Buổi tối, Hoa Vô Ý chủ động ôm chăn ra sofa ngủ.
Cửu Ca nhìn bộ sofa ngắn cũn, rồi lại nhìn dáng người cao lớn của Hoa Vô Ý, thầm nghĩ dù sao hai ngày ở bệnh viện cũng đã ngủ chung một giường rồi, Hoa Vô Ý ôm cô ngủ cũng chưa từng có hành động đi quá giới hạn. Hơn nữa cái giường này lớn như vậy, hai người hoàn toàn có thể chia hai ra ngủ.
Thế là Hoa Vô Ý và Mục Cửu Ca lại tiếp tục ngủ chung một giường.
Ba ngày trôi qua.
Vào buổi sáng thứ ba, Cửu Ca nhận được điện thoại của bà nội.
Bà nội hứng khởi kể rằng bà trúng số độc đắc, có một công ty du lịch ở gần nhà tổ chức chương trình rút thăm trúng thưởng, giải nhất là một chuyến du lịch 15 ngày. Ban đầu bà cũng không tin những trò may rủi này đâu, kết quả bị người của công ty thuyết phục, rút đại một phiếu, không ngờ lại trúng giải nhất!
Mục Cửu Ca không tin lắm, một công ty nhỏ mà tổ chức rút thăm trúng thưởng lớn thì làm sao tin được chứ?
Bà nội còn nói ngoài nhân viên công chứng còn có người của ủy ban nhân dân đến tham dự, thậm chí còn có mấy chú công an đến giám sát. Người trúng giải sẽ được nhận ngay vé máy bay và thẻ phòng khách sạn tại chỗ. Giải nhất là một chuyến du lịch nước ngoài 15 ngày, hoàn toàn miễn phí.
Bà nội nói bà định tặng giải thưởng này cho cô nhưng người ta nói giải thưởng lần này không thể chuyển nhượng, thế là hai vợ chồng già đành đi chung với nhau vậy.
Cửu Ca nghe thế thì vội nói cô đang tham gia cuộc thi thêu nên không có thời gian để đi, ông và bà đi du dịch vui vẻ.
“Bà nội, khi nào máy bay cất cánh ạ? Con muốn đi tiễn ông bà …. Dạ? Người của công ty du lịch đến tận nhà đưa đón á? Phục vụ chu đáo thế ạ. Xế chiều hôm nay đã đi rồi ạ? Sao lại gấp vậy ạ?”
Bà nội cười vui vẻ trong điện thoại: “Họ nói đưa đón khách hàng là một trong những phúc lợi công ty mà, với lại họ đã lên lịch cả rồi nên không thể thay đổi, dù sao thì họ cũng phải nghĩ đến phí phát sinh nếu phải chờ đợi chứ.”
“Vâng ạ, chỉ có điều….khó tin quá.” Mục Cửu Ca suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn thốt ra câu này.
Bà nội cười không ngừng, nói ông nội cũng hứng khởi lắm. Sống cả một đời, đến cái cổng biên giới ông bà cũng chưa bao giờ bước qua, nay đột nhiên lại có hẳn một chuyến đi du lịch 7 nước Châu Âu trong vòng 15 ngày nữa chứ.
Cúp điện thoại, Cửu Ca kể lại chuyện ly kỳ này cho Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý đang chuẩn bị đi làm, nghe thế thì gật đầu tán thành, chọc: “Bà nội hên thế, e là muốn chặn vận may cũng không được ấy chứ.”
Cửu Ca cười, tiện thể đẩy người nào đó ra cửa.
Cũng trong hôm đó, Cửu Ca nhận được thông báo của người tổ chức cuộc thi, hạng mục thi đấu vào đêm thứ tư là nhìn tranh mẫu để thêu. Tranh mẫu sẽ được công bố tại trường quay. Không giới hạn phương pháp thêu, dùng cách nào cũng được miễn là thêu bài thi ngay tại trường quay. Mức độ thêu càng giống thì điểm sẽ càng cao. Ngoài ra yếu tố sáng tạo cũng rất được chú trọng.
Buổi chiều thứ ba, luật sư công ty Trọng Vũ thông báo cho Mục Cửu Ca biết, phía bên chủ nhiệm Tiết đã đề nghị hòa giải kín, mong phía bên Mục Cửu Ca hủy đơn tố cáo.
Cửu Ca ủy thác toàn quyền quyết định cho Delye xử lý, rồi cũng không để ý đến chuyện này nữa. Cô tin Delye sẽ giải quyết tốt chuyện này, chí ít thì cũng khiến phía chủ nhiệm Tiết kia không dám hạ thủ với cô lần nữa.
