Sau khi tham gia tiết mục phỏng vấn trên truyền hình, giá cổ phiếu hơi có hiện tượng giảm của nhà họ Hàn tuy không nói ngay được là sẽ lập tức tăng trở lại, nhưng đã giữ ở mức ổn định. Hàn Vĩ Thiệu lắc đầu, ban đầu ông ta đã không đồng ý việc đưa công ty ra thị trường chứng khoán, nhưng một vài cổ đông cứ tham tiếc khoản lợi nhuận khổng lồ này, hết van nài lại đến làm loạn gây sức ép phải đưa công ty lên thị trường.
Sau khi ra thị trường, riêng khoản cổ phần bán lẻ ra ngoài quả thực đã đưa về một lượng tiền vốn lưu động dồi dào, mà làm ăn chính là trò chơi tiền đẻ ra tiền, có nguồn vốn rồi thì làm việc gì cũng xong.
Có điều giá cổ phiếu cao thì tốt đấy, nhưng một khi phát sinh vấn đề, cú kích vào công ty cũng là chí mạng.
“Chủ tịch!” Hàn Gia Duệ gõ cửa xong liền đẩy vào.
Hàn Vĩ Thiệu đang làm việc ngẩng đầu lên hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Đóng cửa lại, Hàn Gia Duệ lập tức đổi giọng: “Ông nội, bên cục Thuế đột nhiên cho người tới kiểm tra sổ sách, phó tổng Triệu hiện đang tiếp bọn họ, anh ta lúc nãy có giơ ám hiệu nói con đến hỏi ông xem ông có biết việc này không?”
Hàn Vĩ Thiệu chau mày, “Sao Cục Thuế lại tự nhiên đến kiểm tra? Nửa năm trước không phải đã kiểm tra rồi sao?”
“Vâng ạ, khi nãy phó tổng Triệu cũng hỏi họ như thế, họ nói là do cấp trên yêu cầu kiểm tra đột xuất.” Biểu hiện của Hàn Gia Duệ chẳng có chút căng thẳng nào cả, bởi vì công ty họ đã chuẩn bị rất kỹ trong trường hợp bị cục Thuế kiểm tra đột xuất, cho dù kế toán lão luyện thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tìm ra được bất kỳ chương mục nào của công ty có vấn đề đâu.
Ban đầu Hàn Vĩ Thiệu cũng chẳng để ý đến chuyện này lắm, vì từ trước đến nay công ty họ chưa từng bị kiểm tra đột xuất bao giờ, dù đã có sự chuẩn bị trước nhưng đáng ghét là việc này lại đến thật.
“Để ông gọi điện cho Cục trưởng Lương xem thế nào, con nói phó tổng Triệu cứ tiếp đón như bình thường.”
“Con biết rồi ông nội.” Hàn Gia Duệ đã vào làm việc trong tập đoàn nhưng vì chưa có đủ kinh nghiệm, nên trước mắt vẫn chỉ là trợ lý phụ trách mảng tài vụ và kế hoạch kinh doanh của phó tổng Triệu.
Hàn Vĩ Thiệu gọi điện cho Cục trưởng Lương, người vốn có quan hệ rất tốt với ông ta, đầu tiên là hàn huyên, thăm hỏi ngoài lề vài câu, rồi tiếp đến là mời cuối tuần đi đánh golf, cục trưởng Lương từ trước tới giờ vẫn luôn cười haha với ông ta ấy thế mà lại khéo léo từ chối.
“Cục trưởng, lần kiểm tra đột xuất này không biết là chuyện gì vậy nhỉ? Chỉ có một mình công ty chúng tôi bị kiểm tra, hay là…” Cuối cùng Hàn Vĩ Thiệu cũng đi vào chủ đề chính.
“Đây là lần đầu tiên công ty ông bị kiểm tra phải không? Haha, yên tâm đi, chỉ cần các ông không trốn thuế thì không phải sợ, bọn Tiểu Vương làm việc nghiêm túc, nhanh nhẹn lắm, sẽ không làm ảnh hưởng nhiều đến công việc của công ty đâu.”
“Vậy à, haha, vì đột nhiên quá, làm mọi người đều giật cả mình, còn tưởng rằng khâu nào đó có vấn đề gì chứ.”
