Edit & Beta: Tịnh Hảo
Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì vừa lên lớp, vừa giành thời gian mua thêm đồ cho căn nhà. Một nhóm nghiên cứu sinh đã sớm bảo vệ luận án xong, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi trường, Phương Huỳnh có quan tâm đến trang chủ của một số người trên mạng, tìm được một số món đồ vật đẹp mà giá thấp từ trong tay những người tốt nghiệp.
Hai tuần tiếp theo, đồ nên có căn bản đều đã đủ, tuy chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, một căn phòng nho nhỏ, dần dần có dáng vẻ của một căn nhà.
Toàn bộ trong nhà, Phương Huỳnh thích nhất là ban công: một bàn tròn nhỏ, hai chiếc ghế nhỏ, một giá trang trí đồ ba tầng, đều mua từ chợ bán đồ cũ.
Trong nhà hơn phân nửa đều đã dọn dẹp sẵn sàng, chỉ còn chờ mang cây xanh tươi đã được chăm sóc tốt, thích nắng thích ẩm ướt lên.
Buổi tối, Tưởng Tây Trì gọi điện thoại hỏi ý Nguyễn Học Văn.
Về lĩnh vực nuôi cá, trồng hoa và chim, Nguyễn Học Văn là nửa chuyên gia, thấy cháu ngoại nào giờ không có hứng thú đột nhiên hăng hái, đương nhiên mừng rỡ dốc hết sức chỉ bảo.
Nguyễn Học Văn trong điện thoại nói xong, liền thuận miệng hỏi một câu, “Là muốn loại ở đâu?”
“Ban công ạ.”
“Ký túc xá của tụi cháu còn có ban công sao?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Nguyễn Học Văn cười ha ha nói: “A Trì, có việc gạt trong nhà phải không?”
Tưởng Tây Trì không biết nói dối, “... Thuê phòng ở, cháu ở cùng với A Huỳnh ạ. Điều kiện ký túc xá của cậu ấy không tốt lắm, không có nước ấm, tắm rửa phải đi nhà tắm công cộng ở lầu một ạ.”
“Thằng nhóc này, có chủ kiến lớn đó.” Nguyễn Học Văn cười nói, “Yên tâm, ông ngoại sẽ không nhiều chuyện, sẽ không nói cho dì Đinh của cháu đâu.”
“... Cám ơn ông ngoại.”
“Phòng thuê ở bên ngoài, tiền đủ không?”
“Đủ, ông yên tâm ạ.”
Nguyễn Học Văn khéo léo dặn dò: “Cháu và A Huỳnh còn đang học đại học, chú ý đúng mực, đừng làm chậm trễ tương lai của con gái người ta.”
Lúc nói chuyện điện thoại, Phương Huỳnh dựa vào trên lưng anh nghe, anh cúp điện thoại, cô liền cười ha ha, chọt chọt eo của anh, “Nghe thấy không, chú ý đúng mực.”
Tưởng Tây Trì thật vô tội, “Là ai không chú ý đúng mực?”
Phương Huỳnh thoạt nhìn còn vô tội hơn anh: “Là ai? Dù sao cũng không phải là tớ.”
Tưởng Tây Trì chính trực, nhưng bởi vì một câu của ông ngoại làm anh lâm vào suy nghĩ.
Thân là người giám hộ cùng ở chung nhà với con gái, hình như rất không đàng hoàng lắm.
Lập tức tìm điện thoại, “… Tớ gọi điện cho dì Đinh.”
Phương Huỳnh vội đoạt lấy di động của anh, “Cậu làm gì vậy? Muốn bị đánh sao?”
“Tớ không sợ bị đánh, nhưng lại gạt dì Đinh...”
“Tớ sợ.” Phương Huỳnh ném di động của anh ra xa, “Không được nói với mẹ tớ.”
“...”
Đầu gối Phương Huỳnh khẽ đụng vào đùi anh, “Cậu không nghe lời của tớ sao, Tưởng Tây Trì, tớ rất đau lòng đó.”
