Edit: SamLeo
Bởi vì tối hôm qua ngủ trễ, buổi sáng tự nhiên dậy không nổi, hơn nữa thời tiết dần dần hơi lạnh, ổ chăn ấm áp làm cho người ta lưu luyến, Vạn Gia Xuân lại nằm ỳ trên giường lần lữa không dậy nổi, tắt đồng hồ báo thức, ngủ tiếp. Tới trưa mới rời giường, mắt nhìn ghi chép trên di động, hôm nay như trước phải đi nhặt chai, nhưng giờ này, chai lọ có thể đều bị thím làm vệ sinh thu đi mất rồi?
“Quả nhiên, đi dạo cả buổi một cọng lông cũng không thấy, thím làm vệ sinh cũng hơi quá cần cù rồi đi.” Vạn Gia Xuân lang thang lung tung vô mục đích ở sân trường.
Ngay lúc cậu cảm thấy hơi mất mát, một chai nước khoáng bị người ta giẫm dẹp cứ như vậy không che đậy xuất hiện trước mắt cậu, này…… Này chẳng lẽ là cá lọt lưới, cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua cơ hội sẽ không đến lại nữa a, cái chai này nhất định là của mình! Vạn Gia Xuân tiến nhanh bước chân, lúc khom người đưa tay muốn lấy, một bàn tay nhanh hơn cầm cái chai trước cậu. Vạn Gia Xuân cứ như vậy trơ mắt nhìn theo cái chai vuột khỏi tay cậu, tức giận công tâm.
“Đây là con trước phát hiện!” Cậu vội vã kêu.
“Đây là tôi lấy được trước.” Thím làm vệ sinh cũng không cam chịu yếu thế, ngẩng mặt dùng tiếng địa phương nói với cậu.
“Thím tại sao giành cái chai của con.”.
“Cậu nói một chàng trai, giành cái chai với tôi, tính quái gì là đàn ông chứ.”.
“Thím…… Quả thực không thể nói lý.” Vạn Gia Xuân cứ như vậy trơ mắt nhìn thím làm vệ sinh đem cái chai bỏ vào cái túi to của bà, cậu nghiêng người vươn đầu liếc mắt một cái, một cái túi to đầy chai lọ. Những cái chai này…… vốn nên đều là của mình mới đúng! Vạn Gia Xuân oán hận nghĩ.
Thím làm vệ sinh không hề quan tâm cậu, xoay người bước đi, bước chân vẫn rất nhanh, Vạn Gia Xuân đi theo phía sau bà, tính toán trước lần sau lại xuất hiện cái chai, hừ hừ tốc độ của cậu nhất định phải nhanh hơn bà. Tuy giành chai với một người phụ nữ thật sự chẳng vinh quang gì, nhưng cái chai ở trước mặt, sĩ diện không làm cơm ăn được.
“Phanh —-” Bởi vì cậu vẫn tỉ mỉ chú ý thím làm vệ sinh trước mắt, cũng không nhìn đường thế nào, không cẩn thận đã đụng vào người ta.
“Xuy.” Lần này là Cố Vũ Ninh bị Vạn Gia Xuân đụng vào bên hông sâu kín nhìn cậu một cái, sao lại bị đụng rồi?
Vạn Gia Xuân giương mắt, lại là y! Đây thật đúng là duyên phận mà. “A, là anh a, thật trùng hợp, xin lỗi.” Dứt lời, phát hiện trên đất rất nhiều thẻ trò chơi, trên mặt in logo “Dạ du giang hồ”, ngay góc biểu hiện giá trị số tiền nạp là 200 đồng, khóe miệng Vạn Gia Xuân hơi run rẩy, bình thường cậu cũng chỉ mua thẻ 20 hào. “Của anh sao?” Vốn là ở trên đất thì tốt nhất.
“Ân.” Cố Vũ Ninh tiếp nhận thẻ Vạn Gia Xuân đưa, nhìn vẻ mặt Vạn Gia Xuân không muốn chậm chạp đưa thẻ qua, vẻ mặt rối rắm, lại còn miễn cưỡng bản thân lộ ra nụ cười cứng ngắc, Cố Vũ Ninh không nhịn được khóe miệng hơi hơi giơ lên.
“Thật đúng lúc, anh cũng đang chơi trò chơi này à.”.
“Cậu cũng?”.
“Ân, trường học chúng ta hình như còn có rất nhiều người chơi trò chơi này.” Hơn nữa cậu, hai bạn cùng phòng cậu, còn có xung quanh ký túc xá …… Ân, còn có…… sao vừa nghĩ thật đúng là có rất nhiều người chơi.
“Nga.”.
Lúc Vạn Gia Xuân lấy lại tinh thần, phát hiện thím làm vệ sinh cũng đi thật xa rồi, lập tức bắt đầu ảo não. “Không thèm nghe anh nói nữa, tôi còn phải nhặt chai.” Dứt lời, vội vội vàng vàng rời đi.
