Trước khi luật sư đến, Cửu Ca đưa điện thoại của mình cho Hoa Vô Ý: “Trong này có một đoạn ghi âm, vốn em định làm bằng chứng để đe dọa bọn họ.”
Hoa Vô Ý không mở ra nghe ngay lập tức, mà đợi sau khi luật sư đến, mới cùng nghe một lượt
“Cô chính là cái tên ăn cắp phải nhờ vị quan nào đó tác động…
Cô tưởng rằng, chúng tôi muốn trưng bày tác phẩm của cô…
…Lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Ghi âm đến đây là kết thúc, luật sư Delye ngẩng đầu nhìn biểu hiện của Hoa Vô Ý, đặc biệt là nhìn vào con ngươi trong mắt của anh ta.
Sắc mặt Hoa Vô Ý trầm lặng, con ngươi màu trà trong mắt đã hoàn toàn biến thành màu đen tuyền như bóng đêm.
Nghe Cửu Ca tường thuật lại, với nghe mọi người kháo nhau lúc ở hiện trường, cảm giác hoàn toàn khác nhau, chính tai nghe thấy vợ mình bị người khác làm nhục, ám hại và lăng mạ, là người đàn ông không ai có thể chịu đựng được.
“Em nên đâm cho bà ta một phát, chứ không phải là đâm vào mình như thế.” Hoa Vô Ý nói.
Cửu Ca cười khổ: “Cứ cho là em tức đến mức đầu óc hôn mê thì em cũng không thể vì loại người như bà ta mà ngồi tù, tự hại cả đời mình được.”
“Không đâu, vì em là phòng vệ chính đáng. Có biết cái gì gọi là phòng vệ chính đáng không?”
Hoa Vô Ý nghiêm túc dạy cho vợ của anh hiểu rõ thế nào là phòng vệ chính đáng: “Lần sau gặp phải trường hợp tương tự, em phải nhớ rõ, phải làm cho đối phương tức ngược lại, phải chọc cho đối phương động thủ trước , chỉ cần đối phương động thủ, em hãy ra tay đáp trả ngay lập tức, bắt buộc phải một phát chết luôn hoặc trọng thương, làm sao để đối phương không thể làm hại em được nữa.
Sau đó phải báo cảnh sát ngay tại hiện trường, nếu như ở đó có người làm chứng thì càng tốt, tình huống này được gọi là phòng vệ chính đáng. Nhớ rõ, quan trọng nhất là chỉ được đánh một lần, nếu đánh lần thứ hai, thì đó lại là vượt quá giới hạn của phòng vệ chính đáng.”
“Này này, làm gì có người nào lại dậy vợ mình như thế chứ hả?” Delye vỗ trán nói.
Delye đại khái là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trông khá trầm ổn, chững chạc, tự giới thiệu mình là con lai giữa Trung Quốc và Đức, tinh thông luật pháp các nước, đặc biệt, sở trường là các vụ án về kinh tế và dân sự.
Hoa Vô Ý trả lời: “Bởi vì vợ tôi là Cửu Ca.”
Lông mày Delye nháy một cái, bật cười, cuối cùng lần này anh ta cũng phải nhìn thẳng vào người phụ nữ vẫn đang nửa nằm nửa ngồi trong phòng bệnh để đánh giá rồi.
Trước khi anh ta đến, Cửu Ca cũng đã sửa sang qua loa một chút, mái tóc dài được chải gọn gàng buộc ra đằng sau lưng, khuôn mặt được rửa sạch sẽ. Khuôn mặt của cô so với khuôn mặt của những cô gái phương đông khác có chút khác biệt, cảm giác rất có chiều sâu, song đều đem lại ấn tượng là một người rất bướng bỉnh, không hề dịu dàng.
Thực tình mà nói, Delye không thể ngờ rằng Hoa Vô Ý sẽ kết hôn với một người con gái như vậy.
Anh ta cứ nghĩ là với tính cách, kinh nghiệm rồi cách xử lý công việc như Hoa Vô Ý thì lấy vợ cũng phải là lấy một người con gái đầy dịu dàng, thục nữ, biết nghe lời, chứ đâu phải là người mà vừa nhìn đã thấy có khí phách của một vị “đại ca” thế này.
