Úc Hỉ ngơ ngác.
Chung Thanh vẫn còn lải nhải: "Tình cảm ở trong giới giải trí đúng là không tin tưởng được..."
Chung Thanh nói một tràng dài, lại thấy Úc Hỉ không hề phụ họa theo mình, cô giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt Úc Hỉ: "Hỉ Hỉ, cậu nghĩ gì vậy?"
Úc Hỉ khôi phục lại tinh thần: "Không có gì."
Cô không dám suy đoán linh tinh, Lẫm Nhiên đi rồi, nói không chừng tiếp theo đây lại có người khác thay thế vào.
Úc Hỉ ngầm thức tỉnh bản thân không được tự mình đa tình.
Người đó từ trước đến giờ làm gì biết thế nào là giới hạn, ai biết được liệu có phải lại chơi chán rồi hay không.
...
Từ sau ngày lễ Giáng Sinh đến giờ Trần Gia Nam như biến mất tăm mất tích vậy. Không hiểu sao hai hôm nay lại đến dưới ký túc chặn đường cô.
Tề Dục gặm một miếng táo, dựa người vào thành lan can, nhìn thế trận dưới lầu: "Aiya, Trần Gia Nam lại phát bệnh gì nữa đây?" Sau đó lại hét vào trong: "Hỉ Hỉ, cậu mau ra đây xem đi, nhìn tình hình có vẻ sắp tỏ tình đến nơi rồi đấy."
Úc Hỉ không thèm để ý đến.
"Ở đâu? Ở đâu đấy?"
Chung Thanh như một cơn gió bay vèo cái ra đến bên ngoài.
Bên cạnh hoa viên, Trần Gia Nam với một vài nam sinh khác đang quỳ trên đất, sắc trời lờ mơ nên nhìn không được rõ ràng lắm.
Nhưng dựa vào cục diện hiện tại thì cũng có thể đoán ra được là sắp sửa làm chuyện gì.
Chung Thanh nhìn một lúc, đi vào bên trong ôm lấy vai Úc Hỉ: "Hỉ Hỉ, sao cậu luôn gặp phải mấy loại đàn ông cặn bã như vậy hả!"
Úc Hỉ đang học thuộc từ mới, lời nói nghe vào tai trái lọt ra tai phải, cô làm bộ như có chuyện đó thật, cô nói: "Nếu không thì cậu xem giúp mình một quẻ đi."
Chung Thanh mang theo dáng vẻ của một nhà xem bói đắm chìm vào trong những câu chuyện ly kỳ cổ quái.
Cô vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến tiếng loa phát thanh.
Trần Gia Nam ở dưới lầu gọi tên cô, giọng nói ồm ồm khó nghe cực kỳ.
Úc Hỉ thò đầu ra nói: "Tề Tề, cậu nói mình không có ở đây."
Tề Dục thò nửa người ra ngoài: "Trần Gia Nam, cậu đừng hét nữa, Úc Hỉ không có ở trong ký túc đâu."
Trần Gia Nam lại gào lên: "Tôi không tin."
Cục diện này nhìn có vẻ sẽ không chịu từ bỏ, thế là Chung Thanh kéo cao tay áo ngủ lên: "Á à, tên đểu giả này, để bà đây cho nhà ngươi biết thế nào là lễ độ nhé."
Chung Thanh đi ra ngoài ban công, chiếc miệng nhỏ giống như họng pháo thi nhau tàn phá, càn quét.
Trần Gia Nam ở phía dưới cứng họng nhưng vẫn gân cổ lên cãi: "Chung Thanh, cậu đang bố láo cái gì vậy hả? Tôi với bạn gái cũ đã chấm dứt hết lâu rồi."
Chung Thanh: "Cậu vẫn còn ở đấy già mồm à, thế thì tối hôm qua tôi nhìn thấy cái quỷ gì hả?"
Chung Thanh cứ nã pháo vào anh ta thế nên màn tỏ tình hôm nay của Trần Gia Nam cũng chẳng thể nào tiếp tục được nữa.
Úc Hỉ cứ tưởng rằng Trần Gia Nam đã từ bỏ triệt để.
Không ngờ đến thứ hai lúc cô tan học lại bị Trần Gia Nam chặn đường.