Nhặt chai? Lại là nhặt chai? Cố Vũ Ninh lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa, hai mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm bóng dáng Vạn Gia Xuân, đây chẳng lẽ chính là một loại trùng hợp sao? Đầu năm nay có vẻ người trẻ tuổi nhặt chai không nhiều lắm, “Mùa xuân của Xuân Xuân” trong trò chơi tối qua cũng có nhắc tới chai lọ, nhưng đây là một tài khoản nữ…… tài khoản nữ? người trước mắt này có khả năng sẽ dùng tài khoản nữ sao? Trong đầu đột nhiên tái hiện chuyện người nọ gương mặt tuấn tú sạch sẽ, nhưng lại cùng thím làm vệ sinh giành giật cái chai, có chút buồn cười.
“Ha ha.” Mới nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Cố Vũ Ninh thản nhiên mỉm cười, quả nhiên là một người thú vị mà.
Lại đi dạo sân trường một ngày, cũng vẻn vẹn lấy được không đến 4 chai, Vạn Gia Xuân sau khi trở lại ký túc xá xoa xoa chân, nhìn toàn bộ đống chai lọ đặt ở ban công, sắp đầy thùng giấy rồi, thật tốt!
“Xuân Xuân, mau, mở máy tính đi.”.
“Sao vậy.”.
“Tổ đội đánh BOSS a.”.
“Lại nữa? Không muốn, tao muốn ngủ sớm.”.
“Nhanh lên a, còn thiếu một người.”.
“Mày tìm ký túc xá trưởng đi.” ký túc xá trưởng của phòng ngủ Vạn Gia Xuân là một người ngày ngày ngủ đến trời đất mù mịt, tỉnh lại mở ngay máy tính, có thể một hai tuần không ra cửa, chỉ dựa vào nhờ vả bạn cùng phòng và dùng thức ăn giao tận nơi, đồng chí Vương Lâu.
“Tao cùng nó không có cách nào phối hợp.”.
“Vậy mày tìm A Hải đi.”.
“A Hải cấp bậc rất thấp.”.
Chu Hải ở một bên nghe được những lời này, lập tức quay đầu cả giận nói: “Từ Hiểu Võ, mày nói cái gì chứ.”.
“Ngạch, không có gì.”.
“Có gan lại đây PK cùng tao a.”.
“Bây giờ không có thời gian.”.
“Nói nhảm không cần nhiều lời, là đàn ông cứ tới đây PK.”.
Vạn Gia Xuân thừa dịp hai người bọn họ khắc khẩu, đi vào phòng tắm tắm, khi cậu đi ra, thấy vẻ mặt Từ Hiểu Võ đắc ý, mà Chu Hải ủ rũ ngồi trước máy tính, còn nói mấy câu thô tục, kết quả PK rõ ràng. Vạn Gia Xuân sau khi làm xong việc vặt vãnh, theo thói quen tính mở “Dạ du giang hồ”, chuẩn bị nhận mấy nhiệm vụ chơi.
“Đang làm gì?” Long Ngâm gửi tin tức qua.
“Ngạch, giúp thím Vương tìm gà.”.
“Sao không phải giúp thím Vương tìm chai.”.
Vừa nói đến chai, Vạn Gia Xuân sẽ bực bội, chiều hôm nay cùng thím làm vệ sinh giành giật chai kết thúc hoàn toàn thất bại, chính cái gọi là gừng càng già càng cay, cho dù là cái chai trong tay, thím làm vệ sinh vẫn có biện pháp giật đi, thế có thể không tức giận sao.“Hôm nay đủ xui xẻo rồi, không phải nhặt chai thôi sao, thím làm vệ sinh vậy mà còn muốn giành với em!”.
“Ngạch, bà ấy sao có thể giành với em, là em giành của bà mới đúng.”.
“Lời này của anh sẽ không phúc hậu. Cái chai bày ra ở đó, cũng không phải đánh dấu ký hiệu chỉ có bà ấy mới có thể lấy, sao em giành của bà ấy chứ.”.
“Được, được, được, không phải em, không chỉ là cái chai sao.”.
“Không nên xem thường cái chai, một cái chai 5 xu, hai cái chai 1 hào, 20 cái chai 1 đồng!”.
Nhìn thấy những lời này, Cố Vũ Ninh trước máy tính đang uống Coca, thiếu chút nữa đã phun ra, y mới biết được hóa ra một cái chai bị vứt bỏ vẫn có “giá trị” a. “Anh mới biết nha, thì ra cái chai còn có thể đáng giá như vậy…….”.
“Hừ hừ, mở rộng kiến thức rồi chứ.”.
Cố Vũ Ninh nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mới chậm rãi viết: “Đúng rồi, anh có một vấn đề muốn hỏi em.”.
“Ân, anh nói.”.
“Trong cuộc sống hiện thực, em là nam hay nữ thế?”.
Em là…… Vạn Gia Xuân đang muốn trả lời, lại nhìn thấy nhân vật trò chơi thoáng cái ngừng di chuyển, vậy mà…… Vậy mà rớt mạng rồi! Thời khắc mấu chốt sao có thể rớt mạng a. Chắc là phí internet tháng này lại chưa đóng, không kịp trả lời, Long Ngâm sẽ không nghĩ rằng mình là gay chứ??
Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng không có gì đáng lo, dù sao ở trong cuộc sống hiện thật anh không biết tôi tôi không biết anh, gặp nhau cũng không sợ xấu hổ. Vạn Gia Xuân quyết định sớm rửa mặt đi ngủ, ngày mai tiếp tục nhặt chai, thuận tiện đến khu Tây nộp phí internet, từ chỗ Vạn Gia Xuân ở khu Đông chuyển đến khu Tây, này có thể vượt qua nửa sân trường, đi về không đến một giờ. Mạng của trường đúng là phiền toái, nếu dùng mạng viễn thông, dưới từng khu ký túc xá đều có điểm nộp tiền. Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu cố định sử dụng mạng của trường, không quan hệ tốc độ mạng, đơn giản là mạng của trường rẻ hơn mạng viễn thông!
Hôm sau, trời còn chưa sáng Vạn Gia Xuân đã rời phòng, lúc ra cửa mắt phải liên tục nháy không ngừng, tuy cậu không mê tín, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy có chút…… Không rõ. Chẳng lẽ hôm nay đã định trước không thu hoạch được gì? Vạn Gia Xuân lắc đầu, có lẽ là bản thân nghĩ quá nhiều.
Nói về một ngày này, bạn cùng phòng của Vạn Gia Xuân vẫn như mọi khi ủ ở trong ổ chăn, chuẩn bị làm ổ đến giữa trưa kêu thức ăn bên ngoài, tiết kiệm bữa sáng. Nhưng ……
“Đô…… Đô……”.
“Ân, di động ai vang a, mau tắt đi, con mẹ nó, ồn ào cha mày ngủ.”.
“Đô…… Đô……”.
“Kháo, sao còn chưa tắt, trực tiếp quẳng nó đi.”.
“Đô…… Đô……”.
“A, hình như là của tao.”.
Vương Lâu từ trong ổ chăn vươn một bàn tay cầm di động áp lên tai. “Uy, ai a?”.
“Tiểu Lâu a, là mẹ, mẹ con đây.”.
“Mẹ mày? Kháo, mẹ mày, mày là ai a?” Vương Lâu mơ mơ màng màng nói.
“Thằng hư hỏng, mày nói gì chứ, tao là mẹ mày đây!”.
“Ma, gì? Mẹ!!!!!” Vương Lâu bị mẹ hắn dọa sợ, lập tức kéo căng thân thể, thông thường mẹ hắn gọi đều chưa từng có chuyện tốt, Vương Lâu thật cẩn thận hỏi: “Mẹ, khụ khụ, mẹ ơi, có việc sao?”.
“Tiểu Lâu, mẹ thật sự là rất nhớ con, nga đúng rồi, mẹ hiện tại xuống xe lửa, làm sao đi đến trường học các con nha?”.
“Cái gì? Mẹ, mẹ muốn tới trường học bọn con sao???” Vương Lâu buồn rười rượi, mẹ muốn làm cái gì a?
“Sao? Con không hoan nghênh sao?” đầu kia điện thoại mẹ Vương nhíu mày, trong giọng nói có chứa tí ti tức giận.
“Con không phải ý đó. Mẹ, mẹ đừng đến đây, phiền hà lắm, con dẫn mẹ đi dạo nội thành nha.”.
“Không cần, mẹ muốn đến thăm phòng ngủ của con, mẹ muốn xem chỗ con mẹ ở như thế nào……. Được rồi, không nói, mẹ bây giờ phải đón xe rồi.” giọng điệu mẹ Vương kiên định khiến Vương Lâu đánh cái rùng mình.
Sợ chính là những lời này, mẹ Vương có tính khiết phích nghiêm trọng, Vương Lâu còn nhớ mang máng trước lễ mừng năm mới trong nhà tổng vệ sinh, hắn phụ trách rửa sạch WC, Vương Lâu làm việc luôn thích ăn bớt ăn xén, có người làm bộ dáng, lúc không ai kiểm tra chơi di động xoát xoát Weibo, kết quả lúc mẹ Vương kiểm tra cuối cùng tức giận, thiếu chút nữa buộc hắn uống hết nước bồn cầu, may mắn bà nội Vương thương xót hắn kịp thời ngăn cản. Còn nhớ rõ mẹ Vương lúc ấy xách lỗ tai hắn, một lần một lần nói với hắn Seiko Noda của Nhật Bản lúc trước là quét dọn WC như thế nào, bà ta còn từng nhiều lần uống qua nước trong bồn cầu mà bản thân rửa…Về chuyện xưa này, Vương Lâu nghe đến lỗ tai nổi kén, móc móc ráy tai, sau đó cũng đã quên rồi.
Nhưng hôm nay không giống, mẹ nếu nhìn thấy ký túc xá hắn dơ bẩn lộn xộn thành như vậy, không đem hắn lột sạch treo trước cổng ký túc xá mặc cho người ta xem mới là lạ, còn thuận tiện dán một tờ giấy lên cơ thể trần truồng của hắn “Nỗi nhục của nhà họ Vương chúng tôi” gì gì đó, nghĩ đến đây, Vương Lâu rốt cục ý thức được mối nguy sắp đến!