Sau này Cửu Ca mới biết, những lời của Hoa Vô Ý nói hôm nay không phải chỉ là nói xong rồi để đấy.
Một lúc sau đám người Trịnh Dã cũng
tập hợp lại đây, tên trộm cuối cùng cũng bị Thợ Săn tóm được khi đang
tìm cách trốn vào thùng sau xe tải. Bây giờ tổ tiết mục và tổ bảo vệ
đang lục soát gắt gao để tìm ra nội gián tiếp ứng cho tên trộm. Mà trước khi cảnh sát tới, David đã yêu cầu được nói chuyện riêng với tên trộm
khoảng mười phút.
Nhưng điều khiến David bất ngờ là tên trộm này lại không có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả, anh ta còn chưa
triển khai thủ đoạn bức cung thì đối phương đã rất thức thời bán đứng
chủ cũ rồi.
Có điều ở thời đại này ai ai cũng chú ý đến vấn đề bảo mật, đặc biệt là khi làm những chuyện phi pháp, đại đa số mọi người đều giao dịch thông qua một mạng lưới trung gian, tên trộm này cũng vậy, chỉ nhận được mệnh lệnh từ người ủy thác, cuối cùng, hắn
ta chỉ cung cấp được một cái địa chỉ ID trên một diễn đàn.
Nhưng đối với đám người của Công ty Cơ khí Trọng Vũ, như vậy cũng quá đủ rồi.
“Cậu ta có nói sẽ giao hàng ở đâu không?” Hoa Vô Ý vừa bôi đen địa chỉ diễn đàn kia, vừa hỏi.
David trả lời: ” Ở tủ chứa đồ số 19
của cửa hàng áo khoác trong siêu thị Hạng Liên. Cậu ta nói, chỉ cần xác
nhận đồ vật kia là thật, đối phương sẽ lập tức chuyển khoản cho cậu ta.”
“Cậu ta không sợ đối phương quỵt nợ nhỉ?” Cửu Ca thắc mắc.
Hoa Vô Ý trả lời cô: “Những người
thành lập diễn đàn này đóng vai trò như là một bên trung gian, họ sẽ lấy tiền hoa hồng từ tiền thuê, đồng thời cũng chịu trách nhiệm giám sát
việc chi trả. Thế lực của họ rất lớn, nên người bình thường sẽ không dám đắc tội với họ.”
Tiểu Ảnh nghiêng đầu nhìn vào màn
hình vi tính: “Ngô Tân? Đây không phải là người nhà họ Hàn, cũng không
phải là người của nhà họ Phong?”
Hoa Vô Ý dùng phần mềm đối chiếu thông tin của Ngô Tân với thông tin hai nhà Phong, Hàn.
Đáp án lập tức xuất hiện.
“Là tài xế của Hàn Vĩ Thiều, là thân tín của Hàn gia.”
Cửu Ca cảm thấy kỳ lạ: “Từ trước đến
nay người nhà họ Hàn vẫn không biết em có đá nghiệm huyết. Sao đột nhiên họ lại sai người đến lấy nó nhỉ?”
“Có thể hai nhà Phong, Hàn đã liên
thủ với nhau.” Hoa Vô Ý đứng dậy vỗ vỗ vai Cửu Ca: “Em đừng để ý những
chuyện còn lại, mọi chuyện cứ giao cho anh, em chỉ cần chuyên tâm chuẩn
bị cho cuộc thi là được rồi.”
Nhưng làm sao Cửu Ca có thể tĩnh tâm
để nghĩ đến chuyện so tài được chứ, trước những suy đoán của Tiểu Hoa,
cô rất muốn gặp mẹ, muốn hỏi mẹ một câu rằng có phải bà đã hi sinh bản
thân để tác thành cho cô không, tuy rằng cô biết bà chẳng thể nào trả
lời câu hỏi của cô được.
“Xem ra các cậu đều rất rảnh rỗi.” Hoa Vô Ý nói với đám người David.
David đang muốn nói là anh ta đã nhận hai việc, sẽ bắt đầu làm ngay bây giờ.
Nhưng không đợi anh ta cất tiếng, Hoa Vô Ý đã nói tiếp: “Vậy thì làm chút chuyện đi.”
