Thẩm Vân Mộng nói một câu xin lỗi với Hướng Hưng Học rồi thướt tha đi mất, gót giày lộc cộc gõ lên nền gạch men. Hướng Hưng Học nhìn bóng lưng cô, không biết cô “xin lỗi” chuyện gì.
Lúc ý xuân đang nồng, Hướng Hưng Học giao bài tập thứ nhất - một bài tiểu luận 2000 chữ, nội dung không giới hạn, cách trình bày không giới hạn, không thể sao chép, chỉ cần dùng tâm viết ra. Anh dạy chuyên ngành điện khí công trình và kiến trúc, sinh viên phần lớn là nam, học toán lý quen rồi, không thích cách học của khoa văn. Hướng Hưng Học cật lực hạ thấp yêu cầu, nói với lớp: “Các em viết tiểu thuyết viễn tưởng cũng được, viết tự truyện cũng được, dù viết qua loa thầy cũng sẽ đọc cẩn thận, nhưng không được sao chép, cũng đừng dùng luận văn chuyên ngành lừa phỉnh thầy, thầy đọc không hiểu sẽ đi tìm giảng viên chuyên ngành của các em ——”
Phía dưới bục giảng cười ồ lên.
Hướng Hưng Học cho kỳ hạn một tháng phải hoàn thành, sau khi bố trí bài tập liền lục tục nhận được bưu kiện sinh viên gửi tới, chất lượng trung bình của bài tập không cao. Hướng Hưng Học lúc đầu còn dùng cả một buổi chiều ngồi trong phòng làm việc sửa bài, sau khi sửa vài bài văn không thông ý không thuận liền cảm thấy đầu óc choáng váng, anh không cố gắng trau chuốt những bài văn này nữa, chỉ xem một chút rồi chấm điểm xem như đã duyệt xong.
Hướng Nghiễm xem qua mấy bài văn, xem một chút liền nở nụ cười, sau đó nói Hướng Hưng Học làm giảng viên đại học cũng không dễ dàng gì.
Hướng Hưng Học hầm canh chờ Hướng Nghiễm tan tầm, ở trong nhà bếp tiện tay mở ra một phong bưu kiện mới, chủ đề là bài tập, bên trong có một bài văn.
Tiêu đề bài văn là —— Ngọn lửa dục vọng.
“Tôi đã từng yêu một người, đã từng chỉ là một khởi điểm.
Tôi đã từng yêu một người, từ quá khứ đến hiện tại. Tôi yêu một người, anh ấy cao gầy mà anh tuấn, hoàn mỹ như thần.
...
Anh ấy là ngọn lửa dục vọng của tôi, là ánh sáng của đời tôi. Anh ấy là toàn bộ tội lỗi cùng linh hồn tôi.
...”
Văn chương ngay từ đầu đã nhuộm đẫm cảm giác cháy bỏng cùng ngột ngạt, khiến Hướng Hưng Học tê cả da đầu.
Hơi nước chui vào máy hút khói, canh xương sùng sục sùng sục nổi bọt khí, Hướng Hưng Học chỉnh bếp gas thành lửa nhỏ, mở laptop một lần nữa download bài văn.
Phần bài tập này kể về tình yêu đơn phương cuồn cuộn mênh mông - nhân vật “tôi” trong đó nhất kiến chung tình với đàn anh phát biểu trên đài chủ tịch, “tôi” vẫn đứng từ xa nhìn đàn anh, nhìn cậu chơi bóng, tán gẫu với bạn bè, nhìn cậu trong ngày hội thể thao của trường nhận huy chương vàng huy chương bạc, nhìn cậu đại diện cho toàn bộ học sinh phát biểu trong lễ tốt nghiệp. “Tôi” đối với đàn anh một chuyện nhỏ cũng không bỏ sót, nhưng chưa từng thật sự tham gia vào cuộc sống của cậu ấy. “Tôi” rất nhát gan, luôn theo sau cậu ấy, lại không dám tới gần.
Lúc đầu Hướng Hưng Học cho rằng tác giả là sinh viên nữ, nhưng toàn bộ câu chuyện rất kỳ lạ, nó chứa đầy cảm giác cách trở, cùng với cảm giác cấm kỵ nặng nề, “tôi” luôn không thể phá tan trói buộc vô hình, trói buộc không đến từ bản thân “tôi”, mà do một loại quy tắc cổ xưa nào đó.
