Anh lại hỏi cô: "Em chặn số điện thoại của tôi?"
Úc Hỉ trở nên nóng nảy: "Ôn Thuần Chi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Ôn Thuần Chi lười biếng dựa vào góc tường, nghịch chiếc bật lửa: "Tôi có thể làm được gì? Tối qua tôi ở bên ngoài hứng gió cả đêm, em thì hay rồi, hôm nay còn ra ngoài vui chơi với tên nhóc vắt mũi chưa sạch đó."
"Hỉ Hỉ, em nói xem có phải em quá vô tâm vô tính rồi không?"
Từng câu từng chữ anh nói quang minh chính đại như vậy, nghe vào tai ai cũng sẽ cảm thấy Úc Hỉ là loại người đùa giỡn với tình cảm của người khác.
Úc Hỉ cười khẩy, quay đầu định đi, Ôn Thuần Chi ngay lập tức tóm lấy cổ tay cô.
Ngón tay của anh vuốt ve khớp xương gồ lên trên cổ tay cô, cô rất gầy, cổ tay nhỏ bé đến mức đáng thương, bàn tay anh nắm chặt hết lại rồi mà vẫn còn cảm thấy lỏng lẻo.
Ôn Thuần Chi nhíu mày, anh thấp giọng hỏi cô: "Em muốn hẹn hò với mấy tên nhóc đó đến thế sao?"
Cô yên lặng nhìn anh, đợi anh nói hết câu sau.
Ôn Thuần Chi như đang dỗ dành đứa trẻ con, anh nói: "Nghe lời anh, không có ý nghĩa gì hết đâu."
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Úc Hỉ quay đầu nhìn.
Là người đàn ông ngồi phía đối diện anh lúc nãy.
Úc Hỉ nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, quay người đi về chỗ ngồi.
Chử Diên Triều thản nhiên tiến lên, ngữ khí đầy một mùi vị cười trên nỗi đau của người khác: "Sao thế, lại cãi nhau à?"
Ôn Thuần Chi thở dài, giơ tay lên xoa xoa ấn đường: "Cậu làm thế nào mà dỗ dành được Tây An vậy?
...
Lương Đông Vũ đang nghịch điện thoại, thấy cô quay lại thì cười nói: "Mình còn tưởng cậu không quay lại nữa chứ."
Úc Hỉ chỉ cười trừ một cái.
Lương Đông Vũ đề nghị: "Hay là đổi chỗ khác nhé?"
Úc Hỉ nói: "Không cần đâu."
Cô với Lương Đông Vũ ăn cơm mất gần nửa tiếng đồng hồ, mắt liếc thấy Ôn Thuần Chi với người đàn ông kia đi ra ngoài cửa thì trong lòng khẽ trầm hẳn xuống.
Lương Đông Vũ với bạn gái Chu Kỳ ở thành phố B chơi khoảng hai ngày.
Bạn gái của Lương Đông Vũ nhìn thì thấy là một cô gái dịu dàng, nhã nhặn, thế nhưng lúc làm quen thân thiết hơn rồi thì lại thấy cô ấy rất hào phóng, cởi mở.
Chu Kỳ với Úc Hỉ nói chuyện cũng khá hợp cạ.
Buổi tối trước ngày bọn họ rời đi, Ôn Thiền với Cố Phạm cũng đến, mọi người tìm một nhà hàng cùng nhau ăn tối.
Chu Kỳ uống cũng đã ngà ngà say, ôm lấy bả vai Úc Hỉ: "Có phải Lương Đông Vũ từng theo đuổi cậu không?"
Tay đang cầm cốc của Úc Hỉ chợt khựng lại, bộ dạng như đã bị dọa sợ.
Chu Kỳ thì lại cười ha ha: "Aiya, Hỉ Hỉ, cậu đừng sợ, mình sớm đã biết chuyện này rồi, nếu không mình sẽ không để anh ấy tới tìm cậu chơi đâu."
Úc Hỉ không biết nên bày ra vẻ mặt gì, Chu Kỳ lại cười hihi nghiêng mặt qua, chuyện trò vui vẻ như cũ.
