Chuyển ngữ: Siêu nhân Tiểu Mạn
Hoa Vô Ý đi đến lưu tài liệu lại rồi tắt máy.
“Này!” Cửu Ca đang ghi chép lại các mục “truyền thừa” của Tô gia.
“Dùng máy tính nhiều ảnh hưởng đến
đầu óc, mỗi ngày em chỉ được phép làm một tiếng, bức xạ của máy tính quá lớn không nên tiếp xúc trong thời gian dài.”
“Haizz, được thôi, nhưng mà em đang
rảnh không có việc gì làm , thêu thùa thì anh kêu hại mắt, dùng máy tính thì bức xạ, trong nhà không còn gì khác để làm rồi.”
Sắp phải tổ chức hôn lễ, thế nhưng
tuần này Cửu Ca không có việc gì làm chán đến mốc người. Song mỗi lần cô muốn làm gì đó thì lại bị Bác sĩ, Vô Ý, Trịnh Dã hay những người khác
bên cạnh lấy cớ vì tốt cho cô mà cấm cô làm việc này làm việc nọ.
“Nè, đọc tiểu thuyết nhé.” Hoa Vô Ý lấy mấy cuốn tiểu thuyết nhét vào lòng bà xã.
Cửu Ca cầm lấy sách lật bừa vài trang, lầm bầm: “Thực ra em thấy không tổ chức đám cưới cũng chẳng sao.”
Hoa Vô ý khẽ vuốt tóc cô rồi ngồi
xuống ghế mát xoa, “Không chỉ bởi riêng em, đừng cứ vướng mắc trong
lòng. Đây vốn dĩ là một trong những sách lược mà bọn anh đã tính sẵn,
Trọng Vũ cần có một số lượng nhân tuyên truyền, một mình Hòa Thượng gánh vác không nổi, vừa hay anh có thân phận bá tước, vốn tính sẵn anh cũng
sẽ xuất đầu lộ diện, nên lúc mới đầu anh mới vờ vô ý để lộ thân phận
khác của mình chính là tổng giám đốc của Trọng Vũ. Đúng lúc em lại tham
gia thi đấu, vì thế đám cưới này cũng là “thuận nước đẩy thuyền.”
“Anh nói rằng từ này về sau vợ chồng chúng ta sẽ thành khách quý của Trọng Vũ , thỉnh thoảng lại bị lôi đi chụp ảnh này nọ sao?”
Vô Ý khẽ cười “Gần như là thế.”
“Ồ! Trời! Thảo nào Hòa Thượng liều sức bảo em học mấy lễ nghĩ quý tộc.”
“Em học hay không cũng không sao,
nhưng nếu như không học gì thì em cứ hành xử theo ý mình, còn nếu đã học thì phải học làm sao cho người ta không thể bới lông tìm vết được.”
Cửu Ca im lặng một lúc, “Em không
muốn người khác lôi mình ra làm trò cười, càng không muốn người khác
cười nhạo anh. Em sẽ học, học đến mức tốt nhất.”
Vô Ý cúi đầu hôn cô, “Xin lỗi.”
Cửu Ca ngẩng đầu ôm lấy cổ anh, hôn
lại vào mắt anh, cười nói: “Đừng nói câu xin lỗi với em, nhiều người còn cho rằng em gả cho anh là trèo cao đấy.”
Hoa Vô Ý dí vào mũi cô, khẽ thơm lên
khóe môi cô: “Em mới là may mắn của anh, may mà anh tin vào trực giác
của mình, nắm chắc lấy em, nếu không anh nhất định sẽ hối hận suốt đời.”
Cười Ca cười khẽ, “Em nào có được như anh nói.”
