Chuyển ngữ: Siêu Nhân Tiểu Mạn
Không ai dám nói đây là tấm vải để
làm quần áo, bởi lẽ nó đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, hoặc có thể nói
nó vốn dĩ chính là một tác phẩm nghệ thuật!
Hoa Vô Ý đứng dậy đi đến lan can, dường như anh muốn nhìn rõ ràng hơn.
Khán giả ngồi trước TV ai ai đều mở
to mắt, ban giám khảo muốn bước lên trên sân khấu nhìn rõ cũng thấy
ngại, sợ chắn mất tầm nhìn của người xem.
Tấm vải dài bảy mét có thừa, rộng gần bốn mét, chính giữa thêu một con chim phượng vàng đang dang rộng cánh,
lông đuôi tựa như những tinh tú trên bầu trời.
Phía ngoài con phượng vàng, một con
rồng đầu mình nối nhau, thân mình điểm từng ánh sáng óng ánh bao lấy
chim Phượng. Con rồng vàng thêu ở rìa tấm vải, bao bọc lấy Phượng Vàng
tựa như đang bảo vệ.
Nếu như chỉ là một con Phượng vàng, một con Rồng vàng cũng không khiến cho mọi người kinh ngạc đến mức này.
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là con Rồng và Phượng này không giống thêu mà ra!
Bất kỳ một tác phẩm thêu nào đều nhìn ra được vết thêu, dẫu cho bạn thêu có tốt đến cỡ nào cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy tinh xảo, nhưng không cảm nhận được cái thần thái uy
nghi của vật thêu trên đó.
Nhưng khi nhìn vào bức thêu này, tưởng chừng như bạn cảm thấy nghẹn thở, bởi lẽ nó giống như một vật sống!
Đúng thế! Rồng vàng và Phượng vàng
trên bức thêu mà Cửu Ca trưng bày lại là vật sống! Ít nhất tất cả dẫu
cho tất cả những người nhìn thấy rõ ràng biết điều đó là không thể.
Con Rồng kia vây quanh con Phượng,
chậm rãi bình thản lượn vòng, tựa như đang trêu đùa con Phượng đang bị
mình bao quanh, bốn chiếc chân rồng tiếp xúc với chiếc đầu rồng không
ngừng thay đổi vị trí trên tấm vải, chiếc râu rồng dài ngẫu nhiên vờn
nhẹ qua chiếc đuôi phượng.
Trên thân con rồng vàng khảm nạm
những viên bảo thạch nhỏ bé tinh xảo, không khiến cho người ta cảm thấy
lòe loẹt, không chân thật mà trái lại khiến cho tấm vảy của con rồng trở nên vững chãi, làm chói mắt tựa như một con rồng chân thật.
Thứ sống động, long lanh nhất chính
là đôi mắt của con rồng, đôi mắt lớn màu đen tuyền điểm chút mà vàng kim giống như biết cười lại có chút nghịch ngợm.
Gió thổi tấm vải khẽ bay: “A!” Tiếng kêu kinh ngạc vang lên trong cả hội trường.
Mọi người đều nhìn rõ con rồng đó đang chớp mắt với bọn họ.
“Không thể nào! Điều này hoàn toàn không thể!” Không biết là ai kêu lên trước.
Thế nhưng mọi người vẫn đang ngây người ra mà nhìn vào cặp Rồng Phượng trên tấm vải.
Con rồng tỏ vẻ nghịch ngợm, thế nhưng con Phượng trên đầu khảm viên bảo thạch hình thoi lại tỏ ra rất trầm
lặng, rất rộng lượng, chỉ thỉnh thoảng khi con rồng nghịch ngợm dùng râu lướt qua lông đuôi của nó, nó mới mới động đậy chiếc đuôi tựa như những ngôi sao của mình, nhẹ nhành lướt qua, có lúc nó còn nhẹ nhàng giương
mỏ mổ vào đầu con Rồng.
Trong đôi mắt màu vàng của con Phượng mang theo sự chiều chuộng bao dung không chút nề hà với con Rồng.
Khi ánh sáng hơi thay đổi, trên tấm vải mà mọi người vẫn ngỡ rằng chỉ có đôi Rồng Phượng lại lấp ló mây gió cùng những dãy núi.
Lại nhìn kĩ hơn chút nữa, bạn sẽ phát hiện thì ra con chim Phượng tưởng rằng như đang bay lượn thực chất lại
đang đậu trên một câu ngô đồng già nua thẳng tắp, còn chú Rồng nghịch
ngợm kia cũng treo mình trên những dãy núi, chiếc đầu xuyên qua tầng mây sắc màu trên bầu trời.