Tưởng Tây Trì: “Đây là vấn đề về nguyên tắc.”
“Thật sự muốn nói sao?”
“Ừm.”
“Cảm giác lén yêu đương không phải rất được sao?”
Tưởng Tây Trì: “...”
Mặt chợt thiêu cháy.
Phương Huỳnh thừa thắng xông lên, dựa vào trên lưng anh, cằm đặt trên vai anh, khẽ cọ, “… Cậu có biết nếu nói với mẹ tớ, thì sẽ có tình huống gì không?”
“...”
“Mỗi mười giờ tối, mẹ sẽ gọi điện thúc giục tớ ngủ, mười một giờ, sẽ gọi thêm một cuộc nữa xác nhận tớ có ngủ chưa… Vì để chứng minh cho mẹ xem, có thể tớ còn phải thường chụp hai tấm hình, để mẹ tin tớ thật sự chuẩn bị ngủ, không có đang lêu lổng với cậu.” Phương Huỳnh cố ý thổi khí bên tai anh, “… Cậu chắc chứ?” ddlqd~!~~
Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì, thật sự cũng không nắm chắc, không biết “sắc dụ” có ích đối với vấn đề cương trực ngay thẳng như anh không.
Nhưng cô đâu phải là người dễ dàng buông tha, đột nhiên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm vành tai của anh, thấp giọng hỏi: “... Cậu không muốn cùng tớ lêu lổng sao?”
Trải qua khoảng thời gian “hiểu biết sâu sắc” này, Phương Huỳnh rất rõ, rốt cuộc tai của Tưởng Tây Trì có bao nhiêu mẫn cảm.
Quả nhiên, mắt anh “khó chịu” nâng lên.
Mắt thấy thắng lợi có hi vọng, Phương Huỳnh lại tới nữa. Tưởng Tây Trì co rụt cổ lại, liền đẩy cô ra, “... Tớ đi tắm.”
“Này...”
“Chờ.” Tưởng Tây Trì đứng lên nhìn cô, “... Tắm xong sẽ lêu lổng cùng cậu.”
Phương Huỳnh cười đến mức ngã ở trên giường.
Trải qua ngượng ngùng lần đầu, và không có kinh nghiệm vào thời gian trước, bây giờ Tưởng Tây Trì đã không hề có ưu thế, mỗi lần đều sẽ bị Phương Huỳnh đánh gục.
Khả năng học tập của cô rất mạnh.
Cô còn to gan hơn cảnh anh
—— này còn có thể chơi làm sao?
Lần này đèn vừa tắt, Phương Huỳnh không biết từ nơi nào lấy ra một đèn pin nhỏ, chui vào trong chăn, “Dương đông kích tây.”
“Tớ muốn sờ eo cậu.”
Sau đó đùi anh liền bị đánh một cái.
“Tớ muốn sờ chân cậu.”
Sau đó cánh tay anh liền bị đánh một cái.
“Tớ sắp nghẹn chết, tớ muốn tắt đèn pin đi ra ...”
Sau đó...
Tưởng Tây Trì bị cô thình lình nắm chặt, bất thình lình nổi lên phản ứng.
Phương Huỳnh trốn ở trong chăn suy nghĩ lung tung hồi lâu, chăn thường hé ra một đường nhỏ, có ít ánh sáng chiếu vào.
Tưởng Tây Trì sắp điên rồi, “... Cậu có thể đi ra không.”
Phương Huỳnh cười ha ha, một lát, chui ra từ trong chăn, tắt đèn pin, hít sâu luồng không khí mới mẻ.
Tưởng Tây Trì vội vàng đoạt lấy đèn pin, ném đi.
“... Vậy tớ không nhìn thấy cậu nữa.”
“Còn dùng cái đó để xem sao?” Tưởng Tây Trì bắt lấy cánh tay cô, đè một cái, “… Cảm nhận.”
Chỗ mẫn cảm nhất của Phương Huỳnh ở sau gáy, chỉ hôn ở đó, cô có thể xụi lơ thành vũng nước trong phút chốc.
