Buổi đấu giá từ thiện này diễn ra trong khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, tổng cộng đấu giá 66 món đồ, số tiền đấu giá vào gần một tỷ.
Cửu Ca lần này coi như được mở rộng tầm mắt thế nào gọi là “Vung tiền như rác”.
Sau khi khai mạc, Tào Phi giao toàn bộ mọi việc lại cho người dẫn chương trình, xuống phía dưới ngồi với bọn họ, thỉnh thoảng còn dông dài với Cửu Ca về xuất xứ với mấy câu chuyện xoay quanh món đồ, Cửu Ca lắng nghe chăm chú.
“Không thích món nào sao?” Thấy buổi đấu giá sắp kết thúc, vật áp chót sắp được đưa lên đấu giá mà hai người Cửu Ca vẫn chưa một lần giơ bảng, hình như chẳng có hứng thú với món đồ nào được đấu cả.
Cửu Ca nhún vai: “Mấy thứ này tốt thì tốt thật, nhưng mua về cũng chỉ để đấy, ăn không ăn được, dùng không dùng được, tốn một đống tiền như thế em đau lòng lắm.”
Tào Phi cười, cũng không miễn cưỡng cố đấu bằng được ba món đồ để tặng cho họ, chỉ nói: “Xong đời, quà cưới lần này tôi vẫn không tặng được sao? Hai người đừng có tiết kiệm giúp tôi làm gì.”
Tiếp xúc với Tào Phi, Cửu Ca phát hiện người này thực chất cũng dễ nói chuyện, không làm cho bạn cảm thấy giữa hai người có địa vị chênh lệch, thậm chí còn làm cho bạn cảm thấy không có khoảng cách nam nữ, chỉ coi anh ta như một người anh vô cùng chu đáo và cởi mở.
Thấy Tào Phi rất chân thành muốn tặng quà, cô lưỡng lự một lúc rồi nói: “Thực ra em vẫn luôn muốn chế tạo ra một bộ dụng cụ, nhưng mà đồ này tương đối phức tạp, không biết anh Tào có biết không…”
“Đợi đã.” Hoa Vô Ý ngồi bên cạnh Cửu Ca, từ nãy đến giờ vẫn luôn khoác tay lên vai cô với hàm ý tính sở hữu, nghe thấy câu chuyện liền nghiêng người nói: “Đồ này để anh làm cho em, em bảo anh ta tặng cái khác đi.”
Tào Phi liếc Hoa Vô Ý, trêu anh: “Cậu thật đúng là, sợ tôi làm ra đồ không tốt? Hay là sợ đồ tôi tặng ngày nào cũng được vợ cậu mang theo?”
“Anh tìm ai làm cũng không thể giỏi bằng tôi được, tôi là dân chuyên nghiệp.” Hoa Vô Ý nói theo kiểu lẽ đương nhiên. Dụng cụ thêu là vật mang bên mình lại còn là thứ thân thiết cả đời, sao có thể để người khác chế tạo cơ chứ, tuy có vài chỗ anh không biết làm nhưng cũng có thể học được mà, phi thuyền vũ trụ anh còn biết chế tạo nữa là, anh không tin là mình sẽ không làm ra nổi một bộ dụng cụ để cho bà xã vừa ý.
“Được rồi, tôi chẳng tranh với cậu nữa, ông đây tặng luôn vàng thoi, có được không?” Tào Phi biết lời Hoa Vô Ý là sự thật, trên thế giới này chẳng có thứ gì mà cậu ta không chế tạo ra được.
“Anh có thể đúc một đôi tình nhân bằng vàng tặng chúng tôi, tôi sẽ đặt lên bánh cưới trong hôn lễ.” Hoa Vô Ý nói nghiêm túc.
Tào Phi mỉa mai: “… Cậu còn có thể quê mùa thêm nữa không hả?”
“Vàng thoi thì cao cấp lắm à?”
Cửu Ca giơ tay: “Hai vị, nước bọt của hai vị bắn hết vào mặt em rồi đây này. Em đây có một ý kiến nho nhỏ, có thể đem vàng thoi với đôi tình nhân bằng vàng kia đổi thành chỉ thêu bằng vàng có được không? Quy cách to nhỏ em sẽ viết cho các anh.”
“Em muốn có sợi chỉ bằng vàng à? Cứ giao cho anh, mảnh hay mềm dẻo thế nào anh cũng có thể làm ra được tuốt.”
Tào Phi nổi giận: “Ông đây tặng cái gì cậu cũng đều có thể tặng đúng không?”
“Là Tôi đang để cho anh có cơ hội động não. Anh vẫn còn nợ tôi mấy con robot, khi nào thì trả?”
“Ông đây không trả đấy?”