Không biết ai vỗ tay trước tiên, sau
đó mọi người dường như vừa mới tỉnh táo lại thi nhau đứng dậy, vỗ tay
hết mình, ai nấy đều kích động đến mức mặt mày đỏ bừng.
Đây chỉ là thêu thôi sao? Không ai dám tin, thế nhưng sự thật đang bày trước mắt bọn họ!
“Hình thêu trên chiếc váy cưới theo
tiến trình lịch sử vẫn luôn thay đổi, Tô gia cũng không phải ngoại lệ.
Người xưa chú trọng vào đị vị rõ ràng, đồ nhà dùng, mặc trên người đều
có quy định cụ thể, mặc dù Rồng và Phượng đẹp nhưng cũng không thể mặc
cho bạn thêu bừa lên quần áo, hình thêu trên váy cưới của dân thường
thường gặp nhất là mẫu đơn, song ngư, hoa sen, vv…. Theo mỗi vùng miền,
mỗi dân tộc, màu sắc váy cưới đến hình dạng của hình thêu cũng không
giống nhau.”
Giọng Cửu Ca cao lên: ” Người kế thừa của Tô gia với tài nghệ thêu thùa của bản thân nhưng lại không thể ngẫm nghĩ ra làm sao thể hiện được trên chiếc váy cưới của mình, bao điều
khiến người ta phiền não như thế, tổ tiên Tô gia không cam tâm, họ muốn
hôn lễ quan trọng nhất của cuộc đời mình, chiếc váy cưới phải được làm
tốt nhất, mà Rồng Phượng lại cấm kỵ, thế nên người thừa kế của Tô gia
nghĩ nát óc để làm sau thêu hình Rồng, hình Phượng lên quần áo mà không
bị phát hiện. Trải qua hết thời đại này qua thời đại khác, tổ tông chúng tôi cuối cùng cũng suy nghĩ ra nhiều dạng nhiều cách thức thêu khác
nhau.”
Cửu Ca cười: “Thế nhưng không dám để
cho mọi người biết bọn họ sử dụng Rồng Phượng một cách trắng trợn, bởi
lẽ đó phải dùng muôn vàn thủ pháp khác nhau để che giấu, mà ngày hôm nay tôi không còn phải cố kỵ điều này, cho nên tôi làm ngược lại với họ,
nhưng nguyên lý của thủ pháp vẫn theo con đường mà tổ tiên tôi đã suy
nghĩ ra. Hôm nay thứ mà tôi muốn trưng bày chính là mấy cách thêu trong
muôn vàn những cách thêu ấy, hiện giờ bức thêu mà mọi người nhìn thấy
vẫn chỉ là bức tranh treo, cũng chính là một bộ quần áo hoàn chỉnh được
kéo ra, treo lên sẽ hiện ra dáng vẻ của bức thêu. Nếu như là tổ tiên
tôi, họ sẽ giấu bức thêu này đi, khiên cho bức thêu được treo lên nhìn
thì giống như hoa, giống bất kỳ những thứ đồ khác, tóm lại sẽ không
giống Rồng và Phượng.”
Thầy Cổ Duyên gõ vào mic, không thể
nhịn thêm một giây phút nào nữa, ông cất tiếng hỏi: “Nghe ý của cô, bộ
váy cưới này không chỉ có thể trưng bày ra một bức thêu? Không đúng, tôi nói sai rồi, tôi muốn hỏi là chúng ta có thể nhìn thấy bức thêu này còn những biến đổi khác không?”
Cửu Ca khẽ cười: “Đương nhiên có thể, có treo tranh ắt có tháo tranh, mời nhìn.”
Tấm vải treo trên bầu trời khẽ động,
hai đầu của tấm vải hoàn chỉnh cuộn vào bên trong, hai bên trái phải
hiện ra khe hở rất dài, hai bên tựa như giương đôi cánh sáng bừng lên.
Lúc này, bộ quần áo có hình dạng tựa như chú bướm lại xuất hiện, ống tay áo rộng, vạt áo dài.
Mà theo đó hình dạng của tấm vải cũng thay đổi, bức thêu trên tấm vải cũng có sự thay đổi.
Trước tiên là con rồng ở rìa bên
ngoài, trong chốc lát biến thành từng đoàn nhỏ một điểm xuyết bên đoàn
Phượng nhỏ bên mép tấm vải, nhìn thế nào cũng giống từng đóa hoa hoa sen vàng nở rộ, ở giữa khóa chặt một giọt sương long lanh. Còn Rồng và
Phượng ở bên trong tựa như vẫn ở hình dáng cũ, không có gì thay đổi.
Máy ảnh chụp cận cảnh tiến lại gần, mắt người đã không thể nào nhận biết nổi, chỉ có thể dựa vào ống kính máy ảnh phóng to lên.
