Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 71: Chương 71: Giải vây




Edit & Beta: Tịnh Hảo

Từ lúc 9 giờ tối, Phương Huỳnh không còn nhận được tin nhắn của Tưởng Tây Trì.

Đợi Tưởng Tây Trì một tiếng, vẫn không đợi được đến lúc anh về nhà, thì tự giác đến địa chỉ như trong tin nhắn anh đã nói để tìm người.

Nhưng mà khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ đang quét dọn, nói là nửa tiếng trước đã đóng cửa.

Phương Huỳnh gọi mấy cuộc điện thoại cho Tưởng Tây Trì, đều không có người nhận, càng về sau rõ ràng liền tắt điện thoại.

Cô hoang mang, liên lạc với La Cẩm Trì, nhờ anh ấy giúp hỏi thăm buổi liên hoan gồm có ai. Nhiều lần trắc trở, cuối cùng cũng đã liên lạc được với một học trưởng chịu trách nhiệm đưa người uống rượu say về.

Học trưởng nói, Tưởng Tây Trì không phải do anh ấy phụ trách đưa, mà là Tô Di Duyệt.

Phương Huỳnh nghe được tin tức này thì lòng liền chùng xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi học trưởng tại sao để Tô Di Duyệt đưa Tưởng Tây Trì trở về.

Học trưởng nói: “Không có một mình, cô ấy còn đưa ba bốn người, Tưởng Tây Trì là một trong số đó.”

Phương Huỳnh từ học trưởng đó mà biết được số điện thoại của Tô Di Duyệt, gọi cho chị ta mấy cuộc cũng là tắt máy.

Đành phải tiếp tục phiền người học trưởng này, dò hỏi địa chỉ của Tô Di Duyệt.

Sau đó, nhanh chóng chạy sang đó.

Cô cũng không dám khẳng định nhất định Tô Di Duyệt sẽ đưa Tưởng Tây Trì về nhà, nhưng khi đứng dưới lầu nhìn lên đèn sáng nơi cửa sổ lầu 8, cô biết quả thật mọi chuyện đang phát triển theo tình huống tệ nhất mà mình suy đoán.

Trong phòng, Tô Di Duyệt sửng sốt, “Vợ em?”

Tưởng Tây Trì không lên tiếng.

“Cô ấy tìm tới rất nhanh.”

Nhưng mà chị ta vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, trong tay đang đùa giỡn với cái hộp quẹt.

Tiếng đập cửa chấn động, giống như toàn bộ trần nhà đều đang rơi xuống.

“Mau mở cửa đi, chị đừng xem nhẹ tính nhẫn nại của Phương Huỳnh, nếu như cô ấy không đợi được chị mở cửa, rất có khả năng sẽ phá hỏng nhà chị.”

“Nếu như chị không chịu mở cửa thì sao?”

“Báo cảnh sát, nói dối trong phòng xảy ra vụ án giết người, hoặc là báo cháy… Vì cứu em ra, chuyện gì cô ấy cũng đều làm được.”

Tô Di Duyệt khẽ nở nụ cười, “… Hai người ân ái chẳng phân biệt hoàn cảnh.”

Chị ta ném bật lửa lên bàn nhỏ bên cạnh, đứng dậy đi đến cửa.

Vừa mở một đường nhỏ, một bóng dáng liền chen vào, chị ta còn chưa thấy rõ, trên mặt chợt bị người ta tát một cái.

Dứt khoát, tiếng chát vang dội.

Tô Di Duyệt chợt thấy trước mặt bỗng tối sầm, bị cái tát này đánh cho hôn mê rồi.

Khóe mắt Phương Huỳnh muốn nứt ra, “Tưởng Tây Trì đâu?”

Trong phòng truyền đến một giọng nói, “A Huỳnh.”

Phương Huỳnh đẩy Tô Di Duyệt ra, vội chạy về nơi phát ra giọng nói.