Rất nhanh đã không nhịn được, giọng nói khẽ run rẩy, gọi anh “A Trì”.
Tưởng Tây Trì hôn cô, bật đèn đầu giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra tìm đồ, trợn tròn mắt.
Phương Huỳnh: “... Làm sao vậy?”
“... Dùng hết rồi.”
Tiêu hao cũng nhanh quá đó.
Phương Huỳnh: “... Phải đi mua sao?”
Tưởng Tây Trì liếc nhìn, “... Ngày mai đi, hôm nay bỏ đi.”
Trong phút giây này, anh xác thực “nghiên cứu vấn đề” của đêm nay.
Phương Huỳnh vẫn chưa phát giác, “Vậy...”
“Không cần.”
Tưởng Tây Trì tắt đèn, nằm trở lại trên giường, ôm cô vào trong lòng, tay đi xuống dò xét. Ngón tay hằng ngày loay hoay với thiết bị thí nghiệm, lúc này đang làm “thí nghiệm” trên người cô.
Không qua bao lâu, Phương Huỳnh liền kìm lòng không được ôm lấy cổ anh, hàng loạt tiếng gọi anh, nhất thời nâng eo lên, chốc lát lại lùi về sau né tránh.
Tưởng Tây Trì nắm lấy eo cô, không để cho cô trốn được, cúi đầu hôn sâu.
Rất nhanh, Phương Huỳnh không kiềm chế được kêu một tiếng, cơ thể run run, sau đó thở dốc thật sâu.
Rèm cửa sổ che kín ánh sáng, trong phòng tối đến đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Tưởng Tây Trì hôn cô, chờ cô hơi bình phục lại, mới lấy ngón tay ướt sũng ra. Mở đèn, kéo mấy tờ khăn giấy ra, lau sạch sẽ.
Phương Huỳnh liếc anh một cái.
Anh bình tĩnh, “Tớ nói không cần rồi.”
“Vậy còn cậu?”
“Không sao cả.”
Phương Huỳnh ngồi dậy, “Vậy tớ cũng...”
“Cậu không được.”
Ý chí chiến đấu của Phương Huỳnh bị kích thích, “Ai nói? Tớ không tin!”
Cô nhất định phải nếm thử, Tưởng Tây Trì hết cách, cứ thuận theo cô.
Sau một lúc lâu, Phương Huỳnh phát hiện, cô thật sự không được.
“Cậu... cậu xấu lắm đấy.”
“Sao tớ lại xấu?”
Phương Huỳnh giạng chân ở trên eo anh, “Cậu bình thường đều có thể khống chế thời gian, có dài có ngắn, lần này là không phải cố ý...”
“Không có.”
“Vậy vì sao...”
“Phương pháp không đúng.”
“Cái gì, phương pháp gì...” Phương Huỳnh lắp bắp.
Cô nghĩ đến bình thường Tưởng Tây Trì sẽ làm thế đối với anh, do dự một lát.
Tưởng Tây Trì biết cô hiểu lầm, cũng nhìn ra dường như cô chuẩn bị chuồn mất, nhanh chóng túm cô lại, “Không phải… không phải ý này, cậu đừng…”
Thấy dáng vẻ không cam lòng của cô, thở dài, nắm giữ tay cô kéo qua, kề vào lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: “Làm theo tớ dạy…”
Nâng tay tắt đèn trước.
“... Sao lại tắt đèn.”
“Bật đèn căng thẳng.”
Phương Huỳnh: “...”
Đôi tay được Tưởng Tây Trì chỉ dạy, rốt cuộc Phương Huỳnh…
Cũng vẫn không thành công.
Cuối cùng, vẫn là Tưởng Tây Trì ôm nàng, tự mình làm ra hai cái.
Liền dựa vào trên lưng cô.
Dọn dẹp sạch sẽ, Tưởng Tây Trì ôm lấy Phương Huỳnh nằm xuống.