“Em rất tốt, thật đấy. Dì Tô… mẹ
chúng ta dạy dỗ em rất tốt, cách đi đứng của em nhìn vào đã biết là con
nhà gia giáo. Lúc đi không hóp ngực cong lưng, lúc đứng yên không ưỡn
bụng, ngồi xuống hai chân không dạng ra, lúc ngủ không nằm bành chướng,
lúc ăn cơm không chống tay lên bàn, ăn bát sứ không gây ra tiếng, tướng
ăn càng ưu nhã. Hòa Thượng nói mấy lễ nghi gì đó đều không phải dạy em,
chỉ cần nói với em mấy điều cần phải chú ý về lễ nghi phương tây là em
đã có đủ phong cách quý tộc rồi.”
Cửu Ca được anh khen phát ngượng, vỗ
ngực nói: “Những điều này cũng đáng để khen sao? Em cứ nghĩ mấy thứ đó
rất thông thường, em quen rồi.”
“Khó nhất chính là thói quen, những
thứ này nếu không được dạy dỗ từ nhỏ, không có người theo dõi chỉnh sửa, người bình thường không thể hình thành thói quen.”
“Em còn luôn nghĩ rằng mình là nữ hán tử.”
Hoa Vô Ý bật cười, “Nữ hán tử không
có nghĩ là thô lỗ, nữ hán tử cũng có thể thể hiện sự nho nhã của mình
trước mặt mọi người. Bảo bối, em đang lo gì thế?”
“Không….được rồi, cứ nghĩ đến nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, nói không chừng đến mắt hơi trợn
mắt cũng bị mấy báo lá cải hay báo mạng đăng lên, sau đó một đống người
đến bới móc cười nhạo thì em lại cảm thấy rùng mình.”
“Cái này thì đúng là hết cách.” Hoa
Vô Ý mỉm cười, “Nhưng cơ hội chúng ta lộ mặt sau này cũng không nhiều
lắm, anh cũng chỉ là bá tước trên danh nghĩa, chỉ cần sau này chúng ta
cố gắng ẩn dật, người ta sẽ nhanh quên chúng ta đi thôi. Dù cho bị chụp
phải cảnh không được đẹp em cũng không phải lo, anh bảo đảm trong vòng
ba phút bức ảnh đó sẽ biết mất không dấu vết trên trái đất này.”
Hai mắt Cửu Ca phát sáng, suýt quên chức vụ của ông chồng mình và đám người Trọng Vũ, có bọn họ cô còn sợ gì nữa.”
Do vấn đề sức khỏe của Cửu Ca mà hôn lễ không được tổ chức theo dự kiến, phải lùi đến cuối tháng chín.
Hôn lễ được tổ chức trong trang viên ở châu âu của Hoa Vô Ý, tuy rằng quy mô không thể sánh nổi với đám cưới
thế kỷ của các vị vương công quý tộc kia, nhưng khách mời đến người này
quyền thế hơn người kia.
Trang viên của Hoa Vô Ý rất rộng, dù khách đến có đi limousine hay là trực thăng đều có chỗ cho bọn họ đỗ.
Hôn lễ không cho phép phóng viên được vào, nhà báo các nước chỉ đành đứng ngoài trang viên chờ có người đến
là tiến đến chụp tới tấp.
Sau cùng bọn họ mới moi được tin tức
của khách mời, đôi phu thê tất cả thay ba bộ hôn phục, trong đó có bộ
váy cưới tuyệt đẹp, mà càng làm người ta kinh ngạc hơn nữa chính là bộ
váy cưới màu đỏ kim mặc ra cuối cùng.
Trên bục hoa, Cửu Ca và Hoa Vô Ý nắm tay nhau tiến vào cổng hoa.
Hôn lễ của bọn họ không mời mục sư,
đứng dưới cửa hoa là mẹ Cửu Ca – Tô Ngải, người bên cạnh đỡ bà là Bác
sĩ, Hòa Thượng và người chứng hôn. Hai vợ chồng ông bà Mục ngồi đoan
trang trên hàng ghế đầu tiên, trong mắt rưng rưng nhưng trên mặt lại
mang nụ cười nhìn cháu gái và cháu rể.
