Mùa Xuân Của Tiểu Trư

Chương 5: Chương 5




Bầu trời….. Thật xanh nha…..

Phó Vân Thâm kinh ngạc nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, im lặng không động đậy, cho dù nghe thấy cửa nhà mở ra vang đến đây nhưng cũng không tính sẽ cử động gì, duy trì nguyên tư thế bình thường mà ngắm nhìn, ngẩn người với bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ.

Người vừa vào cửa thấy thế nhưng không thể trách cứ gì, liền thu xếp đồ ăn ngon tới trước mặt cậu –

“Thâm ca, mời ăn cơm.”

Phó Vân Thâm thu hồi ánh mắt ngẩn người, nhìn nhìn hộp sushi để trên bàn, lại nhìn đến người ngồi ở đối diện, trầm mặc một chút rồi mở miệng: “Đây là sushi.”

“Ân.” Chu Thiện Chi với lời sửa chữa của cậu nhưng thật sự không thể trách, nàng biết nghe lời nên phải chỉnh lại lời nói: “Mời ăn sushi.”

“Mời.” Một khẩu lệnh, một động tác, Phó Vân Thâm cầm lấy một miếng sushi thật cẩn thận tháo lớp bọc mỏng bên ngoài sau đó lại cẩn thận ăn một miếng nhỏ, sau khi chậm rãi nuốt xong vẫn thận trọng cắn một miếng nhỏ khác.

Chu Thiện Chi không hiểu nhưng muốn cười, khuôn mặt tròn tròn đã tự nhiên tươi cười luôn.

Nàng không quá hiểu rõ được cậu tại sao đến đây, rõ ràng là người lớn, thân hình bộ dạng đều thế nhưng không biết tại sao một thần tượng vạn người mê như vậy trong mắt nàng lộ vẻ trẻ con.

So với giờ phút này thì tốt rồi, khi cậu ăn cơm với cảm giác thận trọng, động tác thậm chí có thể nói là có nề nếp, vẻ mặt liền giống như bạn nhỏ nếm thử đồ ăn mới làm cho nàng cảm thấy thú vị, nhịn không nổi mà hiểu ý cười.

Phát hiện ra cái nhìn chăm chú của nàng, Phó Vân Thâm dừng ăn, nhìn thẳng ngúc ngắc đầu chống lại cái nhìn chú mục của nàng.

Đôi mắt tròn tròn nhìn lại đôi mắt cậu, sau đó đưa đi đưa lại, nhịn không được lại lộ ra nụ cười…..

“Ăn ngon không? Nàng hỏi, tâm tình sung sướng, cùng cảm giác như nuôi nấng tiểu thú cưng nho nhỏ, chính là không hiểu sao cảm thấy khoái trá.

“Em cũng ăn đi.” Cậu nói

Chu Thiện Chi cố kiềm chế một chút mới nhịn xuống được niềm xúc động muốn sờ sờ tóc cậu, đơn giản là nàng nhìn biểu tình của cậu, cậu cực kỳ giống tiểu bằng hữu muốn chia xẻ đồ ăn cùng bạn.

Cũng không phải ảo giác, chỉ cần trong phòng có nhiều người liền khác, thật sự tinh tế chuẩn xác một chút hơn sẽ thấy khi chỉ còn nàng cùng cậu ở chung, người trước mắt này nghe nói hấp dẫn ngàn vạn cô gái phải chảy máu mũi liền trở nên vạn người không mê như vậy.

Đương nhiên nói không người nào mê kỳ thật cũng không phải.

Dù sao ngoại hình vẫn là cậu, chỉ là toàn bộ cảm giác, ngay cả ánh mắt cùng thần sắc không giống với cậu trước ánh đèn sáng bình thường biểu lộ.

Cũng không biết có phải nên gọi là thả lỏng hay không?

Tựa như người nhà của nàng, khi ra cửa thì mỹ lệ nghiêm chỉnh, một đám đều là đại mỹ nhân đều thực hù người khác, nhưng chỉ cần vào đền cửa nhà sau đó liền thả lỏng thì một đám đức hạnh chẳng còn, nàng có ý nghĩ gì cũng không tưởng sẽ nói ra điều này.

Mà cậu thật ra cũng chính là loại người có cá tính hai mặt này đi!

Chỉ tuy rằng cá tính cậu không hoàn mỹ chói lóa như khi được ánh đèn chiếu sáng, nàng lại bởi vì điểm không hoàn mỹ này mà bị hấp dẫn ngoài ý muốn, cuối cùng không tự chủ được muốn chiếu cố chăm sóc cậu.

