Chương trình đã đi đến giây phút cao trào cuối cùng, giá thành quảng cáo đoạn giữa và trước khi vào chương
trình đã vượt qua mức kỳ vọng của tổ tiết mục gấp nhiều lần.
Mà cái bụng của Vu Phi quả này tha
hồ bung trướng rồi, mắt nhìn những thước phim cắt đoạn quay Mục Cửu Ca
đang thêu trên màn hình cứ như nhìn thấy Thần Tài, cũng phải thôi, đâu
phải năm nào anh ta cũng có may mắn gặp được Đại nhân vật như thế này
đến dự thi đâu, càng không bàn đến lại còn là một nhân vật có nhiều chủ
đề để mà tranh luận nữa.
Cái đầu của Vu Phi nhanh chóng hoạt
động tính toán, anh ta đang nghĩ cách làm thế nào để sau khi chương
trình kết thúc phải nắm được ngay quyền kinh doanh hình ảnh của Mục Cửu
Ca, trước đây là bởi vì người quản lý Trịnh Dã của Cửu Ca quá ghê gớm – – đáng tiếc lúc đó anh không biết Cửu Ca chính là Bá tước phu nhân, chứ
không làm sao lại dễ dàng để cho Trịnh Dã giành được bao nhiêu lợi ích
không rõ ràng như vậy được?
Nếu sớm biết cô ấy chính là Bá tước phu nhân thì…
Cứ cho anh ta không ký được quyền
kinh doanh hình ảnh, vậy chỉ cần đối phương đồng ý để cho anh ta dùng
những hình ảnh của Cửu Ca trong chương trình làm tuyên truyền thôi, dù
chỉ trong 2-3 năm thì chương trình của anh ta vẫn cứ lên đẳng cấp ầm ầm, không những có thể xin cấp phép trở thành một chương trình cố định
quốc gia, còn có khả năng đi ra thế giới nữa chứ – – lúc nãy đã có một
đài truyền hình nước E đến thảo luận với anh ta, có ý muốn mua bản quyền hình ảnh trong trận chung kết cùng với những cắt đoạn xuất sắc trong
suốt quá trình diễn ra cuộc thi từ cấp thành phố.
Không nhắc đến những dự định sau khi chương trình kết thúc của Vu Phi nữa, quay lại khán đài đi, sau khi
quảng cáo kết thúc Tịch Hòa lên sân khấu.
Tịch Hòa đi theo phong cách bí hiểm.
Trước khi anh ta lên sân khấu, toàn bộ sân khấu đều chìm trong bóng tối, từ hội trường yên ắng vọng đến tiếng dế kêu.
Ánh sáng xanh biếc, chiếu rọi trên mặt đất là từng bộ xương người lõa thể.
Xương sọ, xương sườn, xương đùi… Các loại xương vương vãi khắp trên mặt đất, có cái thì một nửa chôn trong
lòng đất, có cái lại vỡ vụn tan nát không ra hình thù.
Ánh sáng màu xanh cứ lượn lờ bay bổng như những đám ma trơi.
Một lá cờ chiến trận rách nát đột
nhiên xuất hiện ngay trước mắt mọi người, rách nát đến hơn nửa, chỉ có
thể nhìn ra một nửa con chim thú cổ xưa được thêu trên nền lá cờ đỏ đen
phấp phới trong gió lạnh rét buốt, lá cờ được gài trên sống cột cờ bằng
thép cứ thế phát ra những tiếng gào thét không khuất phục.
Một cái xương bàn tay nắm chặt lấy
phần cán cờ gần sát đất, dường như cho đến lúc gần chết, vị chủ nhân của lá cờ cũng không bằng lòng buông nó ra, thà rằng bản thân chết đi cũng
không để cho nó ngã xuống.
Ma trơi xuất hiện càng lúc càng
nhiều, cứ như chúng chính là những linh hồn chiến sỹ bất khuất lại một
lần nữa được tụ họp dưới lá cờ chiến đấu.
Đám ma trơi này hình như quen biết
với bàn tay vẫn đang nắm lấy ngọn cờ, chúng giống như đi viếng mộ, quỳ
rạp xuống trước cái bàn tay.