Đêm hôm đó, Hoa Vô Ý không ngủ lại,
anh nói mấy ngày nữa anh sẽ bận chút việc, dặn Cửu Ca nhớ mang theo súng điện bên người, có việc thì cứ gọi điện thoại cho anh ngay, không cần
để ý đến vấn đề thời gian.
Trịnh Dã muốn ở lại chăm sóc cho Cửu Ca cũng bị Hoa Vô Ý mang đi, nói là có việc cần cậu ấy làm.
Đêm đó, Cửu Ca gọi điện thoại quốc tế cho Tô Ngải, nghe giọng nói bặp bẹ của bà, chóp mũi Cửu Ca cay cay, viền mắt đỏ ửng.
Sau đó vẫn là bác sĩ nhận điện thoại.
Cửu Ca lau nước mắt, hỏi: “Trong tương lai, mẹ tôi có khả năng hồi phục không bác sĩ?”
“Tôi không dám hứa chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy khả năng bà ấy có thể hồi phục là tương đối lớn.”
“Nếu như….” Cửu Ca không nói tiếp, cô muốn hỏi nếu như Tô gia tìm được người có năng lực thừa kế mới, như vậy mẹ cô sẽ hồi phục lại chứ?
Nhưng vấn đề này dù là ai cũng khó trả lời được.
Cứ thế kết thúc một buổi tối, sáng
hôm sau cô nghĩ, nếu đó là sự thật, mẹ cô đã đánh đổi lớn như vậy, mà cô vẫn không thể làm rạng rỡ bí truyền của Tô gia thì thật uổng phí khổ
tâm của mẹ!
Kể từ lúc đó, Cửu Ca bỏ ra nhiều tâm
huyết hơn mọi ngày để chế tạo ra tác phẩm tốt hơn nữa, từ suy nghĩ không muốn tranh giành lúc trước, nay trong vòng thi thứ hai này, cô muốn
được xếp ở vị trí thứ nhất.
Video bất lợi cho Cửu Ca cùng với bức ảnh tố ngoại tình của cô tồn tại trên internet trong vòng 24 giờ rồi
mất tích, cuối cùng cũng chẳng tạo ra sóng gió lớn gì.
“Rốt cuộc thì chồng cô ta là ai? Ai đang giúp cô ta?” Hàn Gia Duệ mất hết lý trí, rống to vào điện thoại.
“Không thể là Tào Phi, em đã hỏi Tôn
Thiếu rồi, dưới tay Tào Phi không có nhân tài phần mềm và internet như
vậy. Hơn nữa loại xét duyệt và kỹ thuật tự động xóa bài này tương đối
phức tạp, không có sự phối hợp của trang web và diễn đàn thì sẽ không
thể tùy ý xóa hết tất cả các bài trên mạng internet được.” Hàn Điềm
Phương chết lặng nói.
“Nhà họ Hàn chúng ta xong rồi, cô cũng xong rồi.” Hàn Gia Duệ nặng nề nói.
“Anh, anh đang nói cái gì vậy? Không phải chúng ta đã tiến đến rất gần rồi sao, lần trước ông nội còn nói….”
“Cô còn không biết à? Ông nội liên
quan đến việc thuê sát thủ, nhân chứng vật chứng đầy đủ, đã bị cảnh sát
dẫn đi.” Hàn Gia Duệ phát ra tiếng cười quái dị: “Nhưng căn bản ông nội
không biết chuyện này, Điềm Phương, thật ra chuyện này là do cô làm phải không?”
Sắc mặt Hàn Điềm Phương thay đổi.
“Bà nội bảo tôi không nên quấy rầy
cô, nói hiện giờ cô đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, tất cả phải
đợi cô tranh tài xong đã. Nhưng đến lúc đó thì muộn mất rồi! Điềm
Phương, cứ cho như tôi cầu xin cô, cô mau đi thú tội để ông nội về đi,
ông là trụ cột của cả nhà, nếu như không có ông, thì nhà họ Hàn chúng ta sẽ tiêu đời thật đó!”