Hàn Vĩ Thiệu nói chuyện với cục trưởng Lương một lúc, không hề cảm thấy trong giọng nói của đối phương có dấu hiệu bất thường.
Nhưng việc đối phương từ chối lời mời đi đánh golf của ông ra vẫn để lại một chút lấn cấn, từ trước tới nay cục trưởng Lương chưa từng từ chối lời mời nào của ông ta cả, kể cả có việc bận thì cũng sẽ hẹn sang lúc khác. Thế mà lúc nãy ông ta tỏ ý muốn chuyển thời gian sang lúc khác thì đối phương lại đánh trống lảng cười haha, nói là khoảng thời gian này tương đối bận.
Là cố tình tránh né hay là bận thật? Hàn Vĩ Thiệu không sợ gì, chỉ sợ mấy người có chức có quyền này cố tình tránh né ông ta thôi.
Hàn Vĩ Thiệu suy đi nghĩ lại, cuối cùng gọi điện thoại cho phó tổng Triệu, bảo ông ta làm cho tốt lần kiểm tra đột xuất này, cuối cùng ông ta vẫn không yên tâm, nói: “Bảo Gia Duệ mang cái máy tính xách tay đó qua đây.”
Cùng lúc đó, Hoa Vô Ý sau khi kết thúc công việc tiện tay bật cửa sổ chat lên, đầu tiên là buzz Trịnh Dã hỏi: Vợ tôi đang làm gì thế?
Trịnh Dã: Thêu hoa
Hoa Vô Ý: Có người nào bắt nạt cô ấy không?
Trịnh Dã: Hôm qua ngài cũng đã hỏi câu í rồi.
Hoa Vô Ý: Hôm qua cậu cũng ăn cơm rồi, hôm nay không cần ăn nữa hả?
Trịnh Dã: … Đại ca à, em phải nói với chị Mục, anh bắt nạt em!
Hoa Vô Ý: Không được phép chơi điện tử trong giờ làm việc.
Trịnh Dã – người đang chơi điện tử: ở công ty, em chơi điện tử, anh có nói bao giờ đâu…
Hoa Vô Ý: Cậu cũng có thể về công ty, Hòa Thượng hiện đang rất thèm muốn công việc hiện tại của cậu, muốn đổi việc đấy.
Trịnh Dã: F**k! Đại ca, anh đừng có mà bị cậu ta lừa đấy nhé, cậu ta muốn đổi việc chắc chắn là để làm quen với mấy hot girl trong đài truyền hình ! Cẩn thận không cậu ta lại lừa mất vợ anh thì toi!
Hoa Vô Ý thẳng tay đóng cửa sổ chat với Trịnh Dã, đổi sang chat với Tiểu Ảnh: Báo cáo tiến độ xem nào.
Tiểu Ảnh: Một phần tài liệu đã gửi đi rồi, em đang dò tìm sổ cái bí mật của họ.
Hoa Vô Ý: Chỉ cần không phải là thằng thiểu năng thì máy tính làm sổ cái của họ chắc chắn sẽ không kết nối mạng.
Tiểu Ảnh – người đang dò tìm tung tích trên mạng: … thiểu năng em đây cũng đã cho người đi đến hiện trường rồi nhé.
Hoa Vô Ý: Ai?
Tiểu Ảnh: Trùng Đế Giầy.
Hoa Vô Ý: Nói với Trùng Đế Giầy, chúng ta là những người dân lương thiện phải tuân thủ đúng luật pháp, phải làm việc theo pháp luật.
Tiểu Ảnh: Hiểu rồi.
Năm phút sau, một dì lao công trong tòa nhà tập đoàn Hàn Thị nhận được một tin nhắn, mở ra xem, nội dung: Đại ca dặn, cậu mà để cảnh sát tóm được, đừng mơ bọn này đưa cơm tù nhé!
Khóe miệng dì lao công giật giật, xóa tin nhắn, tiếp tục cầm chổi lau nhà.
Mà phía trước chỗ dì đang đứng chính là khu vực làm việc của phòng tài vụ.
