Mục Châu

Chương 18: Chương 18: Hoa U Huyết




Mộc Dao gật gật đầu, những người khác cũng đồng thời theo sau cô bước vào bên trong.

Nếu bên ngoài tường trắng sơn son thiếp vàng, thì bên trong chính là một mảng đen tuyền. Cả đám người Mộc Dao đều tròn mắt nhìn bên trong vài cái, sau lại lùi ra ngoài nhìn lại vài cái, trên mặt đều vẽ đầy dấu chấm hỏi.

Lão quản gia vẫn như cũ đứng nghiêm trang ngoài cửa, không hé một lời.

Lúc này từ bên trong có một giọng nói trầm thấp vang lên “Khách nhân xin mời vào.”

Cả bọn quay sang nhìn nhau, tạm thời dẹp bo71y nghi hoặc trong đầu tiến vào bên trong. Bổi vì bên trong phòng đen như mặc, đưa mắt nhìn cũng không thấy đồ vật gì có thể ngồi được, nên cả bọn đều chỉ đứng yên nhìn về hướng giọng nói phát ra.

Nhìn rồi mới biết, người vừa lên tiếng là một người đàn ông khoác áo choàng đen đứng sâu bên trong gian nhà, áo choàng dài đến chấm đất, cả khuôn mặt người đàn 6ong đều bị mũ trùm đầu che lại, chỉ để lộ một bộ râu màu trắng.

Mộc Dao thấy Ngân Hà vẫn không ngừng liếc mắt về phía bên dưới chòm râu dài của lão già kia, cô cũng thử nhìn kỹ một chút thì nhận ra bên dưới lớp râu là một cái cài áo hình chim hạc đang xếp cánh vào nhau, dưới đuôi hạc còn treo lủng lẳng hai sợi chỉ bạc bện thành dây.

Thú vị. Mộc Dao sờ sờ cầm.

“Đi theo ta.”Lão già xoay lưng bước nhanh vào bên trong.

Cả đoàn người đi theo lão già vào sâu bên trong phủ thành chủ, Thanh Phong tinh ý nhận ra bọn họ đã đi vượt quá khu vực của khu tiếp khách, nhướn mày nhìn về phía Đông Quân một cái. Ba người còn lại cũng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tiếp tục đi theo không nói gì.

Đến cuối con đường, lão già dừng lại trước một cánh cổng lớn khắc đầy hình rồng và hạc uốn lượn. Mộc Dao tinh mắt thấy được trên cánh cửa có cả một số loài vật cô từng nhìn thấy ở Rừng Cát Tiên, còn là những con đặc biệt hung hãn, đặc biệt thích ăn thịt người và đặc biệt nhìn muốn đánh.

Lão già quay lại, chậm rì rì nói “Trước khi tiến vào bên trong, tôi muốn các cậu biết rằng tất cả những gì các cậu nghe hoặc thấy đằng sau cánh cửa này đều là bí mật tuyệt đối. Tôi không hy vọng có thể nghe thấy bất cứ tin tức gì ở bên ngoài liên quan đến bí mật của chúng ta,, được chứ?”

Mộc Dao cảm thấy không sao cả, dù sao bọn họ vì chọn đại mới bốc nhầm nhiệm vụ này, cô dứt khoát nhanh chóng gật đầu. Những người còn lại thấy vậy cũng gật đầu theo.

Lão già khoác áo choàng đen cảm thấy rất hài lòng, lão xoay người lại đẩy cánh cửa đá kia ra, từ bên trong khe cửa bắt đầu xuất hiện những luồng sáng nhỏ. Trường kì đi trong bóng tối khiến hai mắt của Mộc Dao khó có thể ngay lập tức thích ứng ánh sáng với cường độ cao, cô nheo mắt hai ba lần mới nhìn rõ được bên trong.

Vừa thấy được thứ ở bên trong cô liền ừm một tiếng, cái này trông còn thú vị hơn.

Thảo Nguyên còn trực tiếp hơn cô, chỉ tay thằng vào bên trong mà hỏi “Cái gì vậy?”

Không trách cô ngạc nhiên được, vì bên trong căn phòng này treo hai quả bóng nước lơ lửng rất to, bên trong còn có người đang nằm, hình như là đang ngủ?

Lão già quay sang nói với Mộc Dao “Nhiệm vụ của phủ thành chủ là tìm kiếm Hoa U huyết và Nọc rắn Hổ Mang, chúng tôi sẽ cung cấp cho các cậu bản đồ và tuyến đường có thể tìm ra hai vật này, phí dụng và vật phẩm tiêu hao như thuốc, vũ khí, đá kết giới chúng tôi đều sẽ chuẩn bị.”

“Khoan đã!”Mộc Dao sờ sờ cầm, chỉ vào quả bóng nước bên trái “Người trong đó không phải là thành chủ đó chứ?”

Câu hỏi của Mộc Dao khiến 4 người còn lại đồng loạt hướng mắt về quả bóng bên trái.

Lão già dừng một chút mới tiếp tục “Đây chính là lý do tôi cần các cậu phải bảo mật tuyệt đối những gì liên quan đến nhiệm vụ này.”Sau đó chỉ tay về phía hai quả bóng nước “15 năm trước, thành chủ trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ đã bị ma thú tập kích, tuy rằng đã có thể giải quyết hết toàn bộ ma thú, nhưng thành chủ và đồng bạn của mình cũng vì vậy mà trúng độc hôn mê. 15 năm qua chúng tôi đã thử hết mọi cách có thể để giải quyết loại độc này, nhưng ngoại trừ sử dụng Hoa U Huyết và Nọc Rắn Hổ chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách nào khác.”

Ngân Hà trầm ngâm “Hai thứ đó đều rất độc.”

Lão già quay sang nhìn cô “Đúng vậy, nhưng nếu sử dụng hai loại độc đó cùng nhau, cộng thêm loại độc bên trong cơ thể hai người bọn họ, tất cả sẽ được triệt tiêu.”

Mộc Dao cười cười “Hoa U Huyết chẳng qua là một truyền thuyết, ông thực sự tin rằng nó có thực?”

Lão giả không trả lời, chỉ hỏi lại “Cô từng gặp Rắn Hổ Mang?”

Các bạn trẻ nhỏ tuổi bên này cũng đồng loạt quay sang nhìn Mộc Dao tò mò.Còn vì sao tò mò thì gtrước hết phải đề cập đến sự tồn tại của Hoa U Huyết và Rắn Hổ Mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.