Lượng lớn ma trơi tụ tập tại nơi này đã phác họa ra một bộ áo giáp hoàn chỉnh, còn có cái xương tay phải và
xương của đùi phải bị che dưới bộ áo giáp.
Tiếng gió rít của sa mạc nổi lên,
ánh sáng xanh lần nữa chiếu rọi bốn phía, không gian quỷ dĩ biến thành
màu vàng pha đỏ đầy thê lương, thảm khốc, mặt đất đen ngòm dần dần
chuyển sang nền cát sa mạc.
Lấy bối cảnh ngọn cờ đứng bất khuất
không gục ngã cùng với bộ hài cốt con người được che chắn trong bộ áo
giáp chiến trận làm trung tâm, xung quanh bốn phía sa mạc mênh mông bát
ngát cắm đầy những đao gươm giáo mác đã không còn nguyên vẹn.
“Khuuuuuu….” Cuồng phong gió rít
thổi đến mãnh liệt, cả một vùng sa mạc rộng lớn được bao trùm dưới những tia sáng le lói đầu tiên ló rạng dưới bầu trời.
Bão cát qua đi, những dao gươm giáo
mác đó, những bộ hài cốt đó, những mảnh vỡ xương người đó, đều đã bị vùi lấp trong đống cát hoang mạc.
Chỉ còn lại ngọn cờ con thú cổ cứ mãi đứng vững, mãi ngẩng cao đầu bất khuất giữa sa mạc hoang vu rộng lớn.
“Đây gọi là thêu Mê Hồn, hay còn gọi là phương pháp thêu Thấu Ảnh. Có một quyển sách rất cũ ngày xưa có nói
đến rất nhiều những sự tích cổ quái về những lá cờ cổ đã từng nhắc đến
phương pháp thêu này, đó là một câu chuyện, nhắc đến một vị hoàng đế từ
trước tới nay chưa từng ra trận, cho nên vẫn luôn tò mò không biết chiến trận rốt cuộc là như thế nào, vậy là có một lần bị nước ngoài xâm
lăng, ông liền dự định sẽ thân chinh ra trận.”
Đến khi nghe thấy âm thanh của một
giọng nói nam giới có chút trầm khàn này, rất nhiều người mới dứt ra
khỏi bầu không khí vừa âm u, vừa quỷ dị, lại mang chút điêu tàn, thê
lương.
Cả ban giám khảo lẫn khán giả đều
quá đỗi kinh ngạc, mới vữa nãy bọn nọ đều đã chìm đắm trong không gian
trên sân khấu, thậm chí quên mất rằng hiện vẫn đang diễn ra cuộc thi về
thêu tay.
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông
vẫn đang kể về câu chuyện: “Thế nhưng tất cả các đại thần bên cạnh Hoàng Thượng đều không đồng ý với việc ngài rời khỏi Hoàng Cung tự mạo hiểm
như vậy, các tướng lĩnh cũng đều không bằng lòng với việc để cho Hoàng
Thượng – một người hoàn toàn không hiểu gì về chiến trận lại đi chỉ huy
bọn họ ở ngoài mặt trận, sau đó có một vị tướng quân đã nghĩ ra một
cách, ông nghe đồn có một người thợ thêu tay rất giỏi, có thể dựa vào
mẫu thật mà thêu giống y như thật, đồng thời còn làm cho người xem cảnh
tượng đó như đang xảy ra trước mắt mình vậy, ông bèn nửa mời nửa ép
người thợ đó vào Hoàng Cung, yêu cầu người thợ thông qua lời kể của các
tướng lĩnh trên mặt trận mà thêu cho ra một bức tranh phải làm cho Hoàng Thượng cảm thấy bản thân như đang được ra trận vậy.”
Bất luận là ban giám khảo hay khán
giả đều bị câu chuyện lôi cuốn, thu hút, tất cả mọi người đều chăm chú
lắng nghe, đồng thời ánh mắt hướng về phía mặt trận đang bị bão cát vùi
lấp đến hơn nửa, vừa nãy mọi người đều tưởng lầm đang xem trích đoạn
phim, hoàn toàn không thể ngờ đó lại chính là một bức tranh thêu.