Trịnh Dã đứng bên cạnh cười không
khép nổi miệng, thỉnh thoảng lại lau nước mắt, người không biết còn
tưởng hôm nay anh ta gả con gái đi.
Tiểu Ảnh mặt dày giả mạo làm bạn nhỏ, ôm hoa làm hoa đồng.
“Oa!” Nhìn thấy Cửu Ca bước đến từ phía xa, không ít khách khứa dùng tay bịt miệng, đẹp quá đẹp đến lóa mắt!
Bộ váy cưới sau khi được cắt may tinh tế tỉ mỉ lại càng lộng lẫy hơn so với hôm tham gia thi đấu, thế nhưng
khi mặc lên người lại không làm mở khuất đi Cửu Ca, thậm chí còn tô điểm thêm vẻ đẹp của cô.
Bộ váy cưới này không giống với kiểu
dáng váy cưới truyền thống Trung Quốc mà mọi người thường nhìn thấy, nó
là sự kết hợp giữa bộ “Thiên Y” mà “Đôn hoàng phi thiên” mặc với trang
phục cung đình thời Đường, dày dặn, trang nghiêm, lộng lẫy mà không kém
phần thoát tục, làm nổi bật lên những đường con quyến rũ trên cơ thể Cửu Ca.
Vạt áo dài kéo lê dưới đất, chiếc khăn voan được vén lên để lộ khuôn mặt.
Cổ áo cao không làm lộ da thịt của cô dâu, đồng thời còn làm tôn lên khuôn mặt thon gọn.
Chú Phượng hoàng mình vàng đuôi bạc
như sống dậy trên chiếc váy cưới, theo bước chân của Cửu Ca, tà áo tung
bay con phượng hoàng tưởng chừng như cũng muốn bay theo.
“Đó, đó là ánh sáng sao?” Một tiểu công chúa hỏi anh trai.
“Ánh sáng gì?” Một vị vương tử có thân hình hơi béo “người ở nhưng hồn không ở” hỏi lại cô em gái.
“Thì là thứ ánh sáng xung quanh người cô dâu đó, giống như những ngôi sao bé nhỏ đang chơi đùa xung quanh cô
ấy vậy, anh, bộ quần áo đó đẹp quá, em cũng muốn.”
“Ả, đợi đến khi em kết hôn hẵng.”
“Thế em muốn kết hôn ngay bây giờ!”
Khách khứa không kìm được mà thì thầm bàn tán về bộ váy cưới của cô dâu, cũng không có ít người kinh ngạc bởi bộ hôn phục của chú rể.
Dáng người cao gầy, da thịt rắn chắc trong bộ côn phục màu đen thêu rồng.
Hoa Vô Ý có tính cách trầm ổn, diện
mạo anh tuấn, mặc lên mình bộ trang phục thêu hình rồng lửa tựa như vị
hoàng đế thời xa xưa nào đó lạc về chốn nhân gian.
Họ không khoác tay mà nắm tay đi song song cùng nhau.
Ngẫu nhiên hai người lại nhìn nhau, đôi mắt như biết cười dào dạt tình ý.
Mặc dù hôn lễ không cho phép phóng viên được vào, thế nhưng về sau vẫn có không ít bức ảnh quý giá được truyền ra.
Các tờ báo lớn trong nước đem những tấm ảnh trong hôn lễ làm thành một bài báo chính thức.
Trên mạng đâu đâu cũng là tin tức về
hôn lễ của đôi phu thê Mục Cửu Ca tại viên trang Châu Âu, một đám người
còn nói nhỏ với nhau những câu như “Anh rể giàu quá, có viên trang khắp
nơi trên thế giới! Chị Cửu Ca cũng thật ngầu nhé, thêu thùa giỏi, chọn
chồng càng giỏi!” khiến cho người đọc dở cười dở khóc.
Hàn Điềm Phương cũng đọc được những tin tức này.