Hàn Điềm Phương cắn môi, trong đôi
mắt lộ ra sự oán hận: “Hàn Gia Duệ, em không biết anh đang nói cái gì,
việc đó rõ ràng là có người vu oan giá họa. Ba mẹ đâu rồi? Cảnh sát bắt
ông nội đi, không lẽ bọn họ cứ trơ mắt đứng nhìn?”
Giọng Hàn Gia Duệ đột nhiên lạnh ngắt: “Bản thân họ còn khó bảo toàn! Điềm Phương, có phải cô không định cứu ông nội không?”
“….Anh bảo em cứu thế nào? Phương
pháp của anh là để em đi ngồi tù thay ông nội chứ gì? Anh đúng là một
người anh tốt!” Hàn Điềm Phương rít lên, ông anh trai ngu xuẩn này, thời điểm này không nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề thì thôi, còn tìm
cách cản trở cô! Nếu như không có cô, thì nhà họ Hàn mới thực sự là tiêu đời đấy!
“Lúc này anh bảo em đi gánh tội thay, vậy việc thi đấu thì làm thế nào? Tiền đặt cược của Tôn thiếu và Tào
Phi phải làm sao? Anh có nghĩ tới kết quả nếu đắc tội với Tôn thiếu
không? Hơn nữa, nếu như không phải vì em, thì Tôn thiếu có giúp đỡ nhà
họ Hàn không? Tập đoàn Hàn gia chúng ta làm sao có thể vượt qua trận
phong ba lần trước? Anh, anh muốn cứu Hàn gia, muốn cứu ông nội, thì mau mau làm chút hành động thực tế đi, em đã rất nỗ lực, còn anh thì sao?
Bây giờ anh đã có cống hiến gì cho nhà họ Hàn chưa? Không phải anh nói
không có ông nội thì nhà họ Hàn sẽ tiêu đời à? Vậy sao anh không đi gánh tội thay đi?”
Hai anh em nhà họ Hàn cãi nhau ầm ĩ,
đỏ mặt tía tai, cuối cùng kết thúc chẳng vui vẻ gì, mà bi kịch của nhà
họ Hàn bây giờ mới bắt đầu….
Hai ngày nay Mục Hữu Vi sống tương đối thoải mái, chẳng qua chỉ quay một cái video, mà ông ta đã kiếm được hai vạn tệ.
Cái video kia có ảnh hưởng xấu tới
với Cửu Ca hay không, ông chẳng quan tâm, đứa con gái đã nổi tiếng kia
của ông chuyển đến nhà mới sống sung sướng ở chỗ nào ông cũng chẳng hay
biết, thế nên ông ước đứa con gái bất hiếu ấy gặp càng nhiều xui xẻo
càng tốt.
Còn đứa con trai vô liêm sỉ cùng mẹ
nó chạy trốn đến chỗ nào rồi không biết, mẹ nó, ông nguyền rủa hai mẹ
con đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết, sau đó tất cả tiền bồi thường bảo
hiểm sẽ đều thuộc về ông, haha!
“Hai đứa con vô liêm sỉ, ông đây mà
tìm được chúng mày ở đâu, không tới gây phiền cho chúng mày thì ông đây
không phải họ Mục! Mẹ nhà nó chứ, có tiền liền dẫn mẹ mày đi ăn ngon
uống say, bỏ ông đây lại, hai đứa chó má, không phải con ông! Ngày mai
ông sẽ ra tòa kiện lũ chúng mày!” Mục Hữu Vi xách theo túi nilon đựng
rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về.
Lúc đến tiểu khu, ông phát hiện có
điều gì đó không đúng. Thường ngày đám người già kia khi nhìn thấy ông
đều sẽ thể hiện ra vẻ chán ghét và né tránh, nhưng hôm nay khi nhìn thấy ông thì hai mắt đều sáng lên, mỗi người đều như được mùa, nói về phía
nào đó: “Ở chỗ này! Ông ta ở chỗ này! Bác sĩ mau đến đây! Mục Hữu Vi về
nhà rồi!”
Bác sĩ? Xảy ra chuyện gì vậy? Mục Hữu Vi cau mày, nhìn về hướng những ông bà già kia đang gọi.