Úc Hỉ vốn tưởng Chu Kỳ nói những lời này là còn có ý khác, ai ngờ một lúc sau cô ấy lại ôm lấy cô, thân mật nói: "Hỉ Hỉ, mình thích cậu cực kỳ."
Úc Hỉ không theo kịp với mức độ tổ lái nhanh chóng mặt của cô ấy, ngẩn người mấy giây.
...
Tháng 6, hiếm lắm mới có mấy trận mưa.
Cống thoát nước ở ngoài ban công bị tắc, đã bắt đầu xuất hiện những vũng nước đọng nổi lênh láng.
Sáng nay Úc Hỉ thức dậy đánh răng rửa mặt, không cẩn thận trượt té, trên mặt bị xước một vệt, máu chảy không ngừng.
Trên mặt đất được lát gạch men sứ lúc này loang lổ một bãi máu đỏ, vừa nhìn đã giật mình nổi da gà.
Mọi người trong ký túc bị một phen hết hồn, Chung Thanh vội vã dùng tay chặn lại vết thương đang chảy máu của Úc Hỉ, không ngừng kêu: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Hỉ Hỉ, cậu có đau không?"
Vẫn may Trình Sầm là người trấn định nhất, đợi bình tĩnh lại, cô ấy bắt đầu chỉ đạo đâu ra đấy: "Mình với Chung Thanh đưa Hỉ Hỉ đến bệnh viện, còn Tề Dục cậu giúp bọn mình xin nghỉ nhé."
Trong tay Tề Dục vẫn đang cầm khăn mặt dính đầy máu, gật đầu: "Được, các cậu mau đi đi."
Trình Sầm một bên lục tìm ví tiền, một bên nói với Chung Thanh chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện.
Úc Hỉ được đưa đến phòng cấp cứu, Trình Sầm giúp cô lấy số, Chung Thanh ở lại chăm sóc cô.
Sau khi tiêm xong thuốc tê, bác sĩ bắt đầu chuẩn bị khâu vết thương cho cô.
Úc Hỉ từ đầu đến chân không hé răng nói câu nào.
Chung Thanh ở bên cạnh nhăn nhó mặt mày, cứ như thể người bị khâu vết thương là cô ấy: "Hỉ Hỉ, đau không? Mình nhìn thôi mà đã thấy đau điếng rồi."
Bác sĩ cười trấn an: "Đã được tiêm thuốc tê rồi."
Chung Thanh nắm tay Úc Hỉ, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, cô ấy nhẹ giọng nói: "Nhìn thôi đã thấy đau rồi."
Khâu mất mười hai mũi kim mới kết thúc.
Chung Thanh với Trình Sầm quay về phòng bệnh với cô.
Úc Hỉ vào nhà vệ sinh, tấm khăn mặt được ngâm trong nước nóng, cô cẩn thận nhẹ nhàng lau đi vết máu còn dính lại trên mặt và ngón tay. Xong xuôi, cô đi ra ngoài, nói: "Sầm Sầm, cậu với Chung Thanh đi mua đồ ăn đi. Mình ở một mình cũng được."
Trình Sầm nói: "Vậy được, bọn mình đi mua cho cậu ít đồ."
Giữa chừng, Tề Dục gọi điện thoại đến, hỏi vết thương có nghiêm trọng không. Đợi buổi trưa cô ấy đến có cần cô ấy mang gì cho không.
Úc Hỉ nhờ cô ấy mang giúp hai bộ quần áo với ít đồ dùng hằng ngày. Thuận tiện thì đem giúp cô tập đề ôn thi TEM-8.
Tề Dục ở đầu bên kia oán trách: "Hỉ Hỉ, cậu bây giờ đã sứt đầu mẻ trán rồi mà vẫn còn tâm trạng đọc sách à?"
Có ý tá đi vào trong giúp cô treo bình truyền dịch hạ sốt.
Úc Hỉ nằm dựa trên giường, bên ngoài là những tiếng mưa rơi rả rích, hắt lên trên cửa sổ thủy tinh tạo thành những hạt trân châu chảy dài xuống dưới.