Cơ mà… anh ta có thể cảm thấy được, Hoa Vô Ý tương đối thích và cũng tương đối tán thưởng người vợ này, thậm chí còn có chút đắc ý ấy chứ.
“Sau đó có phải còn xảy ra một số chuyện khác nữa phải không?” Ánh mắt của Delye dừng trên khuôn mặt của Cửu Ca, hỏi cô.
Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý một cái, Hoa Vô Ý gật đầu. Thế là Cửu Ca yên tâm lại tường thuật chi tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra thêm một lần nữa.
Delye chẳng ghi chép gì cả, nghe xong lại hỏi tiếp: “Nghe nói sau khi sự việc xảy ra, trước khi cảnh sát đến, Hòa Thượng và Đinh Tử đã vào hiện trường vụ án trước có phải không?”
Vô Ý gật đầu.
“Lúc bọn họ đi vào có biết cô là vợ của Vô Ý không?”
“Đám người bên ngoài nghe chủ nhiệm Tiết kêu gào, thì chắc cũng đoán được tôi là ai rồi. Hòa tiên sinh bọn họ chắc cũng nghe thấy được, thế nên lúc bọn họ đi vào mới hỏi nhỏ tôi rằng có phải tôi là Mục Cửu Ca không, có phải chồng tôi là Hoa Vô Ý không.”
Delye gật gật đầu, nhìn về phía Hoa Vô Ý nói: “Thế chắc vấn đề không đáng lo ngại, dựa vào tính cách nhanh nhẹn của Hòa Thượng, nếu có bằng chứng gì bất lợi cho cô Mục đây, chắc chắn sẽ cùng với Đinh Tử nhanh chóng xóa dấu vết. Tiếp theo, chúng ta sẽ tỏ rõ thái độ với bên cảnh sát, biểu thị rõ sẽ tố cáo, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ. Bản ghi âm này rất tốt, nhưng không thể giao cho cảnh sát, đây là con dao hai lưỡi, chỉ cần tỏ rõ là chúng ta đã có bằng chứng xác đáng thôi, mà chỉ cần luật sư của chủ nhiệm Tiết kia không phải là thằng ngốc, chắc chắn anh ta sẽ kiến nghị người ủy quyền cho anh ta và chúng ta nên giải quyết cá nhân.”
Delye lại chuyển sang nhìn về phía Cửu Ca: “Bây giờ tôi cần phải biết yêu cầu của cô, cô muốn cho chủ nhiệm Tiết kia phải ngồi tù, hay đền tiền, hoặc dựa vào việc này để đạt được mục đích nào không?:”
“Tôi chỉ cần sự công bằng, chỉ cần trong quá trình thi đấu ban tổ chức không giở trò sau lưng tôi là được.” Cửu Ca nào có thật sự muốn cho chủ nhiệm Tiết kia ngồi tù, lại càng không cần tiền của bà ta, xét cho cùng cũng là cô cố tình nhét dao dọc giấy vào tay bà ta, rồi lại cầm tay bà ta cố ý đâm vào bụng mình.
“Rất buồn cười có phải không? Cái tôi muốn cũng chỉ là một cuộc thi công bằng, sạch sẽ một chút mà thôi, vậy mà bản thân lại phạm pháp, dùng thủ đoạn để cố đạt được cái mục đích này.”
“Muốn thu hoạch lương thực, bắt buộc phải dùng phân bón; muốn bắt tội phạm, phải học cách bắn súng; muốn sinh ra một sinh mệnh mới, người mẹ bắt buộc phải chịu nỗi đau của sự xé rách thịt da. Bất cứ sự việc nào muốn phá vỡ cái cũ để tạo dựng một cái mới, thì cái thời khắc phá bỏ ấy, nó đã không còn sạch sẽ nữa rồi.” Hoa Vô Ý nói không dịu dàng cho lắm.
Anh không thích Cửu Ca tự trách như vậy, vợ của anh phải được sống một cách đầy kiêu ngạo, tự tại; chứ không phải là giữa một đống gút mắc rồi phải tự tìm lấy điểm cân bằng trạng thái cho mình.