Phó tổng Triệu theo sự phân phó của Hàn Vĩ Thiệu, lặng lẽ gọi Hàn Gia Duệ vào phòng làm việc, sau một lúc, Hàn Gia Duệ kẹp nách một máy vi tính xách tay đi vào, rồi lại kẹp một máy tính xách tay có kiểu dáng, màu sắc y hệt đi ra.
Hàn Gia Duệ lướt qua người dì lao công đi về phía thang máy, dì lao công kéo cái chổi lau nhà đi giật lùi từng bước một, rồi bỗng ngã nhào xuống hông thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Gia Duệ bước vào.
Dì lao công vội vàng dùng chổi lau nhà chặn ngang cửa thang máy rồi kéo xe chở đồ vệ sinh đi vào trong.
Hàn Gia Duệ không vui, nhưng trên gương mặt vẫn nở nụ cười, gật đầu với dì lao công.
Dì lao công khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt dịu dàng thướt tha vội vàng đáp lễ với nụ cười xu nịnh thân thiện, rồi đứng khép nép vào góc thang máy.
Hàn Gia Duệ không muốn bị đụng phải bèn bước về phía trước một bước.
Dì lao công nhìn cái lưng người nọ hoàn toàn lộ ra trước mặt mình, cụt hứng bĩu môi, ngắm chuẩn mũi kim vào đúng gáy người đó.
Hàn Gia Duệ hôn mê.
Dì lao công rút cái máy tính xách tay từ người anh ta.
Chỉ dựa vào những tư liệu có hạn mà họ gửi đến cục Thuế, so với sự chuẩn bị của nhà họ Hàn thì lần kiểm tra đột xuất này chả thấm tháp xi nhê gì với tập đoàn Hàn thị cả, thế nên họ chỉ lợi dụng cục Thuế dọa nhà họ Hàn một tí để khiến cho bọn họ đem cái vật mà bọn họ đang cất giấu đi cất giấu thêm lần nữa í mà.
Nếu nhà họ Hàn không có bất kỳ động tĩnh gì thì cũng không sao cả, chỉ là thêm chút việc kiểm tra toàn bộ máy vi tính của mấy ông đầu sỏ là được, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta làm công việc lao động chân tay này.
Mà động thái của tên tiểu tử nhà họ Hàn này, anh ta đã nhắm từ lúc nãy rồi, đừng tưởng rằng chỉ cần cầm ra một cái máy tính y hệt mà lừa được anh ta, trong mắt anh ta, trên thế giới này chẳng có thứ gì giống nhau y hệt cả.
Trong phòng giám sát camera của tòa nhà, chẳng có ai chú ý đến cái thang máy đang chạy lên tầng cao nhất, mà cho dù có để ý thì cũng không phát hiện ra điều gì.
Sau một lúc, thang máy đi lên đến tầng cao nhất, mở cửa.
Hàn Gia Duệ mở mắt, phục hồi lại ý thức rồi xoa xoa gáy, cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Xin lỗi, xin nhường đường một chút.” Dì lao công phía sau nhỏ giọng thúc giục.
Hàn Gia Duệ tránh ra nhường lối, nhìn dì lao công bước ra khỏi thang máy.
Hàn Gia Duệ cúi đầu nhìn cái máy tính xách tay đang kẹp ở nách, sau đó cười nhẹ một tiếng, không nghĩ nhiều thêm nữa, chỉnh lại quần áo rồi cũng đi ra ngoài.
Làm gì có công ty nào chưa từng trốn thuế chứ? Có, hơn nữa không ít, nhưng trong đó tuyệt đối không có tập đoàn Hàn Thị.
Hàn Vĩ Thiệu cũng giống như đại đa số các ông chủ tư nhân khác, kiếm tiền thì được, nhưng hễ nộp thuế là ông ta cảm thấy như bị cắt da cắt thịt, mà kiếm tiền nhiều bao nhiêu thì nộp thuế lại càng nhiều bấy nhiêu, phải trơ mắt nhìn cả một khoản tiền lớn cống nộp cho địa phương và nhà nước, làm sao ông ta nỡ cơ chứ?
Thế là làm giả sổ sách trở thành ăn cơm bữa.
Huống hồ, ông ta còn có thể lợi dụng tàu chở hàng để buôn lậu, phần thu nhập này mới chính là phần ánh sáng không bao giờ có thế chiếu tới được.
