Mục Dã

Chương 38: Chương 38: Âm mưu




Hướng Hưng Học lấy khăn bố trên mình ngựa nhỏ xuống trải trên mặt đất, để Hoàng Đào ngồi lên.

Ngựa là động vật trung hậu, chú ngựa con phủ phục trên tuyết, để Hoàng Đào dựa vào. Ngựa lớn đi vòng quanh bọn họ, dường như muốn ngăn gió tuyết lại phía sau.

Hướng Hưng Học cũng cởi khăn quàng cổ xuống, quấn quanh cổ Hoàng Đào một vòng.

Làm xong những chuyện này, Hướng Hưng Học thật sự không biết anh còn có thể làm gì nữa.

Anh ôm Hoàng Đào vào lòng, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, Mân Mân sẽ đến tìm chúng ta, Ba Tháp và Mộc Lạp Đề sẽ không mặc kệ chúng ta, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đến thôi.”

Anh nói vậy, lòng lại dâng lên oán giận -- con ngựa non vì sao lại mất? Nó sao lại phải chạy ra ngoài? Sao mình phải ra ngoài tìm ngựa? Lúc nên dừng lại tại sao lại tiếp tục đi? Con ngựa lớn tại sao lại điên lên hất Hoàng Đào xuống tuyết?

Tại sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cứ như cố ý đẩy Hướng Hưng Học vào chỗ chết, treo anh lên vách đá, thân thể lơ lửng, phía dưới là địa ngục cũng là bể khổ.

Anh cảm thấy rất tủi thân, hễ tủi thân lại nghĩ đến Hướng Nghiễm, vừa nghĩ đến Hướng Nghiễm, lại càng tủi thân.

Anh không muốn nghĩ đến chuyện khiến mình khổ sở, nhưng những ký ức khó vượt qua này, những chuyện anh vẫn luôn không muốn nhớ tới, tất cả lại hiện ra từ trong vực sâu tuyệt vọng, cứ như gió trên hoang nguyên, tựa như roi đánh vào mặt Hướng Hưng Học. Anh muốn trận gió này dừng lại, nhưng làm sao có thể dừng được gió?

Miêu Miêu vừa về nhà không bao lâu, Hướng Hưng Bang đã tới.

Hướng Nghiễm nằm trên tấm thảm, tay giơ con mèo lên, miệng gọi Miêu Miêu trêu nó, Cẩu Tử chôn đầu vào cổ Hướng Nghiễm, như tranh giành tình cảm mà dùng chóp mũi ướt nhẹp đẩy đẩy mặt cậu bạn nhỏ.

Hướng Hưng Học nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy mình đủ nếp đủ tẻ rồi.

Lúc chuông cửa vang lên, Hướng Nghiễm từ dưới đất ngồi dậy, đem mèo nhét vào lòng Cẩu Tử, nhìn ra cửa.

Hướng Hưng Học cảm thấy cậu phản ứng có chút dữ dội, cười nói: “Tôi đi mở cửa.”

“Anh?”

Hướng Hưng Bang mặt sa sầm, liếc mắt nhìn Hướng Hưng Học, đẩy anh ra đi vào phòng khách.

Lúc anh đi theo vào phòng khách, Hướng Hưng Bang đã tát một bạt tai vào mặt Hướng Nghiễm, âm thanh chát chúa cộng hưởng với sóng não Hướng Hưng Học, khiến dây thần kinh đau đớn của anh căng lên.

Cái tát kia tát vào mặt Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Học lại cảm thấy còn đau hơn đánh vào mặt mình.

Hướng Nghiễm bị đánh lệch mặt qua một bên, khóe miệng cũng chảy máu rồi, trên gương mặt dường như lập tức hiện ra dấu tay đỏ ửng, nhưng cậu lại dùng giọng điệu bất cần đời nói: “Ôi, đau quá đi.”

Trên mặt là nụ cười khiêu khích.

Hướng Hưng Học chắn trước người cậu, lại bị Hướng Hưng Bang đẩy ra.

“Thằng khốn! Ông đây dạy mày như vậy à? Con mẹ nó mày đến chú mày cũng dám làm, ai cho mày cái gan đó?” Hướng Hưng Bang thật sự tức giận, cả người run lên.

“Không phải lỗi của cậu ấy.” Hướng Hưng Học nói, “Là lỗi của em.”

Anh trai anh tựa như không nghe thấy, gầm lên với Hướng Nghiễm: “Tao đang nói với mày!”

“Có gì phải nói nữa, làm cũng làm rồi, muốn hỏi ai cho tôi cái gan đó, vậy khẳng định là ngài rồi, gần đây cô bé kia có khỏe không? Cô ta năm nay bao nhiêu tuổi, có lớn bằng tôi không...” Bên mặt còn lại của Hướng Nghiễm lại bị đánh một bạt tai.

“Chú theo anh đi.” Hướng Hưng Bang đánh xong, bình tĩnh nói với Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học liếc mắt nhìn Hướng Nghiễm, về phòng lấy tài liệu, theo anh trai anh đi ra ngoài.

