Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 23: Chương 23: Chương 22




Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc: "Nhìn thấy gì?"

Ôn Hinh vén những sợi tóc rơi bên gò má, gạt tàn thuốc, điệu bộ khoan thai nói: "Cái ngày tổ chức lễ khánh thành thí nghiệm nhà lầu chị đã tận mắt chứng kiến cô bé đó đi lên xe của em. Cô bé đó ấy à, ở đại học B được yêu mến lắm, còn được mọi người phong cho danh hiệu hoa khôi của Khoa ngoại ngữ đấy."

Ôn Thuần Chi bật cười một tiếng, trên mặt mang theo vài phần hời hợt, không quá quan tâm.

Ôn Hinh cảm thấy có gì đó sai sai, từ miệng người này chắc là sẽ chẳng moi ra được tí tin tức nào đâu.

Cô vân vê nửa điếu thuốc còn lại, sau đó dí mạnh xuống gạt tàn, chán nản nói: "Có một lần chị nhìn thấy Trì Chi với một con ranh con nào đó tay trong tay có vẻ thân mật lắm." Ngừng một lát lại mắng thêm một câu: "Đàn ông đúng là loại không ra gì!"

Ôn Thuần Chi nhàn nhạt mở miệng: "Chị đừng ở trước mặt An Hân nói ra chuyện này."

Ôn Hinh có ý phản đối: "Xem tâm trạng đã."

Ôn Thuần Chi cười mỉm: "Chị không khiến cho gia đình nhà bác hai gà bay chó chạy thì trong lòng không thoải đúng không?"

Ôn Hinh cười cười: "Còn không à, dù sao thì cũng phải báo thay cho mẹ chị ít thù mới được." Dứt lời, cô lại hỏi: "Này, có phải là em đang theo đuổi cô bé đó không?"

...

Ngày mùng hai năm mới, nhóm chat lớp trên wechat, lớp trưởng Tô Tuần đề nghị cả lớp ngày mùng ba sẽ cùng nhau đi ăn uống vui chơi.

Ngày mùng ba, bên ngoài từng bông hoa tuyết bay phấp phới, giống như những tờ giấy bị xé nát vụn.

Úc Hỉ ra ngoài hơi muộn, đúng lúc lại dính phải giờ cao điểm nên đến trễ một tiếng đồng hồ.

Lớp trưởng Tôn Tuần nhìn thấy cô thì hét toáng lên: "Đến muộn là phải chịu phạt đấy nhá."

Úc Hỉ cũng sảng khoái đáp: "Chơi luôn."

Tô Tuần: "Cái tính cách này của cậu mình thích rồi đó."

Có người đẩy Tô Tuần: "Hoa khôi lớp chúng ta còn cần cậu thích à."

Tô Tuần đáp trả: "Sao hả, lẽ nào tôi còn không được nói à?"

Mỗi người anh một câu tôi một câu, cười nói vui vẻ.

Hôm nay Lương Đông Vũ cũng đến đây, hai năm nay Úc Hỉ với Lương Đông Vũ vẫn luôn giữ liên lạc, đối với chuyện lúc trước cả hai đều ăn ý không hề nhắc lại.

Hiện tại Lương Đông Vũ cũng đã tìm được bạn gái, bạn gái của anh ấy là người phương Nam, Úc Hỉ nhìn qua ảnh thì cảm thấy đây là một người con gái khá là dịu dàng chu đáo.

Úc Hỉ ngồi xuống ghế, sau đó hai người nói chuyện phiếm mấy câu.

Ăn uống no nê, cả đám người lại kéo nhau đi KTV ca hát.

Đến 9 giờ, Úc Hỉ chuẩn bị rời đi, Lương Đông Vũ cũng đứng dậy nói sẽ tiễn cô về.

Úc Hỉ còn chưa kịp nói gì, Lương Đông Vũ đã cười: "Không lẽ đến cả chuyện này cậu cũng từ chối à?"

Úc Hỉ lắc đầu cười.

Khu trung tâm mua sắm phồn hoa náo nhiệt.

