Cô ngồi ở ghế lái phụ, cúi đầu mím môi gửi tin nhắn.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Ôn Thuần Chi dừng xe, nghiêng đầu liếc xuống màn hình di động trong tay cô, không kiềm chế được liền hỏi: "Gửi tin nhắn cho ai vậy?"
Úc Hỉ vẫn cúi đầu: "Gửi tin nhắn cho Ninh đại ca, nói với anh ấy tôi rời đi trước."
Ôn Thuần Chi nhếch môi, một lúc sau, anh lạnh nhạt buông một câu: "Em với cậu ta bớt dao du lại đi."
Úc Hỉ trợn mắt nhìn anh với vẻ quái gở, đúng lúc này chiếc điện thoại đang đặt ở trong lòng bàn tay đổ chuông, là Ninh Tắc Mộ gọi đến.
Ôn Thuần Chi cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ninh Tắc Mộ nhìn mấy tấm ảnh có chữ ký ở trong tay: "Tiểu Hỉ Hỉ, chữ ký của Mai tiên sinh em có còn cần nữa không thế?"
Úc Hỉ đáp lại: "Cần chứ, anh giữ cẩn thận giúp em nhé, hôm khác em tới lấy."
...
Ôn Thuần Chi vô cớ cảm thấy bực bội, anh rút ra một điếu thuốc, kẹp lên bên miệng, sắc mặt âm u lộ vẻ không vui.
Úc Hỉ ngắt điện thoại, nhìn thấy anh vẫn còn đang hút thuốc, cô khẽ nhắc nhở: "Đèn xanh rồi kìa."
Ôn Thuần Chi bấy giờ mới dập tắt điếu thuốc, lái xe rời đi.
Lúc sắp đến gần đại lộ đi về hướng đại học B thì Ôn Thuần Chi bất ngờ vòng tay lái, chuyển phương hướng.
Úc Hỉ: "Đi sai rồi kìa."
Ôn Thuần Chi không đoái hoài gì đến lời cô nói, lạnh nhạt đáp: "Đi ăn."
Ôn Thuần Chi đưa Úc Hỉ đến một nhà hàng đồ ăn Tô Châu.
Một tiểu lâu hai lầu, chọn vị trí gần sát cửa sổ, ngồi xuống còn chưa ấm mông thì bị một giọng nói sửng sốt gọi tên: "Hỉ Hỉ."
Úc Hỉ nhìn theo phía phát ra tiếng gọi.
Là Tề Dục, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông tướng mạo không hề tầm thường, chính là người mà cô nhìn thấy ở cửa phòng bệnh ngày hôm đó.
Vương Minh Hiên vân vê chiếc chìa khóa trong tay, ôm vai Tề Dục tiến lên phía trước: "Thuần Chi, cậu cũng đến đây ăn cơm sao?"
Mặc dù Vương Minh Hiên đang đối diện với Ôn Thuần Chi nhưng con ngươi lại lặng lẽ quan sát đánh giá Úc Hỉ, lòng thầm nghĩ nha đầu này quả là có bản lĩnh, lúc đầu còn tưởng người cô ta bám được là Ninh Tắc Mộ, thật không ngờ lại là Ôn Thuần Chi.
Tề Dục ở ký túc cũng nghe Chung Thanh đề cập đến chuyện ở buổi lễ kỷ niệm thành lập trường nhìn thấy bạn trai của Úc Hỉ. Hiện tại chính mắt nhìn thấy, người đàn ông đó ăn mặc khá đơn giản, sơ mi trắng quần tây. Tướng mạo đúng là không tồi, áo vest được treo ngay ngắn ở trên móc treo quần áo bên cạnh.
Vẻ mặt của người đàn ông nhàn tản, để lộ mấy phần tùy ý, thuộc kiểu không hề quan tâm để ý đến người khác. Có phục vụ mang nước ép trái cây đến, anh nhận lấy, nhẹ nhàng đặt xuống ở trước mặt Úc Hỉ.
Tề Dục cười nói: "Mình đi trước đây, cậu ăn ngon miệng nhé."
Úc Hỉ cũng khẽ gật đầu: "Ừm."
Đợi Tề Dục đi rồi Ôn Thuần Chi mới mở miệng hỏi: "Bạn học của em à?"
Úc Hỉ lắc đầu, nhấp một ngụm nước ép: "Bạn cùng phòng."
Ôn Thuần Chi khẽ cười, anh với tay cầm lấy di động đặt ở trên mặt bàn nhìn một chút: "Bạn cùng phòng của em còn quen biết với cả Vương Minh Hiên?"
