Edit & Beta: Tịnh Hảo
Tình tiết vụ án của Đinh Vũ Liên tương đối đơn giản, bà tự đầu thú, hơn nữa thái độ nhận tội rất tốt, tích cực phối hợp điều tra xử lý, thẩm vấn của cơ quan công an vô cùng thuận lợi.
Chuyện này, Phương Huỳnh hoàn toàn không nhúng tay vào. Lúc ban đầu trải qua khủng hoảng, sau đó phẫn nộ và tuyệt vọng, bây giờ cô đã dần dần tỉnh táo lại, giữ liên lạc với luật sư Kỳ, tích cực cung cấp các loại chứng cớ, hết sức cố gắng tranh thủ tất cả khả năng cho Đinh Vũ Liên. Luật sư Kỳ nhận thấy tuy vụ án này có chỗ khó, nhưng có hy vọng tranh thủ được phóng thích vô tội rất lớn. Nhưng mà mọi chuyện khó nói, cho dù kết quả ra sao, cũng phải ổn định tinh thần cho Phương Huỳnh.
Về phần Phương Chí Cường, sau khi kết thúc lấy chứng cứ, sẽ đưa đi hỏa táng. Phương Huỳnh không có khả năng có chút tình cảm gì trong lòng, bảo cô lo liệu lễ nghi gì đó cho người cha chỉ tồn tại liên quan trên huyết thống này, mua cho ông ta một mảnh đất nghĩa địa, chưa đến nỗi chết không chỗ chôn, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Đương nhiên hẻm Kiều Hoa cũng không yên bình lắm, tất cả hàng xóm láng giềng đều bàn luận về vụ án này. Thêm mắm thêm muối vài câu, đã không còn là sự thật lúc ban đầu nữa.
Ngược lại, Phương Huỳnh thờ ơ, cũng không bày ra dáng vẻ kịch liệt như hồi cấp 2, dần dần, người gần đó cũng không đến nỗi chỉ trỏ trước mặt cô.
Ngày hai mươi lăm tháng sáu, đã có thành tích thi đại học.
Buổi sáng Phương Huỳnh rửa mặt, mới nhớ tới chuyện đó, hô một tiếng “A Trì”, người ngoài cửa liền đáp lại.
Một năm cuối, Tưởng Tây Trì lại cao lên nữa, đến 1m85, bây giờ đang ngồi trên lan can của hành lang, nhìn có vẻ hơi chật chội.
“Ăn sáng.” Tưởng Tây Trì đưa bánh bao trong tay qua.
Phương Huỳnh đến bên cạnh anh, dựa lưng vào lan can, cầm lấy cắn một miếng, “Hình như đã có thể tra điểm rồi đấy.”
“Đã tra giúp cậu rồi.”
“Bao nhiêu?”
“673.”
Trong lòng không có vui sướng quá lớn, nhưng Phương Huỳnh vẫn cười, “Cậu đoán điểm rất chuẩn.”
“Cố Vũ La 715, nên có thể đi đại học D. Năm nay điểm khoa văn cũng rất cao, Mẫn Gia Sênh 601, chắc đi đại học C cũng không khó, cậu ấy gọi điện thoại cho tớ, nếu cậu có cần gì thì tìm nơi của bạn bè họ, cứ mở miệng.”
Phương Huỳnh khựng lại một chút, gật đầu.
Tưởng Tây Trì đưa sữa đậu nành trong tay qua, “Uống sữa đậu nành đi.”
Phương Huỳnh lại không nhận, trực tiếp đưa đầu qua, ngậm ống hút uống một ngụm.
Mặt trời mới mọc lên phản chiếu trên sông Lục Xích, trong suốt giữa con sông mênh mông. Phương Huỳnh ăn bánh bao xong, cuộn bịch nilong ở trên tay lại, đứng lên, nhét vào trong bịch to đựng sữa đậu nành trong tay Tưởng Tây Trì. Tiến lên một bước ôm lấy anh, đầu vùi vào trước ngực anh, “A Trì, mấy ngày tớ suy nghĩ.”
“Hả?”
“Tớ muốn học pháp luật.”
“Được.”