Sự tình kiểu này càng nói thêm càng có điểm kỳ quái.

Dù sao trên thực tế mà nghĩ, cậu kỳ thật coi như là một người xa lạ, vẫn là người không cẩn thận phát hiện bí mật ‘đại thực quái’ (cái bụng không đáy quái lạ) của nhị tỉ Ngạc Ngạc nhà nàng, là người có ‘khả năng’ sẽ cùng với phóng viên truyền thông đưa ra yêu sách.

Lý luận đầu tiên là muốn cùng nhau hòa hoãn, gần đây muốn bắt được bím tóc (điểm yếu) của cậu để uy hiếp lại, cho nên làm bộ nhiệt tình thu nhận cậu mà cậu hình như không có chỗ khác để đi, sau đó gần đây nàng thành ‘giám thị’ tốt để cho các nàng có thể tìm bắt được một ít nhược điểm nhỏ nhỏ của cậu.

Nhưng khi nàng cố tình phụng mệnh làm ‘giám thị’ mà thực chất chuyện gì cũng chưa làm để xông vào trận này, cậu không tính sẽ uy hiếp thấu đáo làm cho tâm nàng rất khó dựng lên rào cản cảnh báo; ngược lại, khi hai người hài hòa lại khoái trả ở cùng nhau, nàng tự cảm thấy có cảm giác với cậu như nuôi dưỡng chăm sóc tiểu thú cưng.

Cái loại tâm tình này rất là kỳ diệu, cho dù cậu rõ ràng là một pho tượng nam nhân cao hơn một mét tám mươi lại làm cho người ta không thể kháng cự muốn chiếu cố chăm sóc nuôi nấng cậu tốt thật tốt…..

“Tiểu Trư.” Thấy nàng không phản ứng, Phó Vân Thâm đem hộp thức ăn đẩy gần nàng hơn, “Ăn.”

“Không cần.” Nàng lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần mà đưa ra đáp án phủ định.

“Em đang giảm béo vì hội bạn học cũ.” Phó Vân Thâm gật đầu, nhó rõ nàng có lúc đã nói qua.

“Đúng vậy, bạn học cũ.” Khi trả lời cậu, Chu Thiện Chi quyết định đến phòng bếp làm cơm trưa của nàng, cũng chính là nửa hộp rau xà lách cùng mấy quả dưa chuột còn lại.

“Bạn học cũ gặp nhau thôi, vì sao muốn giảm béo?” Bưng hộp sushi từ bàn lên, Phó Vân Thâm đi theo bước chân nàng tiến vào phòng bếp, bày ra thái độ rất hứng thú đối với vấn đề giảm béo này.

“Kể cả không có người cừng nhắc quy định buổi gặp mặt bạn cùng khóa nhất định phải như thế nào, nhưng dù sao cũng là muốn đi gặp lại bạn học mà thôi.” Xé rau xà lách ra, Chu Thiện Chi tính tình tốt trả lời cậu: “Con người chính là kỳ quái như vậy a, thích ra vẻ, nhất là lâu như vậy không gặp người nào đó nhất định sẽ so sánh với gần đây.”

“Muốn so cái gì? Nhíu mày, Phó Vân Thâm chưa nghĩ tới trên đời có loại vấn đề này.

“Các phương diện a, có thể so sánh gì đều có thể lấy để so, như là ai béo a, ai xấu a, hiện tại ai đang làm công việc gì, tiền lương bao nhiêu a, có thành tựu gì hơn người đời không, cái gì đều có thể đem ra, cho dù vẻ ngoài mặt mày không nói hay tỏ ra gì nhưng trong lòng cũng sẽ lén so sánh các kiểu a!”

Chu Thiện Chi tò mò hỏi: “Thâm ca không tham gia gặp hội bạn học cũ lần nào sao?”

Lắc đầu, Phó Vân Thâm trực tiếp đưa ra đáp án phủ định.

“Cũng đúng.” Mang dưa chuột rửa sạch xong cắt ra, Chu Thiện Chi nói: “Nếu là anh, muốn tham dự hội bạn học khả năng là khó khăn, không cẩn thận sẽ tạo thành bạo động, nháo loạn trên các trang báo tin tức giải trí….. Em nghĩ, Dịch ca cũng sợ có nguy hiểm hoặc xảy ra chuyện gì nên mới không cho anh tham gia đấy!”

