mà trong lòng mỗi người đều suy nghĩ đến, nhưng xét theo phong tục lễ giáo đời thường mà nói, câu như vậy mà nói ra miệng được thì kẻ đó chẳng qua thuộc kiểu trông mặt mà bắt hình dong này, ngoài vẻ thấy lễ, cũng hiển hiện rõ ràng phần nhiều chẳng mấy chừng mực thực sự được giấu kín, lập tức liền đem nhân cách con người đó kéo xuống thật thấp kém.

Phó Vân Thâm không thích cái tên Lưu Minh Hữu này, nhưng bởi vì cậu hiện tại là ‘Vân Thâm’ tôn quý, cực phong độ cho nên chỉ có thể tại đây nói chuyện kiểu áp đảo, muốn để tự đối phương nói ra mấy lời kia.

Cho nên cậu lộ ra nội tâm chín chắn, cười nhẹ một cái làm cho giới nữ ở đây mở to mắt ngắm nhìn, cậu nói thẳng: “Nếu muốn dùng vẻ ngoài chọn người, lựa người xinh đẹp nhất, dáng người tốt nhất làm lão bà; tôi từ khi vào nghề đến nay đã mười hai năm, mỹ nữ kiểu gì mà chưa thấy qua, nếu thế cũng không đợi chờ cho tới lúc này mới muốn đưa ra quyết định.”

“Nha?!” Lời nói vừa thốt ra lại rước lấy một phen kêu la sợ hãi, đặc biệt phát ra hầu hết từ nhóm bạn nữ đang ngồi gần nhau.

“Đương nhiên, điều này còn muốn chờ Tiểu Trư đáp ứng, nàng còn chưa có gật đầu đâu!” Phó Vân Thâm cười khẽ, chuẩn xác nắm giữ không khí hiện trường cùng đề tài bàn tán về phía cậu muốn.

“Bạn vì sao chưa đáp ứng?” Vấn đề được nhất trí quăng đến nữ nhân vật chính luôn im lặng kia.

“Ách….. Này…..” Chu Thiện Chi há hốc mồm.

Tuy rằng trên danh nghĩ nàng là đương sự, nhưng kỳ thật nàng không khác mấy người đi xem diễn, nàng hoàn toàn không biết người đàn ông ‘chân thành thâm tình’ bên cạnh nàng rốt cuộc vốn sẽ diễn ra thế nào, nàng biết trả lời sao đây?

“Đừng tạo áp lực với nàng.” Phó Vân Thâm lại cười khẽ nhìn chăm chú nàng, cậu lại ra mặt giải quyết vấn đề này gọn gẽ. “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ngàng cảm thấy quá nhanh, dù sao thời gian hai chúng tôi quen thân còn chưa đủ lâu, tuy rằng tôi lần đầu tiên gặp liền cảm thấy thích nàng, nhưng nàng dù sao còn trẻ nên sẽ luôn cảm thấy khó xác định chắc chắn.”

“Tiểu Trư, bạn ngốc thật, là Thâm ca nha?”

“Đúng vậy, là Thâm ca nha, còn không xác định cái gì chứ?”

Ngươi một lời ta một câu, đối mặt với các bạn nữ cùng nhau chỉ trích, Chu Thiện Chi ngây ngô cười, chỉ có thể ngây ngô cười.

“Vì muốn có thêm thời gian ở chung một chút để nàng càng hiểu tôi hơn một ít, vồn chúng tôi dự định hôm nay sẽ xuất phát đi Hawaii chơi đùa.” Phó Vân Thâm còn nói: “Chỉ là Tiểu Trư nghĩ về buổi họp mặt bạn học cũ, nàng có nói lúc còn đi học nàng từng một lần nói dối, nàng cảm thấy băn khoăn nếu không đến giải thích, cho nên mới tạm hoãn lại chuyến đi.”

Vì lúc còn đi học một lần nói dối nên tạm hoãn chuyến đi Hawaii, sau đó đến đây giải thích?

Đây không phải ngu ngốc sao?!

Mọi người thật sự thấy điều đó là khờ dại, lập tức lại tò mò không nhịn được, rốt cuộc là nói dối cái gì a?