Chỉ thấy dưới lầu nhà ông có một
chiếc xe cứu thương, vài người mặc áo trắng nhìn thấy ông thì lập tức đi tới, vừa đi vừa nói với mọi người xung quanh: “Mọi người cẩn thận,
người này uống rượu đến mức rối loạn tâm thần, không cẩn thận sẽ làm mọi người bị thương, xin mọi người hãy tránh ra, cẩn thận bị thương tích!”
Mục Hữu Vi nghe xong lập tức nổi giận “Con mẹ chúng mày chứ! Con mẹ chúng mày mới bị tâm thần! Cút hết cho
ông! Con mẹ chúng mày, muốn làm cái gì?”
Mấy người mặc áo trắng tiến sát lại
ông, Mục Hữu Vi cảm thấy không ổn, lập tức ném túi nilon về phía trước,
kết quả mấy bình rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Một người mặc áo dài lập tức nói to: “Đối phương đang lên cơn, mọi người cẩn thận!”
“Không được phép lại đây! Chúng mày muốn làm gì!”
Trong mắt mọi người, dáng vẻ của Mục Hữu Vi ngay lúc này chẳng khác nào một kẻ bị bệnh tâm thần.
Mọi người vây xung quanh đều nhanh
chóng tránh ra, không ít người bắt đầu xì xào bàn tán: “Thấy chưa, tôi
đã nói người này không bình thường, cưới hai bà vợ mà có ai sống được
với ông ta đâu, từ sáng đến tối chỉ biết đánh bạc với uống rượu, đầu óc
bị hỏng là phải rồi.”
“Chậc, chắc do người nhà giấu, mà cũng phải, trong nhà có người bị tâm thần, ai lại muốn khoe ra cho người ta biết chứ?”
“Khó trách thằng bé tiểu Hâm lại dẫn mẹ nó đi, sống chung với một ông già thần kinh như vậy, sau này ai dám gả cho nó chứ? “
“Đúng vậy! Này, bà xem bộ dạng điên cuồng của ông ta kìa, còn muốn đánh cả bác sĩ nữa!”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Mục Hữu Vi cũng bị những người áo trắng bắt được, trói lại, rồi nhanh chóng mang đi.
Ra đến đường lớn, tất cả mọi người đều chuyển sang một chiếc xe khác.
Cứ như vậy, xe chạy không ngừng không nghỉ suốt hai ngày một đêm, chờ đến khi Mục Hữu Vi tỉnh lại thì đã nằm
trong một bệnh viện tâm thần bị quản chế vô cùng nghiêm ngặt.
Bác sĩ còn đặc biệt dặn dò hộ lý chăm sóc: “Đây là một bệnh nhân vừa táo tợn vừa có khả năng tấn công mãnh
liệt, thời gian phát bệnh không theo chu kỳ, bởi vậy không được để ông
ta rời khỏi phòng an toàn.”
Mục Hữu Vi gấp đến độ muốn thổ huyết, gầm ầm lên: “Tôi không bị tâm thần, tôi không bị điên, tôi khỏe mạnh!
Buông tôi ra! Để cho tôi về nhà! Tôi muốn báo cảnh sát!”
Bác sĩ và hộ lý nhìn nhau, nghĩ thầm may mà lúc nãy đã trói lại.
“Đi thôi, cứ để cho ông ta phát tiết một lúc, ai mới đến cũng đều vậy cả.”
Cửa thép đóng lại, Mục Hữu Vi gào rát cổ họng cũng chẳng ai để ý.
“Tôi không bị tâm thần! Không bị điên! Cứu với! Có người muốn hại tôi!”
Sau khi la hét chán chê thì Mục Hữu
Vi bắt đầu dùng những lời thô tục bẩn thỉu nhất để chửi: “Mẹ chúng nó!
Chờ ông đây ra ngoài được ông đây sẽ giết hết lũ chúng mày! Mẹ kiếp….”
Tại Đại học Ái Hoa ở thủ đô, trong văn phòng khoa lịch sử nào đó.
Phong Ức đang soạn bài bỗng ngẩng đầu lên: “Anh nói ai tìm tôi?”
Trợ giảng trả lời: “Một vị tiên sinh họ Hoa, anh ta nói ngài biết anh ta.”