Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 46: Chương 46: Chương 45




Hôm sau, cả hai người đều ở lỳ trong phòng đến tận nửa ngày, mãi tới lúc Ninh Tắc Mộ gọi điện thoại đến thì hai người mới thay quần áo rồi ra ngoài.

Ninh Tắc Mộ khi thấy giờ này rồi mà Ôn Thuần Chi vẫn chưa xuất hiện thì nghĩ rằng có lẽ do tối hôm qua Úc Hỉ nhìn thấy Lẫm Nhiên nên tâm trạng không tốt. Mà nguyên nhân khiến Ôn Thuần Chi với Úc Hỉ ở trong phòng nửa ngày đúng thật là cũng bởi vì Lẫm Nhiên. Dẫu sao đưa cô ra ngoài chơi, Ôn Thuần Chi cũng không muốn vì chuyện cỏn con này phá hỏng tâm trạng của cô.

Đi đến phòng bao, người bên trong vừa nhìn thấy hai người họ đã trêu ghẹo: “Aiyo, từ tối qua đến tận bây giờ cũng phải mười mấy tiếng đồng hồ rồi ấy nhờ, thể lực khá đấy!”

Người đó nói xong lại còn giả bộ giơ tay lên xem đồng hồ.

Ôn Thuần Chi cười khẩy một tiếng, không nói lời nào.

Úc Hỉ mặt mũi bỗng chốc nóng bừng, chỉ còn cách coi như không nghe thấy gì.

Dùng xong bữa ăn, có người đề nghị đi đến trường đua ngựa.

Ôn Thuần Chi trông có vẻ không có hứng thú lắm, ngón tay anh vuốt ve khóe miệng Úc Hỉ: “Em có muốn đi không?”

Trông tiểu cô nương có vẻ rất có hứng thú: “Đi xem một chút đi?”

Ôn Thuần Chi gật gật đầu.

Mọi người ngồi xe do sơn trang sắp xếp, Ôn Thuần Chi với Úc Hỉ ngồi chung xe cùng Ninh Tắc Mộ với Vu Cẩn.

Trên xe, Vu Cẩn nói chuyện phiếm thường ngày với Úc Hỉ, sau đó lại hỏi cô lúc tốt nghiệp đã có dự định gì chưa?

Úc Hỉ cười nói hiện tại vẫn chưa nghĩ xong.

Vu Cẩn cười cười: “Không sao, đến lúc đấy để Ôn Thuần Chi bố trí em vào Bộ phận ngoại giao, dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì khó giải quyết cả.”

Ngữ khí tùy ý ung dung, giống như vào được Bộ ngoại giao là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.

Đến trường đua ngựa, đám người Chung Tử Hoành đã đến trước bọn họ.

Hôm nay thế mà lại không nhìn thấy Lẫm Nhiên, người đi cùng Chung Tử Hoành đã được đổi thành một người khác. Là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, có lẽ cũng xấp xỉ Úc Hỉ, là sinh viên năm hai của Học viện Điện Ảnh.

Có lúc Úc Hỉ sẽ nghĩ đám người bọn họ có phải là đều coi tình cảm không đáng giá một xu hay không?

Ôn Thuần Chi thấy cô thất thần, anh hỏi: “Em sao vậy?”

Úc Hỉ mím môi, lắc lắc đầu.

Ôn Thuần Chi rít hơi thuốc, nheo mắt quan sát trường đua ngựa xanh rợp như tấm thảm to lớn, hỏi: “Có muốn thử không?”

Úc Hỉ ngước mặt lên nhìn anh: “Anh biết cưỡi sao?”

Ôn Thuần Chi dập tắt điếu thuốc, giơ tay về phía đó vẫy vẫy, người nọ dắt ngựa bước tới.

Anh ôm cô ngồi lên trên lưng ngựa, sau đó tự mình cũng ngồi lên, xong xuôi mới hạ thấp giọng sát lại tai cô đáp: “Không biết.”

Úc Hỉ quay đầu nhìn anh, nét mặt nhăn nhó, cô dò xét: “Hay là em... không thử nữa nhé?”

Tay của Ôn Thuần Chi từ đằng sau đặt lên trên cánh tay cô, sau đó bày ra bộ dạng nghiêm túc hù dọa cô: “Đừng động đậy, tính khí của con ngựa này rất mãnh liệt, kích thích nó là nó sẽ đá hai chúng ta xuống dưới đấy.”

Cô nghe thấy anh nói vậy thì quả thật ngoan ngoãn không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn như một chú cừu con nghe lời chủ nhân của nó.