Người nhà bỏ ra biết bao tiền của để cô ta có tư cách chờ xét thẩm, trước khi định tội được giam lỏng tại nhà.
Sau khi biết Cửu Ca có thai là sự thật trăm phần trăm, Hàn Điềm Phương như phát điên đập phát mọi đồ đạc trong nhà.
Hàn Gia Duệ nghe nói Cửu Ca có thể
mang thai, sự mất mát nhuốm đượm khuôn mặt, bao lâu sau mới thốt ra được một câu, “Khi xưa chắc là cô ấy muốn thử mình, thử xem mình có yêu cô
ấy thật hay không, yêu đến mức dẫu cho cô ấy không thể mang thai vẫn
bằng lòng cưới cô ấy, ha ha…. Mình thật ngốc.”
Lý Hạnh gầm lên: “Thôi đi! Đừng nhắc
đến con tiện nhân vong ân bội nghĩa ấy nữa! Gia Duệ, cháu và cô con gái
chủ mỏ quặng kia đến đâu rồi? Có kéo người ta về bên mình được không?
Định bao giờ kết hôn?”
Hàn Gia Duệ nở nụ cười thê lương, “Bà nội, bà muốn cháu lấy người phụ nữ đó thật sao? Người ta đã từng kết
hôn một lần, lý do li hôn cháu đã dò hỏi được rồi, người phụ nữ đó tính
cách cực đoan tàn, bạo hơn nữa còn có máu hay ghen bà có biết không? Cô
ta sai vệ sĩ đánh gãy hai chân chồng mình chỉ bởi vì chồng cũ của cô ta
nói rằng không tài nào chịu đựng nổi nữa, anh ta muốn li hôn. Bà nội,
người bà bảo cháu lấy không phải là một cô con dâu, mà là một con quỷ
dữ.”
Lý Hạnh nắm lấy tay ghế, nói từng câu từng chữ: “Cháu cho rằng bà muốn hại cháu sao? Nếu như không phải vì cái nhà này….”
Hàn Điềm Phương đột nhiên cười lạnh:
“Bà nội, bà có thể thôi rồi đấy, bà nào phải vì cái nhà này, chẳng qua
bà chỉ muốn tiếp tục sống với tư cách là một phu nhân cao quý mà thôi.
Tình hình nhà chúng ta mặc dù gay go, thế nhưng không đến mức không sống nổi, bán công ty, bán đồ đạc trong nhà, trả hết nợ, chưa biết chừng còn dư lại một khoản.”
Lý Hạnh điên tiết, tức đến mức túm
ngực chỉ vào Hàn Điềm Phương cất giọng run rẩy: “Cháu, cháu….. dư lại? Ở đâu ra mà dư, cháu cho rằng bảo lãnh cho cháu ra không cần tiền sao?
Cháu cho rằng bố mẹ cháu bên kia không cần tiền xoay sở sao? Còn cái cậu Tôn Thiếu đang đòi nhà chúng ta năm ngàn vạn kia nữa! Điềm Phương, cháu đã đến lúc trưởng thành rồi, nhà chúng ta hết sạch rồi, công ty, nhà
của đều bị ngân hàng đóng băng rồi, ngay đến cả căn phòng chúng ta đang ở đây cũng bị người ta mang đi bán đấu giá rồi! Các cháu, các cháu vẫn
đang nằm mơ giấc mộng làm thiên kim tiểu thư, thiếu gia giàu có kia sao? Hai đứa mau tỉnh lại đi! Ông các cháu tức đến ngã quỵ rồi, các cháu
cũng muốn ép bà tức chết sao?”
“Thế cũng không đến nỗi bà đem hôn
nhân của bọn cháu ra để đổi lấy phú quý!” Hàn Điềm Phương gào lên, “Bà
bảo anh cháu lấy người đàn bà độc ác đã một đời chồng kia, bả bảo cháu
gả cho ông già hơn năm mươi tuổi đầu, chỉ vì muốn có tiền xoay sở, bà có còn là người không? Có người bà nào như bà không?”