“Nghe nàng nói nàng từng bị bắt tham gia trò đùa chơi nói thật lòng hay chọn mạo hiểm cùng với bạn học cũ, kết quả nàng thua lần đó, câu hỏi phải thật lòng trả lời là muốn nàng nêu ra đối tượng thầm mến, nhưng nàng khi đó thật sự không có đối tượng nào để nói, nhưng lại sợ người khác hiểu lầm không tốt về nàng cho nên đành phải tùy tiện chọn bừa tìm một cá nhân cho đủ số.”

Vừa nghe cậu nói xong, khuôn mặt đang cố tươi cười của Chu Thiện Chi có vẻ hơi chút cứng ngắc.

Nàng không dự đoán được cậu ngay cả chuyện này đều biết mà nói ra?

“Kỳ thật cũng không có gì, có phải hay không?” Đáp lại biểu tình của nàng không được tự nhiên, Phó Vân Thâm dùng biểu tình dung túng, sủng ái còn mang theo chút bất đắc dĩ nhìn nàng, cười nói: “Nhưng nàng à, chính là điểm ấy về nàng rất đáng yêu, bởi vì bình thường không nói dối, khó được một lần nên cho dù chỉ là việc nhỏ thì nàng bao lâu nay vẫn cảm thấy vướng vất trong lòng.”

Cậu ghé sát gần nắm chặt bàn tay của nàng, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, biểu lộ của Phó Vân Thâm hoàn toàn chính là bộ dáng mà một người đàn ông đang yêu sâu đậm cuồng nhiệt nên có. “Tôi cũng sớm nói qua với nàng rằng chuyện đã lâu như vậy thì ai sẽ còn để ý nàng không chân chính nói thật lòng hay không, cho dù khi đó nói dối chẳng lẽ có ai sẽ để trong lòng mãi? Cuối cùng sẽ không phải người bị nói đến kia nhiều năm như vậy vẫn còn để ý bị nàng nói thầm mến đi, kia không phải thực buồn cười quá sao?”

Không ai dám tiếp lời bởi vì ngay tại đây không lâu quả thật có vài người nhàm chán còn lấy mấy lời này để giễu cợt.

Phó Vân Thâm làm bộ như không phát hiện không khí đột nhiên trầm mặc cũng quỷ dị kia, cậu duy trì thái độ ngay mặt sáng sủa như ánh mặt trời, thân thiết nói với nàng: “Kia hiện tại nhiều người có mặt ở đây chắc gần đủ mà cũng khá thích hợp, Tiểu Trư lúc đó theo ai đùa vậy? cũng nên giải thích chút gì thêm không, muốn nói gì cứ nói, chúng ta chút nữa còn lên máy bay đấy!”

“…..”

Cho dù qua rất nhiều năm sau, rất nhiều năm, nghĩ lại ngày gặp mặt bạn học cũ đó Chu Thiện Chi vẫn cảm thấy kỳ quái không thể tin được.

Kia rõ ràng là bạn học cũ của nàng, nhưng bởi vì cậu tham dự không hiểu sao làm cho không khí không còn là bạn cũ gặp mặt mà là không khí của buổi ‘gặp mặt thần tượng Vân Thâm’ do cậu làm chủ đạo tiến hành.

Sau đó càng kỳ quái không thể tin được rằng hiểu lầm năm đó hại chết nàng hết đường chối cãi, khi mới ngồi vào bàn nàng buồn chẳng thể phát ra thanh âm gì cứ chịu bị khinh bỉ bởi sự kiện thầm mến kia, nhưng thực tự nhiên nó được làm sáng tỏ như vậy; đôi kia rõ ràng bị lời cậu nói chèn ép đến độ mặt cũng biến sắc thành xanh xao trắng bệch không chừng muốn mở miệng mà khó trả lời câu hỏi của cậu; lúc đó trước mặt mọi người nàng chính chính thức thức trong sạch –

Nàng, Chu Thiện Chi này cũng không nhàm chán đến nỗi sẽ phí tâm chém giết một vị thần tượng vạn người mê, bạch mã hoàng tử tự cho là đúng và không tiết lộ gì ra mặt.