Úc Hỉ không suy nghĩ gì nhiều, thẳng thắn đáp: "Ừm, người đàn ông đó là bạn trai cô ấy."
Ôn Thuần Chi phì cười.
Điệu cười này nghe vào trong tai Úc Hỉ quả thật là nhức tai vô cùng, cô hơi nhíu mày hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"
Ôn Thuần Chi còn chưa kịp mở miệng nói thì Úc Hỉ giống như đã hiểu ra gì đó, cô hơi cứng đờ người lại nhưng rất nhanh đã đáp trả: "Không phải là mối quan hệ mà anh nghĩ đâu."
Người đàn ông khẽ mỉm cười, điệu bộ biết rõ còn hỏi: "Quan hệ mà tôi nghĩ là gì?"
Úc Hỉ bỗng nhiên cảm thấy cái con người này không hề bình thường, cô cố ý chọc giận anh: "Có khi người ta còn nghĩ tôi với anh cũng là loại quan hệ ấy đấy."
Sắc mặt Ôn Thuần Chi lạnh lại, không vui nói: "Đừng có tự nói bản thân như thế."
Úc Hỉ vừa tức vừa buồn cười, cô muốn hỏi anh rằng hiện tại đã đem bản thân coi thành gì rồi?
Thế nhưng nếu như tờ giấy mỏng manh này bị phá vỡ thì đối với ai cũng không hề có lợi.
Hà tất phải thế?
...
Úc Hỉ về đến ký túc, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống trước bàn học.
Nhóm chat của bốn người bọn họ thông báo có tin nhắn, là tin nhắn của Tề Dục gửi đến, cô ấy nói với bọn họ tối nay sẽ không trở về.
Chung Thanh nói: "Nha đầu này suốt ngày lang thang bên ngoài, quản lý ký túc rốt cuộc có quản nữa không vậy?"
Trình Sầm nằm trên giường: "Tự do yêu đương, không thể quản mà cũng không được quản. Chung Thanh, đợi tới giờ cậu đi báo danh giúp Tề Dục nhé."
Chung Thanh bi thương kêu gào: "Sao lại là mình chứ? Hừ! Đợi Tề Dục kết hôn mình phải bớt tiền mừng đi mới được."
Phụ đạo viên của bọn họ quản rất chặt chẽ, tối nào cũng phải quét vân tay báo danh.
Trước đó Tề Dục đã đặt mua trên mạng một bộ chế tạo mô phỏng dấu vân tay, lúc đó còn làm giúp cho mỗi người một cái.
Gần đến 10 giờ máy quét vân tay mới được đặt ra ngoài.
Hành lang đông kín người, Úc Hỉ dựa vào đầu giường đọc sách, dự định đợi lúc nữa ít người mới đi báo danh.
Tiếng nói chuyện ở bên ngoài loáng thoáng bay vào trong tai.
Úc Hỉ vén màn lên: "Thanh Thanh, máy quét vân tay hỏng rồi à?"
Chung Thanh đẩy cửa phòng đi vào: "Các đồng chí, máy quét vân tay hỏng rồi, tối nay không cần phải báo danh nữa."
Trình Sầm nói: "Cái máy quét vân tay này cứ hai ba hôm lại dở chứng, cô Trịnh cũng tiếc rẻ quá cơ, không mua cái nào tốt một chút mà dùng."
Chung Thanh bĩu môi: "Người keo kiệt như cô ta á? Không phải mình nói đâu nhưng mà cô ta khiến cho một người Đông Bắc như mình đây quá mất mặt."
Các bạn học cùng chuyên ngành của bọn họ đối với cô Trịnh này rất không hài lòng, đối xử với mọi người quá nghiêm khắc, đã thế còn tham lam trục lợi rất nhiều thứ của sinh viên.
Chung Thanh với cô Trịnh từng có một lần không mấy vui vẻ, kỳ học sau của năm thứ hai, cuối tuần Chung Thanh phải về nhà một chuyến thế là đi đến phòng làm việc của cô Trịnh xin nghỉ.
Chỉ là xin nghỉ thôi mà quy trình lại cực kỳ phức tạp rườm rà, ngoại trừ gọi điện cho bố mẹ ra còn phải ký tên vào đơn xin nghỉ.
Lúc ấy Chung Thanh không mang balo nên đã hỏi mượn bút của cô Trịnh, không ngờ chỉ vì chuyện cỏn con đó mà bị giáo huấn nửa ngày trời.
Chung Thanh về đến ký túc thì lập tức phát hỏa.
...
Tề Dục ngồi trên sofa, đọc tin nhắn Chung Thanh gửi đến nói là máy quét vân tay bị hỏng rồi, lúc này mới thở hắt ra một hơi.