Giường bên cạnh là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, nhìn Úc Hỉ một cái bèn hỏi: "Cô bé mặt bị sao vậy?"
Úc Hỉ nói: "Buổi sáng rửa mặt không cẩn thận nên bị ngã."
"Aiya, phải cẩn thận một chút mới được, con gái mà để trên mặt có sẹo là không ổn đâu."
Úc Hỉ khẽ "Vâng" một tiếng.
Người phụ nữ khó khăn lắm mới tìm được một người để trò chuyện thế là cứ lải nhải đủ thứ trên trời dưới biển với Úc Hỉ.
Tinh thần Úc Hỉ không tốt lắm nhưng vẫn kiềm chế, cố gắng phụ họa theo người phụ nữ đó mấy câu.
Cô truyền nước, nằm nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài, cuối cùng cũng vẫn không trụ nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi mất tiêu.
Đợi cô tỉnh lại thì nhìn thấy Ôn Thiền cũng đang ở đây.
Ôn Thiền ngồi ở mép giường, Úc Hỉ mở mắt còn ngẩn người mãi.
Ôn Thiền hỏi: "Cậu có đau không?"
Úc Hỉ nói: "Không có cảm giác gì cả, Thiền Thiền, cậu rót cho mình cốc nước đi."
Miệng Ôn Thiền vẫn lẩm bẩm: "Lần sau cậu phải chú ý một chút, trên mặt con gái mà có sẹo là lớn chuyện đấy."
Ôn Thiền: "Lúc nãy bạn cùng phòng của cậu mang quần áo với đồ dùng sinh hoạt đến cho cậu, mình để hết ở trong tủ rồi."
Ôn Thiền lại liếc nhìn xung quanh căn phòng, thấp giọng hỏi: "Hay là đổi cho cậu phòng bệnh đơn nhé?"
Úc Hỉ cũng nhìn căn phòng một chút rồi nói: "Không cần đâu, ở đây là được rồi."
Ôn Thiền rót cốc nước, nói nhỏ: "Vậy được, buổi tối đi ngủ cậu chú ý một chút."
Úc Hỉ nằm viện hai ngày, toàn bộ thời gian hầu như đều nằm trên giường ôn tập từ vựng cho kỳ thi sắp tới.
Vết thương cũng đã bắt đầu đóng vảy. Lúc Úc Hỉ rửa mặt, cẩn thận từng li từng tí nhìn mình ở trong gương của nhà vệ sinh, vết thương ở gần đuôi lông mày, nếu mà ở dưới tí nữa thì có lẽ cô đã biến thành một con chột mắt luôn rồi.
Úc Hỉ cũng không quá quan tâm đến vết sẹo này lắm, cũng không nói lại với Liễu Hương Đông, sợ bà lo lắng.
Dù sao thì mới cách đây không lâu Liễu Hương Đông đã phải làm phẫu thuật.
Úc Hỉ đi ra ngoài sau đó tiếp tục đọc sách.
Mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi mất.
Tỉnh dậy lần thứ hai là vì bị âm thanh của chiếc cốc rơi xuống đất của giường bên cạnh đánh thức.
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy có một người đang ngồi ở bên giường.
Úc Hỉ không ngồi dậy mà cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Ôn Thuần Chi cũng nhìn cô, giống như đang suy nghĩ gì đó. Qua một lúc, anh hơi cúi thấp đầu, nâng tay lên vuốt những sợi tóc rơi lõa xõa ở bên má cô, thở dài một hơi: "Coi như là anh sợ em rồi."
Thanh âm này của anh, mang theo bảy phần hết cách, nhưng cũng nhuộm cả ba phần ý tứ như đã dơ tay đầu hàng.
Úc Hỉ mím môi, chậm rãi mở miệng: "Ôn Thuần Chi, là anh nói "ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn lại cỏ cũ" đấy."
Cô bây giờ đúng là ghê gớm rồi, còn biết mang cả lời anh từng nói ra chặn lại họng anh nữa.
Có tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng anh, anh nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve má cô: "Câu nói đó coi như anh nói hơi sớm, em quên đi nhé, có được không?"
~Hết chương 30~