Đương nhiên, thân là một người chồng là anh đây, không thể cho vợ mình một cuộc sống kiêu ngạo, tự tại, vui vẻ, hạnh phúc thì vấn đề lại càng to hơn.
Bên phía cảnh sát đã có luật sư đứng ra lo liệu, Cửu Ca cơ bản là chẳng có gì đáng phải lo.
Hoa Vô Ý chẳng đi đâu, cứ ở trong phòng bệnh cùng với cô, mới đầu Cửu Ca còn có chút ngại, bảo anh về nghỉ ngơi không cần phải lo cho cô, nhưng sau khi bị anh véo má hai lần, Cửu Ca cũng chẳng thèm khách sáo với anh nữa, anh muốn ở lại thì kệ anh.
Buổi trưa, Hoa Vô Ý đi ra ngoài mua cơm, thuận tiện mua thêm một quyển sách, sau khi ăn cơm với Cửu Ca xong, thì yên lặng ngồi trên ghế đọc.
Cửu Ca giả vờ ngủ trưa, nhưng lại nghiêng đầu, qua đuôi mắt nhìn trộm anh.
“Em có muốn anh ngủ cùng với em một lúc không?” Hoa Vô Ý lật một trang sách, đầu cũng không ngước lên mà nói: “Em có thể nói trực tiếp với anh. Không cần phải dùng ánh mắt giấu diếm để ám thị như thế đâu.”
Cửu Ca vùi đầu vào trong gối, thầm giơ ngón giữa ra với Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý hơi hơi mỉm cười.
Một đêm yên tĩnh, ngoài việc Cửu Ca thấy Hoa Vô Ý cứ ngồi trên ghế suốt thấy khổ quá, đến đêm dành cho anh một nửa cái giường, kết quả bị ôm ngủ suốt một đêm ra thì buổi sáng ngày thứ hai, còn bị Hoa Vô Ý dùng ánh mắt vô cùng bất thường, quái lạ nhìn suốt một lúc lâu.
“Em nhìn này.” Hoa Vô Ý cúi đầu.
“Nhìn gì cơ?” Cửu Ca cũng nhìn xuống theo anh.
“Cứng rồi…”
Cửu Ca: “…”
Hoa Vô Ý nhấn mạnh thêm: “Cứng suốt cả đêm.”
“Cái gì cứng suốt cả đêm? Đại ca, anh cứ duy trì như thế, chị Mục sẽ rất đau khổ đấy.”
Chu Tiểu Ảnh cười hehe, tay cầm một bó hoa to, cùng với Trịnh Dã người trước người sau đi vào trong phòng.
“Nghe nói kem bôi trơn hiệu gì gì đó, hiệu quả cực kỳ tốt. Hai người thử dùng xem sao.” Trịnh Dã bày ra khuôn mặt rất thành thật nói.
Chu Tiểu Ảnh liếc anh ta: “Anh dùng rồi à?”
“Tôi đã từng dùng nó để bảo dưỡng máy chạy bộ của công ty rồi, người nào sử dụng xong cũng bảo cảm giác chân tốt hơn trước rất nhiều. Đại ca, anh có muốn dùng không? Trong kho của công ty vẫn còn già nửa thùng, chính là cái thùng lần trước Thợ Săn bắt thăm trúng thưởng được, sau lại từ bỏ giải thưởng ấy. Hòa Thượng cũng muốn lấy nhưng mà em không cho.”
Hoa Vô Ý suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế cậu hỏi lại Thợ Săn xem, nếu anh ta không dùng thì để tôi lấy.”
Mục Cửu Ca thật sự rất muốn ném ba người đàn ông này ra khỏi phòng bệnh.
Chu Tiểu Ảnh muốn bò lên giường để ngồi, bị Hoa Vô Ý tóm cổ ném vào cái ghế anh vừa ngồi. Bản thân anh lại thuận thế ngồi xuống bên cạnh chân Cửu Ca.