Việc “tôi” không dám nói cùng không thể nói khiến Hướng Hưng Học phiền muộn trong lòng, anh ở trong phòng khách đi qua đi lại một vòng, chợt nhớ tới lời kịch Lolita - Lolita, ánh sáng của đời tôi, ngọn lửa dục vọng của tôi; tội lỗi của tôi, linh hồn của tôi.
Sau khi tư duy được mở ra, Hướng Hưng Học lập tức minh bạch khởi nguồn của hết thảy cấm kỵ, người tự thuật câu chuyện căn bản không phải là nữ. Tính cách của “tôi” có nam tính mạnh mẽ, “tôi” ái mộ đàn anh, có lẽ “tôi” cũng biết tình yêu của “tôi” không được người đời ủng hộ, vì vậy “tôi” đã không nói ra.
Hướng Hưng Học như giải được một câu đố, có một chút đắc ý, anh ngồi lại lên sô pha, một lần nữa lấy thân phận thầy giáo mà thẩm duyệt bài tập này, anh đọc đi đọc lại từng chữ, lại lần nữa bị tình cảm thắm thiết trong văn chương làm cho cảm động, có thể thấy được người cậu ấy yêu thầm trải qua rèn giũa mà tiến về phía trước, người được yêu dịu dàng mà lấp lánh.
Hướng Hưng Học muốn chấm điểm bài văn này thật cao, bài văn có hơn 3000 chữ, bên trong xốc nổi ẩn giấu chân thành, bên trong thẳng thắn lộ ra nhút nhát, tựa hồ có không ít chỗ cần sửa lại, nhưng Hướng Hưng Học lại cảm thấy không có chỗ nào có thể sửa, mỗi một mảy may sai lệch đều sẽ ảnh hưởng tới tình cảm muốn biểu đạt. Anh chỉ là có chút không hiểu tác giả vì sao phải thêm vào một câu ở đoạn cuối: “Mà mộ quân tử, hướng chi tâm thiết, vọng chi nghiễm nhiên, cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục.”(*), mà dùng thị giác của một giảng viên ngữ văn đại học, câu nói này hoàn toàn là cứng nhắc rập khuôn, hoàn toàn không hợp với đoạn văn trên.
Hướng Hưng Học đem đoạn cuối đọc lại mấy lần, thấy thế nào cũng có chút dư thừa, liền bấm nút xóa từ dấu chấm tròn kia, lúc xóa đến chữ “Nghiễm”, anh dừng tay lại.
Chữ Nghiễm trong tên Hướng Nghiễm cũng là Nghiễm trong “nghiễm nhiên“.
Hướng Hưng Học sinh ra một loại suy đoán ly kỳ.
Tác giả bài văn nói, “tôi” thi đậu trường đại học của đàn anh - Hướng Nghiễm cũng là sinh viên đại học Đồng.
Cậu còn nói - “tôi” ở bệnh viện nhìn thấy đàn anh chẩn bệnh cho bệnh nhân, anh ấy rũ mắt, khiến người ta có cảm giác ấm áp nhưng xa cách.
...
Chờ Hướng Hưng Học phản ứng lại, lông mày của anh đã nhíu lại hồi lâu, cơ thịt dẫn dắt thần kinh, khiến anh cảm thấy thân thể cùng tinh thần đều không khỏe.
Hướng Hưng Học đem lời văn đã xóa bỏ gõ trở lại, lúc gõ lại cảm thấy trí tưởng tượng của mình quá phong phú.
Sinh viên đại học Đồng đến từ trời Nam biển Bắc, làm sao vừa vặn khiến anh gặp được một sinh viên vốn ở Đồng thành, lại còn thầm mến cháu mình?
Hướng Hưng Học thậm chí hoài nghi bài văn này chỉ là một câu chuyện được bịa ra, hoặc là nói tác giả chính là một cô bé quá mức nhát gan.
Hướng Hưng Học chấm cho bài văn 85 điểm, 15 điểm còn lại trừ vào phần cuối.
Trong nháy mắt, anh cho là mình quá mức nghiêm khắc, nhưng nghĩ tới điểm của các sinh viên bình thường đều là 60, 70 điểm, lại cảm thấy mình vẫn xem là công bằng.