“ Vậy là người thợ đã dựa trên những lời kể của các vị tướng lĩnh, lao tâm khổ tứ suốt cả nửa năm, thêu xong một bức tranh chiến trận trên hoang mạc. Sau khi thêu xong bức tranh
đó, người thợ lập tức đem bức tranh dâng tặng lên Hoàng Thượng, mời ngài thưởng lãm quang cảnh đích thực của chiến trận. Vị Hoàng Thượng trong
đêm hôm đó sau khi xem xong bức tranh, liền kinh ngạc đến mức kêu to ra
tiếng, sang ngày hôm sau cả người cứ như mất hồn mà ngã bệnh. Sau chuyện này, người thợ xui xẻo bị khép vào tội giở trò yêu thuật mưu hại đến
Hoàng Thượng nên bị chặt đầu, người nhà của ông cũng sẽ bị tịch biên tài sản chặt đầu cả nhà, sau cùng vị Tướng quân kia còn coi như có chút
lương tâm nên đã thông báo trước cho người nhà người thợ, để cho bọn họ
kịp thời trốn thoát. Chỉ là từ đó về sau, phương pháp thêu này cũng bị
đổi tên gọi thành kiểu thêu Mê Hồn, bức tranh thêu đó cũng bị thiêu cháy rụi.”
Tịch Hòa luyến tiếc nói: “Hơn nữa về sau, người nhà của người thợ sợ bị mọi người nói bọn nó giở trò yêu
thuật, cũng sợ những người truy đuổi bọn họ tìm đến, cho nên tuyệt nhiên không dám tiết lộ tuyệt kỹ của cách thêu Thấu Ảnh này ra bên ngoài nữa, dần dần, tuyệt kỹ đó đã trở thành phương pháp thất truyền.”
Cuối cùng có một vị giám khảo không
còn đủ nhẫn nại đã lên tiếng nghi vấn với cái sân khấu không một bóng
người: “Xin hỏi hiện tại có phải chúng ta đang được chiêm ngưỡng tác
phẩm thêu tay đã sử dụng phương pháp thêu Thấu Ảnh này không?”
“Đúng vậy.” Sân khấu đột nhiên lại
sáng bừng lên, trong tiếng reo kinh ngạc của khán giả, Tịch Hòa như một
hồn ma bỗng dưng xuất hiện giữa sân khấu, mà đằng sau lưng anh chính là
bức tranh thêu chiến trận giữa hoang mạc.
Seleh rất có hứng thú với cái mặt nạ và phục sức của Tịch Hòa, ngắm nhìn anh một lượt rõ tỉ mỉ.
Hoa Vô Ý nói: “Đây là em rể tôi, là vị hôn thê của cô gái lúc nãy.”
“Cái mặt nạ của anh ta đại biểu cho ai vậy?”
“Nghe nói đó là một vị Thần quản sự
sống của một dân tộc thiểu số nào đó, bộ quần áo trên người anh ta chính là quần áo thầy mo của dân tộc này.”
Seleh kinh ngạc: “Sự hiểu biết của anh phong phú thật đấy.”
Người nào đó trả lời rất chi thành thật: “Đối với những người xung quanh vợ tôi, tôi chỉ quan tâm hơn tí mà thôi.”
Cho nên anh đi điều tra con nhà người ta như thế hả? Seleh ra hiệu kiểu “hiểu rồi”.
Đại sư Cổ Duyên hỏi Tịch Hòa:
“Phương pháp thêu này nếu đã thất truyền, vậy thì anh làm thế nào mà lại có thể hồi phục được tuyệt kỹ đã thất truyền này vậy?”
Tịch Hòa trả lời: “Phục hồi được phương pháp thêu này không phải là tôi, mà là Mục Cửu Ca.”
“Hả?????!!”
Tịch Hòa dường như hơi cười nhẹ một
chút, anh nói: “Tôi đã nghiên cứu phương pháp thêu này rất lâu, tôi đoán rằng một trong những điểm mấu chốt của phương pháp thêu này có lẽ có
liên quan đến vải thêu, chính là vải để thêu phải có độ trong suốt tương đối tốt, song những chi tiết nội dung khác nếu chỉ dựa vào những lời
đồn đoán về câu chuyện đó thì quả thực là tôi không có cách nào dự đoán
nổi, cho đến khi có lần tôi cùng với Tứ Muội và Mục Cửu Ca cùng ngồi nói chuyện, tôi đã nói về câu chuyện này, lúc đó Mục Cửu Ca đã nói với tôi, ồ, tôi biết bí quyết của phương pháp thêu này đấy, anh có muốn học
không?”