Cửu Ca nhìn thấy bó hoa lại nghĩ đến cái luận ngữ liên tưởng giữa hoa và đàn ông của Hoa Vô Ý, khóe miệng cô không khỏi co rút một cái, sau này cô phải làm sao để có thể nhìn thẳng vào những bông hoa xinh đẹp mà thưởng thức chúng được nữa bây giờ.
Trịnh Dã ở một bên vừa bày đồ ăn sáng ra, vừa cười sặc sụa: “Đại ca chắc là đã nói với chị Mục về cái luận ngữ giữa hoa và đàn ông rồi, chị Mục, chị thích hoa to hay là hoa bé?”
Mặt Mục Cửu Ca đen sì: “Không phải người phụ nữ nào cũng thích to, các anh toàn là…”
“Ồ ồ ồ” Trong phòng bệnh vang lên tiếng kêu rất hùng tráng.
“Cô ấy hiểu chúng ta đang nói về cái gì. Cô ấy lại còn dám nói thẳng ra nữa.”
“Hoa phu nhân! Nghiêm túc! Phải nghiêm túc!”
“Hỏng rồi! Chẳng lẽ cái đó của đại ca quá bé, chứ không sao chị Mục lại nói như vậy?”
Hoa Vô Ý mở cửa sổ, tóm ngay Chu Tiểu Ảnh nhét ra ngoài cửa.
Chu Tiểu Ảnh bò từ bên ngoài cửa sổ vào trong: “Đại ca, anh không thể vì em nói ra sự thật mà giết người diệt khẩu chứ, thế này đi, bắt đầu từ tháng này, điểm đánh giá trong kỳ sát hạch anh cho em toàn bộ đều là 300 điểm đi, em sẽ giúp anh giữ bí mật này.”
Trịnh Dã sờ cằm: “Quái lạ, tôi đi vệ sinh với đại ca, thấy chỗ đó của đại ca cũng không nhỏ mà… Tôi hiểu rồi!”
Trịnh Dã vỗ tay một cái: “Lời của chị Mục nói là thật lòng đấy. Chị Mục chê chỗ đó của đại ca … Kekeke… Kem bôi trơn rất chi là quan trọng phải không? Tối nay tôi sẽ đem tặng cho hai người.”
“Mấy người nói đủ chưa?” Mục Cửu Ca đối với hai người này cũng đã tương đối thân thuộc, túm luôn cái gối ném vào bọn họ.
“Tôi nói chứ, mọi người rốt cuộc đến đây làm gì vậy.”
Chu Tiểu Ảnh đến để báo cáo, nghe nói tối hôm qua ở chỗ trung tâm triển lãm thành phố tương đối náo nhiệt.
“Đại ca, anh thông báo cho em bị muộn.” Chu Tiểu Ảnh cất giọng trách móc: “Trước đó, Văn Chim Câu đã soạn xong một mật vụ gọi là “chiến dịch bảo vệ các tác phẩm của Hoa phu nhân”, làm hại em không có trò để chơi.”
“Mật vụ?” Mục Cửu Ca bị dọa cho đơ người, công ty Trọng Vũ này rốt cuộc là làm về cái gì?
Chu Tiểu Ảnh giải thích: “Bọn em sợ các tác phẩm của chị nửa đêm bị người khác phá hoại hoặc cố tình đánh cắp, Hòa Thượng đã truyền đi một số tin tức.”
“Tin tức gì?”
“Ngày hôm nay tổng lãnh sự, phó lãnh sự cùng với một số viên chức trong Lãnh sự quán Nga đến tham quan triển lãm, mà ngày hôm qua giá biển quảng cáo lại bị đổ, sau khi kiểm tra thì phát hiện là do bị một dụng cụ gì đó sử dụng dao laser làm hỏng, làm cho mấy ông phụ trách việc báo động tương đối lo lắng.” Chu Tiểu Ảnh cướp cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống.
Trịnh Dã bất lực, đành phải đứng để ăn, Mục Cửu Ca vội vàng để anh ta ngồi xuống một bên giường bệnh.
Trịnh Dã vô cùng vui vẻ, ngồi luôn vào giữa Hoa Vô Ý và Mục Cửu Ca.
Hoa Vô Ý liền liếc anh ta.
