Edit & Beta: Tịnh Hảo
Đề thi của trận đấu mô phỏng không được biết trước, phải đến nơi rút thăm.
Nhóm nhỏ của Tưởng Tây Trì chọn được đề mục là phân tích sự ô nhiễm của kim loại nặng trong đất ở thành phố, cần phải thông qua mô phỏng toán học hoàn thành tám loại phân bố không gian chủ yếu của kim loại nặng, và sự khác nhau của mức độ ô nhiễm kim loại nặng ở từng vùng, nguyên nhân chủ yếu, phổ biến tính đặc trưng, cũng xác định ra được nơi ô nhiễm.
Trận đấu liên tục hai ngày, bọn họ cần sử dụng thời gian hai ngày để hoàn thành mô phỏng và số liệu phân tích.
Bây giờ Phương Huỳnh tiếp xúc với số học chỉ còn lại toán cao cấp, vừa nghe thấy miêu tả của đề mà đầu nhức lên. Ngày đầu tiên còn sẵn lòng đợi ở hội trường, nhìn Tưởng Tây Trì, ngày hôm sau trực tiếp đi khắp hang cùng ngõ hẻm cùng với học tỷ Nhiếp Tuyết Tùng, mãi đến tối mới là thời gian của từng nhóm nhỏ biện luận trở về.
Mấy nhóm phía trước, Phương Huỳnh nghe say mê đến suýt chút nữa ngủ mất, mãi đến lúc Nhiếp Tuyết Tùng lay cánh tay của cô, cười nói: “Nhóm chúng ta lên sân khấu rồi kìa.”
Người báo cáo là nhóm trưởng, Tưởng Tây Trì ở một bên tiến hành biểu thị số liệu.
“Chúng tôi căn cứ vào phương pháp nội suy Kriging, ứng dụng phần mềm Surfer 8 đối với từng tình hình phân bố của điểm số liệu rồi tiến hành mô phỏng…”
Cho đến lúc này Phương Huỳnh mới phát hiện, dòng người đến thi đấu từ trên sân khấu đến dưới sân khấu đều thay thành bộ tây trang, chắc là vì tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
Tưởng Tây Trì đứng ở bên cạnh nhóm trưởng La Cẩm Trình, đồ tây đen áo sơ mi trắng, caravat sọc màu lam, chắc là trang phục mà cả đội thống nhất mua, nhưng anh dựa vào vẻ ngoài ưu thế cao lớn, mặc lên có khí chất rất xuất sắc, cũng không hề già dặn, mà lại bộc lộ khí chất trẻ trung tài năng.
Phương Huỳnh lén tìm điện thoại, giơ lên chụp một tấm.
Nhiếp Tuyết Tùng phát hiện động tác nhỏ của cô, không khỏi mỉm cười, “Người tổ chức sẽ gửi hình ảnh chất lượng cao.”
“Không giống ạ.” Phương Huỳnh cúi đầu, cười vươn ngón tay ra vuốt gương mặt nghiêm túc của Tưởng Tây Trì trong tấm hình, lấy ảnh chụp làm màn hình nền điện thoại, “Bọn họ đổi quần áo vào lúc nào ạ? Lúc chúng ta ra cửa, nhóm trưởng còn xỏ dép lê ấy.”
Nhiếp Tuyết Tùng cười nói: “Trên đường chị gọi điện thoại, đặc biệt dặn dò nhóm trưởng, nhất định phải nhớ thay quần áo.”
“Đồ của nhóm trưởng không vừa lắm...”
“Eo của anh ấy rất nhỏ, quần áo hơi lớn.”
“Vậy học trưởng...”
“Mặc vào không tệ lắm.”
“Người đó là ở ngoài trường sao?”
“Nghe nói là đại học B kế bên...”
Tâm tư của Phương Huỳnh và Nhiếp Tuyết Tùng rất nhanh đã không đặt vào bài báo cáo thâm thúy của trận đấu, mà kề lỗ tai nói thầm không ngừng.