Tịch Hòa tự hỏi tự trả lời: “Đương
nhiên là tôi muốn học rồi. Sau đó ngay trong ngày hôm đó, Cửu Ca đã đem
bí quyết về phương pháp thêu thất truyền mà tôi tưởng rằng không tồn tại này truyền thụ lại cho tôi học. Cho nên mặc dù tôi là người đã thêu ra
bức tranh này, song người thực sự tái hiện nó lại không phải là tôi.”
Saleh tán thưởng: “Anh ta rất thật thà.”
Hoa Vô Ý lại nói: “Nếu Cửu Ca có mặt lúc này, cô ấy nhất định sẽ phản bác lại những lời anh ta nói.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì không phải người nào cứ biết phương pháp thêu cũng có thể tái hiện lại được kỹ thuật thêu cổ xưa ấy, hơn nữa thời gian mà Tịch Hòa hoàn thành bức thêu này so với những thí
sinh khác là ngắn nhất. “Mời thầy về nhà để dạy học, song học như thế
nào thành tài thì lại là ở bản thân”, so với Bàn Tử Muội thì Tịch Hòa có vẻ hợp với nghề thêu thùa này hơn.”
“Thêu tay… kỹ nghệ của đám đàn bà
con gái, đàn ông có học tốt thì cũng làm được gì chứ?” Saleh không xem
trọng Tịch Hòa cho lắm, đương nhiên là anh ta không thể thừa nhận là vì
có liên quan tới Bàn Tứ Muội.
“Trước đây đều là phụ nữ đi làm ruộng, đàn ông ở nhà trông con đấy.”
“Thế nhưng hiện tại…” Saleh chưa kịp nói hết câu đã kịp nhận ra ý tứ của Hoa Vô Ý, vị này là đang muốn nói
với anh ta, bất kỳ nghề nghiệp nào cũng không phân biệt giới tính, xem
bản thân làm được đến đâu mà thôi.
Trên sân khấu, vị chủ tịch hội đồng
quản trị một công ty dệt hỏi Tịch Hòa, hỏi anh có thể tiết lộ bí quyết
của phương pháp thêu này được không.
Tất cả mọi người đều nhìn ra rằng vị đại gia này rất có hứng thú với kỹ nghệ này rồi.
“Có thể chứ. Cửu Ca đã nói rồi, chỉ
cần mọi người làm được thì bất luận là ai cũng có thể đến thử học xem
thế nào.” Tịch Hòa rất cảm kích Cửu Ca đã giúp cho anh gỡ bỏ được mối
băn khăn bao năm nay, lại càng cảm kích cô không hề tỏ ra ích kỷ khi
đích thân dạy cho anh cùng với Tứ Muội rất nhiều thứ, giờ phút này rõ
ràng là đang không tiếc sức mọn mà ra sức thêm điểm, thêm thẻ ưu đãi cho cô.
“Vừa nãy tôi cũng đã nói, phương
pháp thêu Thấu Ảnh hay còn được gọi phương pháp thêu Mê Hồn này, một
trong những điểm mấu chốt của nó nằm ở vải thêu, nhất định phải có độ
trong suốt cực cao; thứ hai, bức tranh thêu phải có chiều sâu, bức hình
không được xiên xẹo, so với thực tế phải càng giống càng tốt. Có rất
nhiều phương pháp làm cho một bức tranh thêu có cảm giác chiều sâu, ví
dụ như nhồi một ít bông vải dưới sợi chỉ thêu, vấn đề này tôi sẽ không
giới thiệu chi tiết sâu thêm nữa. Quan trọng nhất là ở nhân tố thứ ba!”