Anh mấy ngày trước mới vừa về nhà cũ ở quê, tự tay khóa cửa lại, ổ khóa này lại bị Hướng Hưng Bang mở ra -- bằng thái độ giận dữ run người, lúc Hướng Hưng Học còn chưa chuẩn bị xong kết hoạch.

Anh mới từ trong núi trở về, đưa Cẩu Tử đi triệt sản, lại mua một con mèo, còn chưa kịp thừa nhận cái gì, Hướng Hưng Bang đã biết.

“Quỳ xuống.”

Hướng Hưng Học không chút do dự quỳ xuống nền xi măng.

Trong thôn, nội thất trong nhà bày trí đều không khác nhau mấy, lầu một có phòng khách rất lớn, đối diện cửa lớn là bức tường treo một bức tranh sơn thủy lớn, bên tường là chiếc tủ thờ bằng gỗ, trên tủ là tượng Quan công, lư hương, bài vị tổ tiên, và ngọn nến to dài.

Người nông thôn mê tín, truyền thống khắc vào tận máu thịt, truyền thừa lại cho đời kế tiếp, vô tri nhưng lại thành kính.

Hướng Hưng Học ngẩng đầu lên, còn có thể nhìn thấy khung ảnh cha mẹ anh ở phía trên bức tranh sơn thủy, gần như chạm vào trần nhà trên cao.

Anh trai bảo anh quỳ gối ở nơi này, so với bảo anh quỳ gối trước mộ cha mẹ còn hợp lý hơn -- anh sống trong ngôi nhà này mười mấy năm, từ vài tuổi đến mười mấy tuổi, thời gian dài như vậy đủ để Hướng Hưng Học nhuốm lấy hơi thở của nhà họ Hướng.

Bức ảnh Hướng Nghĩa Vũ và Trần Minh Hương đều nhắc nhở Hướng Hưng Học -- “Con cũng là một đứa con”, con trai không thể ở cùng cháu trai, đó là thường thức.

Đối với Hướng Hưng Bang mà nói, em trai không thể cùng con trai, cái này không hợp luân thường đạo lý.

Hướng Hưng Học biết.

Hướng Hưng Học vẫn ngẩng đầu nhìn bức ảnh cha mẹ anh.

Anh nghe thấy Hướng Hưng Bang đóng cửa lớn lại, đi tới đi lui sau lưng anh, sau đó ngừng lại, tiếng hít thở bởi vì giận dữ mà trở nên rõ ràng.

“Hưng Học à, anh xem như chú bị thằng nhóc kia dụ dỗ. Anh không trách chú.” Hướng Hưng Bang nhỏ giọng, sợ quấy rầy hàng xóm, thế nhưng ở nông thôn nhà lớn như vậy, mỗi nhà cách nhau vài mét, ông lại đóng cửa, hàng xóm làm sao nghe được.

Hướng Hưng Bang còn nói: “Chú mau mau kiềm chế lại cho anh, tìm một người phụ nữ tốt, cần hẹn hò thì hẹn hò, cần kết hôn thì kết hôn.”

Ông hít sâu một hơi, “Anh lúc đó không nên để chú cùng cái cô Thẩm Vân Mộng kia ly hôn.”

Hướng Hưng Học rốt cuộc cảm thấy toàn bộ sự việc rất quái dị, Hướng Hưng Bang đánh Hướng Nghiễm hai bạt tai, chất vấn Hướng Nghiễm, thế nhưng đối với anh, tuy rằng bắt quỳ, nhưng cũng không phải giọng điệu trách cứ.

Anh thẳng người, đem tài liệu trong túi hồ sơ mở ra, đưa đến tay Hướng Hưng Bang, “Em có thể đổi tên, em không làm chú Tiểu Nghiễm nữa. Em muốn cùng cậu ấy, em sẽ chăm sóc cậu ấy.”

Hướng Hưng Bang không thèm đọc tài liệu, ông vò nát xấp giấy trong tay, chất giấy đã kém cực kỳ, vò một cái đã nát thành mấy cánh hoa, từ lòng bàn tay của Hướng Hưng Bang lả tả rơi xuống.

“Họ tên: Bách Uẩn Hòa. Năm sinh:...” mảnh giấy nhỏ này rơi xuống trước mắt Hướng Hưng Học.

“Tên cũ của em là Bách Uẩn Hòa.” Hướng Hưng Học nhẹ nhàng nói, nhìn mảnh giấy vụn, cố lấy dũng khí, phổi thở ra một hơi, khiến âm thanh trở nên nghiêm túc và kiên quyết, “Em vốn cũng không phải là chú của Hướng Nghiễm.”

Hướng Hưng Bang thở dài, “Anh cho chú một cơ hội, ngày mai hỏi lại chú, chú cứ quỳ ở đây, nhìn ba mẹ đã nuôi chú lớn, tự hỏi lương tâm chú, suy nghĩ xem chú có nên nói những câu thế này hay không.”