“…..” Phó Vân Thâm trầm mặc, không xác định rõ vấn đề này nhiều.

Kỳ thật cũng không có sự khác thường đặc biệt rõ ràng nào, vẫn làm Chu Thiện Chi dừng lại động tác cắt rau, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Phó Vân Thâm nhìn nàng nhưng một mực vẫn trầm mặc.

Kỳ thật cậu có điểm không rõ là vì sao nàng đều biết mà nói ra những điều cậu muốn nói?

Việc này đã không phải là lần đầu tiên!

Cậu phát hiện nàng luôn chỉ cần một chút đã có thể hiểu cậu muốn biểu đạt cái gì, thậm chí đôi khi không cần mở miệng nói chuyện, gần như chỉ một động tác hay biểu hiện rất nhỏ thôi nhưng nàng có thể dễ dàng giải mã đọc ra được chuyện cậu đang suy nghĩ.

Điều này làm cho cậu có chút hoang mang.

Bởi vì bao gồm ngay Dịch Thiểu Điển làm việc với cậu từ rất lâu, hay cha mẹ cậu chia tay ngoài ý muốn, cả bà con họ hàng nuôi dưỡng cậu trưởng thành, bọn họ tận cùng nhất định phải để cậu giải thích từng câu một mới có thể biết cậu muốn biểu đạt gì, hơn nữa cậu lý giải cũng chỉ trên mặt chữ nghĩa mà thôi.

Nhưng nàng không giống với họ!

Ngoài việc nàng làm cho người ta cảm thấy thả lỏng, nhịn không được muốn nói chuyện với nàng, nàng luôn có thể dễ dàng phát hiện suy nghĩ trong lòng cậu, rồi trả lời, đáp lại chính xác.

Điều này….. Là vì sao đây?

“Làm sao vậy?”

Chu Thiện Chi thấy cậu đột nhiên trầm mặc, có chút không hiểu ra làm sao.

“Anh bị tịch thu hết rồi.” Cậu nói.

“Thiếp mời dự gặp mặt bạn đồng khóa sao?” Chu Thiện Chi đoán, đồng thời nói: “Kẻ gian ý xấu nhiều, có lẽ Dịch ca muốn chủ động lo nghĩ giúp anh, như vậy anh đương nhiên không thấy qua thiếp mời lần nào.”

“Nếu vốn không muốn để anh tham gia thì sao?” Cậu hỏi lại.

Chu Thiện Chi cũng trầm mặc theo, suy suy nghĩ nghĩ, rồi chỉ có thể hỏi cậu: “Anh rất muốn tham gia gặp mặt bạn học cũ sao?”

Phó Vân Thâm suy nghĩ sơ sơ khoảng năm giây, phán đoán rất nhanh, cậu lắc đầu.

Bởi vì sự thật là cậu căn bản không nhớ rõ bộ dáng hay khuôn mặt một người bạn học nào, ngay cả tên đầy đủ đều không nhớ hay thấy quen thuộc, lại càng không cần nói thêm là đâu hoài niệm ai, tâm tình cậu chẳng muốn hay cần gặp lại ai.

“Điều ấy không phải tốt lắm sao.” Sự tình được giải quyết, Chu Thiện Chi tiếp tục làm món sa lát rau giảm béo của nàng.

Không nghĩ tới Phó Vân Thâm sau khi ăn thêm hai miếng sushi xong lại nói với nàng một câu: “Em không thích sẽ không nên muốn đi.”

Miệng Chu Thiện Chi đang cắn một miếng dưa chuột, có chút phản ứng bất quá không nói gì.

“Em như vậy tốt lắm rồi, không cần giảm béo.” Cậu còn nói thêm.

Duy trì nguyên tư thế vẫn cắn miếng dưa chuột, vẻ mặt xuẩn ngốc nhịn không được trừng mắt nhìn rồi lại trừng mắt nhìn.

Trong nội tâm tràn ngập cảm xúc thác loạn a!

Cái kiểu lời nói hoàn toàn vặn vẹo sự thật này giống y như đúc với người nhà thân ái của nàng, nếu không xác định rõ người trước mắt là cậu, nàng thật thật sự nghĩ đến người nhà mù quáng cưng chiều của nàng hợp tác với cậu cùng muốn tẩy não nàng.

“Tiểu Trư ăn.” Sau ngay một giây khi nàng ăn miếng dưa chuột đó xong vừa vặn nuốt xuống, Phó Vân Thâm lấy một miếng sushi đưa vào miệng nàng vô ý thức đang há ra.