Trên mặt anh ta mang một điệu bộ như đã nhìn thấu tất cả, xen lẫn những tia khinh thường: "Úc Hỉ, cậu từ chối tôi là vì đã đeo bám được mấy lão già ở bên ngoài kia rồi đúng không?"
Úc Hỉ nhíu mày: "Cậu nói vớ vẩn gì vậy?"
Lỗ mũi Trần Gia Nam khẽ phát ra tiếng "hừ", "Là người ở trong lễ kỷ niệm thành lập trường đại học."
Úc Hỉ hiểu rồi, cô im lặng giây lát mới nói: "Anh ấy không già."
Trần Gia Nam bị cô chọc tức đến mức nghẹn họng, nửa ngày trời không tìm nổi lời để phản bác lại.
Úc Hỉ lại tiếp tục nói: "Trần Gia Nam, tôi thật sự không hề thích cậu, cậu đừng lãng phí thời gian với tôi nữa."
...
Đến thứ tư, Ôn Thiền nhắn tin trên wechat cho Úc Hỉ, muốn cô cuối tuần đi cùng cô ấy đến Sơn Trang nghỉ ngơi cho khuẩy khỏa tâm trạng.
Lời nói của Ôn Thiền nặng trĩu mà cũng rất nghiêm túc, trực giác của Úc Hỉ mách bảo rằng có lẽ cô ấy lại cãi nhau với Cố Phạm.
Tới tối thứ sáu, 5 giờ chiều, hai người bắt một chiếc taxi đi tới sân bay.
Ôn Thiền rất hưng phấn, không hề giống với dáng vẻ chán chường của tối hôm qua.
Úc Hỉ hỏi: "Sao tự nhiên cậu lại muốn đi nghỉ ngơi giải khuây thế?"
Ôn Thiền nghịch di động: "Mấy tòa biệt thự ở Sơn Trang đó mới được xây dựng, có một ông chú cho mình hai tấm vé vào cửa, mình nghĩ nếu không đi thì cũng lãng phí, chi bằng hai chúng ta cùng đi chơi mấy hôm."
Nói xong, Ôn Thiền ném di động qua một bên, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: "Hơn nữa là... Tiểu Hỉ Tử, mình cảm thấy từ sau khi lên đại học, cậu chẳng còn đưa mình đi chơi nữa."
Trên mặt Ôn Thiền mang theo mấy phần ngỡ ngàng, tủi thân.
Úc Hỉ cảm thấy áy náy, Úc Hỉ với Ôn Thiền đều học cùng một trường nhưng trường của hai người lại được chia thành hai khu riêng biệt, khu Úc Hỉ học là khu nhà cũ, còn khu Ôn Thiền học là khu nhà mới.
Trừ nguyên nhân do khoảng cách ra thì Úc Hỉ không thể không thừa nhận nguyên nhân bên trong còn có liên quan đến Ôn Thuần Chi.
Úc Hỉ bỗng chốc cảm thấy bản thân có chút lòng lang dạ sói.
Bộ dạng nghiêm túc cam đoan giống như một kẻ phụ bạc biết hối cải quay đầu, thề thốt: "Thiền Thiền, xin lỗi cậu, sau này mình sẽ thường xuyên đến tìm cậu."
Ôn Thiền bị bộ dạng nghiêm túc đó của cô dọa sợ, ngẩn người mấy giây mới ngại ngùng lẩm bẩm: "Aiya, mình chỉ thuận miệng nói thôi mà."
Dứt lời, giống như lại nhớ ra gì đó, cô ấy hỏi: "Hỉ Hỉ, cậu với Trần Gia Nam có phải là có mẫu thuẫn không vậy?"
Úc Hỉ nói: "Cậu nghe thấy những chuyện gì rồi?"
Ôn Thiền nhíu mày: "Cậu ta nói xấu sau lưng cậu, nói cậu bám được mấy người ở ngoài xã hội, nói chung miệng lưỡi cậu ta cay nghiệt lắm."
Úc Hỉ "Ồ" một tiếng, cũng không quá quan tâm.
Ôn Thiền thấy cô không để bụng, hỏi: "Cậu không tức giận sao?"