Tròng mắt Ôn Thuần Chi hiện ý cười, thấp giọng hỏi: “Sợ thật à?”

Bấy giờ Úc Hỉ mới hậu tri hậu giác bản thân đã bị anh lừa, cô mắng anh: “Đúng là đáng ghét.”

Ôn Thuần Chi ngược lại trông có vẻ rất thoải mái.

Úc Hỉ cảm thấy người đàn ông này còn có thêm cả mấy phần ấu trĩ nữa.

Hai người ngồi trên lưng ngựa, men theo trường đua đi hết một vòng.

Tiểu cô nương khá thỏa mãn, đuôi mắt cong cong, không khác gì đứa trẻ lúc nhận được kẹo ngọt.

Sau khi xuống ngựa, Ôn Thuần Chi nắm tay cô đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Chung Tử Hoành với người con gái kia cùng ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, không biết người con gái kia nói gì mà khiến cho Chung Tử Hoành cười đến mức sảng khoái, giơ tay vỗ vỗ vào eo của cô ta, nụ cười lộ vẻ phóng đãng hết mức.

Chung Tử Hoành nhìn thấy Ôn Thuần Chi đi vào thì cười nói: “Sao thế, đi dạo xong rồi à?”

Úc Hỉ có chút ngượng ngập.

Ôn Thuần Chi ngồi xuống sofa, Úc Hỉ nói với anh cô muốn đi vào nhà vệ sinh một chút.

Người con gái bên cạnh Chung Tử Hoành nghe thấy thì vội nói chen vào: “Tôi cũng đang lúc muốn đi, cùng đi chứ?”

Úc Hỉ cười cười gật gật đầu.

Cô gái đó tên là Kha Thiến, tính cách khá hướng ngoại. Vừa tiến lên đã thân thiết kéo lấy tay Úc Hỉ, giọng nói ngọt đến phát ngấy: “Nghe nói cậu học ở đại học B hả?”

Úc Hỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Kha Thiến: “Cậu đi theo Ôn tiên sinh bao lâu rồi?”

Trong lòng Úc Hỉ không hiểu sao lại muốn cười, nói ngắn gọn: “Không lâu.”

Kha Thiến giống như không phát giác ra sự khác thường của cô: “Ôn tiên sinh có hào phóng không?”

Úc Hỉ có chút sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Gì cơ?”

Kha Thiến lắc lắc cổ tay của cô: “Aiya, thì là bình thường có hay mua cho cậu túi xách hàng hiệu hay là dây chuyền gì gì đó không?”

Úc Hỉ nhíu mày, cảm thấy người con gái này đúng là không biết giới hạn.

Kha Thiến thấy cô không trả lời, tiếp tục truy hỏi: “Nói đi mà!”

Úc Hỉ cảm thấy vô vị, cô cười nói: “Trước giờ chưa từng thấy tặng tôi túi xách hàng hiệu gì đó cả, nhưng mà đã tặng tôi một căn hộ chung cư.”

Kha Thiến bật ra một tiếng thảng thốt, tròng mắt như phát sáng: “Thật hả, Ôn tiên sinh đối với cậu tốt thật đấy.”

Úc Hỉ thấy tư duy của người con gái này quả thật có chút đặc biệt.

Từ nhà vệ sinh đi ra, không biết Kha Thiến vô tình hay cố ý chuyển đề tài nói chuyện lên trên người Ôn Thuần Chi. Trong lòng Úc Hỉ bỗng nhiên dấy lên một cảm giác nôn nóng, nhưng vẫn kiềm chế lại, nói: “Nếu cậu thật sự muốn tìm hiểu anh ấy thì tôi đưa số điện thoại của anh ấy cho cậu, hoặc là cậu có thể trực tiếp đi hỏi anh ấy.”

Úc Hỉ tự cảm thấy lời này của mình coi như đã rất khách khí rồi, không ngờ rằng Kha Thiến tức khắc trở mặt: “Có đáng không thế? Chẳng qua chỉ là hỏi chút thôi mà? Có cái gì mà ra vẻ chứ?”

Kha Thiến trực tiếp đi ra, lại còn quăng thêm một câu: “Sớm muộn rồi cũng sẽ bị đá thôi, đắc ý cái khỉ gì.”

Úc Hỉ có chút dở khóc dở cười.

Buổi tối, hai người đã sớm quay lại phòng nghỉ.

Ôn Thuần Chi tắm xong ra ngoài, trên người tùy ý khoác áo choàng tắm màu trắng.

Cô nằm bò trên giường, đang lật đi lật lại mấy tấm ảnh có chữ ký.