Tịch Hòa nghiêng người giơ tay lên,
âm thanh gào thét của cuồng phong lại phát ra, song lần này sau khi bão
cát qua đi, lại hiện lên rõ toàn bộ nội dung nguyên trạng của bức tranh
thêu một cách thần kỳ, tức là hoang mạc đều bị biến mất, ngay đến cả màu sắc không gian thê lương kia cũng chẳng thấy đâu, chỉ có bối cảnh bầu
trời xanh biếc.
Tịch Hòa lại bỏ tay xuống, bão cát
qua đi, lần này, trong bức tranh kia, ngoài lá cờ thì chẳng nhìn thấy
thứ gì khác cả, ngay cả bầu trời cũng trở thành màu đen.
Ban giám khảo cùng với khán giả đều kinh ngạc không thôi, quên luôn cả vỗ tay.
Tịch Hòa dừng việc trình chiếu lại,
tiếp tục giải thích: “Mọi người đều biết thêu tay được coi là một tác
phẩm nghệ thuật, mà giá đỡ được khảm trong bức tranh là rất quan trọng.
Cách thêu Mê Hồn này muốn đạt được hiệu quả rung động đến như vậy, bí
quyết nằm trong cái giá đỡ kia. Giống như bức tranh thêu của tôi đây có
thể làm ra hiệu ứng 2 mặt cuồng phong như vậy là do đặt hai bức tranh
thêu trong suốt đã được thêu hoàn chỉnh thể hiện hai trạng thái của
cuồng phong, mà ở khoảng giữa hai bức tranh thêu này có thể thêm vào
những chi tiết như sa mạc, hay ánh sáng mặt trời hoặc ánh sáng chiếu đến của mặt trăng chiếu rọi vào những vật thể trên trái đất.”
Đa số những giám khảo ngồi đây dường như đều đã hiểu rõ, thầy Lưu thốt lên “A” rồi cảm thán: “Hóa ra là như vậy.”
Tịch Hòa nhìn ra vẫn có một số người còn đang mông lung chưa rõ, dứt khoát nói rõ ràng hơn nữa: “Trong giá
đỡ có thể giấu những dụng cụ thổi ra tiếng gió, hay thiết bị điều chỉnh
ánh sắng, âm thanh vv, sau đó lợi dụng nguyên lý cơ khí, có thể điểu
chỉnh nút điều khiển để trình chiếu những hiệu quả bão cát khác nhau.
Người xưa thì lại dựa vào sáo, ngọc minh châu vv để đạt đến những hiệu
quả này.”
“Đợi đã!” Đại sư Cổ Duyên đã phát
hiện ra vấn đề: “Tại sao cát bụi của sa mạc kia sau khi bão cát qua đi
lại có thể vùi lấp cả bức tranh như vậy?”
Tịch Hòa giơ ngón tay lên môi, nói
vẻ thần bí: “Không hổ là Cổ Duyên đại sư, ngài đã phát hiện ra tuyệt
chiêu quan trọng nhất trong tuyệt kỹ cổ xưa này!”
Bao nhiêu tò mò của tất cả mọi người tại khán đài đều đã bị Tịch Hòa lôi ra bằng hết, bao gồm luôn cả Vương
Tử Saleh vốn không mấy coi trọng anh.
“Chính bởi là vì…” Tịch Hòa cười
nhẹ, người đeo mặt nạ không có vẻ thẹn thùng như trước đó nữa, thậm chí
còn có chút tinh nghịch: “Tác phẩm thêu này không phải dùng một tấm vải
thêu mà thành, mà là dùng ba tấm.”
Mắt thấy mọi người lộ ra vẻ không
hiểu, Tịch Hòa bèn mời một nhân viên hiện trường cùng trình chiếu bí
quyết sau cùng của tác phẩm.
Lần này, bão cát không chuyển động nữa, ánh đèn cũng không chuyển đổi.
“Mời anh kéo tấm thứ ba ra.”
Âm thanh của Tịch Hòa vừa dứt, khán giả đã phát hiện ra cảnh sắc của bức thêu dường như có chút chuyển động.
“A! Thiếu mất đao gươm cùng với một nửa bộ áo giáp rồi!” Giáo sư Lưu kêu lên.
Tịch Hòa gật đầu, “Mời kéo tấm thứ hai ra.”