Cái rắc rối lúc trẻ ranh nàng tự rước vào làm nàng buồn mệt mà sự phát triển kỳ quái của nó chỉ có thể dùng bốn chữ mạc danh kỳ diệu (không thể tin được) mới đúng, mà nó liền vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng) hóa giải như vậy.

Nhưng đối với Chu Thiện Chi mà nói đây coi như là một kết quả tốt, một kết quả đẹp…..

Từ khi ngồi vào chiếc xe xa hoa đắt tiền này đến khi đi trên đường ngựa xe xuôi ngược lâu rồi mà trong xe vẫn cứ trầm mặc muốn bức chết người.

Chu Thiện Chi biết nàng nợ cậu một lần này, không biết nàng có cơ hội báo đáp cậu hay không, nhưng ít nhất nàng nên lên tiếng cám ơn cậu vì tất cả những việc hôm nay cậu làm.

Trong lý trí tưởng là tưởng như thế nhưng miệng nàng chính là cố tình không mở thốt ra lời nào được.

Bởi vì chuyện này thật sự rất kỳ quái, tuy rằng vừa rồi Phó Vân Thâm suất như Đồ Long Vương nhưng vì nàng mà vương tử Đồ Long phải ra khỏi thành chiến đấu; nàng không có khả năng, thật sự không có cách nào đem người đàn ông trong buổi gặp mặt kia tao nhã, mê người nội, tâm sâu sắc, trưởng thành, có EQ thượng đẳng (cao ngất) và được giáo dục cực tốt ấy với Phó Vân Thâm có tính trẻ con luôn làm cho người ta không yên lòng mà nàng quen thuộc cùng liên kết lại là một người.

Cũng bởi vì trong lúc này không có cách nào chỉnh hợp hai người là một ngay được khiến nàng không biết nên dùng cách gì nói chuyện với cậu…..

“Tiểu Trư, em đang tức giận sao?” Phó Vân Thâm mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc suốt trên đường này.

“A?” Nàng ngẫn người, bởi vì vấn đề cậu hỏi, cũng bởi vì chính cậu.

“Em đang tức giận sao?” Phó Vân Thâm trầm giọng hỏi lần nữa.

“Không, không có a!” Nàng phủ nhận, còn có điểm nàng không hiểu. “Vì sao lại nghĩ em đang tức giận?”

“Bởi vì em không nói lời nào.” Tuấn nhan mang chút ưu tư, giống như cậu thực cho rằng nàng trầm mặc là vì buồn bực.

Phó Vân Thâm không có thong dong trấn định, cũng không bình bình tĩnh tĩnh trước mắt nàng bây giờ thật là người nàng quen thuộc, làm cho trong lòng Chu Thiện Chi cảm thấy an tâm, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

“Anh làm hỏng việc rồi phải không?” Cũng không rõ ràng nhưng cậu có vẻ uể oải…

“Không đâu.” Nhanh chóng phủ nhận, Chu Thiện Chi cũng thuận tiện nói lời cảm tạ: “Hôm nay thực cảm ơn anh, thực sự đó.”

Lời cảm ơn của nàng làm cho đôi mắt cậu sáng lên, nhanh chóng tìm một chỗ ven đường dừng xe lại.

“Cho nên anh không làm hỏng việc, cũng không tính sai, em không thích người kia, đúng không?” Cậu hỏi, giọng điệu ngữ khí có chút vội vàng khác thường.

“Chuyện kia vốn chỉ là hiểu lầm, kỳ thật là…..” Đột nhiên im tiếng, sau đó nàng nhẹ thở dài, nói: “Quên đi, đều đã qua rồi, hiện tại quay đầu lại giải thích chuyện kia cũng không ý nghĩa nữa, dù sao chỉ là một hồi hiểu lầm.”

“Cho nên em không thầm mến bất luận kẻ nào?” Vấn đề này mới là chuyện Phó Vân Thâm muốn hỏi.

“Hẳn là không có đi!” Trong ấn tượng của nàng lúc này chưa phát sinh quá sự việc ấy.