“A!” Không suy nghĩ cắn một miếng sushi, Chu Thiện Chi hét to một tiếng.

Lại phá hoại! Người này lại phá hoại công sức của nàng!

Vội vàng muốn phun ra nhưng vẻ mặt người trước mắt chăm chú chờ mong, làm cho nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà phun thức ăn trong miệng ra đâu, cảm giác giống như sức nhỏ mà đỡ cả tảng đá to, dường như cô sẽ phụ tâm ý của cậu….. Cuối cùng cũng chỉ có thể không cam lòng mà nuốt xuống miếng sushi ăn nhầm đó thôi.

“Đây là phần chuẩn bị dành cho anh, em có sa lát rồi cho nên anh cứ ăn hết thì tốt hơn.” Nàng than thở khi trước mắt nàng là vẻ mặt cậu chờ mong, hy vọng nàng ăn chỗ sushi còn lại.

Đối với Chu Thiện Chi mà nói thì căn bản cậu chính là kẻ địch lớn của chiến dịch giảm béo của nàng.

Cũng không hiểu được cậu muốn như thế nào mà mấy ngày nay toàn như vậy, nàng rõ ràng nói mình đang giảm béo, cậu luôn mặc kệ nàng mua đồ ăn gì cũng đều lấy danh nghĩa chia xẻ, hy vọng nàng cũng nếm thử xem.

Nếu những người khác thì chẳng cần tính nhiều, nàng chỉ cần nói ra quyết tâm giảm béo một chút, kiên trì vài lần thì sẽ ổn cả.

Nhưng cậu cố tình, mà cậu cũng không phải những người khác, lại luôn ở bên vào thời điểm nàng thực hiện chế độ giảm béo, không phải chê trách hay gạt bỏ đồ ăn của nàng, cậu chỉ dùng biểu tình như tiểu vật cưng vô tội nhìn nàng, biểu đạt bằng ánh mắt: Ăn hộ anh! Hãy ăn giúp anh thôi!

Vân Thâm là vầng thái dương chói sáng giữa trời, trên mặt hé ra vẻ anh tuấn thì từ cụ già chín mươi tuổi cho tới em bé ba tuổi cũng đều đổ gục hết, là Vân Thâm nha!

Đại soái ca như vậy đến đến trước mặt lộ ra biểu tình tiểu vật cưng vô tội thì ai có thể kháng cự nổi?

Chu Thiện Chi cảm thấy buồn bực đối với chiêu này của cậu bởi vì nàng căn bản không thể chống đỡ cũng chẳng có đường sống.

Phạm quy! Điều này rõ ràng chính là phạm quy a!

“Anh, anh không cần hại em!” Nàng lảng tránh biểu tình vô tội của cậu, chọn chiêu thức đối kháng là nhắm mắt làm ngơ, buồn bực than thở thẳng với cậu: “Em đang chống đối với nhị tỉ Ngạc Ngạc, hiện tại lại thêm cả anh nữa thì hiệu quả giảm béo bằng không, em chỉ còn thời gian không đến một tháng thôi nha.”

“Em như bây giờ cũng rất tốt mà.” Cậu chỉ có câu này.

“Rõ ràng là không tốt, em tốn nhiều ngày như vậy vẫn còn siêu trọng thừa năm kg…..” Nói đến đây Chu Thiện Chi nhịn không được ai oán ca thán.

Nàng đều cố gắng chỉ cắn rau xanh, chính mình cắn rau mà đều có cảm giác như hóa trành trâu, lúc bình thường không có việc gì thì không phải lắc vòng sẽ đi bộ, nàng rất có nghị lực vận động thân thể, nhưng bởi vì thường thường phải ăn hộ nên kết quả biến thành nàng hai tuần chỉ giảm một kg.

Kém! Hiệu quả này thật sự quá kém!

“Mọi người không cần hại em!” Nàng bi ai kêu lên. “Em còn muốn giảm năm kg nữa mới đạt được cân nặng theo tiêu chuẩn nha!”

“Tiêu chuẩn? Ai định ra?” Phó Vân Thâm cảm thấy tò mỏ với vấn đề này.

“…..” Chu Thiện Chi trả lời được thì mặt trời mọc đằng tây lặn đằng đông, ai biết tiêu chuẩn về thể trọng là ai đặt ra chứ.

Lúc nàng trả lời không được, Phó Vân Thâm còn nói một câu: “Em hiện tại khỏe mạnh là quan trọng hơn.”