“Mấy đứa, mấy đứa lại dám trách bà?
Con gái chủ quặng than kia là bố mấy đứa tìm, ông già hơn năm mươi kia
cũng là người mẹ cháu giúp cháu vay tiền, bây giờ các cháu…. ối!” Lý
Hạnh nhổ ra máu, tức đến mức trúng gió.
“Bà nội!” Hàn Gia Duệ xông đến gọi lớn.
Hàn Điềm Phương đứng yên. Không thể ở lại cái nhà này nữa rồi, cô bảo người nhà giúp cô thoát tội, vậy mà
người nhà lại coi cô như cái bao tải mà đá đi, lần này giúp cô bảo lãnh
cũng nào phải tình nguyện, nếu như không phải cô nói với họ rằng nếu như không bảo lãnh cho cô, cô sẽ nói hết những chuyện người ngoài không
biết trong cái nhà này ra, thì chắc bố mẹ cô cứ để mặc cô trong phòng
giam đợi ngày xét xử cũng không chừng.
Mặc dù bố mẹ cô nói rằng sẽ nghĩ cách cho cô, tuyệt đối không để cô ngồi tù, thế nhưng cô không tin.
Có lẽ cô có thể đùn đẩy hết mọi
chuyện lên đầu bà cô, dẫu sao bà già đó cũng sắp không xong rồi, vừa hay có thể lấy ra gánh tội. Hơn nữa mấy cái chủ ý đó cũng là của bà già chỉ điểm cho cô, dựa vào đâu mà để mình cô chịu tội?
Cô có một tài khoản bên nước ngoài,
bao nhiêu năm nay tài khoản ấy tích được không ít tiền, chỉ cần cô trốn
ra được, khoản tiền đó đủ để cho cô xoay sở. Còn núi xanh không sợ thiếu củi đốt, chỉ cần cô còn sống, cô nhất định sẽ đòi lại món nợ này từ Mục Cửu Ca! Song vấn đề hiện tại chính là cô làm gì để tránh khỏi tai mắt
của đám cảnh sát để luồn ra nước ngoài?
Bốn ngày sau, Hòa Thượng gửi tin tức mới nhận được cho Vô Ý.
“Bắt được chưa?” Hoa Vô Ý đang nấu ăn, anh ấn nút loa ngoài.
“Đến cả đám tay chân cô ta thuê cũng bắt được rồi.”
“Có thể phạt đến mấy năm?”
“Cô ta đổ tội chủ mưu lên đầu bà cô
ta, bà cô ta trúng gió sắp không trụ nổi nữa rồi, nghe nói cháu gái đổ
tội cho mình bà tà tức đến mức mất đi tri giác, bây giờ chỉ nằm chờ
chết. Nhưng theo chứng cứ mà chúng ta thu thập, Hàn Điềm Phương đã bị
phán là chủ mưu giết người, hơn nữa những hai lần, bà cô ta lại chỉ bị
phán là tội xúi giục. Luật sư của Cửu Ca có thể cãi Hàn Điềm Phương tử
hình là điều chắc chắn rồi.”
“Thế không phải vẫn còn sót lại một người sao?”
“Người mà bọn họ tìm bị bệnh thần kinh, bên trong còn qua tay mấy người, muốn phán tội trực e là hơi khó.’
“Canh chừng hắn ta.”
“Rõ.”
Cửu Ca đứng ngoài cửa phòng bếp không đi vào, đợi đến khi Hoa Vô Ý ngắt điện thoại cô mới thò đầu vào “hi” một câu.
Hoa Vô Ý ngoảng đầu, biểu cảm trên khuôn mặt từ lạnh lùng chuyển sang ấm áp: “Phòng bếp nhiều khói dầu, em chạy đến làm gì?”
“Em nhớ anh đó mà.” Cửu Ca bước đến, ôm lấy eo Hoa Vô Ý từ sau lưng.