Ống kính phóng to lên, hoa sen vàng biến thành mấy đuôi cá vàng nhỏ.
Ống kính lại phóng to thêm, cá vàng nhỏ biến thành rồng nhỏ, đếm qua vừa trọn chín đuôi.
Thầy Cổ Duyên và Thầy Lưu không hẹn mà gặp cùng nhau đạp bàn, hết lên: “Tuyệt.”
Quản lý trưởng White vẫn còn có thể
giữ được bình tĩnh, chỉ không ngừng tiến về phía trước, muốn nhìn rõ
ràng hơn, giáo sư nghiên cứu về lịch sử Ngải Nhĩ xông thẳng lên sân
khấu, Thái Bình Lang phải lên mời ông xuống, ngại ngùng cất lời rằng tác phẩm vẫn chưa được trưng bày xong, đợi một lát nữa mới có thể để các vị giám khảo lên nhìn cho rõ ràng.
Giáo sư Ngải Nhĩ bước về phía sau,
nhưng không có ai nói ông thất thố, những giám khảo khác chỉ mong sao
được lên trên sân khấu, tận tay sờ vào.
Khán giả ở tầng một không ai còn ngồi nữa, mọi người đều muốn nhìn rõ tác phẩm hơn nữa.
Mọi người đều cho rằng bức thêu sẽ
không còn sự thay đổi gì nữa, nào ngờ lúc này Thái Bình Lang lên tiếng:
“Hãy phóng to ống kính lên.”
Ống Kính đã phóng to hơn.
“oa…!” Cả hội trường như ngừng thở.
Sau khi con rồng vàng chín đuôi kia
được phóng to lên, hiện ra trước mắt người chính là chín chín tám mươi
mốt con rồng nhỏ, hơn nữa mỗi một con rồng vàng đều có đầu và đuôi nối
liền nhau như con rồng nghịch ngợm lúc đầu kia, mà bọn chúng đều ôm
trong lòng một mảnh kim cương nhỏ.
Chín hạt kim cương cực kỳ nhỏ ấy đặt ở cạnh nhau tựa như những giọt sương, cũng chính là ánh sáng lấp lánh mọi người nhìn thấy trên mình chú rồng thoạt đầu.
Thầy Cổ Duyên lẩm bẩm: “Thêu Linh
Lung, thế này mới chính là kỹ thuật thêu Linh Lung chân chính, mỗi con
rồng hợp lại với nhau còn không to bằng một hạt đậu xanh.”
Đây không phải nghệ thuật điêu khắc
những thứ siêu nhỏ, có thể khắc đình đài lầu các hay là mười tám vị la
hán trên hạt gạo, mà đây là thêu!
Cần sợi chỉ mảnh đến cỡ nào, cần đôi
bàn tay, cần đôi mắt nhạy bén đến nhường nào mới có thể thêu được thần
thái này, không làm mảy may thay đổi hình dạng của chú rồng vàng chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh?
Kỹ thuật thêu Linh Lung vừa mới xuất
hiện, những tuyển thủ trong đại sảnh phía sau cánh gà cùng với đội ngũ
nhân viên đều vô tình hay hữu tình liếc về phía Hàn Điềm Phương.
Trên mặt Hàn Điềm Phương mang nụ cười kiêu ngạo, thế nhưng trong lòng lại hận không thể xông lên sân khấu xé
nát tấm váy cưới kia! Cô ta hoàn toàn không muốn thừa nhận đây là sự
cách biệt giữa tài nghệ thêu thùa của bọn họ do thời gian và thiên phú
tạo nên, cô ta chỉ cho rằng quả nhiên Cửu Ca giấu làm của riêng mình,
không thật sự dạy lại cho cô ta sự tinh hoa của kỹ thuật thêu Linh Lung!
Lúc này lời giải thích của Cửu Ca
cũng vang lên: “Do có kim thêu thích hợp mới có thể thêu được tác phẩm
tinh xảo đến mức này, hình thêu Linh Lung.”
“Nhỏ như thế? Rốt cuộc làm thế nào mà thêu ra được vậy?” Phương Ảnh Đế hỏi.
“Nói khó cũng không phải là khó, chủ
yếu là đôi mắt phải tiêu hao sức lực nhiều, còn phải có tính nhẫn nại,
thêu kiểu thêu Linh Lung, ngoài kim thêu cần có yêu cầu đặc thù ra, vật
liệu ở vị trí cũ cũng không thể giữ lại mà phải cắt đi, giống như kiểu
thêu rỗng thông thường, dùng chỉ lông đặc chế để móc thành hình.”
Giáo sư Ngải Nhĩ mời phiên dịch viên
bên cạnh hỏi hộ ông ấy: “Tại sao khi tấm vải treo lên là một hình rồng
vàng hoàn chỉnh, nhưng khi làm thành quần áo lại trở thành hoa văn sen
vàng ở rìa?”