Úc Hỉ đáp: "Tức chứ, nhưng mình cũng không thể gọi điện thoại mắng cậu ta một trận được, đúng không?"
Ôn Thiền gật gật đầu: "Cũng đúng."
7 giờ tối, Úc Hỉ với Ôn Thiền đến Sơn Trang.
Úc Hỉ đang lục tìm quần áo ngủ ở trong va li thì nghe thấy Ôn Thiền nói: "Tiểu Hỉ Tử, Ninh đại ca cũng tới rồi, gọi bọn mình đi chơi đấy."
Úc Hỉ: "Mình vẫn chưa dọn dẹp xong."
Ôn Thiền đi vào, một tay đóng lại hành lý, kéo cô đứng dậy: "Buổi tối quay về dọn dẹp tiếp."
Ôn Thiền chỉ nói có Ninh đại ca nên Úc Hỉ cũng không nghĩ gì nhiều.
Đợi tới lúc vào trong phòng bao, nhìn thấy người đó cũng ở đây, lúc này cô mới hậu tri hậu giác.
Cũng đúng thôi, nơi có mặt Ninh Tắc Mộ sao có thể thiếu được anh chứ.
Đèn treo mang phong cách thời xưa, từng ngọn đèn rủ xuống, ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra ấm áp, khiến cho cả căn phòng như được nhuộm bằng vàng kim.
Anh mặc rất đơn giản, một chiếc áo cộc tay màu đen, mái tóc nhìn qua trông có vẻ mới được cắt sửa, khiến cho tướng mạo của anh càng trở nên anh tuấn. Bên cạnh còn có một cô gái đang ngồi, cô gái đó ngồi rất gần anh, một thân sường xám, như bông hoa mẫu đơn đang độ bung nở.
Ôn Thiền thân thiết gọi to: "Anh."
Ôn Thuần Chi khẽ ngước mắt lên, tầm mắt rơi xuống người con gái bên cạnh Ôn Thiền.
Hôm nay Ninh Tắc Mộ cũng đưa Vu Cẩn tới đây chơi, không hề tùy tiện tùy ý như mọi khi mà giờ đây đã trở nên nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.
Ninh Tắc Mộ thấy Úc Hỉ chỉ chào mình chứ không thèm để ý đến Ôn Thuần Chi.
Trong lòng nghĩ cô nhóc này chắc là ghét anh ta lắm rồi đây.
Vu Cẩn kéo cánh tay Ninh Tắc Mộ, hỏi: "Cô gái đó cũng xinh gái phết, anh quen được ở đâu thế?"
Ninh Tắc Mộ: "Ai nói tôi quen chứ?"
Vu Cẩn: "Bớt giả vờ đi, người ta vừa mới gọi anh là "Ninh đại ca" còn cãi cái gì?"
Khóe môi Ninh Tắc Mộ cong lên: "Người ta không thân thiết với tôi, mà thân thiết với người khác kia kìa."
Vu Cẩn tò mò truy hỏi: "Ai vậy?"
...
Những người hôm nay đến đây không ngờ rằng còn có hai người con trai có độ tuổi ngang bằng với Úc Hỉ và Ôn Thiền.
Cậu con trai đó tính cách hoạt bát, cởi mở, không biết đang kể gì mà chọc cho hai cô gái cười khanh khách.
Ninh Tắc Mộ châm điếu thuốc, ánh mắt quét qua đám nhóc đó, thong thả nói: "Tiểu tử Thẩm Khiên còn biết chọc con gái nhà người ta nữa cơ à."
Ôn Thuần Chi ném ra một quân bài, nhìn cô lúc này trông có vẻ rất vui, đôi mắt cười híp lại, giống như làn nước mùa thu trong vắt, quyến rũ.
Nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy nhức mắt vô cùng, anh cười lạnh một tiếng.
Giữa chừng Úc Hỉ ra ngoài đi vào nhà vệ sinh.
Lúc quay lại, không ngờ Ôn Thuần Chi đang đứng ở ngoài cửa phòng, giống như đang đứng đợi cô.
Cô đi lên phía trước, nghe thấy anh nói: "Nói chuyện cũng hợp cạ quá nhỉ."
Ngữ khí lộ rõ mùi vị chế giễu, vô cùng nồng nặc.
~Hết chương 27~