Hoa Vô Ý cười, để cho cô ôm còn mình
thì tiếp tục nấu cơm tối. Từ ngày có thai bà xã anh ngày càng bám người, thế nhưng anh thích.
“Hình như công ty nhận được không ít đơn đặt hàng may áo cưới truyền thống.” Cửu Ca cắn tai anh.
“Hở?”
“Em muốn hỏi, có thể đưa mấy việc
liên quan đến thêu thu công đưa cho chi bên của Tô gia không? Bên bọn họ có một số nghệ nhân cuộc sống khá khó khăn, nhất là những người trung
niên và lớn tuổi không có việc làm kiếm sống.”
“Được, việc này em cứ xem thế nào mà
làm, không cần suy nghĩ nhiều làm chi, giao công việc cho người phụ
trách phòng thêu thùa trong công ty là được rồi.”
“Ừm, em biết rồi.”
Đám cưới không chỉ giúp cho Cửu Ca
bước vào giới thượng lưu mà còn khiến cho trang phục truyền thống Trung
Quốc được biết đến rộng rãi hơn, chỉ cần xem năm ấy nghệ thuật thêu thùa của Paris phát triển, bao nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đều sử dụng kỹ thuật thêu thùa truyền thống của Trung Quốc, cũng đủ để biết trang
phục truyền thống Trung Quốc hot đến mức độ nào.
Ngay đến đôi giày mũi nhọn mà Cửu Ca
đi cũng được bày trên hàng giá cao quý ở những nước châu Âu, nói gì đến
những tác phẩm thêu khác.
Cửu Ca đã vén lên tấm màn của trào
lưu thêu thùa mang tính quốc tế, hàng thêu thủ công lan rộng ra trên thị trường, được nhiều người có tiền ưa chuộng, khắp nơi trên đường phố
xuất hiện những cửa hàng chuyên thêu đồ thủ công.
Trong buổi bán đấu giá, tác phẩm của
Tứ Muội và Hòa Tịch được ra với giá trên trời, còn tác phẩn của Cửu Ca
đã trở thành món bảo vật vô giá, bao nhiều người giơ bảng để có được tác phẩm của Cửu Ca song cuối cùng đều tay không.
Bác sĩ đưa Tô Ngải tiếp tục đi trị liệu.
Hai ông bà Mục bán căn hộ cũ đi,
chuyển đến biệt thự lưng chừng núi của Trọng Vũ, mỗi ngày đi bộ trên núi hay đến bờ hồ thư giãn, rảnh rỗi thì xuống núi lượn vài vòng quanh siêu thị, chẳng bao lâu sau đã kết được một toán bạn già, mỗi ngày qua vô
cùng nhàn nhã thảnh thơi.
Hôn lễ của Cửu Ca và Hoa Vô Mục Tử
Hâm cũng đến tham dự, nhóc con không quen với những nơi như thế, chỉ cố
cầm đến hôn lễ kết thúc liền lạc vào trong nông trường của Vô Ý, ai dè
lại thằng nhóc lại thích thú với nông trường ấy, đi theo công nhân làm
việc, làm đến lúc mấy người Cửu Ca chuẩn bị về mà nhóc vẫn chưa chơi đủ.
Hoa Vô Ý phát hiện Mục Tử Hâm không
chỉ là ham chơi đơn thuần mà cậu nhóc thật sự có hứng thú với việc trồng trọt, hơn nữa còn có chí lớn dám nghĩ dám làm, Hoa Vô Ý bàn với Cửu Ca
để cho Mục Tử Hâm ở lại nông trường bên châu Âu, bên cạnh đó cũng để cho cậu nhóc học tập kỹ thuật trồng trọt.
Mục Tử Hâm đồng ý với vẻ vui mừng
không che dấu nổi, còn tự cười mình nói: “Chẳng trách ở thành phố em cứ
cảm thấy không thoải mái, thì ra em trời sinh đã có duyên với nghề làm
lụng! Nếu như năm xưa mẹ gả cho người làm nghề nông, chưa biết chừng bây giờ em đã học đại học nông nghiệp rồi cũng nên.”