Lần này mọi người đều đã nhìn ra rồi, bức tranh thêu trống trơn, chỉ có duy nhất một nửa trên của ngọn cờ.”
Tịch Hòa lại mời trợ lý hiện trường
kéo tấm thứ hai xuống, thế là xương cốt, nửa bộ áo giáp cùng với nửa
dưới của ngọn cờ được lần lượt hiện ra.
Đợi đến khi tấm thứ ba kéo xuống,
toàn bộ bức tranh thêu đã hiện ra toàn cảnh đầy đủ nhất, đao gươm giáo
mác, bộ áo giáp chiến trận, hài cốt, cờ chiến, rồi một số tiểu cảnh khác nữa…
“Tôi hiểu ra rồi!” Đại sư Cổ Duyên
đập bàn: “Đây là áp dụng nguyên lý thêu chạm rỗng, vào lúc bão cát thổi
đến, tấm thứ 3 và tấm thứ 2 được kéo ra, thì đám cát kia sẽ lộ ra vào
những chỗ chạm rỗng của bức thứ nhất, làm thành hiện tượng cát sa mạc
vùi lấp mọi thứ trên bức thêu, có phải như vậy không?”
Tịch Hòa cười đáp lời: “Đúng vậy.”
Đại sư Cổ Duyên kích động đến mức
lại đập bàn cái nữa: “Đầu óc tổ tiên của chúng ta thời xưa quả thật là
thông minh, lại có thể nghĩ được phương pháp như thế này cơ chứ, cái này được coi là bộ phim cổ nhất rồi còn gì nữa phải không?”
Tịch Hòa nghĩ nghĩ một lát, rồi
cười: “Quả thực có thể nói như vậy. Ngoài ra, tác phẩm thêu này tôi còn
áp dụng một tiểu xảo nữa, bởi vì lý do thời gian, tôi đã dùng những bức
thêu làm ra từ trước đó sử dụng trong cuộc thi lần này, bộ áo giáp cùng
với ngọn cờ ở bức thứ 2 và bức thứ 3 đều là đã được thêu từ trước, lần
này đã được cắt ra để thêu lên tấm vải mới, chỉ có những hình thêu trong tấm thứ nhất là được tôi hoàn thành trong tháng này mà thôi, bức thứ 2
chỉ sử dụng phương pháp thêu bao viền để thêu thành những chỗ chạm rỗng
của bức thứ 3. Trong đó cái giá đỡ làm phông nền cho mấy chức năng thổi
gió, phát ra âm thanh, biến đổi màu sắc bối cảnh, điều chỉnh ánh sáng vv đều là do bạn bè nhờ tìm người chế tác hộ, cho nên tôi mới có thể hoàn
thành bức tranh trong thời gian ngắn như vậy, thêm sự hướng dẫn của Cửu Ca, đã có thể tái hiện lại tuyệt kỹ cổ xưa này thành công rồi.”
Ánh đèn lại một lần nữa được tắt đi, âm thanh của bão cát trên sân khấu lại vang lên, cảnh tượng cuộc chiến
trên hoang mạc dần biến mất, cho đến tận khi ngay cả ngọn cờ cuối cùng
cũng bị bão cát cuốn đi không còn thấy đâu nữa.
Đại sư Cổ Duyên cùng với thầy Lưu
đều đồng loạt vỗ tay, những vị giám khảo khác cùng với khán giả cũng
bỗng nhiên như tỉnh ngộ, ra sức vỗ tay hưởng ứng.
Hai vị giám khảo người nước ngoài, giám đốc White và tiến sỹ El vẫn luôn giữ thái độ im lặng từ đầu tới
giờ cũng phải mở lời, hai người đều biểu lộ không thể ngờ lại có thể
được tận mắt nhìn thấy tuyệt kỹ cổ xưa trong truyền thuyết như thế này,
hai người đều cổ vũ cho trí tuệ và trình độ nghệ thuật tuyệt vời của
người Trung Quốc xưa, đồng thời cũng biểu thị sự mong đợi đối với những
kỹ nghệ thất truyền Tô Gia trong truyền thuyết của Cửu Ca sẽ đem đến
những tác phẩm làm kinh động đến mọi người như thế nào.