Edit & Beta: Tịnh Hảo
Hoa trong nửa thành phố đều đã nở, xe buýt chạy qua hai hàng cây đại thụ dọc đường.
Bởi vì thức dậy sớm, Phương Huỳnh lên xe cứ ngáp lên ngáp xuống. Cô ăn bánh quẩy, mang sữa đậu nành chưa uống xong lên xe, cứ luôn cắn ống hút uống hai ngụm.
“Cậu ngủ tiếp đi.”
Phương Huỳnh lắc đầu, “Cậu trò chuyện với tớ đi.”
“Trò chuyện cái gì?”
“Cái nào cũng được, nếu không thì nói về vật lý cho tớ nghe.”
“Không nói, cậu nghe không hiểu.”
Phương Huỳnh quay đầu trừng anh, một giây sau, bị Tưởng Tây Trì ấn đầu xuống vai, còn chưa kịp nói chuyện, lại bị xoay đầu đội mũ áo khoác lên che mất tầm mắt.
Tưởng Tây Trì: “Ngủ.”
Phương Huỳnh đưa chân đá anh, ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.
—— từ đầu đến cuối, Tưởng Tây Trì không nhắc tới với cô lần này trở về rốt cuộc để làm gì.
Nhưng cô hiểu, rất hiểu, hơn nữa một chữ cũng không hỏi.
Vì lúc này, trong nhà chỉ có Tưởng Gia Bình, Từ Uyển Xuân sẽ lái xe đưa Tưởng Nghệ Hiên đến trường mất khoảng 40 phút.
Vì thế, Tưởng Tây Trì không tiếc đi sớm.
Đến cổng tiểu khu nơi Tưởng Gia Bình ở, Phương Huỳnh lại đột nhiên dừng chân, chỉ con đường vừa đi qua, “… Tớ đến tiệm net kia ngồi một lát, không đi lên với cậu, cậu nói xong thì tới tìm tớ nha.”
Lúc Tưởng Tây Trì một mình lên lầu, Từ Uyến Xuân và Tưởng Nghệ Hiên đang chuẩn bị ra ngoài.
Tưởng Nghệ Hiên híp mắt ăn bánh bao, Tử Uyển Xuân ngồi sửa sang quần áo cho cậu nhóc.
Lấy khăn quàng đỏ từ túi bên hông cặp da đeo lên cho cậu nhóc, ngẩng đầu nhìn, rồi vươn tay ra, xoa xoa khóe mắt của cậu nhóc, “Mất ghèn mà cũng không rửa sạch, con rửa mặt cái gì vậy.”
Tưởng Nghệ Hiên cười khanh khách hai tiếng, bị sức lực lớn của Từ Uyển Xuân làm cậu nhóc lui về sau nửa bước, rồi ổn định cơ thể, “Mẹ, mẹ nhẹ một chút.”
Sửa sang xong, Từ Uyển Xuân nắm lấy tay của Tưởng Nghệ Hiên, cầm một chuỗi chìa khóa lên từ bàn trà, quay đầu cười nói với Tưởng Tây Trì: “Tây Trì, con với cha ngồi chơi một lát, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé.”
Không đợi Tưởng Tây Trì đáp lại, kéo tay Tưởng Nghệ Hiên vội vã đi mất.
Nhưng Tưởng Nghệ Hiên vẫn quay đầu, vẫy vẫy tay với anh, “Anh, tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Chuyện xảy ra không tới hai phút, Tưởng Tây Trì nhìn chằm chằm.
Anh không nói được cảm giác trong lòng mình là gì, có sự hâm mộ không thể nói rõ, và sự tiếc nuối cũng không thể nói rõ.
Đều rất mơ hồ.
Vết thương trên tay Tưởng Gia Bình đã sớm tốt lên, lúc này bưng hai chung trà nóng hổi đi qua, ngồi trên ghế sofa, lấy hộp thuốc lá trên bàn trà ra, rút một điếu, cười hỏi: “Chuyện gì?” Đối với chuyện Tưởng Tây Trì gọi điện thoại nói muốn sang đây thăm hỏi, ông thật sự ngạc nhiên mừng rỡ.