“Mặc dù mẹ tớ vướng vào trong chuyện này, tớ chẳng làm được gì cả, nhưng có lẽ sau này, có thể có cơ hội vì những người khác, làm chút gì đó cho người bị hại khác, giống như luật sư Kỳ vậy.”
“Được.”
Phương Huỳnh cười, ngẩng đầu nhìn anh, “... Quá mệt đấy, ba năm nay tớ vì cái gì, học khoa lý gì đó cũng vô ích.”
Tưởng Tây Trì cũng bị cô chọc cười.
Phương Huỳnh tiếp tục ôm anh, sau một lúc lâu, nặng nề nói: “A Trì, cám ơn cậu.”
Sau khi có thành tích, chính là điền nguyện vọng, đầu tháng tám, thư trúng tuyển liên tiếp gửi tới. Tưởng Gia Bình mừng lên mừng xuống, làm bữa tiệc đậu đại học cho Tưởng Tây Trì, Tưởng Tây Trì không nói hai lời liền từ chối. Lại gọi điện thoại nữa, Tưởng Tây Trì thẳng thừng từ chối tiếp, Tưởng Gia Bình không thể không đến tận nhà ở hẻm Kiều Hoa thăm hỏi.
Sau khi nhà họ Phương gặp chuyện, Tưởng Gia Bình vẫn giữ thái độ tự giữ lấy thân mình, hoàn toàn chọc giận Tưởng Tây Trì.
Mở cửa vừa thấy là ông, Tưởng Tây Trì vội giơ cánh tay lên để ngang cửa, chặn ông ở bên ngoài, “Cha tới làm gì?”
“Con là con của cha, cha đến thăm con cũng không được à?”
Ngô Ứng Dung và Nguyễn Học Văn nghe thấy giọng nói, lần lượt đi ra từ trong phòng. Hai người đều là người chú ý đến lễ nghĩa, nhưng lúc này cũng không dị nghị gì với hành động của Tưởng Tây Trì.
Đương nhiên Tưởng Gia Bình cũng nhìn ra mọi người có thái độ bài xích với ông, lúc này cười lạnh một tiếng, “Nhà của ông đây thuê, đưa tiền thuê nhà, kết quả là có người chết trong nhà, chủ nhà còn muốn cha bồi thường. Tưởng Tây Trì, con ở cùng với con gái của tội phạm giết người, sau này có tương lai gì hả? Hồ đồ cũng phải có mức độ chứ!”
Phương Huỳnh cũng đi ra từ phòng ngủ, đứng ở cửa, xa xa cười hì hì với Tưởng Gia Bình, “Nhưng cậu ấy thà rằng ở cùng với con gái của tội phạm giết người, cũng không muốn sống chung với chú.”
Tưởng Gia Bình giương mắt căm tức nhìn, “Tôi nói chuyện với Tưởng Tây Trì, khi nào thì đến lượt cô xen mồm vào? Trước đây là nể mặt cô, con tôi vui vẻ vừa ý, nên tôi còn dùng tiền thuê cho nó một người bạn…”
“Tiền ném trong nước còn nghe tiếng động sao, bây giờ A Trì không hề cảm kích, chú cảm thấy thế nào? Chú chính là người coi tiền như rác!” Phương Huỳnh có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu, có thể nắm chặt được điểm tức giận của một người.
Quả nhiên Tưởng Gia Bình bị cô kích thích đến sắp thổi râu trừng mắt, “Tuổi không nhỏ, nói về trình độ không biết xấu hổ, lại không phải là người lớn, mà là cô gái nhỏ đây, gia thế trong sạch, tương lai xán lạn của Tây Trì, nếu như cô dám làm chậm trễ nó…”
“Chú không hề quan tâm cậu ấy mười mấy năm qua, ngược lại không phải là làm chậm trễ cậu ấy sao?”
Tưởng Gia Bình bị câu nói này làm nghẹn đến đỏ bừng mặt.
Mọi người thấy Phương Huỳnh đánh gục Tưởng Gia Bình, cũng đều vui mừng xem trò.
“Cô biết cái gì! Tưởng Tây Trì đi học không tiêu tiền? Ăn uống vệ sinh không tiêu tiền? Mặc đồ cũng không tiêu tiền à?”