Tối thứ ba, Mục Hữu Vi tới nhà tìm cô, đập bùm bụp cửa phòng 606, nhưng Mục Cửu Ca chẳng thèm tiếp. Trịnh Dã ở dưới lầu đi lên trông thấy, định xắn tay áo đánh nhau với ông ta, dọa Mục Hữu Vi chạy mất dép.
Sáng thứ tư, Hoa Vô Ý vốn định ở nhà với Mục Cửu ca, nhưng lại nhận được điện thoại của Hòa Thượng bảo anh tới kiểm định số liệu hàng mẫu mới chế tạo xong.
Trước khi đi Hoa Vô Ý dặn dò Mục Cửu Ca một số chuyện: “Anh quen một bác sĩ khoa thần kinh rất giỏi, nếu em muốn, chúng ta có thể đưa dì Tô sang Đức một chuyến. Em thấy thế nào?”
Hiện nay Mục Cửu Ca đang có 200 vạn, miễn cưỡng cũng có thể xem là người có tiền, nghe thấy đề nghị này thì vui mừng khôn siết: “Thật á? Nhưng liệu có tiện không ạ?”
“Không sao đâu. Nếu em đồng ý, anh sẽ nhờ Hòa Thượng lấy danh nghĩa công ty giúp dì hoàn tất thủ tục xuất ngoại, như vậy sẽ nhanh hơn.”
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều! Toàn bộ chi phí cứ để em lo. Nhà họ Hàn đưa em 200 vạn, vừa hay có thể dùng để chữa bệnh cho mẹ. 200 vạn đủ không ạ? Em hi vọng mẹ em có được sự điều trị tốt nhất và sự chăm sóc toàn diện nhất.”
Hoa Vô Ý gật đầu: “Vậy là đủ rồi. Công ty bọn anh có quan hệ khá tốt với bệnh viện bên ấy, tiền viện phí có thể đưa sau cũng được.”
Cửu Ca ngây ngô hỏi: “Thế cũng được á?”
“Có công ty anh bảo đảm là ok hết.”
Cửu Ca vừa mừng vừa lo: “Nhưng làm thế liệu có ảnh hưởng gì đến anh không? Liệu người của công ty có phê bình anh không?”
Hoa Vô Ý khẳng định: Không đâu.”
“Vậy thì tốt quá.” Giờ Cửu Ca mới thấy yên tâm, lại lập tức nghi ngờ hỏi: “Anh không gạt em chứ? Có khi nào trên thực tế anh phải đi cầu xin BOSS, không chừng còn phải ký kết một hợp đồng bóc lột dài hạn các loại thì sao?.”
Hoa Vô Ý giơ tay xoa xoa đầu cô, mặt không đổi nói: “….Suy nghĩ nhiều cũng hay, nhưng đừng quá trớn. Anh sẽ về trước khi cuộc thi bắt đầu. Nếu anh chưa về thì cũng không được đi một mình, nhớ chưa.”
“Vâng, anh cũng thế, đi đường cẩn thận.” Cửu Ca tiễn Hoa Vô Ý ra đến cửa.
Bỗng nhiên Hoa Vô Ý quay đầu lại, cúi xuống thơm lên mặt Mục Cửu Ca một cái: “Anh sẽ về sớm.”
Đợi Hoa Vô Ý đã xuống lầu Cửu Ca mới dám che mặt, hai gò má ửng hồng, hai người họ chẳng khác nào một cặp vợ chồng hạnh phúc cả.
À mà họ kết hôn rồi cơ mà.
10 giờ sáng, Cửu Ca lên mạng đọc báo để xua tan bớt cảm giác căng thẳng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Là số điện thoại của viện dưỡng lão!
Cửu Ca giật mình, lập tức nhận điện.
“Alo, tôi là Mục Cửu Ca, xin hỏi mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Sao cơ?! Mẹ tôi hiện tại làm sao?” Cửu Ca đứng bật dậy.
“….Bắt cóc á? Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn đã thông báo, tôi sẽ lập tức tới ngay…Vâng, lát nữa gặp. Cảm ơn, làm phiền mọi người quá.”
Cúp điện thoại, Mục Cửu Ca lập tức cầm lấy ví tiền chạy ra ngoài.
“Cửu Ca, chị muốn đi đâu vậy?” Yêu Yêu cầm theo một đống giẻ lau vội vã lăn tới.
“Chị đến viện dưỡng lão thăm mẹ. Vừa rồi người ở viện dưỡng lão nói trông thấy có người lén mang bà đi.” Cửu Ca đứng trước cửa nhà, vội vàng mang giày.