Trên giường trong phòng ngủ, Tưởng Tây Trì đang nằm ở trên, quần áo còn ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề.

Cô đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, ép nước mắt đang cuồn cuộn trở về, đi qua nắm lấy cánh tay Tưởng Tây Trì khoát lên trên vai mình, đỡ anh dậy từ trên giường.

“A Trì...”

Giọng nói cô run run, là sự hoảng loạn trước nay chưa từng có.

“Không sao đâu.”

Phương Huỳnh đỡ Tưởng Tây Trì xuống giường, tìm được chiếc giày bên giường mang vào cho anh, để anh dựa vào người mình, đi tới cửa.

“Đánh người xong rồi muốn đi?” Tô Di Duyệt chặn ở cửa.

“Tránh ra!”

Tô Di Duyệt một bước cũng không nhường.

Phương Huỳnh buông lỏng Tưởng Tây Trì ra, để anh đứng dựa vào tường, tiến lên một bước níu lấy cổ áo Tô Di Duyệt, giơ tay lên định đánh xuống.

Tô Di Duyệt bắt được cánh tay cô, “Cô còn chưa xong phải không?”

Vừa dứt lời, liền thấy cổ áo bị buông lỏng ra, ánh sắc bén chợt lóe lên trước mắt, là cây dao xếp trái cây, gắt gao đỡ trên động mạch chủ trên cổ chị ta.

Chị ta sợ tới mức nhanh chóng buông lỏng tay ra. diendannnleeeqquyydoonn~!@

Hai mắt Phương Huỳnh trợn lên, cả người là sự lạnh lẽo thấu xương làm người khác sợ hãi, giống như dã thú đang đuổi người xâm nhập, “Tô Di Duyệt, tôi nói cho chị biết, mạng của chị quý giá, nhưng tôi không giống vậy. Lần sau, nếu chị dám động vào một đầu ngón tay Tưởng Tây Trì, tôi liều mạng cũng phải để cho nửa đời sau chị không được sống dễ chịu!”

Tô Di Duyệt không kìm lòng được lùi về sau nửa bước.

Lúc này, khí thế của Phương Huỳnh làm chị ta tin, lời của cô không phải là nói giỡn.

“Tránh ra!”

Tô Di Duyệt không tự chủ được nghiêng người tránh ra.

Phương Huỳnh rút dao về, cất vào trong túi xách, nâng Tưởng Tây Trì dậy, lảo đảo bước ra khỏi cửa.

Gió đêm dưới lầu lướt nhẹ qua, mang theo cảm giác mát mẻ của đầu hạ.

Mọi nơi an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Bước chân của Tưởng Tây Trì nhẹ tênh, nửa người đều dựa vào trên người Phương Huỳnh, cứ trượt xuống.

Dù sao đầu óc đã tỉnh lại mấy phần, khẽ gọi một tiếng, “A Huỳnh.”

Không nghe thấy tiếng đáp lại.

Cánh tay Phương Huỳnh vòng trên vai anh, dùng sức kéo, tay kia ôm chặt eo anh cũng dùng nhiều sức hơn, cứ như vậy nâng anh dậy, kéo kéo giậm giậm đi về phía trước.

“A Huỳnh, chúng ta nghỉ ngơi trước đã...”

Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.

Sau đó, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng khụt khịt vang dội.

Trong lòng rùng mình, vội vàng dừng bước, Phương Huỳnh cũng bị anh làm lung lay, sau đó dừng lại.

Cô chợt vươn tay, đẩy anh ra ngoài, “Muốn nghỉ thì anh nghỉ đi! Nếu không thì anh lên giường của Tô Di Duyệt nghỉ ngơi cho tốt!”

Anh loạng choạng xong rồi đứng ổn định lại, vội vàng nhìn Phương Huỳnh.

Nước mắt đã đầy đôi mắt cô, lại cố nén để không rơi xuống, cắn chặt môi nhìn anh.