“Cũng không thấy chú bỏ ra bao nhiêu tiền? Chú không đồng ý rằng mình làm chậm trễ A Trì, vậy tính mua mấy căn nhà cho cậu ấy? Mấy chiếc xe? Không phải lấy tiền mua lòng người sao, nên tỏ ra chút thành ý đi ạ.”
Lời của Phương Huỳnh, quả thật chọc thẳng vào trong lòng ông. Những lời này, Từ Uyển Xuân cũng hay nhắc mãi bên tai ông: Hiên Hiên cũng là con trai ông, mặc kệ là nhà hay là xe, sau này nên giải quyết cho công bằng.
Tưởng Tây Trì mở miệng: “Cha trở về đi, con không cần nhà của cha, cũng không cần xe của cha, cũng phiền sau này cha ít can thiệp vào cuộc sống của con.”
“Tây Trì...”
“Lễ nghĩa gặp mặt vào năm mới con sẽ không bỏ.”
Tưởng Gia Bình ngượng ngùng cười, “Tây Trì, nói đến mức này cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cha cũng là cha của con…”
“Đã muộn rồi.” Tưởng Tây Trì cắt ngang lời ông, thong thả mà rõ ràng lặp lại một lần, “... Đã muộn rồi.”
Đuổi Tưởng Gia Bình đi, Ngô Ứng Dung càng tức giận bất bình, “Không biết xấu hổ! Có mấy đồng tiền dơ bẩn liền bắt đầu khinh nghèo!”
Nguyễn Học Văn: “Được rồi, giận dỗi gì với người ngoài.”
Tưởng Tây Trì đi đến trước mặt Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh nói: “Không trách tớ không lớn nhỏ chứ.”
Tưởng Tây Trì cười, “Sao cậu lại hư như vậy.”
Phương Huỳnh cười nhìn anh, “Hôm nay cậu mới biết à? Tớ là cây non hư hỏng, ý nghĩ xấu một bụng, hư hỏng…”
Tưởng Tây Trì thấp giọng: “Vừa đúng xứng với tớ.”
Phương Huỳnh sững sờ, nâng tay đẩy anh, trên mặt nóng lên, “Bà ngoại đang nhìn kìa!”
Cuối tháng tám, vụ án của Đinh Vũ Liên đã tiến vào giai đoạn xem xét khởi tố, rốt cuộc Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì phải rời khỏi Mặc Thành.
Buồn nhất là Ngô Ứng Dung, sớm hơn vài ngày đã bắt đầu giúp hai đứa nhỏ thu dọn đồ đạc, sợ bọn họ đến thành phố không quen, cái gì cũng muốn để vào hành lí, để bọn họ mang đi.
Tưởng Tây Trì khuyên mấy lần, cũng không có kết quả, chỉ là vào lúc nửa đêm, cùng Phương Huỳnh lén lấy đồ không cần thiết từ trong hành lý ra.
Nguyễn Học Văn nhìn thì vẫn bình thường, nhưng trên bàn cơm uống nhiều hơn hai chung rượu, uống xong thì không nói tiếng nào, cũng chẳng đi đùa với con chim mình nuôi.
Ngày xuất phát, hai ông bà cụ đưa đến sân bay.
Bọn họ xuất phát rất sớm, giải quyết tiền máy bay, vẫn còn nửa tiếng. Ngô Ứng Dung lại nhắc mấy lời nói đã lặp lại trên trăm lần, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh không thể không kiên nhẫn, nghe rất nghiêm túc.
Mắt thấy sắp đến thời gian kiểm tra, Ngô Ứng Dung liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì đã cao hơn mình rất nhiều, “Được rồi, nhớ chăm sóc cho A Huỳnh, có việc thì gọi điện thoại cho nhà.”
Tưởng Tây Trì gật đầu, “Vâng ạ.”
Ngô Ứng Dung lại nhìn về phía Phương Huỳnh, “A Huỳnh, con đừng bận tâm về vụ án, luật sư Kỳ sẽ giữ liên lạc với chúng ta thường xuyên. Cháu đến trường mới, cố gắng học hành, đừng phụ lòng…” Lại muốn nghẹn ngào.