Cửu Ca vui mừng thay cho đứa em cuối
cùng cũng tìm được việc mà mình yêu thích, vò đầu cậu nhóc hỏi cậu có
muốn đón mẹ đến ở đây cùng luôn không.
Mục Tử Hâm suy nghĩ đôi chút rồi lắc
đầu, “Sau này em sẽ gửi tiền cho mẹ tiêu, cứ nói với mẹ là anh rể tìm
cho em một công việc cho em ở lại châu Âu. Những thứ khác không cần nói
với bà ấy, bà ấy lại suy nghĩ nhiều.”
Cửu Ca cũng hiểu mẹ cậu, thấy thế
cũng không muốn kiếm thêm chuyện. Tử Hâm là người hiểu chuyện, thế nhưng mẹ cậu lại không phải.
Từ sau khi biết tin Cửu Ca gả cho một bá tước có tiền, bố mẹ cậu suốt ngày ở nhà kêu cẩm sao đều là người cả
mà số người ta sướng thế, Mục Tử Hâm được mời đi dự đám cưới, bà còn xui con mình nhân cơ đó kiếm chút hời, nếu Cửu Ca không đồng ý thì cứ làm
loạn trước mặt khách khứa, xem đôi vợ chồng ấy có còn mặt mũi gì không,
cuối cùng ắt sẽ phải nghe theo lời con mình.
Thời gian trôi qua như nước chảy,
thoáng cái mà Cửu Ca vác bụng bầu theo Hoa Vô Ý đến thạm sự đám cưới của Tứ Muội và Tịch Hòa, đêm hôm ấy liền động thai.
“Sao thế? Không phải vẫn chưa đến
ngày dự sinh sao?” Hoa Vô Ý tưởng chừng như rất bình tĩnh thế nhưng thật ra anh đã hoảng đến mức không biết nên làm gì.
“Chỉ còn nửa tháng nữa, giờ mà sinh cũng không phải là sớm.” Cửu Ca đỡ bụng, từ từ bước xuống giường.
“Đau không em? Đau lắm sao em? Em muốn anh giúp gì?” Hoa Vô Ý lăn từ trên giường xuống, ôm lấy chân vợ không buông.
“Này, anh yêu, đừng hoảng, gọi điện
thoại cho Bác sĩ đi anh. Nào, ngoan, bỏ chân em ra trước đã.” Cửu Ca hít thở sâu, còn bình tĩnh hơn cả người đàn ông bên cạnh.
Hoa Vô Ý gọi điện thoại cho Bác sĩ,
điện thoại rơi xuống gầm giường, lau mồ hôi, phắt một cái anh ôm lấy Cửu Ca xông ra ngoài cửa.
Cửu Ca, “…Chìa khóa! Mang theo chìa khóa xe!”
Hoa Vô Ý đang ôm theo Cửu Ca quay lại, không dám đặt cô xuống, cúi đầu ngậm lấy chìa khóa.
“Hoa tiên sinh, ngài bình tĩnh lại nào!”
Hoa Vô Ý nói trong lòng rằng mình rất bình tĩnh, mặc chiếc quần sip co giãn, miệng quắp chìa khóa, cứ thế mà
ôm lấy bà xã cũng đang mặc nguyên đồ lót xông ra ngoài.
Cửu Ca bất lực, chỉ đành vỗ vào mặt anh, “Quần áo! Ít nhất anh cũng phải mặc quần áo vào cho em chứ! Thôi vậy!”
Cửu Ca túm lấy chiếc điện thoại trên
tường, ấn vào phím tắt, máy vừa kết nối liền gào lên: “ Bác sĩ, bác mau
đến đây! Cháu sắp sinh rồi, lão đại nhà bác đơ rồi! a a a a..!”