“Em xem bản chất anh ta rất là vô liêm sỉ, em đừng tưởng anh ta là người tốt thực sự.” Hoa Vô Ý nói với Cửu Ca rất nhiêm túc.
Tào Phi là người thông minh? Nghe thế thì hừ lạnh: “Tôi với Cửu Ca mới chỉ nói chuyện với nhau thôi mà cậu đã ghen rồi à?”
Hoa Vô Ý trả lời hờ hững: “Tôi chỉ không muốn cô ấy bị sự giả dối mê hoặc thôi.”
Cửu Ca giơ tay lên, nhéo nhéo vào mặt Hoa Vô Ý.
Mặt Hoa Vô Ý đờ đực ra.
Cửu Ca nhìn anh ngơ ngơ ngác ngác, không nhịn được lại nhéo thêm cái nữa. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được người đàn ông này đúng là kém cô ba tuổi, nếu sự phóng khoáng, cởi mở của Tào Phi là giả tạo, vậy thì sự nghiêm túc, nghiêm khắc của Tiểu Hoa nhà cô thực ra cũng chỉ là một mặt của anh mà thôi?
Trước đây, cô vẫn luôn coi anh như một người bạn đáng kính, trong cuộc sống cũng có chỗ bị động, vậy sau này cô có nên đổi sang tự nhiên một chút, đổi sang kiểu mà cô thích được được không?
Tào Phi nhìn Hoa Vô Ý bị nhéo mặt, bỗng dưng lại trỗi dậy cảm giác thật hâm mộ.
Anh ta cũng rất muốn có bà xã nhéo khuôn mặt của anh ta với vẻ mặt đầy yêu thương như thế, nếu có thể hôn hít, ôm ấp một tí thì càng hay, cơ mà cái đó thì không cần người khác phải nhìn thấy.
Hoa Vô Ý chớp chớp mắt.
Cửu Ca sờ sờ vào khuôn mặt anh, chồm người lên, nói nhỏ: “Ngoan nào, đừng náo loạn nữa.”
Hoa Vô Ý do CPU quá nóng… ở trạng thái “máy chờ” liền biến thành trạng thái “tắt máy tạm thời” luôn, lúc nào mới khôi phục lại trạng thái ban đầu thì – chưa biết được.
Buổi đấu giá tiến vào giai đoạn cao trào cuối cùng.
Tào Phi vỗ vào vai Cửu Ca: “Đi thôi, chúng ta đi ăn, vừa nãy anh nghe thấy bụng cô réo ầm ĩ cả lên.”
Cửu Ca đỏ mặt, quay đầu hỏi: “Buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc……” Anh là gia chủ, cứ đi trước như thế cũng được à?
“Bây giờ mà không đi, tí nữa không đi được.”
Cửu Ca thấy cũng có lý. Trong suốt buổi đấu giá, cô cảm nhận rõ ánh mắt thăm dò đằng sau nhiều vô kể, khiến cô không dám quay đầu.
Thử nghĩ xem, tí nữa sau khi buổi đấu giá kết thúc, cảnh tưởng bọn họ bị mọi người bao vây xung quanh… … Cửu Ca lập tức đứng dậy, tiện tay kéo cái CPU vẫn còn trong trạng thái khởi động theo.
Hoa Vô Ý đứng dậy, theo bản năng lại ôm eo Cửu Ca tuyên bố chủ quyền sở hữu.
“Đinh!” Tiếng búa chốt đấu giá gõ xuống, món đồ cuối cùng cũng đã có chủ nhân. Tào Phi đứng dậy, dẫn hai người rời đi trước.
Mỗi một động thái của ba người Tào Phi đều bị những vị khách ngồi đằng sau theo dõi kỹ càng, cho dù vào lúc cao trào nhất của buổi đấu giá cũng vậy.
Nhìn thấy ba người rời đi trước với nhau, một số người muốn nhân cơ hội này làm quen với Tào Phi đành bất lực nhìn theo, người này đúng là khó tóm.
Đến tận lúc bế mạc,vài vị khách ngồi ở hàng ghế cuối cùng mới lặng lẽ rút theo.
Trong khi đó, Phong Ức chờ mãi mà không thấy đồ bán đấu giá của mình được đem ra thì thấy quái lạ vô cùng, bèn rời chỗ ngồi đi tìm người phụ trách để hỏi cho rõ.
Suốt quá trình của buổi đấu giá, Hàn Điềm Phương luôn dõi mắt theo hai người, một là Mục Cửu Ca, một là Tạ Ung. Chỗ ngồi của hai người này đều ở trước mặt cô ta, theo dõi rất dễ dàng.
Nói đến chỗ ngồi, Hàn Điềm Phương suýt nữa thì nghiến đến vỡ cả răng, nhà cô ta thế mà lại bị xếp hàng thứ hai từ dưới lên!