Phương Huỳnh chưa hoàn thành “nhiệm vụ dạy học”, rất uể oải.
“Không được, lần sau nhất định tớ sẽ...”
Tưởng Tây Trì cười ra tiếng, “Tinh thần học tập về chuyện đó của cậu, có thể dùng cho mặt khác được không?”
“Rất quan trọng, nếu không thì không công bằng lắm đâu.”
Tưởng Tây Trì thuận miệng đáp ứng “... Lần sau đi.”
Nhưng mà sau này anh nhất định sẽ chú ý dự trữ đồ vật kia, tuyệt đối lần sau không xảy ra.
Hô hấp đều lại.
Phương Huỳnh vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt vành tai của Tưởng Tây Trì, “A Trì.”
“Hửm?”
“Cậu bấm lỗ tai đi.”
“Không bấm.”
“Cậu mang đinh tai rất đẹp mắt.”
“Không mang.”
“Thật sự không sao, cậu tin tớ đi... Tớ cho cậu xem bộ sưu tập ảnh chụp nam minh tinh.”
“Không xem.”
Phương Huỳnh đá anh, “... Cậu phiền chết.”
Tưởng Tây Trì bắt lấy tay cô, “... Thật sự muốn tớ bấm sao?”
“Ừm... Nhưng mà cậu đừng đi một mình, tớ đi cùng cậu.”
“Được.”
“Cậu đi trước thử xem, nói với tớ có đau hay không.”
“...”
Bị trở thành chuột trắng nhỏ, Tưởng Tây Trì buồn bực, khẽ buông tay cô ra, quay người đi, “Ngủ.”
“... Hôm nay cậu không hôn tớ.”
“Không hôn.”
Phương Huỳnh nhất định xoay đầu anh qua, hôn một cái, nói một tiếng “Ngủ ngon.”
Tưởng Tây Trì thật bất đắc dĩ, trong lòng thở dài, “Ngủ ngon”.
Với cô, một chút biện pháp cũng không có.
Cuối tuần, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì mời Mẫn Gia Sênh cùng Cố Vũ La đến trong nhà ăn cơm —— ba nữ sinh ở chung một chỗ có đề tài chung, Tưởng Tây Trì bị sai đi làm cơm.
Cố Vũ La tỏ vẻ hoài nghi: “Tưởng Tây Trì biết nấu ăn sao?”
“Cậu ấy đang học, để cậu ấy thử xem.”
Phương Huỳnh dẫn các cô ấy tham quan trong nhà.
Mẫn Gia Sênh và Cố Vũ La vừa nhìn đã thích những cây xanh đã được mang lên trên ban công, cả một màu xanh um, có mấy nhánh hoa dành dành đang được bao lại, nhìn như sắp nở hoa.
“Chờ nở hoa rồi, các cậu lại đây uống trà.”
Mẫn Gia Sênh cười nói: “Được.”
Xem xong một vòng, Cố Vũ La đánh giá: “Vô cùng tốt.”
Mẫn Gia Sênh: “Tớ cũng muốn ra ở riêng rồi đó.”
“Có thể đi xem thử, quảng cáo nhà cho thuê gần đây còn rất nhiều.”
Mẫn Gia Sênh cười cười, lắc đầu.
“Nam sinh lần trước, còn dây dưa với cậu không?”
“Không có, cậu ta có gửi hai tin nhắn, tớ không trả lời, cậu ta liền yên lặng, nên không có gì cả.”
Phương Huỳnh tạm thời yên lòng, “Tình hình không ổn thì nói với tớ nhé, tớ giúp cậu chỉnh cậu ta.”
Mẫn Gia Sênh buông ánh mắt xuống, “... Không có việc gì, không thể cứ phiền cậu được.”
“Khách khí với tớ làm gì.”
Một bên, Cố Vũ La gửi tin tức cho Lương Yến Thu.
Lương Yến Thu nhìn vài ảnh chụp chỗ ở của Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh mà Cố Vũ La gửi qua, sắp điên lên: “Ôi chao, đôi cẩu nam nữ này.”