Đột nhiên phát hiện không thích hợp, cậu hỏi cái này để làm gì?

Chu Thiện Chi đang muốn hỏi cậu vì sao hỏi câu đó, cậu đang ngồi ở ghế lái đã muốn mở miệng trước: “Tiểu trư, anh sẽ đối xử rất tốt với em.”

Nàng lẳng lặng nhìn cậu, không rõ ý cậu nói.

“Tốt hơn bất kỳ kẻ nào có thể.” Cậu cường điều đôi chút, sau đó trực tiếp đi vào chủ đề trọng điểm: “Cho nên….. Em gả cho anh được không?”

Không phản ứng.

Người ngồi trên ghế bên đột nhiên không nhúc nhích gì giống như pho tượng.

“Tiểu Trư?”

Pho tượng người đã cử động, hai tay véo hai má phúng phính của chính mình, vẻ mặt ngoài hoang mang vẫn là hoang mang, nàng hỏi: “Thâm ca, anh hiện tại là nói giỡn với em sao?”

“Anh đã nghĩ sẽ nhờ Dịch ca an bài, anh muốn toàn diện rời khỏi nghiệp diễn viên.” Biểu hiện của cậu cũng thể hiện cậu thật lòng.

“Nha? Vì sao?” Nàng thất thanh kêu lên, không rõ sự tình như thế nào từng bước phát triển đến thế này.

“Bởi vì cô đã nói sự nghiệp của anh không có cách nào tạo hạnh phúc cho em, anh không có tư cách theo đuổi em.”

“Mẹ em nói?” Chu Thiện Chi cảm thấy choáng váng đầu óc, lo lắng cậu bị mẹ nàng nói gì đó kỳ quái để tẩy não cậu, nàng chỉ có thể vội la lên: “Cuộc sống của anh được nắm giữ trong chính tay anh, làm sao có thể nghe mẹ em nói hươu nói vượn, nói rời khỏi liền rời khỏi? Còn nữa! Theo đuổi gì? Em sao lại không biết?”

“Thời điểm cùng em bồi dưỡng lại thân thể.” Cậu tự nhiêu trả lời, xong rồi cậu mới bắt đầu cảm thấy hoài nghi. “Em không cảm nhận được sao?”

Cậu, cậu, cậu….. Cậu là thật lòng sao?

Lúc nang dưỡng bệnh cậu giúp chăm sóc, đưa cơm, đưa canh, đưa thuốc này nọ, là cậu đang theo đuổi sao?

Chu Thiện Chi ngạc nhiên nhưng nàng phát giác vẻ mặt cậu là thật lòng.

Có đúng là cậu nói thật chứ?

“Ân.” Khi cậu lên tiếng, nàng mới phát hiện nàng không cẩn thận thốt câu hỏi và trả lời về vấn đề này ra khỏi miệng.

“Trời ạ.” Nàng không thể ức chế được kinh hô, lại đỏ bừng cả khuôn mặt.

Thâm, Thâm, Thâm, Thâm….. Thâm ca thế nhưng đang theo đuổi nàng?

Tuy rằng phương thức làm cho người ta khó thể tưởng tượng cùng tin tưởng, nhưng nàng biết cậu không nói dối, cậu thật tâm theo đuổi nàng?!

Cả người Chu Thiện Chi chưa kịp thời phản ứng lại, nàng cảm thấy mơ màng, không biết nên xử lý cảm xúc quá mức phức tạp trước mắt này như thế nào.

“Chậm đã! không lẽ anh đã xin phép với mẹ em trước, nói anh muốn rời khỏi nghiệp diễn cho nên mẹ em chấp nhận cho anh ‘theo đuổi’ em?” Nàng đột nhiên nghĩ vậy, bởi vì nàng đã sớm hoài nghi, vì sao trận này mẹ nàng ngang nhiên cho cậu đến nhà nàng, cứ để bọn họ cô nam quả nữ tùy tiện ở chung cùng một chỗ nhiều ngày như vậy?

Nếu đáp án của cậu là khảng định, tất cả còn có thể hiểu và giải thích được…..