Khi Hàn Vĩ Thiệu trông thấy Hàn Gia Duệ thuận lợi cầm máy tính xách tay tới, ông ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta cứ tưởng rằng bản thân mình đã nắm chắc mọi chuyện, không ngờ rằng cái thở phào này của ông ta đã quá sớm rồi.
Chính vào lúc ông ta nghĩ sóng gió đã qua, ông ta có thể yên tâm được rồi thì trên mạng bỗng ùn ùn xuất hiện một lượng lớn những tin tức bất lợi về tập đoàn Hàn Thị.
Nếu chỉ là mấy cái tin tào lao, không bằng chứng thì chẳng nói làm gì, nhưng mấy cái tin đó đều có hình ảnh chứng cứ rành rành, khiến cho người ta muốn nghĩ là bịa đặt cũng khó.
Phụ trương đặc biệt! Phụ trương đặc biệt! Xí nghiệp dệt lớn nhất tỉnh J – Tập đoàn Hàn Thị dính líu đến buôn lậu, chi tiết mời xem nội dung bên dưới!
Nội dung bài viết là một loạt hình ảnh, từ tàu chở hàng của Hàn Thị đang vận chuyển, lên hàng, xuống hàng, vận chuyển vào kho giao dịch, một chuỗi hành vi buôn lậu đều được ghi lại cụ thể.
Phía dưới loạt ảnh còn có một đoạn giới thiệu vô cùng chi tiết quá trình buôn lậu, không những tiết lộ số hiệu tàu, mà đến ngày giờ, loại hàng hóa, tên tuổi người nhận hàng, người bán hàng lẫn giá trị của lô hàng đều được ghi rất rõ ràng.
Tuy trong ảnh không xuất hiện người nhà họ Hàn, nhưng một người phụ trách bộ phận vận chuyển hàng hóa của tập đoàn Hàn Thị lại bị chụp cận mặt vô cùng rõ nét.
Phụ trương thăng cấp! Công ty Hàn Thị vì mục đích thu mua đất đai, hiện vốn lưu động đang gặp khó khăn trầm trọng, để xoay chuyển nguồn vốn lưu động, tập đoàn Hàn Thị đã dựa vào những hạng mục kỹ thuật không có căn cứ để nộp hồ sơ vay vốn tại nhiều ngân hàng khác nhau, hiện nay đã vay được số tiền lên tới con số một tỷ năm ngàn vạn.
Dưới phần tin tức này là nội dung chi tiết, trong đó đã vạch rõ những hạng mục kỹ thuật không có căn cứ này như thế nào, còn nêu rõ tên và số tiền cho vay của những ngân hàng đó.
Phụ trương đặc biệt! Con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hàn thị, thị trưởng X của thành phố X, vì mục đích khai thông cho xí nghiệp của gia đình, đã tạo thuận lợi cho tập đoàn Hàn Thị thu mua nhiều mảnh đất lớn ở vùng ngoại ô thành phố với giá rẻ mạt để xây dựng xưởng.
Phụ trương đặc biệt! những xưởng dệt của tập đoàn Hàn Thị tại thành phố X do thải chất thải quá mức cho phép, đã gây ô nhiễm nghiêm trọng tới môi trường thành phố sở tại, nông dân nơi đây phản đối đi kiện xong vẫn chưa có nơi nào nhận đơn kiện.
Phụ trương siêu cấp! Trong trận động đất tại tỉnh X, Tập đoàn Hàn thị từng nói sẽ quyên tặng hai ngàn vạn, song thực chất chỉ quyên góp có hai mươi vạn tệ! Vậy còn 1980 vạn tệ hiện đã đi đâu? Ai là người đằng sau tạo thế lực và bảo trợ cho tập đoàn Hàn Thị?
“Kiểm tra! Hãy kiểm tra cho tôi! Tra rõ xem người nào dám ăn gan hùm động đến nhà chúng ta! Phụt!” Hàn Vĩ Thiệu tức đến mức toàn thân phát run, phun ra một ngụm máu tươi bắn cả vào màn hình máy tính.”
“Ông nội!”
“Cha!”
“A Thiệu!”