“Thơm quá.” Hướng Nghiễm vừa đổi dép lê xong, theo mùi thơm mà đi vào nhà bếp, “Hướng Hưng Học, canh này đã chín chưa?”
“Chín rồi, chờ tôi xào thêm một món rồi ăn cơm tối.” Hướng Hưng Học đóng máy tính lại đi vào nhà bếp, Hướng Nghiễm đang xắn tay áo lên, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo sơ mi trông nghiêm túc, cổ áo lại mở ra tùy ý.
Hướng Hưng Học đuổi Hướng Nghiễm ra khỏi phòng bếp, dặn cậu thay quần áo, lại múc một chén canh cho cậu.
Hướng Nghiễm sẽ là vị đàn anh “hoàn mỹ như thần” kia sao? Cũng có thể. Hướng Nghiễm ưu tú từ nhỏ đến lớn, trở thành ánh sáng của ai, tình yêu của ai, Hướng Hưng Học một chút cũng không cảm thấy bất ngờ. Thế nhưng Hướng Hưng Học lại không hy vọng Hướng Nghiễm được người như vậy yêu. Còn nói tại sao, Hướng Hưng Học chỉ cảm thấy loại mến mộ quá mức nặng nề hơn nữa không thấy được ánh sáng này là không cần thiết.
Hướng Hưng Học bưng canh ra bàn cơm, gọi người bên trong phòng ngủ: “Tôi múc một chén canh cho cậu, đặt trên bàn rồi.”
Hướng Nghiễm không đáp, nhưng Hướng Hưng Học trong nhà bếp nghe được cậu kéo ghế tựa trong phòng khách.
Rau cải bỏ vào chảo dầu, nghe “xèo” một tiếng.
Hướng Hưng Học cảm thấy mình cũng giống như dầu sôi, buồn bực cực kỳ.
“Cậu lúc học cao trung, có phải từng ở đài chủ tịch phát biểu dưới quốc kỳ?” Hướng Hưng Học vẫn nói với mình rằng không nên hỏi, nhưng lúc bưng bát cơm lên ăn nhìn thấy Hướng Nghiễm ngồi ở đối diện lại nhịn không được.
“Chuyện đã lâu lắm ai còn nhớ nổi, chú hỏi cái này làm gì?”
“Suy nghĩ một chút.”
Hướng Nghiễm liếc mắt nhìn Hướng Hưng Học, đặt đũa xuống nghĩ một hồi, “Hình như từng làm, còn rất thường xuyên.”
“Lúc tốt nghiệp, cậu có đại diện cho học sinh toàn trường phát biểu không?”
“Trong hội thao có phải cậu chạy xong 3000 mét lại chạy tiếp 100 mét chung kết?”
“Lúc đánh bóng rổ, đội các cậu không giành được hạng nhất, sau đó suýt chút nữa đánh nhau với đối thủ...”
“Năm lớp 12 nghỉ đông học bù cậu dẫn cả lớp lên thao trường ném tuyết, náo loạn cả một buổi nghỉ trưa, bị nêu tên phê bình.”
Hướng Hưng Học lúc đầu là dùng câu hỏi, sau khi nghe câu trả lời khẳng định liền từ từ đổi thành câu trần thuật.
Anh chưa từng tham dự vào cuộc sống của Hướng Nghiễm mười bảy mười tám tuổi, từ thị giác của nhân vật “tôi” kia, Hướng Hưng Học như nhìn thấy được quãng thời gian anh đã bỏ qua.
- ---
(*)”Mà mộ quân tử, hướng chi tâm thiết, vọng chi nghiễm nhiên, cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục.”: Câu này theo tuôi hiểu là “mà ái mộ quân tử, đến gần thì sốt ruột, nhìn thì nghiễm nhiên, cầu thì không được, thức ngủ đều nhớ mong.” Chỗ này chơi chữ, hướng trong hướng chi tâm thiết là chữ Hướng trong họ của Hướng Nghiễm, chữ Nghiễm trong nghiễm nhiên cũng là tên của Hướng Nghiễm. Nên chuyện tác giả ám chỉ Hướng Nghiễm đã là chuyện không còn phải bàn cãi nữa.
Tình địch của thầy Hướng đã xuất hiện, spoil một chút là cậu này thanh tú sáng sủa đúng style Tiểu Nghiễm thích, và thầy Hướng sẽ có một màn giả nai dằn mặt tình địch một cách xứt sắc =))))))))))))))))))