Vương Minh Hiên tắm xong ra ngoài, thấy cô như thế thì cười nói: "Phụ đạo viên đó của em đáng sợ đến thế sao?"
Tề Dục lắc lắc đầu: "Không phải đáng sợ mà là cực kỳ cực kỳ đáng sợ."
Cô ấy giống như tìm được chỗ phát tiết, bắt đầu thao thao bất tuyệt những chuyện kỳ quái mà vị phụ đạo viên đó đã làm, nói đến mức thuộc như lòng bàn tay.
Vương Minh Hiên nghe nửa ngày, khóe miệng cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười nhạt.
Tề Dục sợ anh nghe đến mức thấy phiền thì ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, lời cũng dừng lại.
Vương Minh Hiên cầm lấy bật lửa với bao thuốc, hỏi: "Bạn cùng phòng của em với Ôn Thuần Chi có quan hệ gì vậy?"
Tề Dục ngừng lại giây lát mới đáp: "Chắc là bạn trai của cô ấy."
Vương Minh Hiên cười lớn, ý tứ không rõ buông một câu: "Bạn cùng phòng của em không hề đơn giản."
Tề Dục giúp Úc Hỉ phân trần, nói: "Con người cô ấy rất tốt, cũng không có tâm tư gì cả."
Vương Minh Hiên cười cười, bây giờ làm gì có cô gái nào nhìn qua không phải là loại vô hại, thuần khiết như tờ giấy trắng chứ? Nhưng bên trong che đậy bao nhiêu tâm tư thì nào có ai nói rõ được đây.
Anh cũng không nói gì nữa, châm lên điếu thuốc, giục cô: "Mau đi tắm đi."
Mặt Tề Dục hơi ửng hồng.
Vương Minh Hiên ôm lấy eo cô, vỗ nhẹ lên mông, giọng nói dỗ dành: "Mau đi đi."
...
Chớp mắt một cái thời tiết cũng đã dần trở nên ấm áp. Đến tháng 5 cũng là lúc bắt đầu kỳ thi thể chất mỗi năm một lần.
Chung Thanh kêu khổ cả ngày, ngay cả đến bảng dán thông báo của trường học cũng đã có người dán giấy thỉnh cầu thi hộ thể chất, thù lao cũng rất hậu hĩnh.
Úc Hỉ với Chung Thanh mỗi năm thi thể chất đều đứng đội sổ từ dưới lên trên của mục chạy dài 800 mét.
Chung Thanh ngồi ở trước bàn: "Lần này lão nương dự định sẽ tìm người thi hộ. Hỉ Hỉ, cậu có cần không?"
Úc Hỉ lắc lắc đầu: "Không cần đâu. Mình tự chạy sẽ tốt hơn."
Ngày thi thể chất vỗn dĩ là một ngày nắng đẹp.
Đến lượt nhóm của Úc Hỉ thì bầu trời đột nhiên trở nên xám xịt, những hạt mưa bắt đầu rả rích rơi xuống.
Úc Hỉ chạy xong 800 mét, mang một khuôn mặt phờ phạc quay trở lại.
Cả một kỳ học này cô căn bản không hề vận động.
Vậy mà bây giờ lại phải vận động kịch liệt như vậy, cổ họng bỗng chốc bao trùm vị tanh ngọt, hai chân đau đến tê dại rã rời, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu xuống.
Chung Thanh vừa đỡ cô vừa mang theo dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép nói với cô: "Hỉ Hỉ, mình thật sự không hiểu nổi cậu."
"Cậu vừa không chịu tìm người thi hộ lại vừa không chịu tự mình rèn luyện. Sao cậu dám đi chạy thế hả, mà cho dù có chạy cậu cũng có đạt tiêu chuẩn đâu, cậu đúng là ngốc hết thuốc chữa."
Úc Hỉ rất lười, rõ ràng là sợ chạy 800 mét nhưng lại lười nhác không chịu tìm cách khắc phục nó.
Tư tưởng của cô đối với chạy dài 800 mét luôn luôn chán nản, tinh thần sa sút, nhưng lúc nào cũng mang một ý nghĩ khoanh tay chờ chết. Biết rõ sẽ không đạt tiêu chuẩn nhưng lại vẫn đi thi, khiến bản thân khó chịu, hành động này thực sự là có chút ngốc nghếch.
Điều này cũng giống như tâm tư của cô dành cho Ôn Thuần Chi.
Thế nhưng chìm nổi ở trong nhân gian này, có ai sẽ mãi mãi sống một cách tỉnh táo minh mẫn mà không phạm phải những điều ngu ngốc chứ?
~Hết chương 25~