Tưởng Tây Trì nhìn ông, “... Cho con một điếu.”
Tưởng Gia Bình thất thần, “Học hút thuốc khi nào thế?”
Tưởng Tây Trì lắc đầu, nhận lấy hộp thuốc lá và bật lửa mà Tưởng Gia Bình đẩy tới, cúi đầu châm một điếu.
Tưởng Gia Bình nhìn anh sắp bị điếu thuốc của mình làm sặc, rõ ràng là người mới, “Còn chưa nghiện thì mau bỏ đi, thuốc lá không phải thứ gì tốt đâu.”
“Không, tùy tiện hút thôi.”
Hút hai lượt, trong phổi phát đau, Tưởng Tây Trì cầm điếu thuốc trong tay, im lặng không nói.
Khói thuốc màu nhạt dần dần bay lên, lượn lờ ở tầm mắt.
Rốt cuộc Tưởng Tây Trì cũng mở miệng, “... Tưởng Gia Lỵ thường xuyên đến đây sao?”
Ngoài tòa nhà, mặt trời đã lên cao lên rất cao rồi.
Tưởng Tây Trì đi ra từ thang máy, không trực tiếp rời khỏi tiểu khu, ngồi trên băng ghế bên đường. Sau băng ghế có trồng một gốc cây bạch quả, đầu Tưởng Tây Trì tựa vào ghế dựa ngửa ra sau, nhìn lên lá cây tươi xanh bị ánh mặt trời chiếu lên ở bên cạnh.
Lúc nãy ở trong nhà, khi mở miệng nói ra câu đầu tiên, phía sau cũng dễ dàng hơn.
Anh cho rằng mình sẽ vì sự quan tâm hời hợt của Tưởng Gia Bình mà vô cùng hận, nhưng thật ra cảm xúc này rất nhạt.
Khi anh nói một lèo xong, mới hiểu được cái mà Nhiếp Tuyết Tùng gọi là “nói ra thì tốt rồi” là cái gì.
Anh cũng không định trao đổi “tình cảm” cùng với Tưởng Gia Bình, sau khi nói xong, dặn ông chú ý tới Tưởng Gia Lỵ, chăm sóc Tưởng Nghệ Hiên cho tốt, thì đứng lên.
Điếu thuốc vẫn còn một đoạn, anh trực tiếp dập tắt, quay đầu nhìn Tưởng Gia Bình, dường như ông đã rơi vào nỗi khiếp sợ, một câu cũng không nói nên lời.
“Con đi trước, còn có việc.” Tưởng Tây Trì lập tức đi tới cửa, khép cửa lại cho ông.
Mặt trời chiếu lên người làm dâng lên cảm giác ấm áp.
Tưởng Tây Trì ngồi trên ghế dài hồi lâu, đứng lên đang định đi tìm Phương Huỳnh, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi:
“Tây Trì, con đợi chút!”
Tưởng Tây Trì dừng bước chân lại.
Tưởng Gia Bình chạy nhanh đến, lại không nói lời nào, đưa tay ôm lấy bả vai anh.
Tưởng Tây Trì hơi muốn né tránh, nhưng không né được, bị Tưởng Gia Bình ôm lấy.
Bàn tay Tưởng Gia Bình dùng sức vỗ phía sau lưng anh, “… Cha có lỗi với con! Là cha có lỗi với con!” Hai tiếng này, giống như gầm nhẹ từ trong cổ họng. Trên tay dùng sức, lại vỗ anh hai cái, giống như muốn đem tất cả phẫn nộ và tự trách trong đầu phát tiết ra ngoài.
Cuối cùng ông cũng hiểu rõ, tại sao mấy năm nay Tưởng Tây Trì vừa thấy Tưởng Gia Lỵ liền rút lui khỏi nhà.
Tại sao Tưởng Tây Trì cố ý đi theo ông bà ngoại sinh sống.
Tại sao tất cả quan tâm cho rằng là đúng, đều chỉ đẩy anh ra xa hơn.
—— Khi Tưởng Tây Trì đấu tranh trong đau khổ, ông đang làm cái gì?