“Kỳ thật cô nói có đạo lý.” Phó Vân Thâm quay mặt đi mới trả lời nàng, cậu chỉ nói: “Cô không muốn em vô cớ bị người người oán hận, anh cũng không hy vọng em bởi vì fans (những người hâm mộ) đối địch mà không vui…..”

“Chậm! Chậm đã? Anh có thể nghĩ quá xa rồi hay không?” Chu Thiện Chi không thể không kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đơn thuần cùng chân thành, điều này thuyết minh và càng chứng tỏ cậu thật lòng.

“Vì sao? Vì sao là em?” Đừng nói là người khác, chính nàng cũng không hiểu được a!

Đối với nàng không thể tiêu hóa được tin tức giật gân thế này, cậu trầm mặc một lát…..

“Em biết không.” Cậu đột nhiên mở miệng, bởi vì là nàng nên cậu nói ra lời từ tận trong đáy lòng mình. “Lúc trước anh cảm thấy hoang mang, tuy rằng anh vẫn tin tưởng lời Dịch ca, anh có thể tạo khoái hoạt hạnh phúc cho fans, đó là mục đích tồn tại của anh, nhưng anh lại càng ngày càng không rõ…..”

Cậu không tự giác cầm chặt tay lái, vị thần tượng của ngàn vạn cô gái lộ ra khuôn mặt anh tuấn có vẻ lúng túng, bối rối, nói nhỏ: “Chính anh thì đâu?”

Nỗi lòng bối rối cùng hoang mang này Chu Thiện Chi cũng biết và hiểu.

Lúc ban đầu, cũng chính là khi nàng vừa đưa cậu về nhà từng nghe cậu nhắc tới, nhưng nàng khi đó còn tưởng rằng đây chỉ là cậu nhất thời chán nản với công việc…..

“Đây là khúc mắc giữa anh và Dịch ca? Anh không chắc chắn vào lời nói của Dịch ca cho nên muốn một mình suy nghĩ để hiểu rõ hơn?” Nàng ôn nhu hỏi, dường như khá hiểu được nguyên do việc cậu lúc ấy không về nhà cậu.

Cậu không mở miệng nhưng cậu lại gật gật đầu.

“Vậy anh hiện tại đã nghĩ rõ ràng rồi?” Nàng vẫn luôn quan tâm cậu, liền nhạy cảm như bẩm sinh có khả năng như vây, nên nàng không hề gặp khó khăn nắm bắt lấy trọng điểm vấn đề.

Câu hỏi của nàng làm cho cậu chần chờ một chút, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của nàng, cậu mở miệng: “Biểu ca của anh nói nếu công việc này đã không còn lực hấp dẫn với anh, so với việc kéo dài thêm sự nghiệp thì không bằng thoái ẩn rút lui trong lúc đang ở đỉnh cao phong độ.”

“Biểu ca của anh? Vậy còn anh? Cảm giác của chính anh thì đâu?” Nàng nhíu mày, bởi vì không nghe thấy suy nghĩ của chính cậu, lo lắng hơn cho tương lai cậu. “Còn nữa, anh đã nghĩ tới sau khi thoái ẩn muốn làm gì chưa?”

“Anh muốn ở cùng một chỗ với em.” Cậu mỉm cười nhìn nàng.

Nàng há hốc mồm, còn cậu luôn nhìn nàng với ánh mắt thâm tình chăm chú, cảnh này giống như trong phim thần tượng, Chu Thiện Chi cố gắng ổn định lại trái tim nàng giờ đang đập cực nhanh, nàng căn bản là không có biện pháp đáp lời.

“Tiểu Trư, anh muốn ở bên em.” Cậu lần này còn giải thích thêm: “Anh thích ở bên em, điều đó làm cho anh cảm thấy thực vui vẻ, anh thích cảm giác an tâm ấy, anh muốn nhìn em cười, nhìn em vui vẻ, anh nghĩ muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh em, đây mới là chuyện anh muốn làm.”

Hiện, hiện tại là diễn phim thần tượng sao?

Chu Thiện Chi không hề có khả năng chống đỡ được với lời thổ lộ mà cậu lấy tiêu chuẩn từ phim thần tượng này.