Một lát, cô bỗng nhiên ngồi trên đất, lấy tay che mặt lại.

Bước chân Tưởng Tây Trì bất ổn đến gần vài bước, vội vàng ngồi xổm theo, “A Huỳnh…”

Không ngồi ổn định, cơ thể nghiêng về sau, bàn tay anh đỡ trên mặt đất, dứt khoát ngồi xuống trên mặt đường xi măng, đưa tay bắt lấy cánh tay cô, kéo về trước người mình.

Phương Huỳnh quỳ trên mặt đất, bị anh ôm chặt vào trong lòng.

“A Huỳnh, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Phương Huỳnh ôm lấy eo anh, vùi đầu trên vai anh, tiếng khóc từ đè nèn đến bùng nổ, dần dần rồi kịch liệt.

Bàn tay Tưởng Tây Trì đặt trên lưng cô, như là muốn để cô hòa vào thân xác mình, càng ôm càng dùng sức.

Cô lo lắng, sợ hãi và phẫn nộ, anh đều hiểu.

Hiểu, hơn nữa cảm giác hối hận sâu sắc.

“A Huỳnh, thực xin lỗi.”

Bóng đêm nặng nề, đỉnh đầu truyền đến tiếng lá cây đung đưa.

Khi bọn họ ôm nhau, nơi này chính là một hòn đảo an toàn.

Qua thật lâu, tiếng khóc Phương Huỳnh dần dần ngừng lại, đưa tay sờ túi anh.

“Tìm cái gì?”

“Có khăn giấy không?”

Cô nhận lấy khăn giấy anh đưa tới, lau nước mũi thật vang dội, giọng khàn khàn hỏi anh: “Anh tỉnh rượu chưa?”

“Tỉnh rồi.”

“Vậy chúng ta về nhà.”

Hai người đỡ nhau đứng lên, vừa định đi, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói: “Đợi một chút!”

Tô Di Duyệt vội vã đi lên phía trước, đưa một món đồ đến trước mặt Phương Huỳnh.

Di động của Tưởng Tây Trì.

Phương Huỳnh nhìn thoáng qua, nhận lấy, lập tức tháo sim ở mặt sau ra, giơ tay lên, ném tới bên chân Tô Di Duyệt.

Tô Di Duyệt lui về sau nửa bước, cố gắng duy trì cảm xúc, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Tây Trì, “Tưởng Tây Trì, chị muốn giải thích với em…”

Giọng nói Phương Huỳnh lạnh lùng: “Chị có thể cút đi không? Không ai muốn nghe chị kể nỗi khổ gì cả.”

Tô Di Duyệt yên lặng.

“Nếu như chị thích Tưởng Tây Trì, có thể thoải mái cạnh tranh với tôi, nhưng dùng thủ đoạn này, tôi coi thường chị! Tôi không phải là người cao cả có đạo đức gì, nhưng vì thanh danh của A Trì, lần này tôi bỏ qua cho chị. Vẫn là câu nói kia, chị nhớ rõ mạng của chị đáng giá, nhưng mạng của tôi không đáng, tự chị suy nghĩ cho kỹ.”

Đêm khuya trên đường cái, xe ít ỏi, xe taxi đi rất nhanh, chưa tới 20 phút đã đến cửa nhà.

Phương Huỳnh nâng Tưởng Tây Trì vào cửa, chuyện đầu tiên chính là cởi đi quần áo trên người anh.

Áo sơmi, quần dài, bao gồm tất và giày, tất cả đều cởi cho anh sạch sẽ, sau đó lấy ví tiền và chìa khóa từ trong túi ra, lấy một túi nilon trong ngăn tủ, lột đồ gì đó bỏ vào trong bịch, ném ra khỏi cửa.

Sau đó, đẩy Tưởng Tây Trì chỉ mặc quần lót đi vào phòng tắm tắm rửa.

Cô cầm vòi sen trên vách tường, phun loạn lên tóc của anh.