Yêu đương, tái hôn, sinh con trai.
Mặt mũi ông ở đâu mà còn đi chỉ trích Tưởng Tây Trì không thân thiết với ông?
Tưởng Tây Trì không thích ứng lắm với phản ứng này của Tưởng Gia Bình, nhưng không đẩy ông ra, chờ giây lát, “… Con đi đây, cha lên đi.”
Tưởng Gia Bình buông tay, “Lần tới trở về, ăn bữa cơm nhé.”
Ngày thường, ông cứ luôn tính kế mấy đại gia nhiều tiền, nhưng lúc này, trong hốc mắt lại có nước mắt.
Tưởng Tây Trì thấy, càng không biết làm thế nào, lui ra phía sau một bước, vẫy tay, “Con đi đây.”
Tưởng Gia Bình vẫn cứ đứng tại chỗ.
Tưởng Tây Trì trong ký ức của ông, vẫn luôn là dáng vẻ của cậu bé 4 tuổi, kéo cuốn tập tranh sang nhờ ông dạy đọc đoạn văn, còn tuổi nhỏ có thể thuộc được mấy trăm bài thơ cổ.
Nhưng mà trong một đêm, anh ở nơi mà ông không phát hiện ra, lặng yên biến thành dáng vẻ con trai như bây giờ.
Đột nhiên mũi ông cay cay, trong lòng như có sợi dây leo tiếc nuối vô cùng vô tận.
Nhưng mà, đã không thể trở về được.
Tưởng Tây Trì còn chưa đi đến cửa tiệm net, đã nhìn thấy Phương Huỳnh.
Đứng ở ven đường, nhàm chán đi lên đi xuống trên bậc vỉa hè trên đường.
Cô cảm nhận được, ngẩng đầu lên, cười nói: “A Trì.”
Bước chân của Tưởng Tây Trì vốn rất chậm, khi sắp tới gần cô, lại càng lúc càng nhanh.
Không lên tiếng, ôm cô vào trong lòng.
Phương Huỳnh ngửi được mùi thuốc lá, “... Cậu hút thuốc?”
Sau đó, mụ hôn mang theo mùi thuốc lá rơi xuống, cô bị sặc một cái, chợt đẩy ra ho khan hai tiếng, còn chưa bình ổn xong, Tưởng Tây Trì lại hôn lần nữa.
Cô bị anh mút lưỡi đến phát đau, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của người qua đường, giơ cánh tay lên bấu vào bờ vai anh.
Thật lâu, Tưởng Tây Trì khẽ thở phì phò đẩy ra, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc nhìn chằm chằm cô, “… A Huỳnh, tớ nghĩ tớ muốn cậu.”
Phương Huỳnh không nói một lời, nắm lấy tay anh, xuyên qua quốc lộ, đến khách sạn cách đó không xa.
Cầm chứng minh thư, trả tiền, quẹt thẻ, bật điện.
Khi cửa khép lại, Tưởng Tây Trì lập tức nhích lại gần.
Rèm cửa sổ không được kéo chặt, để lại một đường nhỏ, làm căn phòng có chút cảm giác nửa sáng nửa mơ hồ, như là sáng sớm tinh mơ còn chưa sáng trưng.
Phương Huỳnh bám vào bả vai Tưởng Tây Trì, đón nhận anh, lại sưởi ấm anh.
Đưa tay khẽ vuốt tóc của anh, hôn môi, cả trán thấm mồ hôi, thấp giọng nói: “... A Trì, tớ yêu cậu.”
—— cho dù cậu bị thế giới này ruồng bỏ.
Tớ yêu cậu.
Chăn bị mồ hôi làm ướt, cả người đều nóng lên.
Anh không giữ lại chút sức lực nào, trực tiếp hơi thô bạo.
Trong ánh mắt, trong lúc hít thở, độ ấm trên da... Tất cả đều là vì Phương Huỳnh.