“Anh đã nghĩ và cũng muốn nhờ biểu ca giúp anh tìm một nơi không cần biết ở đất nước nào, chỉ cần là vùng có khí hậu thoải mái, phong cảnh xinh đẹp thì sẽ mua một nông trang, em thích trẻ con, chúng ta có thể sinh rất nhiều rất nhiều con, mọi người cùng sống trong nông trại, sau đó chúng ta cùng nhau kinh doanh nhà nghỉ nhỏ kiểu dân dã.”

“Anh…..” Chu Thiện Chi nói không thành lời, nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới cậu luôn nhớ rõ lời nàng nói trước kia.

“Tiểu Trư, gả cho anh được không?” Cậu hỏi lại một lần nữa.

Nàng thực cảm động, thật sự, nhưng cuối cùng….. vẫn là lắc đầu.

Tuấn nhan đương tràn đầy ánh sáng hy vọng rồi chợt ảm đạm tăm tối.

“Bởi vì em muốn hẹn hò yêu đương trước.” Nàng nói: “Em muốn có thể có cảm giác yêu đương một chút.”

Cậu hoang mang nhìn nàng, đó là Phó Vân Thâm tính tình trẻ con nàng vẫn quen thuộc….. Nếu, nếu lời nói y đúc vừa rồi được thốt ra bởi hình tượng Vân Thâm như trong buổi gặp mặt bạn học cũ mới nãy luôn giống một vị Đồ Long vương không gì không làm được, có lẽ nàng sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh ngạc) nhưng cũng sẽ không quá mơ mộng.

Nhưng trước mắt nàng không phải thần tượng Vân Thâm mà là Phó Vân Thâm, một người có bề ngoài cao lớn trưởng thành lại thuần hậu như trẻ nhỏ, là người đàn ông luôn khiến nàng cuối cùng cũng không thể bỏ mặc được.

Cho dù những lời thổ lộ rất giống lời thoại trong phim thần tượng nhưng nàng biết cậu thật sự muốn thế mới nói như vậy, hơn nữa nàng vốn cũng chẳng yên tâm nhiều về cậu, bất luận là xuất phát từ tính tình, bản năng thích chăm sóc người hay còn gì khác thì nàng chính là không bỏ mặc được cậu a!

Như vậy thử xem xem thì dường như cũng không có gì không ổn.

“Anh hẳn là cũng không có kinh nghiệm đi?” Nàng mỉm cười, còn có chút chờ mong phần tình cảm yêu thương lưu luyến này bắt đầu.

Cậu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, chứng thực suy luận của nàng.

Vị thần tượng vạn người mê trong mắt mọi người không gì không làm được này ở trước mặt nàng lại là người đàn ông đơn thuần như trẻ con, những mâu thuẫn của cậu có gì đó làm cho nàng mê muội và không hết quan tâm lo lắng cho cậu.

Muốn cười nhưng lại có chút rơm rớm khóc, bởi vì bản tính kia làm cho người ta muốn quan tâm chăm sóc thật tốt người có tính tình như trẻ con kia.

Bởi vì muốn bảo vệ cậu, giống như người anh họ của anh vậy, muốn cậu có thể trải qua trăm ngàn tư vị, cảm xúc trong cuộc sống, càng bởi vì nàng không muốn cậu sau này hối hận…..

“Gần giống như lời anh nói với những bạn học cũ của em đó, là quá nhanh.” Nàng ôn nhu nói: “Cho nên chúng ta hãy hẹn hò yêu đương trước đi!”

Cậu nghĩ nghĩ, có chút hoang mang hỏi nàng: “Việc ấy xem như lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để hẹn hò?

Nàng cũng nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng gật gật đầu. “Ân, xem như vậy.”

“Hảo (Tốt, được).” Cậu nói không chút do dự.

Cứ như vậy mặc dù có điểm mạc danh kỳ diệu, không thể tin được nhưng hai người thật sự đạt thành việc qua lại quen biết hẹn hò – Lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để kết giao, bọn họ muốn tìm hiểu nhau và hết mình yêu thương nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.