Nháy mắt, Phương Huỳnh chợt thấy ánh mắt Tưởng Tây Trì quét qua.
Vội vàng ngồi thẳng.
Thấy anh cười bất đắc dĩ.
Kết quả trận đấu không hề thấp thỏm, cả người trong nhóm đều lên sân khấu lãnh giấy chứng nhận giải Vàng, La Cẩm Trình bị chen đến chính giữa phát biểu cảm nghĩ khi đạt được giải thưởng.
“Cám ơn ủy hội của đội đã phát giải thưởng này cho chúng tôi, tôi cảm thấy chúng tôi phát huy bình thường, nhận được có chút ngượng… Thật ra vào lúc nãy, tôi và tổ viên của nhóm tôi ở phía dưới đã nghiên cứu thảo luận một chút, thật ra đề này còn có phương pháp tốt hơn, ví dụ như…” La Cẩm Trình lập tức đi đến trước máy vi tính, lại mở ppt lúc nãy ra.
Mọi người sửng sốt, sau đó cười ha ha, cũng không thúc giục, cứ tùy anh ấy biến nghi thức trao giải thành trận báo cáo thứ hai.
Ánh mắt của Nhiếp Tuyết Tùng vẫn luôn nhìn chăm chú vào La Cẩm Trình, cười hỏi Phương Huỳnh: “Có phải anh ấy rất lợi hại không?”
Phương Huỳnh không thể nào nói cảm nhận trong lòng của cô ra, ai cũng kém hơn Tưởng Tây Trì.
“Hồn nhiên, chuyên tâm lại hết sức chân thành… Từ năm nhất đã bắt đầu như vậy rồi.”
Phương Huỳnh nhìn Nhiếp Tuyết Tùng, “Hai người là bạn học ạ?”
“Đúng rồi, năm nhất có lần chị bị kêu đi lên làm bài, sau khi xuống dưới, anh ấy vỗ vai chị, nghiêm túc nói với chị, đề này có bốn cách, mỗi cách đều đơn giản hơn so với của chị.”
Phương Huỳnh cười khanh khách.
Nhiếp Tuyết Tùng cũng cười, “... Chính là, một người như vậy.”
Báo cáo rất nhanh kết thúc La Cẩm Trình lại cúi đầu nói câu cám ơn, bị các đồng đội vây quanh ở dưới sân khấu. Phương Huỳnh và Nhiếp Tuyết Tùng vỗ tay đứng lên, thì thấy La Cẩm Trình đã cởi tây trang, kéo caravat.
Phương Huỳnh chen vào đám người, đi đến trước mặt Tưởng Tây Trì, thấy anh cũng muốn cởi caravat, vội nói: “Đừng cởi.”
Tưởng Tây Trì nhìn cô.
Phương Huỳnh sờ mũi, “... Rất đẹp.”
Tưởng Tây Trì “ồ” một tiếng, kéo mở caravat ra.
Phương Huỳnh: “...”
Tưởng Tây Trì nghiêm túc lại vô tội: “Kiềm chế lại.”
“Thắt lại đi!”
“Lười. Nếu không thì cậu làm đi.”
Phương Huỳnh dừng một lát, “... Tớ không biết.”
Tưởng Tây Trì cười, “Đây là kỹ năng cơ bản của bạn gái, cũng không biết sao?”
Phương Huỳnh: “... Có phải cậu muốn ăn đánh không?”
Tranh cãi, hai người đi theo đội cùng nhau rời khỏi hội trường.
Nhiếp Tùng Tuyết đã sớm chọn quán ăn ngon cho buổi cơm chiều, mọi người hăng hái vang dội, uống chút rượu, đến lúc đóng cửa mới rời đi.
Có học trưởng tửu lượng kém, vui vẻ uống xong thì ôm thùng rác ói, Tưởng Tây Trì là sinh viên đại học năm nhất, chủ động đi siêu thị giúp mua nước.
Phương Huỳnh: “Tớ đi cùng với cậu...”
“Không cần.” Tưởng Tây Trì tháo cặp da xuống đưa cho cô, “Cầm giúp tớ.”