Tưởng Tây Trì bị giội nước đến con mắt không mở ra được, nhưng hiểu bây giờ Phương Huỳnh còn đang nổi nóng, cho nên không lên tiếng.

“Chị ta chạm vào đâu của anh?”

“Không chạm vào anh.”

Trong lòng Phương Huỳnh dễ chịu một ít, giảm vòi sen, nhón chân, phun lên tóc anh, thoa chút sữa tắm, nhẹ nhàng xoa.

Vì để cho Phương Huỳnh có thể với tới, Tưởng Tây Trì vẫn luôn cúi đầu xuống.

Phương Huỳnh rửa sạch sẽ bọt trên tóc anh, lại giúp anh tắm, cuối cùng, lấy khăn tắm sạch sẽ quấn lại, một tay ôm lấy anh, dùng sức ngửi.

Không có mùi thuốc lá, cũng không có mùi rượu.

Sữa tắm và dầu gội, đều là bọn họ cùng nhau chọn, là hương thơm quen thuộc.

Tưởng Tây Trì trở về phòng ngủ, cầm khăn lông lau tóc.

Trải qua lần này, cuối cùng anh cũng tỉnh rượu.

Thoáng chốc, Phương Huỳnh đi vào, tức giận nhét ly nước vào tay anh, “Uống nước.”

Tưởng Tây Trì cầm ly thủy tinh, nghiêng đầu nhìn cô, “Còn tức giận phải không?”

Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Căn bản không đáng để em tức giận anh.”

Cô không tức giận, cô chỉ đang sợ hãi.

Cô tin Tưởng Tây Trì, nhưng cô không tin Tô Di Duyệt.

“Về sau anh không uống rượu nữa.”

Phương Huỳnh chợt thấy oan ức trong lòng dần dần dâng lên, “… Anh không thể không uống rượu.”

Tưởng Tây Trì nghĩ nghĩ, tay không tự giác được sờ bên đùi, lúc này mới nhớ tới mình không có mặc quần, hơn nữa di động đã bị Phương Huỳnh ném đi.

“Cho anh mượn di động một lát.”

“Làm gì?”

“Anh gửi tin cho Cố Vũ La.”

“Gửi tin cho cậu ấy làm gì?”

“Để cậu ấy làm bệnh án giả cho anh, chứng minh anh không thể uống rượu, sau này có tiệc, anh sẽ mang bệnh án theo.”

Phương Huỳnh sửng sốt, cuối cùng nở nụ cười, “Cậu ấy là người quang minh chính trực như vậy, sẽ không đồng ý với anh đâu.”

“Vậy để Lương Yến Thu cầu xin cậu ấy.”

“Ngày mai đi, đã trễ thế này, còn không để cho người khác nghỉ ngơi. Náo loạn một mình tớ còn chưa đủ, còn định làm náo loạn mọi người nữa.”

Tưởng Tây Trì càng cảm thấy hổ thẹn, “Thực xin lỗi.”

Trầm mặc một lát, Phương Huỳnh dịch về bên cạnh anh, tựa đầu lên vai anh, “A Trì… em lo lắng anh sẽ…”

Cô chỉ hy vọng anh sẽ không gặp những loại chuyện tương tự như thế nữa, không chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

“Anh hiểu.” Tưởng Tây Trì vươn tay ôm eo cô, môi chạm lên tóc cô.

“A Trì, anh phải bảo vệ chính anh, vì em, anh phải bảo vệ chính mình…”

“Được.”

Một lát, anh trầm giọng nói, “Có câu, sau này em không được nói nữa.”

Phương Huỳnh nhìn anh.

Anh hiểu con người của Phương Huỳnh.

Cô luôn nói mạng của cô không đáng giá, đương nhiên càng không biết luyến tiếc mạng sống, vì để bảo vệ người khác, cô có thể đánh đổi tất cả.

“Mạng của em, đối với anh là vô giá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.