Cửu Ca cười đáp: “Thực ra bí mật nằm
ngay trong cách thêu Linh Lung và cách rút chỉ. Do vấn đề thời gian tôi
không thể trả lời một cách tường tận, trưng bày vẫn chưa kết thúc, mọi
người không tò mò mặt chính diện là gì sao?”
“Aaaaaaa!” Được Cửu Ca nhắc nhở mọi người mới phản ứng lại.
Thầy Lưu kêu thất thanh: “Con Phượng
vàng kia! Rõ ràng tấm vải cuộn hướng vào trong, con Phượng ấy không thể
nào vẫn giữ nguyên được hình dạng.”
Khán giả bừng tỉnh, lại nhìn vào tấm
vải treo trên không, độ lớn của tấm vải đã giảm một nửa. Suy nghĩ một
cách kỹ lưỡng, dẫu cho hai bên cùng cuộn vào phía bên trong, con Phượng ở giữa cũng không thể vẫn giữ nguyên mà không bị cuộn theo vào trong.
Nói ra, nhìn kỹ lại, con phượng kia hình như nhỏ đi một vòng?
Tấm vải bị cuộn vào thay đổi phương hướng, mặt chính diện hiện ra trước mắt mọi người.
“Oa…!” Cả hiện trường lại đồng thanh
kêu lên tiếng kêu kinh ngạc, bởi lẽ mặt chính diện của hai vạt tấm vải
rõ ràng đang thêu một con Phượng vàng hoàn chỉnh!
Cửu Ca đợi mọi người yên tĩnh lại,
nói: “Vẫn chưa phải là kết thúc, thứ trưng bày bây giờ chỉ là một nửa
hoàn chỉnh của chiếc váy cưới.”
Chiếc váy cưới treo trên không trung bỗng dưng rơi từ trên cao xuống!
Cả hiện trường lại kinh ngạc kêu lên.
Hoa Vô Ý nắm chặt vào lan can, anh
không nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới mà lại nhìn vào phần đang bay
lượn trên không trung giữa khán đài.
Đèn sân khấu thay đổi, trong bối cánh trên tấm màn một cô gái lắc lư đi đến, bầu trời bỗng dưng hạ xuống một
bộ quần áo màu đỏ vàng, cô gái ngẩng đầu, thân mình khoác bộ quần áo màu trắng trong, cô duỗi tay để chiếc váy kia rơi trên người mình.
Trên sân khấu, cũng giống như cô gái
trong bối cảnh, một cô gái với mái tốc dài cài chiếc châm hình đuôi
Phượng vàng vươn tay uốn mình theo tiếng nhạc dưới bầu trời tràn ngập
sắc hoa đỏ, tựa như người trời khoác trên mình chiếc váy cưới rơi xuống
ấy, chậm rãi rơi trên mặt đất.
Nhìn Cửu Ca mặc bộ váy cưới màu đỏ kim, hơi thở của Hoa Vô Ý trở nên nặng nề.
Lúc này vợ anh đẹp đến tưởng chừng như không phải người phàm.
Cửu Ca ngẩng đầu, dường như cô muốn nhìn xem người chồng minh đang ở đâu.
Hoa Vô Ý nhìn thấy lúm đồng tiền bên
má Cửu Ca hơi hiện lên, liền nhìn thấy đèn sân khấu lại thay đổi, tám cô gái mặc trang phục cổ đại đi lên sân khấu, Cửu Ca đi đến giữa bọn họ.
Cửu Ca muốn làm gì? Trong tay mấy cô gái đó đang bưng cái gì?
Hai cô gái đi lên phía trước, cô gái đứng giữa mở tấm vải đã cuộn lại kia ra.
Tấm vải gần như trong suốt được mở ra liền có người hét lên: “Là băng tằm minh lụa.”
Đúng thế, tấm vải đước tám cô gái mở ra này chính là vải thêu mà Cửu Ca dùng trong cuộc thi toàn quốc vòng thứ nhất và thứ hai.
“Váy cưới ắt có áo không tay mặc bên ngoài, thế nhưng chiếc váy cưới này của tôi lại không có, mà nó lại là một chiếc áo khoác.”
Cửu Ca dang tay, để mấy cô gái khoác lên người cô tấm áo khoác được làm bằng: “băng tằm minh lụa”.
Các cô gái tản đi, ánh đèn sân khấu
nhạt dần, nến đỏ Rồng Phượng được thắp lên, Cửu Ca khẽ ngẩng đầu nhìn
Hoa Vô Ý, mở rộng hai cánh tay.
“Váy cưới các đời chúng tôi có bốn lần biến hóa, đây là lần thứ ba.”