Lời này làm cho Chu Thiện Cho nhìn cậu hồ nghi.

“Ngạc tỉ đã nói với anh cái gì?” Trực giác của nàng phản ứng lại.

Mỉm cười, Phó Vân Thâm cái gì đều không có nói, nhưng Chu Thiện Chi biết nhất định cậu chắc chắn là nghe nhị tỉ nhà nàng nói chút chuyện mới có thể chấp nhất như thế muốn nàng cùng ăn gì đó.

Xem ra…..

Nàng nếu muốn hoàn thành kế hoạch lớn giảm béo thành công như ước nguyện của nàng thì phần vần đề này không giải quyết là không được.

Ngày xửa ngày xưa có một tiểu cô nương từ thủa nhỏ cơ thể đã suy nhược nhiều bệnh, chắc vì kiếp trước làm điều bất lương.

Bởi vì mang thai tám tháng đã bất mãn xuất hiện trên đời, tiểu cô nương thể chất suy nhược bị tiêm và xuất nhập viện đều tầm thường giống như ăn cơm uống nước, hao tổn hết tâm lực của cả nhà thật vất vả mới nuôi được tiểu cô nương đến hơn sáu tuổi.

Năm tiểu cô nương sáu tuổi, ngày đó tiểu cô nương không hiểu sao đột nhiên sốt cao làm cho mẹ ôm bé lao ra cửa nhà, không nói nhiều liền chạy ra đón xe tắc xi đang dừng trên đường chờ đèn đỏ, cũng không quan tâm hành khách trên xe muốn đi đâu mà trước mặt lái xe cùng hành khách kinh ngạc mà phun luôn nước mũi nước mắt, yêu cầu lái xe đưa tiểu cô nương đang không ngừng sốt cao đến bệnh viện khám gấp trước.

Lòng trắc ẩn ai cũng đều có.

Người mẹ cũng đau khổ cố gắng vì con gái nhỏ bệnh nặng, lái xe cùng hành khách có thể là cảm thông đồng tình với người mẹ nóng lòng vì con nên đi đường vòng lại chuyển hướng đến bệnh viện.

Trên đường tinh thần mẫu thân của tiểu cô nương vì khẩn trương đến bệnh viện nên không thể ức chế nổi, kể ra lịch sử cùng nguyên nhân đủ loại bệnh trạng của con, tâm tình muốn thổ lộ cùng ai khác người làm mẹ gặp phải con gái nhỏ bị bệnh thì khổ đau bi thảm thế nào.

Mà hành khách kia nhìn cô bé sốt cao nhưng hai mẹ con cùng thở dốc mệt nhọc, người đó thở dài rồi nói một câu: “Sinh tử có mệnh (sống chết có số), cô hãy nghĩ thoáng một chút, cô bé này chỉ sự là nuôi không được đến lớn.”

Những lời này gây ra kết quả là làm cho mẹ cô bé khóc lớn trên xe, nghe nói khi xe đều đều đi đến bệnh viện, lái xe cùng hành khách còn khuyên bao lời cũng không ngăn được dòng nước mắt như thác nước chảy ra của người mẹ.

Cuối cùng cũng vì lời nói của hành khách kia dừng nước mắt người mẹ lại…..

“Nhân định thắng thiên cũng nhất định không phải không có cơ hội, nhưng cô muốn tốt đầu tiên kiên cường một chút mới được.”

“Cơ hội? Là cơ hội kiểu gì?”

“Này…..”

“Đại sư, mời người nhất định phải cứu con gái con, van cầu người, van cầu người.”

“Đứa trẻ này gầy như vậy, vừa thấy đã biết phúc bạc (ít), hay cô liền thử giúp cô bé giữ lại phúc đức.”

“Giữ lại bằng cách nào?”

“Nuôi dưỡng đứa trẻ béo một chút là được.”

Dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút, lại dưỡng béo một chút…..

Dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút…..

Dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút, dưỡng béo một chút…..

Bốn chữ này luôn bởi vì ‘đại sư’ không biết từ đâu ra, luôn bởi vì một câu khó có thể tin được này, từ đấy về sau tiểu cô nương rốt cục liền không thể nào thoát khỏi vận mệnh nuôi dưỡng thành trư (heo).

Dĩ nhiên tiểu cô nương quá bi thảm kia không phải ai khác, chính là Chu Thiện Chi.