“Nhưng đại ca nói, chị không thể ra ngoài một mình.” Yêu Yêu chặn trước cửa, không cho cô mở cửa.
Cửu Ca sốt ruột, khom lưng nói với Yêu Yêu: “Yêu Yêu, nghe lời nào. Chị rất lo cho mẹ chị. Chị phải đi thăm bà thì mới yên tâm được. Trên đường đi chị sẽ chú ý cẩn thận, ra khỏi nhà lập tức bắt xe, đảm bảo giữ an toàn tuyệt đối, khi băng qua đường cũng sẽ nhìn trước ngó sau 3 lần.”
Vòng sáng xanh của Yêu Yêu lập tức chuyển động: “Căn cứ vào định luật Murphy, bây giờ chị mà ra ngoài thì sẽ có 92% nguy cơ xảy ra chuyện.”
“Vậy phải làm sao giờ? Chị rất lo cho mẹ chị, Yêu Yêu?”
Yêu Yêu xoay 3 vòng tại chỗ: “Vượt quá khả năng tính toán, phải chuyển cho trung tâm xử lý, đề nghị chị hãy lập tức liên lạc với đại ca.”
Cửu Ca chần chừ. Cô không biết bây giờ mà gọi điện cho Hoa Vô Ý thì có ảnh hưởng đến công việc của anh không nữa, dù sao đi thăm mẹ cũng là việc riêng của cô. Nhưng nếu cô đi ra ngoài mà gặp nguy hiểm thật thì anh nhất định sẽ dùng ánh mắt sắc lạnh giết cô mất!
Cho nên….thôi thì gửi cho anh một tin nhắn vậy.
Mục Cửu Ca: Mẹ em xảy ra chuyện, em tranh thủ qua viện dưỡng lão một lát. Yêu Yêu không cho em đi. Em phải làm sao bây giờ?
Không tới 20 giây, Hoa Vô Ý đã gọi điện thoại tới.
Cửu Ca vội vàng ấn nút nhận: “Ngại quá, quấy rầy anh rồi, em….Dạ? Được, anh chờ một lát.”
Cửu Ca đưa điện thoại cho Yêu Yêu: “Yêu Yêu, đại ca nhà em bảo em nghe điện thoại này.”
Yêu Yêu nhận lấy điện thoại, đặt điện thoại vào vị trí tai nghe. Vòng sáng xanh chuyển động liên tục giống như đang phát tín hiệu. Quá trình diễn ra rất nhanh, có lẽ chưa tới 5 giây, chắc nói khoảng 2 câu gì đấy.
Yêu Yêu buông điện thoại, trả lại cho Mục Cửu Ca.
Cửu Ca nhận lấy di động, thấy cuộc gọi vẫn chưa kết thúc bèn đưa điện thoại lên tai nghe tiếp.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Hoa Vô Ý: “Em mang theo Yêu Yêu đi cùng nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Dừng một lát, lại bổ sung thêm: “Lúc nào cũng được cả.”
“Vâng.” Cửu Ca sợ quấy rầy đến công việc của anh, không dám nói nhiều, chủ động cúp điện thoại trước.
Yêu Yêu vỗ đầu một cái: “Đã nhận lệnh mới, nội dung công việc là từ osin thăng cấp lên làm bảo vệ.”
“Bảo vệ? Em muốn đi với chị á?” Cửu Ca gãi đầu, mang theo Yêu Yêu nhất định sẽ bị mọi người tò mò vây quanh cho mà xem.
Yêu Yêu trả lời: “Vâng ạ, đại ca nói em đến viện dưỡng lão với chị. Đại ca còn nói nếu không thì chị cũng có thể tìm Trịnh Dã.”
Cửu Ca nhìn điện thoại di động, có nên tìm Trịnh Dã không nhỉ? Làm phiền người ta quá hình như cũng không được tốt cho lắm, nhưng mà….”Á! Yêu Yêu, em đang làm gì thế?”
Chính xác là Yêu Yêu đang biến hình, từ một thùng rác vừa mập vừa lùn biến thành một con chó vừa lùn vừa mập.
“Wao, Yêu Yêu, em có khả năng biến thành hình khác để người khác không chú ý đến không?”
Yêu Yêu thoáng suy nghĩ rồi lại bắt đầu biến thành một khẩu súng cỡ bự.
Khóe miệng Cửu Ca giật giật: “Hình này thì tuyệt đối không được. Đi ra cửa thể nào cũng bị cảnh sát gô cổ lại mất.”
Yêu Yêu lại biến thành thùng rác, vòng sáng xanh chuyển động liên tục: “Em không phải là gián điệp, chỉ biết biến thành 4 hình này thôi, hơn nữa không thể thay đổi được thể tích.”