Chu Tiểu Ảnh nhìn Trịnh Dã với ánh mắt đầy ghen tị, tiếp tục nói: “Hòa Thượng truyền tin tức, nói là có người định ám sát Lãnh sự quán của Nga, hơn nữa còn đặc biệt làm ra cái bộ dạng là ngoài ý muốn, với mục đích phá vỡ quan hệ ngoại giao giữa hai nước Nga Trung. Tin tức vừa truyền đi, đám đặc công phụ trách báo động căng thẳng vô cùng, tình hình thế giới bây giờ… chị biết đấy.”
Cửu Ca biểu thị có biết.
“Vì tăng cường các biện pháp an toàn, đội đặc nhiệm cùng với đội cảnh sát mặc thường phục chẳng những kiểm tra triệt để các thiết bị của các hạng mục trong trung tâm triển lãm, đêm qua còn canh gác cả đêm. Mà việc Lãnh sự quán Nga tới thăm cũng chỉ có một số rất ít người biết, nên mấy người muốn ám hại chị trên cơ bản là không thể biết được thông tin này, thế nên tối ngày hôm qua đúng là có một nhóm trộm cắp vào trong triển lãm…” Chu Tiểu Ảnh nhún vai, không nói tiếp thêm nữa, vì cơ bản là không cần phải nói tiếp.
Cửu Ca thầm lặng đốt một ngọn nến cho nhóm trộm vặt kia.
“Quái lạ, chỉ là một cuộc sơ tuyển bé tin hin, sao hai ngày liên tiếp đều có các đoàn lãnh sự nước ngoài tới thăm thế?”
Cửu Ca nghĩ không thông, cô có chút nghi ngờ chính Hoa Vô Ý đã nhờ Hòa Thượng giúp đỡ, nhưng suy nghĩ một hồi, công ty Trọng Vũ có giỏi đi nữa, có thể quen biết mấy vị lãnh đạo của Thành phố và của Tỉnh đã là siêu lắm rồi, nếu như nói chỉ là người phụ trách bé nhỏ của phòng ngoại giao công ty này lại có thể mời được Lãnh sự quán hai nước Đức và Nga đến ủng hộ thì cũng quá khoa trương rồi đi.
“Cũng có thể bọn họ có dự định gì đó, mấy vị làm chính trị này, ai mà biết được họ đang nghĩ cái gì.” Hoa Vô Ý nhàn nhạt nói, anh gắp một cái bánh bao nhân hành rán cách qua Trịnh Dã lấy cho Mục Cửu Ca.
Cửu Ca cám ơn, nghĩ nghĩ cũng đúng, thế nên bỏ qua cái nghi vấn này sang một bên.
Trịnh Dã giơ cái đĩa ra, ý bảo cũng muốn Hoa Vô Ý gắp cho một cái, bị Hoa Vô Ý gắp cho một cái quẩy.
Chu Tiểu Ảnh giơ cái đĩa hướng về phía Mục Cửu Ca, Cửu Ca thấy gương mặt trẻ con của Chu Tiểu Ảnh, liền gắp cho hắn một cái bánh bao rán nhân hành.
Chu Tiểu Ảnh bốc cái bánh nhìn hai người đàn ông trước mặt khoe khoang, kết quả là bị hai người khinh.
Trịnh Dã vừa ngoạm cái quẩy, vừa hihi haha kể lại tên trộm tối hôm qua bị bắt như thế nào, rằng có mấy tên trộm mà bị mấy chục tay súng thiện nghệ bao vây, lúc đó vừa la hét vừa ôm đầu nằm bò trên sàn, có một tên sợ quá khóc thét lên, cứ gào lên là bọn chúng đi nhầm chỗ, thực ra nơi mà bọn chúng muốn đi là chỗ hội trường trưng bày mấy bức tranh thêu.
“Ha ha ha…” Trịnh Dã vừa nói vừa cười đến đổ Đình đổ Chùa: “Tôi còn ghi lại hiện trường lúc ấy, tí nữa mở cho mọi người xem. Đúng rồi, ngoài ra còn có một việc nữa, chị Mục, chị có quen người nào tên là Mục Hữu Vi không?”