Vào tình huống này nàng đành bất lực nên không chút cảm kích, bốn chữ này bị gia tăng bao nhiêu trên thân nàng, hơn nữa từ nay về sau luôn tồn tại trong sinh mệnh của nàng, không ngừng quay vòng lặp lại vô hạn.

Thật sự điều đó không khoa trương chút nào, khi trí nhớ nàng bắt đầu ghi nhận liền nào là tẩm bổ nơi này, tẩm bổ nơi khác, mặc kệ cái gì là nước hay khô, chỉ cần thuốc bổ hay thức ăn giàu dinh dưỡng liền nhất định sẽ bị đưa vào trong miệng nàng.

Lúc đầu thành quả thu được nghe nói không được tốt lắm.

Dù sao kiếp trước làm nhiều chuyện bất lương đã lâu (hoặc ngày trước ốm đau từ lâu); dược liệu cao cấp cùng thực phẩm quý báu không biết vào bụng nàng bao nhiêu, nhưng qua một năm thì ngoài bệnh tiêu chảy bị nhiều hơn, kỳ thật cũng không thấy hiệu quả đặc biệt gì.

Nghe nói là từ đầu rồi mãi cho đến hơn hai năm rưỡi, tình hình mới bắt đầu chậm rãi thay đổi.

Suốt hơn một năm ăn đồ bổ, ngày càng ít tiêu chảy, nàng cũng chầm chậm bắt đầu có da có thịt.

Tiếp theo nàng cũng không có động một tị liền phát sốt, cứ chậm rãi như vậy, chậm rãi, theo tiểu cô nương gầy gò chỉ thấy da bọc xương cũng thay da đổi thịt, thoát khỏi căn bệnh từ bé, biến thành cô gái như nàng hôm nay từ đầu đến chân đều khỏe mạnh, một năm bị cảm mạo không quá ba lần.

Nhìn xem, nhìn nàng hiện tại xem!

Tuy rằng không có chiều cao tiêu chuẩn mô đen như hai vị tỉ tỉ, nhưng so với đông đảo người dân thì chiều cao của nàng tuyệt đối nằm trong giá trị tiêu chuẩn bình thường, nàng còn tin tưởng điểm này.

Về phần cân nặng….. Thật sự, thế này thật sự là đủ! Chính nàng nhớ lại cũng không thấy trong cuộc sống nàng quan tâm đặc biệt đến nó nhưng một năm trước cuối cùng chuyện chỉ số cân nặng theo tiêu chuẩn là bao nhiêu đã thành chuyện.

Trên thực tế theo ấn tượng ban đầu của nàng, nàng vẫn chính là mập mạp như vậy, luôn vượt qua vài kg so với tiêu chuẩn về cân nặng, hơn nữa một năm bệnh cảm mạo tuyệt đối không bị quá ba lần.

Trong trí nhớ của người nhà thì cô bé gầy dơ xương, gió thổi qua là gục mắc bệnh, với nàng mà nói đó quả thực như chuyện kiếp trước bởi vì trí nhớ nàng một chút đều không nhớ.

Nhưng cuộc sống kỳ diệu ngay tại nơi đây.

Nàng không nhớ rõ chính mình gầy gò, yếu ớt, bệnh tật thế nào, chỉ biết thời gian hoàn toàn khỏe mạnh, cảm thấy mình tất cả đều tốt.

Mà mọi người thân yêu nàng lại hoàn toàn trái ngược.

Đối với những người trong nhà còn lại mà nói, thời gian giống như trực tiếp dừng lại không đi tiếp, chính là thời gian nàng không có lưu lại chút trí nhớ nào.

Mẹ và hai chị vĩnh viễn chỉ nhớ rõ hình ảnh nàng sắp hấp hối khi còn nhỏ lúc ấy cùng kéo co (đấu tranh) với tử thần, không nhìn rõ nàng hiện tại khỏe mạnh cùng mạnh khỏe, vĩnh viễn không nhìn thấy trên người nàng dư thừa vết sẹo hay chỗ lồi lõm nào làm cho nàng cảm thấy phiền não.

Lời ma quỷ rủa ‘dưỡng béo một chút’ đáng sợ kia đến nay vẫn in sâu trong lòng người nhà của nàng, mà nàng cũng vẫn chìm trong vòng luân hồi không dừng của ‘dưỡng béo một chút’ còn không có tránh được….. Không được!

Không thể còn tệ hơn như vậy được!

Từng bước một phải ngăn lại nó, bắt đầu từ việc giảm béo.

Cũng nên nhân lúc người nàng còn bình thường chỉnh lại cách nhìn của mọi người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.