Tưởng Tây Trì rất nhanh xuyên qua đường cái, đến siêu thị đối diện, thoáng chốc, xách một bịch nước to đưa đến, phát cho mọi người một chai.
Học trưởng uống say được đỡ dậy, dìu về khách sạn.
Trở về phòng vừa vào cửa, chuyện đầu tiên Tưởng Tây Trì làm chính là cởi tây trang trên người ra, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Phương Huỳnh đang nhìn anh.
Bên trong anh là áo sơmi trắng, hơi xốc xếch, khi uống rượu, cởi hai khuy áo, bây giờ vẫn chưa gài lại.
Phương Huỳnh đang nhìn xương quai xanh của anh.
Một lát, nhẹ giọng nói: “... Cậu ngẩng đầu lên.”
Ngay cả xương quai xanh lộ ra, làn da cũng hơi hồng.
Không khí chợt khác thường.
Chuyện vào tối hôm trước, đột nhiên bật ra từ trong đầu, Tưởng Tây Trì hít thở, nhìn Phương Huỳnh chằm chằm, ném áo khoác âu phục trong tay lên bàn, bắt lấy cánh tay cô, đè vào trên vách tường cạnh cửa, liền hôn xuống.
Có mùi của rượu.
Một lát, hai người hô hấp vừa nặng nề vừa dồn dập. Phương Huỳnh khẽ kiễng chân, cánh tay vòng qua sau gáy anh, dựa chặt vào anh.
Có lẽ là vì ảnh hưởng của cồn rượu, Tưởng Tây Trì mạnh dạn hơn bình thường, bàn tay tạm dừng trên eo cô một lát, vuốt ve hướng lên trên, đến nơi có đường cong hơi phập phồng, dùng sức bóp. Sau đó là hôn sâu.
Bàn chân Phương Huỳnh như nhũn ra, lưng dựa vào vách tường, phía trước lại kề nhau chặt chẽ với Tưởng Tây Trì.
Một loại kín không kẽ hở gì đó làm cô vừa hoảng sợ vừa khát vọng.
Cô cảm giác được tay mình bị bắt lấy, vòng ra phía trước, ngay sau đó cách quần tây đụng phải vật cứng.
Tưởng Tây Trì cúi đầu gọi cô: “A Huỳnh...”
Cô mơ hồ “ưm” một tiếng, nhưng chính mình lại không nghe thấy giọng nói. Trên người Tưởng Tây Trì có hơi thở mà cô vẫn luôn quen thuộc và bị cuốn hút, cô cảm thấy yên tâm, cho nên không hề nghĩ đến gì cả.
Chỉ nghĩ đến anh.
Cho dù ở gần ngay trước mắt.
Bàn tay ở ngực cô. Phía trước xoa nhẹ một lát, tạm dừng trong chớp mắt, chậm rãi đi xuống, đến bên hông, dừng lại.
Tưởng Tây Trì yên lặng, không hề lo lắng gì, lúc này chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Phương Huỳnh cúi đầu xuống, mắt nhắm, lông mi run rẩy, như có hơi nước mù mịt. Từ gương mặt đến cổ, đều là màu hồng nhạt.
Anh nặng nề thở hắt ra, một lát, cắn răng, ngón tay vươn vào trong vạt áo.
Cơ thể cô căng thẳng, sau đó run một cái.
Làn da giống như một vũng nước, không thể cầm bình thường được.
Ngón tay Tưởng Tây Trì run rẩy, tiếp tục chậm rãi hướng lên trên...
“Cốc cốc cốc!”
Chợt truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt.
Hai người như ở trong mộng mới tỉnh, Tưởng Tây Trì nhanh chóng lui lại, điều chỉnh lại giọng nói, đang muốn hỏi là ai, bên ngoài truyền đến giọng nói của học trưởng: “Tây Trì! Đi thôi! Chúng ta ra ngoài đi hát!”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh: “...”
“Nhanh chút! Gửi tin cho em cũng không trả lời! Mọi người đều chờ ở đại sảnh rồi!”