Hướng Hưng Học quỳ một đêm, cũng theo lời ông mà suy nghĩ một đêm, nhưng cái lạnh lẽo của sàn xi măng thấm vào tận xương cũng không thể thay đổi quyết định của anh. Anh đã từng nghĩ tới, từ sớm đã nghĩ tới rồi.

Hướng Hưng Học cảm thấy mình không có lương tâm gì, anh thật sự thích Hướng Nghiễm, thích đến nỗi có thể buông hết ân tình dưỡng dục cùng đạo lý luân thường.

Anh yêu thích cũng không phải không có nguyên nhân -- Hướng Nghiễm là một đứa nhỏ cực kỳ tốt, nội tâm rõ ràng rất ấm áp mềm mại, lại tự bao bọc mình bằng một tầng vỏ cứng, mặc sức va chạm với thế giới bên ngoài. Cậu như một chiếc chìa khóa, để Hướng Hưng Học năm 30 tuổi một lần nữa tìm được quỹ đạo đời mình. Cậu giúp Hướng Hưng Học sống lại một lần nữa, cũng khiến anh trở nên hoàn chỉnh.

Không có Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Học có thể vĩnh viễn chỉ là một người đàn ông trung niên ly hôn một lần, bị giáo sư chèn ép, âu sầu thất bại, có Hướng Nghiễm, anh cái gì cũng có, cái gì cũng hoàn mỹ.

“Hưng Học, chia tay với nó đi, anh là vì tốt cho chú.” Hướng Hưng Bang mang điểm tâm bánh trái đến cho Hướng Hưng Học, giống như lúc anh mới vừa vào nhà họ Hướng, khi đó Hướng Hưng Bang hơn hai mươi tuổi, học đại học trong thành phố, vẫn còn nghĩ đến đứa em trai vừa mới được nhặt về.

Hướng Hưng Bang có lẽ không phải là một người cha tốt, nhưng ông là một người anh rất tốt.

Hướng Hưng Học xương đầu gối cùng eo đều ê ẩm, xương đùi cũng đau, đói bụng, lại mệt mỏi, nhưng anh quỳ rất thẳng, “Anh, em không muốn, em muốn ở cùng cậu ấy.”

Anh đang cầu xin.

“Chú hồ đồ rồi.” Hướng Hưng Bang từ trong lồng ngực cất tiếng than nhỏ.

“Chú và Hướng Nghiễm không giống nhau, chú chỉ biết học hành, không từng ra đời, chú tiếp xúc với xã hội được bao nhiêu, làm sao hiểu rõ lòng người? Hướng Nghiễm nó làm trong bệnh viện, bệnh viện là nơi thực tế nhất, nó tốt nghiệp trung học là đã cùng đám bạn kia -- cái đám cũng có tâm tư như vậy cùng nhau chơi bời, chú lớn hơn Hướng Nghiễm, nhưng chú đơn giản hơn nó nhiều. Hưng Học, đối với nó mà nói chú rất dễ lừa, chú hiểu không?”

Hướng Hưng Học không hiểu.

“Nó là vì trả thù anh, mới cùng với chú.”

Hướng Hưng Học không tin, anh lắc đầu, “Tiểu Nghiễm không phải người như vậy.

Anh cảm thấy Hướng Hưng Bang rất buồn cười, cùng nhau là Hướng Hưng Học chủ động, trước đó Hướng Nghiễm chưa từng làm gì quá giới hạn, chuyện quán bar hôm đó, cũng là Hướng Hưng Học uống nhầm rượu. Hướng Nghiễm chẳng hề làm gì cả, sao lại lừa anh được? Hướng Hưng Học làm sao có thể tin một Hướng Nghiễm vì có thể vào trong núi nhìn anh một chút mà chấp nhận trực vài đêm lại vẫn luôn lừa anh?

Không thể nào.

“Cậu ấy rất tốt với em.”

“Chú có nghĩ tới vì sao nó lại tốt với chú chưa? Chú với nó mấy năm không gặp, nó bỗng nhiên cho chú vào nhà nó ở, chuyện này bình thường sao? Chú căn bản không phải là đối thủ của nó. Chú bị người ta lừa bán cũng không biết.”

Hướng Hưng Bang lấy điện thoại di động ra, cho anh xem tin nhắn của Hướng Nghiễm, “Gần đây chơi nữ sinh viên vui không ba? Tôi cũng nói cho ba một chuyện vui, tôi làm em trai ba rồi.”

Trong tin nhắn có kèm bức ảnh, Hướng Nghiễm nhìn vào ống kính híp mắt cười, anh trần nửa người trên đang ngủ trên giường.

Hướng Hưng Học bỗng nhiên quỳ không nổi nữa, đặt mông ngồi lên đùi chính mình.

Nền xi măng thật sự rất lạnh.

Anh nhớ tới Hướng Nghiễm từ dưới đất ngồi dậy, như gặp kẻ thù mà nhét mèo con vào lòng Cẩu Tử -- cậu biết người gõ cửa là Hướng Hưng Bang.

Mèo kia mới về nhà có mấy ngày, Hướng Nghiễm lại che chở nó như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.