Mà cái vị trí hàng thứ hai từ dưới lên này, người tinh ý đều có thể nhận ra đây chẳng qua chỉ là an ủi tí thôi, bởi vì hàng ghế cuối cùng trên cơ bản là rất ít người ngồi. Vài vị khách ấy cũng chẳng biết từ đâu mà tới, có lẽ thêm cho đủ số lượng, đại khái để cho những người ngồi ở hàng thứ hai đỡ xấu hổ.
Đây rõ ràng là phân biệt địa vị một cách trắng trợn, nó cho cô thấy rõ sự khác biệt địa vị giữa cô và những người khác như thế nào.
Thế nhưng cái cách xếp vị trí chỗ ngồi theo kiểu thách thức lòng tự tôn ấy vậy vẫn được mọi người tiếp nhận, thậm chí đa phần còn rất hưởng thụ cách làm đó bởi vì sự khác biệt về địa vị và tài phú cũng mang đến cho người ta một cảm giác rất quang vinh.
Đúng vậy, tôi thua kém người ngồi ở hàng ghế trước, thế nhưng chí ít tôi vẫn giàu có hơn, có địa vị hơn người ngồi ở hàng ghế sau. Đây chính là suy nghĩ của đa số quan khách ngồi ở những hàng ghế giữa.
Những người ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, có người thì tự khuyến khích mình, có người lại tự giễu, có người lại vô cùng đắc ý vì nghĩ rằng cuối cùng bản thân cũng được lọt vào hàng ngũ tầng lớp trên trong truyền thuyết này.
Tận mắt nhìn thấy Tào Phi dẫn Mục Cửu Ca cùng với chồng cô ta rời đi trước, Hàn Điềm Phương tuy đố kỵ, song cũng không to gan đến mức đuổi theo.
Tạ Ung và mấy người bạn của anh ta cũng lặng lẽ biến mất.
Tim Hàn Điềm Phương đập mạnh liên hồi, cô ta quay lại dặn dò anh trai mấy câu, rồi cũng lặng lẽ bám theo sau.
Lý Hạnh quay đầu nhìn đứa cháu gái, nhưng không ngăn cô ta lại, chỉ đến lúc nghe người dẫn chương trình nói câu ‘tiếp sau đây là tiệc buffet đứng, mời tất cả mọi người tự nhiên’ thì bà ta mới vỗ vào tay của Hàn Gia Duệ, nói nhỏ: “Đừng quên mục đích hôm nay chúng ta đến đây.”
Hàn Gia Duệ rủ mắt xuống, đúng vậy, tối nay bọn họ đến sớm là có mục đích, Hàn Gia có qua được kỳ khó khăn này hay không đều trông chờ vào nỗ lực tối nay của anh ta.
Tào Phi không dẫn hai người lên tầng ba mà hướng về phía trên núi.
Tâm tình Cửu Ca vui vẻ khác thường, cứ thế kéo tay Hoa Vô Ý đi theo bên cạnh Tào Phi.
Hoa Vô Ý thì từ nãy đến giờ trong đầu anh tràn ngập ý nghĩ: Con lừa con nhà mình vừa mới trêu chọc mình rồi, trêu chọc mình, trêu chọc… không ngừng lặp lại như vậy.
Cửu Ca lắc lắc tay của Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý đáp lại bằng một nụ cười có chút ngốc nghếch.
“Tào tiên sinh!” Phía sau truyền đến tiếng gọi.
Cửu Ca quay đầu, nhìn thấy mấy người thanh niên đang đuổi theo họ.
Tào Phi dừng bước.
Là Tạ Ung cùng với mấy người thanh niên trạc tuổi anh ta, song Tạ Ung có lẽ chỉ là người đi theo trong nhóm thanh niên trẻ này, lên tiếng gọi họ chính là một anh chàng mặc tây trang màu kem.
“Tào tiên sinh, thật ngại quá, làm phiền đến ngài một chút, không biết ngài có còn nhớ tôi không, tôi là Diêu Trường Giang, lần trước trong vũ hội “Thanh vũ nguyệt sắc” rất vinh hạnh được quen biết với ngài, vị đứng cạnh tôi đây chính là Tôn thiếu – chủ nhân bữa tiệc đó.” Diêu Trường Giang vươn tay giới thiệu người đứng đầu bọn họ.
Dáng người Tôn thiếu không cao, chắc khoảng tầm 1.7m, nhưng khí chất của anh ta đủ để che lấp tất cả những khuyết điểm còn lại, làm cho người khác vừa nhìn đã có cảm giác đây là một người rất có địa vị, mà không để ý đến chiều cao khiêm tốn của anh ta nữa.
Tôn thiếu gật đầu với Tào Phi, không biểu hiện quá mức nhiệt tình, nhưng cũng chẳng có chỗ nào thất lễ, ít nhất trong mắt anh ta mà nói, anh ta chủ động chào hỏi như thế là đã rất để ý đến mặt mũi đối phương rồi.