Vừa qua năm mới, trên phố vẫn còn vương lại chút không khí ngày tết, mặc dù tuyết vẫn rơi nhưng cũng không ngăn cản được các cặp đôi yêu nhau nắm tay thân mật đi lại trên đường.

Phía xa xa có người đang đàn ghi-ta hát một bài ca dao dân gian.

Úc Hỉ với Lương Đông Vũ đi qua, Lương Đông Vũ hơi dừng bước chân lại, nói với cô: "Đợi mình một lát."

Trong lòng Úc Hỉ ngầm có dự cảm, sau đó nhìn thấy Lương Đông Vũ nhận lấy micro từ tay người đàn ông rồi nói mấy câu, hai người đàn ông hướng ánh mắt đến phía cô nhìn một cái rồi nở một nụ cười với ý tứ sâu xa.

Lương Đông Vũ cầm micro, người đàn ông đàn ghi-ta thử đàn vài nhịp rồi giơ tay ra hiệu OK với Lương Đông Vũ.

Đêm thâu buốt giá, có người vì cô mà ở ngay trên đường phố hát tình ca.

Nói chung thì người con gái nào cũng đều mong muốn sẽ có một cảnh tượng như thế này trong đời mình.

Có người dừng lại, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô, hoặc là sẽ có một vài tiếng giận dỗi khe khẽ dành cho những người bạn trai không lãng mạn của bọn họ.

Nhưng Úc Hỉ hiểu rõ, hiện tại không phải là Lương Đông Vũ đang tỏ tình với cô.

Cô nhẹ nhàng ngân nga theo nhịp điệu.

"Vì em si tình, tôi như chàng hề ngô nghê mong ngóng được chú ý.

Chỉ vì muốn có được em mà tận tâm tận lực trổ tài.

Lòng vừa yêu vừa oán hận em.

Đến cả ngọn đèn đường cũng trở nên hiu hắt vì nhớ em."

...

Kết thúc bài hát, hai người rời khỏi trung tâm thương mại.

Lương Đông Vũ trêu cô: "Có hối hận vì lúc đầu đã từ chối mình không?"

Nếu như là trước đây, Úc Hỉ chắc chắn sẽ không dám đùa giỡn với anh, nhưng hiện tại cô biết anh đã sớm buông bỏ, thế nên giả vờ ra vẻ tiếc nuối: "Hối hận chết đi được ấy chứ."

Lương Đông Vũ phì cười: "Thật hay đùa thế." Sau đó anh lại hỏi: "Hai năm nay cậu không yêu ai sao?"

Úc Hỉ đáp: "Không yêu."

Lương Đông Vũ không truy hỏi, liếc cô một cái sau đó thấp giọng ngâm nga lời bài hát: "Lòng vừa yêu vừa oán hận em. Đến cả ngọn đèn đường cũng trở nên hiu hắt vì nhớ em."

Chớp mắt đã vội đến ngày khai giảng trở lại.

Chuẩn bị lên năm ba nên chương trình học cũng ngày một dày đặc.

Đến cả Chung Thanh cũng đã có bạn trai rồi, trong ký túc bọn họ cũng chỉ còn lại một mình Úc Hỉ vẫn cô đơn không lối đi về.

Chung Thanh cũng rất lao tâm khổ trí, cứ cách ba ngày là lại gửi qua cho cô một bức ảnh, rồi cô ấy lại tự mình phê bình đánh giá: "Cậu nhìn cái này thấy thế nào? Là người anh em của bạn trai mình đấy. Ối giời, nhìn kỹ một chút thì đôi mắt hình như có chút nhỏ nhỉ. Ừm, cái này không được, cậu nhìn tấm này một chút đi..."

Úc Hỉ cười ra nước mắt, sau đó cô nói thẳng với cô ấy rằng nếu như đến năm ba mươi tuổi mà cô vẫn còn ế chỏng ế chơ thì sẽ đến nhờ cô ấy làm mai mối.