Ôn Thuần Chi ngồi xuống đầu giường, với lấy bao thuốc trên bàn: “Mấy tấm hình này thì có gì mà nhìn chứ?”

Úc Hỉ vuốt vuốt mấy tấm ảnh có chữ ký của Mai Nghiêu Thần, bò vào trong lòng anh, nét mặt nghiêm túc thảo luận với anh: “Anh không cảm thấy anh ấy rất có phong độ hay sao?”

Mấy tấm ảnh chữ ký này là lúc trước Ninh Tắc Mộ đưa cô đi đến buổi ra mắt phim để xin chữ ký. Khi ấy kêu Ôn Thuần Chi đi lấy thế nhưng Ôn Thuần Chi không chịu đi, vẫn luôn để ở chỗ Ninh Tắc Mộ đến tận bây giờ. Lần này Ninh Tắc Mộ đến Đàm Âu đã đặc biệt mang đến đưa cho cô.

Ôn Thuần Chi cắn đầu thuốc, cầm lên một tấm: “Phong độ chỗ nào?”

Úc Hỉ lật người: “Khiêm tốn nho nhã, ôn nhu như ngọc.”

Ôn Thuần Chi phì cười, cầm lấy mấy tấm ảnh chữ ký trong tay cô ném lên trên tủ đầu giường, Úc Hỉ rướn người muốn lấy lại thì bị Ôn Thuần Chi ôm chặt eo, anh hừ khẽ: “Thích đến mức đấy cơ à?”

Úc Hỉ coi như ngửi ra được mùi chua rồi, giơ tay lên sờ vào má anh, cười nói: “Không phải đâu, em chỉ thích anh thôi. Là bạn cùng phòng của em thích anh ấy, em chỉ xin chữ ký giúp cậu ấy mà thôi.”

Ôn Thuần Chi cười khẽ, cởi bỏ nút thắt trên chiếc váy ngủ của cô, sau đó nghiêng người, đặt xuống nơi đầu vai cô một nụ hôn sâu.

...

Úc Hỉ quay về ký túc xá, trong phòng ký túc chỉ có mỗi Trình Sầm với Chung Thanh.

Đến 10 giờ tối vẫn không thấy Tề Dục trở lại, Úc Hỉ hỏi: “Buổi tối Tề Dục không về nữa à?”

Chung Thanh: “Không thấy cậu ấy nói, lúc 5 giờ nhận được điện thoại là cậu ấy ra ngoài luôn rồi, đến giờ vẫn chưa về.”

Úc Hỉ lấy di động ra gửi tin nhắn wechat cho Tề Dục.

Úc Hỉ tắm xong đi ra nhìn điện thoại thì không thấy Tề Dục trả lời. Thế là cô gọi luôn điện thoại cho Tề Dục, đợi tận 3, 4 phút điện thoại mới có người nhận máy.

Tề Dục chạy vào trong nhà tắm, giơ tay đóng cửa, hỏi: “Hỉ Hỉ à, có chuyện gì không thế?”

Úc Hỉ: “Buổi tối cậu có về không vậy?”

Tề Dục ngập ngừng: “Chị họ mình hôm nay đến tìm mình, vậy nên buổi tối chắc mình không về nữa đâu.”

Úc Hỉ gật đầu nói: “Được, mình biết rồi.”

Tề Dục đáp: “Vậy không có chuyện gì nữa thì mình cúp máy trước nhé?”

“Ừm.”

Tề Dục cúp điện thoại, cửa nhà tắm đúng lúc bị đẩy ra.

Vương Minh Hiên cười nói: “Trốn trong này nghe điện thoại gì vậy?”

Tề Dục giơ tay mở vòi nước: “Bạn cùng phòng của em gọi đến hỏi em buổi tối có quay về không.”

Vương Minh Hiên dựa người lên trên bồn rửa: “Phải quay về sao?”

Tề Dục nắm lấy tay anh ta, ngón tay vuốt ve lên chiếc nhẫn ở trên ngón áp út của anh ta, nói: “Anh giữ em lại đi, chỉ cần anh giữ em lại em sẽ không về nữa.”

Vương Minh Hiên mỉm cười, gạt tàn thuốc, sau đó giơ tay bế cô đặt lên trên bồn rửa, Tề Dục thấp giọng kêu “lạnh“.

Ngón tay của Vương Minh Hiên luồn vào trong vạt váy của cô, thì thầm vào bên tai: “Đợt lát nữa sẽ phải kêu “nóng” ngay thôi.”

~Hết chương 45~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.