Phương Huỳnh cười cười, vươn tay ôm Ngô Ứng Dung, “Bà đừng lo lắng, cháu biết rồi ạ.”
“Ừm...” Ngô Ứng Dung vỗ vai cô.
“Ông bà nội của cháu qua đời sớm, cháu cũng không biết ông bà ngoại của cháu là ai… Bà chính là bà nội của cháu, cũng là bà ngoại của cháu.”
Ngô Ứng Dung bật cười, “Miệng nhỏ ngọt như vậy.”
“Thật sự cám ơn bà đã chăm sóc mẹ con cháu mấy năm nay, không có mọi người, không có A Trì, có lẽ cháu…” Phương Huỳnh hơi nghẹn ngào.
Ngô Ứng Dung vừa thở dài vừa gạt nước mắt, “Đứa nhỏ ngốc, còn khách sáo cái gì. Nếu như không có mấy đứa nhỏ tụi cháu ầm ĩ ở bên cạnh, bà và ông ngoại Nguyễn, chắc sẽ lạnh lẽo trong cảnh già rồi.”
Lời nói thật ngọt, đã đến giờ rồi, cuối cùng cũng không thể không đi.
Tưởng Tây Trì nắm tay Phương Huỳnh xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, khi sắp vào cửa, quay đầu nhìn thoáng qua, Ngô Ứng Dung và Nguyễn Học Văn còn đứng lặng, ngắm nhìn.
Anh nâng cánh tay lên, vẫy vẫy tay.
Chỗ ngồi của Phương Huỳnh sát cửa sổ, lần đầu tiên ngồi máy bay, vừa mới lại vừa không yên tâm. Tối hôm qua cô hơi mất ngủ, đến ba giờ mới ngủ, vốn thề non hẹn biển nói sẽ lên máy bay ngủ bù, nhưng sau khi ngồi xuống, liền nhìn bên ngoài cửa sổ không ngừng, máy bay còn chưa cất cánh, chỉ có thể thấy…
“Cánh máy bay.”
“... Đó gọi là cánh máy bay.”
Phương Huỳnh cười ha ha nói: “Không phải rất thú vị sao.”
Khi cất cánh sẽ cảm thấy mất trọng lực rõ rệt, Phương Huỳnh sợ tới mức bắt lấy tay của Tưởng Tây Trì, nhắm mắt nuốt vài cái, kiên trì một lát, lại mở mắt ra, đương nhiên cảnh tượng ngoài cửa sổ khác lúc nãy.
Tầng mây, cùng với thành phố dưới tầng mây bé như móng tay, con sông uốn lượn…
Trong lúc đó cảm xúc trong cô bắt đầu bùng dậy, im lặng trong tiếng nổ vang.
Lúc trước, khi một mình chống lại Phương Chí Cường, khi đói đến nửa đêm không ngủ được, cô đơn đi loanh quanh trong ngõ hẻm, vào lúc tình cảnh hỗn loạn còn giữ được cho mình một chút tôn nghiêm…
Lúc còn chưa gặp Tưởng Tây Trì.
Khi đó thế giới nhỏ như thế, chật chội như thế, không có công bằng như thế… Cô chưa từng ảo tưởng sẽ trải qua giờ phút này, có thể bay lên tầng mây, có thể thấy núi non sông ngòi bát ngát như vậy.
“A Trì.” Phương Huỳnh quay đầu, trong mắt có nước mắt trong suốt.
“Hả?”
Cô từng quanh quẩn trong góc chết và hẻm tối, hôm nay, rốt cuộc cũng tìm thấy lối ra.
Sau này, đi để biết suy nghĩ, đi để mưu cầu, đi để yêu, đi để ngừng hận thù, đi để nhớ rõ một số người, cũng được một số người nhớ rõ.
Quan trọng nhất, cùng Tưởng Tây Trì, nhìn ngắm thế giới chưa bao giờ được thấy.
“Lại đây một chút.”
Tưởng Tây Trì không rõ chân tướng, nhưng vẫn nghiêng người qua.
“... Tớ muốn hôn cậu.”