Tưởng Tây Trì: “... Được, lập tức đến.”
Phương Huỳnh khẽ ho một tiếng, đi vào bên trong.
Tưởng Tây Trì nhanh chóng sửa sang quần áo lại, mở cửa.
Học trưởng kia ló đầu vào, “Đi thôi!”
“Dạ.” Tưởng Tây Trì bình tĩnh tự nhiên, “Học trưởng xuống trước đi, em đổi đôi giày xong thì đi xuống.”
“Vậy nhanh chút nhé, năm phút đồng hồ!”
Học trưởng đi rồi, cửa đóng lại.
Tưởng Tây Trì xoay người.
Hai người nhìn nhau, lại không hẹn mà không mở.
Một lát, Phương Huỳnh: “... Cậu, cậu mau đổi giày.”
Tưởng Tây Trì đến bên mép giường ngồi xuống, mang giày da, nhưng mà hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Ai cũng không động, cũng không lên tiếng.
Rất lúng túng.
Đã không nhớ rõ lần trước hai người ở chung lúng túng như vậy, là từ lúc nào.
“Này, thật ra... Không có gì, dù sao quán rượu, không... không cái kia...” Phương Huỳnh nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Tưởng Tây Trì quay đầu nhìn cô, không nói chuyện.
Một lát, nắm lấy tay cô, đưa vào trong túi quần.
Ngón tay Phương Huỳnh chạm vào cái gì đó, tò mò móc ra, vừa nhìn.
Lại giống như bị phỏng tay, lập tức bỏ ra.
“... Cậu, mua khi nào hả?”
Tưởng Tây Trì không mở miệng, nằm ngã về sau, nhìn yêu thế nào ấy.
Phương Huỳnh không nhịn được, cười ha ha.
“Cậu còn cười.”
“Ừm, tớ không cười... Ha ha ha!”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Tớ đã nhìn ra, “ Phương Huỳnh cọ đi qua, trèo lên giường, nằm sấp lên người anh, làm anh “ưm” một tiếng, “… Lần này cậu dẫn tớ ra ngoài chính là có dụng ý xấu.”
“...”
“Trước đây cậu sẽ không như vậy, có phải cậu bị bạn đại học làm hư rồi không.”
“...”
Phương Huỳnh cố ý giở trò xấu, tay sờ xuống, đụng một cái.
Tưởng Tây Trì bắt lấy ngón tay cô, “Đừng nháo.”
“Vậy cậu nói xem, có phải cậu có âm mưu đã lâu rồi không.”
“...”
“Phải hay không?”
Tưởng Tây Trì không hé răng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Thừa nhận một chút liền khó như vậy sao?” -.-
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ bắt lấy cái tay muốn tiếp tục quấy rối của cô, “… Thật không có, tạm thời nảy ra ý. Tớ chỉ tới thi đấu.”
Phương Huỳnh nằm vào trên người anh cười không ngừng.
Di động đang vang lên, Tưởng Tây Trì lấy ra nhìn thoáng qua, học trưởng gọi, nhận máy, “alo” một tiếng, chỉ nói đã ra ngoài, đang đợi thang máy, lập tức sẽ xuống.
Ném điện thoại di động, Tưởng Tây Trì thở dài, hơi quyến luyến đẩy Phương Huỳnh ra, “Đứng lên đi, xuống lầu.”
Phương Huỳnh “ừm” một tiếng, lại tạm thời không nhúc nhích, nhích lên trên một tí, chạm một cái vào miệng anh, kề vào lỗ tai anh, giọng nói nặng nề: “… A Trì.”
“Ừm.”
“Tớ đã chuẩn bị tốt ...” Giọng nói của Phương Huỳnh càng thấp, “Bất cứ lúc nào cũng đều có thể...”
Tưởng Tây Trì không nói chuyện, nắm lấy tay cô, lật người, ôn nhu hôn xuống.
Mãi đến khi điện thoại vang lên lần nữa, vào lúc không thể không đi, rốt cuộc mới buông ra.