Một lần rồi lại một lần chạm vào nhau, anh dần dần cảm giác được, cơn ác mộng kia từng vô số lần kéo anh ra từ trong giấc ngủ, chuyện cũ kia từng vô số lần cuốn anh vào lạnh lẽo, cảm xúc tự ghét bản thân kia vô số lần làm anh cảm thấy mình như ngăn cách với thế giới này…
Cuối cùng đã hoàn toàn rời xa rồi.
Kết thúc.
Anh rút ra, lấy đồ kia ra, lật người, ôm Phương Huỳnh thấm đẫm mồ hôi vào trong lòng.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng hít thở.
Phương Huỳnh chạm nhẹ lên môi anh.
Anh không nói chuyện vòng chặt cánh tay.
Qua thật lâu, “A Huỳnh.”
“Ùm.”
“Tớ đã không sao rồi.”
Bên ngoài cảnh xuân vô cùng tốt, hai người cũng không muốn lãng phí.
Tắm qua, rất nhanh ra khỏi phòng, không có mục đích gì đi về phía trước.
Đi đến trạm xe bus, vừa đúng có một chiếc xe đến, cũng liền không có mục đích lên xe.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, Phương Huỳnh mới phát hiện chiếc xe này có thể đi qua trường trung học ngoại ngữ Mặc Thành.
Hai người xuống xe ở ngoài Mặc Thành, mua hai cây kem ở cửa trường học.
Đến cổng trường, lại bị bảo vệ cản lại.
Cũng không có gì, đi vòng vèo, tùy tiện chọn một con đường, vẫn cứ không có gì mục đích.
Bên đường có cục đá cao thấp trên bậc thềm, sinh sôi những bông hoa nhiều màu sắc khác nhau, khe khẽ lay động trong cơn gió ẩm ướt.
Đi ra, Phương Huỳnh đã ăn kem xong rồi.
Quay đầu nhìn, Tưởng Tây Trì vẫn còn hơn phân nửa.
“Cho tớ ăn với.”
“Không cho, này là của tớ.”
“Keo kiệt!” Phương Huỳnh đưa tay đoạt lấy.
Tưởng Tây Trì nâng cao, để cô không với tới.
Cô nhảy lên đoạt hai lần, vẫn không thành công, cuối cùng đành phải sử dụng đòn sát thủ, đưa tay gãi ngứa anh.
Anh bất đắc dĩ thỏa hiệp, đưa kem qua.
Phương Huỳnh giống như sợ anh có thể đoạt mất, cắn một ngụm xuống.
Thoáng chốc kem lạnh làm cả người khẽ run run, nước mắt rơi ra.
Tưởng Tây Trì cười rộ lên.
Qua hồi lâu, Phương Huỳnh mới nén nước mắt, luống cuống tay chân há miệng thật to nuốt kem xuống.
Cũng không nhàn rỗi, kiễng chân tựa môi bị đông lạnh đến sắp không còn cảm giác lên má.
Tưởng Tây Trì cũng cười, “Cậu lạnh quá, để tớ sưởi ấm cho cậu.”
Hóa bị động thành chủ động.
Phương Huỳnh thật vất vả mới đẩy anh ra, trừng anh, “Giở trò lưu manh!”
Tưởng Tây Trì cười: “Đối với người của mình, không gọi là giở trò lưu manh.”
Bọn họ không biết đi tới nơi nào.
Con đường sâu thẳm yên tĩnh, đỉnh đầu là cành lá che mất bầu trời, xum xuê.
Ngay cả bóng râm dường như cũng mang theo sắc xanh.
Nhìn xuống, có thể thấy cao ốc sầm uất và đường phố, nhưng tiếng xôn xao lại rất xa.
“A Trì.” Phương Huỳnh nắm tay Tưởng Tây Trì, ánh mắt nhìn về phương xa, “Đôi khi tớ thật sự cảm thấy, thế giới này quá tệ, không xứng với cậu.”
Tưởng Tây Trì cúi mắt xuống nhìn cô.
“... Cho nên tớ phải trở nên tốt hơn một chút.”
“Cậu đã tốt lắm.” Khi cô ngẩng đầu nhìn sang, anh nói, “Thật sự.”
Thế giới này quá tệ.
May mắn, còn có cậu.