Anh ta quả thực có nghe qua một số tin đồn, biết là người đàn ông bề ngoài này là một thương nhân ngành năng lượng nhưng lại có mối liên hệ với bên chính phủ, song với thân phận của anh ta hoặc cụ thể với thân phận của ông cha anh ta mà nói thì không nhất thiết phải để ý đến đối phương, ít nhất là bây giờ chưa cần đến.
Lần này anh ta tới, chẳng qua bởi vì một người vẫn luôn đi theo anh ta có dự định nhúng tay đầu tư vào ngành năng lượng, hi vọng muốn thông qua danh tiếng của anh ta, nhờ đến vị anh cả trong ngành năng lượng này cất nhắc, tình huống xấu nhất là không được cất nhắc thì cũng hi vọng không bị ngáng đường.
Những người khác cũng mong mượn cơ hội lần này khiến Tào Phi nhớ mặt bọn họ, xét cho cùng vị trí anh cả ngành năng lượng đó không phải ai cũng có thể ngồi vững được.
Đáng tiếc Tào Phi vốn không phải là một người làm kinh doanh bình thường, rất không thích bỗng dưng bị người khác ngăn lại giữa đường, song anh cũng không muốn trực tiếp đắc tội đám con ông cháu cha không có mắt nhìn này, nên cười ha hả đáp lời: “Hóa ra là Tôn thiếu và Diêu thiếu, thất lễ thất lễ. Thật ngại quá, tôi vẫn còn có chút việc riêng phải làm nốt, xin đi trước một bước, hi vọng các vị sẽ có một buổi tối chơi vui vẻ, nếu có việc gì có thể tìm trợ lý của tôi là Tiểu Giang.
Nói xong, Tào Phi liền vẫy vẫy tay gọi đội tuần tra đang phụ trách khu vực đường lên núi.
Đội tuần tra lập tức đi tới, Tào Phi chỉ về phía đám con ông cháu cha, nói với đội trưởng: “Gọi Tiểu Giang tiếp đãi tốt các vị đây, đây đều là những vị khách quý đấy nhé.”
“Vâng.” Đội trưởng quay mặt lại liền nở một nụ cười đầy khách khí với đám người Tôn thiếu, nhưng lại nhẹ nhàng chắn giữa đám người này với ba người Tào Phi.
Tôn thiếu chau mày, Tào Phi này làm sao vậy? Cứ thế mà tống bọn họ thẳng cổ?
Nhưng không đợi anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Diêu Trường Giang, Tào Phi đã xoay người dẫn hai người nam nữ lạ mặt trước nay chưa bao giờ đụng mặt trong vòng tròn giao tế.
“Chị họ!” Một tiếng gọi mừng rỡ vang lên từ con đường lên núi.
Khóe miệng Cửu Ca giật giật, âm thanh này nghe quen tai quá đi mất.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại cô gái đang chạy đến.
Biểu hiện của Tạ Ung hơi chút kinh ngạc, nhìn cô gái chạy qua trước mặt hắn nhưng hoàn toàn coi hắn như vô hình, chạy lên phía trước.
“Chị họ, chị đợi em một chút!” Cô gái gọi rất hồn nhiên: “Ai da!”
Cô gái mặc bộ lễ phục tối, chân đi đôi giày cao gót hình như bị trẹo chân, đội trưởng đứng ngay bên cạnh không thể không đưa tay đỡ cô ta khỏi ngã.
Cô gái ngại ngùng nói tiếng cảm ơn.
Cửu Ca không muốn dừng chân lại một chút nào, chỉ nhỏ giọng nói với Tào Phi đang dùng ánh mắt xem trò vui, nói một câu vô cùng đơn giản: “Là kẻ thù, không phải họ hàng.”
Tào Phi mỉm cười, cũng không có ý muốn dừng lại.
Bước chân của họ không dừng lại, tiếng gọi của cô gái đằng sau cũng không dừng, hơn thế nữa lại còn thêm cả tiếng nghẹn ngào và chút ấm ức rõ mồn một.
“Chị họ, em biết chị vẫn còn tức giận chuyện trước đó, nhưng mà ông nội cũng đã đồng ý để chị lấy anh em rồi, còn đồng ý nhượng cổ phần công ty cho chị, chị có thể đừng giận ông bà nội nữa không? Hai người họ không phải cố ý ngăn cản chị với anh em ở bên nhau, mà quả thật là vì quan hệ giữa hai người quá cận huyết mà chị họ!”
Chị họ cái đầu nhà cô! Trong lòng Cửu Ca chửi một câu, không thể không dừng lại.
Tào Phi cười ha ha, đụng đụng vào vai Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý nhanh chân tránh kịp, không để cho anh ta đụng phải.