Thật lòng Cửu Ca cảm thấy hơi hoang mang khi mang theo nhóc robot này, nhưng làm phiền đồng nghiệp của Hoa Vô Ý thì càng không thể: “Thôi thế này, em biến thành cún con đi, chị bỏ em vào túi nhé.”
Cửu Ca thay túi xách thường ngày hay mang bằng một cái balo leo núi lớn, đặt Yêu Yêu vào, đeo lên lưng rồi đi ra ngoài.
—–
Hàn Gia Thụy sống đến ngần này tuổi, lần đầu tiên ông có cảm giác bó tay toàn tập.
Ngay cả việc mua một công ty sắp phá sản rồi khôi phục công ty đó sống lại cũng không gặp nhiều khó khăn giống như lần này!
Ba ngày nay, cho dù tìm cao thủ máy tính giỏi cỡ mấy thì cũng không thể khiến cho tin tức bất lợi về Mục Cửu Ca xuất hiện trên Internet quá 5 giây.
Muốn tạo ra một số chuyện dọa cô ta, kết quả cả đám người gọi là cao thủ mạng đó đều bị bắt giữ.
Tìm Mục Hữu Vi, bảo ông ta đi “khuyên nhủ” con gái mình, thì cái đồ tham lam ngu xuẩn đó cũng chẳng tìm được người.
“Giám đốc Hàn.” Có người gõ cửa.
Hàn Gia Thụy ngẩng đầu, trông thấy cấp dưới chuyên phụ trách chuyện của Mục Cửu Ca thì lập tức ngoắc tay bảo ông ta vào. “Lai lịch của chồng Mục Cửu Ca đã tra ra chưa?”
“Dạ tra được một ít ạ. Anh ta họ Hoa, tên là Hoa Vô Ý. Mới chuyển đến chung cư Ngân Hà không lâu, ở nhà đối diện với nhà của Mục Cửu Ca. Làm việc trong một công ty ở khu công nghiệp gần đó. Tên công ty vẫn chưa điều tra ra được.”
“Chỉ ngang ấy?” Hàn Gia Thụy không hài lòng hỏi.
Người nọ giải thích: “Thời gian quá gấp. Nếu như cho tôi thêm chút thời gian….”
Hàn Gia Duệ giơ tay lên ngăn lại, xoa xoa trán.
Người nọ suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng nói: “Giám đốc Hàn, đối phó với loại dân thường này, kỳ thật có một cách tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả ạ.”
Hàn Gia Duệ ngẩng đầu: “Cách gì?”
Người trung niên đó đáp: “Đó là tìm vài tên du côn quấy rối họ liên tục là được. Để cho họ ăn không ngon, ngủ không yên, đi trên đường cũng phải nơm nớp lo sợ bị đánh, rồi đến nơi làm việc của họ gây sự, đồng thời quấy rối người thân, bạn bè. Đảm bảo họ sẽ không chịu được lâu đâu.”
Hàn Gia Duệ gõ bàn: “Cách này sau này có thể dùng. Nhưng tôi muốn trông thấy kết quả ngay lập tức. Bên phía viện dưỡng lão cũng không động thủ được à?”
“Vâng ạ. Bảo vệ của viện dưỡng lão đều là quân nhân đã xuất ngũ, quy định rất nghiêm. Muốn mang người đi phải thông qua vài thủ tục và bọn gác cổng. Rất khó.”
“Ông bà nội của cô ta đang ở đâu?”
“Thật không may, ông bà nội của cô ta vào chiều thứ ba đã đi du lịch nước ngoài, hiện nay người đã ở…” Lời của người trung niên còn chưa dứt thì đã bị Hàn Gia Thụy đập mạnh xuống bàn.
“Lẽ nào đã hết cách ngăn cô ta tới thi đêm nay rồi sao?” Hàn Gia Thụy nghiến răng nói.
Người trung niên bình tĩnh nói: “Tôi đã phái người theo dõi tòa nhà 19 và những vùng lân cận 24/24 giờ. Chỉ cần Mục Cửu Ca xuất hiện thì sẽ có người bắt lấy cô ta, khiến cho cô ta lỡ mất cuộc thi tối nay, hoặc là làm tay cô ta bị thương.”
“Không những thế, để phòng ngừa, tôi cũng đã bố trí Mục Hữu Vi và một số người chặn ngay trước cửa đài truyền hình. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất đông phóng viên, chỉ cần Mục Hữu Vi gây chuyện trước cửa đài truyền hình thì chúng ta dư sức đánh bại Mục Cửu Ca.”
“Khá lắm.”