Hai tay Chung Thanh ôm lấy cánh tay cô, thân mật nói: "Chẳng phải là mình sợ bọn mình ra ngoài hết rồi chỉ còn mình cậu ở trong ký túc sẽ cảm thấy buồn chán hay sao."

Chung Thanh nói xong, lại hỏi cô: "Cậu có biết bạn trai của Tề Dục là ai không?"

Úc Hỉ đang học thuộc từ mới, thuận miệng hỏi: "Ai thế?"

Chung Thanh: "Mình cũng không rõ lắm, nhưng mà nhìn qua có vẻ là người rất có tiền."

Úc Hỉ cũng không quá để ý.

Buổi tối, Tề Dục về đến ký túc.

Bốn người con gái trò chuyện một lúc lâu, đến mười giờ đêm chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Hai giờ sáng thì bị tiếng kêu rên rỉ của Tề Dục làm giật mình tỉnh giấc.

Trong bóng tối, Úc Hỉ vén chăn, thấp giọng hỏi: "Tề Dục, cậu sao thế?"

Tề Dục rên rỉ lẩm bẩm, nửa ngày sau mới đáp lại được: "Bụng mình đau quá."

Úc Hỉ bò xuống giường bật đèn.

Trình Sầm với Chung Thanh bấy giờ cũng tỉnh dậy.

Ba người nhìn Tề Dục đau đến mức chết đi sống lại thì trên chán cũng thi nhau đổ mồ hôi, ngay lập tức bận rộn thay quần áo đưa Tề Dục đến bệnh viện.

Hai giờ sáng, không một bóng người trên phố, taxi cũng chẳng có mấy cái, cả một đoạn đường trống trơn, thẩm thấu mấy phần quạnh quẽ.

Bọn họ đứng giữa đường phố rét buốt, mãi sau mới bắt được một chiếc taxi.

Chiếc xe chạy trong bóng đêm tĩnh mịch, Chung Thanh thấy sắc mặt Tề Dục trắng bệch, không khỏi thúc giục: "Bác tài, bác có thể lái nhanh hơn một chút không?"

Bác tài cười cười: "Cô gái, tôi đi với vận tốc cao nhất rồi đấy, còn cao hơn nữa là sẽ bị phạt tiền ngay."

Mấy người bọn họ chỉ còn cách cố gắng an ủi Tề Dục.

Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong xuôi thì được chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính.

Úc Hỉ ký tên, Tề Dục được đẩy đến phòng phẫu thuật.

Ba cô gái lúc này mới an tâm một chút, lần lượt ngồi xuống hàng ghế dài ở ngoài phòng phẫu thuật đợi chờ.

Úc Hỉ đi vội quên không mang tất, bấy giờ dưới chân đang run lên bần bật từng cơn.

Trình Sầm đứng dậy nói: "Mình đi mua cho các cậu ít đồ uống nóng làm ấm thân thể."

Ra ngoài vội vàng, quần áo mặc cũng rất qua quýt, cũng chẳng biết là mặc những gì lên người, hiện tại cơn lạnh kéo đến, mấy con mắt nhìn nhau không nhịn được mà phá lên cười. Có thể nói là trong bốn năm qua của bọn họ thì khoảnh khắc này là thảm hại nhất. Nhưng tối nay lại nghiễm nhiên cảm thấy ấm áp, trái tim như được tan chảy.

Tề Dục phẫu thuật xong phải nằm viện một tuần.

Tề Dục từ phòng bệnh bình thường được chuyển đến phòng bệnh VIP, nghe Chung Thanh nói thì là bạn trai của Tề Dục yêu cầu chuyển phòng.

Vào hôm Úc Hỉ đến thăm Tề Dục thì nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ phòng bệnh, phong cách ăn mặc không hề tầm thường, từ trên người anh ta toát ra một vẻ cao quý, kiêu ngạo.

Úc Hỉ chỉ thoáng nhìn qua, cô cảm thấy người này rất quen mắt. Tới lúc vào trong phòng bệnh cô mới nhớ ra đó là người đàn ông xuất hiện ở buổi lễ khánh thành thí nghiệm nhà lầu.

~Hết chương 22~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.