Ngữ khí khinh bỉ của Hướng Nghiễm khiến Hướng Hưng Học chán nản buồn rầu đến cuối học kỳ.
Có sinh viên tìm Hướng Hưng Học nhờ anh phụ trách lớp học tình nguyện mùa hè, anh không biết trường học có sắp xếp khác hay chưa, liền bảo học trò chờ, anh sẽ trả lời sau.
Tháng sáu ánh mặt trời gay gắt, tiếng ve râm ran dưới phiến lá. Giữa mùa hè nóng hừng hực, cuộc đời sinh viên của Hướng Nghiễm cũng sắp kết thúc.
Cậu sẽ đại diện tất cả sinh viên khoa y tuyên thệ trong lễ tốt nghiệp.
“Có căng thẳng không?” Hướng Hưng Học mở một hộp kem Rum cho Hướng Nghiễm.
“Không biết nữa.”
Hướng Nghiễm cắt kem trong hộp thành chín khối, dùng nĩa ghim một khối đưa đến gần Hướng Hưng Học.
Kem chảy rất nhanh, động tác trên tay Hướng Nghiễm không thể nhanh hơn tốc độ tan chảy của kem, vài giọt kem nhỏ xuống mặt bàn lấm tấm.
Hướng Nghiễm nhìn thấy chất lỏng nhỏ xuống liền nhíu mày, Hướng Hưng Học không muốn khiến tâm trạng cậu tệ hơn, dùng muỗng múc kem ngậm vào miệng, hàm răng bị lạnh đến ê buốt. Anh nuốt nguyên khối kem, không nếm ra được vị gì, mùi rượu lại ngoan cường đọng lại trong cổ họng.
“Ngon không?” Hướng Nghiễm hỏi.
“Rất ngon.”
Hướng Nghiễm cười cười, kéo dĩa sứ trắng đến trước mặt mình, từng miếng nhỏ ăn hết tám khối còn lại.
“Ngày mai tôi sẽ đến dự lễ tốt nghiệp của cậu.” Hướng Hưng Học nhìn Hướng Nghiễm ăn, toàn bộ ngọt ngào lúc nãy chưa kịp cảm nhận nay đã trở về miệng anh.
“Ừm.”
“Thời gian trôi nhanh quá, Tiểu Nghiễm của chúng ta hiện tại đã trở thành bác sĩ chính thức rồi.”
Trời chiều trong trung tâm thành phố trở tối bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ngọn đèn nhỏ bên cạnh bàn sáng lên.
“Tôi tặng cậu thứ gì đó được không?”
Lúc Hướng Nghiễm tốt nghiệp tiểu học, Hướng Hưng Học tặng cậu một chiếc đồng hồ thể thao, không phải loại đắt tiền, nhưng cậu đã đeo một thời gian dài.
Hướng Nghiễm tốt nghiệp sơ trung, Hướng Hưng Học tặng cậu một hòn đá, ngụ ý bình an trôi chảy.
Sau đó Hướng Hưng Học không tặng gì cho Hướng Nghiễm nữa, bọn họ đột nhiên trở nên xa cách.
Hiện tại Hướng Nghiễm đã học xong bác sĩ chính quy, Hướng Hưng Học muốn tặng quà tốt nghiệp cho cậu, còn muốn bù lại món quà thành niên chưa tặng.
“Tặng cái gì?” Hướng Nghiễm đem khối kem cuối cùng ngậm vào miệng, trong dĩa còn lại một mảng kem lớn đã tan chảy.
“Hẳn là tôi hỏi cậu.” Hướng Hưng Học mở tin nhắn ngân hàng trong điện thoại, đưa đến trước mặt Hướng Nghiễm, “Tôi chỉ có nhiêu đây tiền, quá đắt mua không nổi.”
“Đều cho tôi hết?” Hướng Nghiễm hơi cong khóe miệng, “Quá nghèo rồi, còn không bằng số lẻ trong tài khoản của tôi.”
“Này cậu bạn nhỏ, chúng tôi là tầng lớp làm công ăn lương đó, kiếm tiền không dễ dàng gì. Hiện tại cậu biết rồi đó.”
Hướng Nghiễm không lên tiếng, dùng giấy ăn lau miệng, đôi mắt sáng lên.
“Chờ chú nhiều tiền hơn một chút rồi tặng, chút tiền này không đáng chú ý.”
Hướng Hưng Học đi trả tiền, chớp mắt bữa cơm tối này đã hơn 500, anh thấy số dư lại giảm xuống, “Cậu xem, hiện tại chỉ có 47 ngàn 982 khối 1 mao 3, đủ để mua một bộ âu phục cho cậu sao?”
“Không đủ.” Hướng Nghiễm cật lực nín cười, âm thanh cũng thay đổi, cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười, “Chú thật nghèo.”
Quảng trường trước nhà hàng có không ít người, màn ảnh bốn phía bỗng nhiên đồng loạt sáng lên.
Hướng Nghiễm dừng bước, ngẩng đầu nhìn màn hình.
Những người trên quảng trường cũng lục tục dừng lại.
Màn ảnh xuất hiện dòng chữ, “Marry me, Vivian.”
Hướng Hưng Học không tin sẽ có chuyện trùng hợp như thế - trước lễ tốt nghiệp của Hướng Nghiễm một ngày, có một Vivian được cầu hôn trước mặt mọi người.
“Vivian này chắc không phải là Thẩm Vân Mộng đâu.” Anh lẩm bẩm.
Màn ảnh lớn nhất đang chiếu trực tiếp, người đàn ông quỳ một chân trên đất, tay đưa hộp nhẫn, người phụ nữ được cầu hôn không thấy rõ mặt, hai tay hạnh phúc hợp lại cùng nhau.
Sơn móng tay màu đỏ rất chói mắt, Hướng Hưng Học có thể nhận ra đó là tay Thẩm Vân Mộng.
“Đ**.”
Anh còn chưa cảm thán xong, người từng là người bên gối anh đã xuất hiện trong màn hình.
Hướng Hưng Học không biết Thẩm Vân Mộng diễn xuất cao siêu hay là bị chân thành làm cảm động, cô biết rõ mình sẽ được cầu hôn, vẫn kinh ngạc dùng bàn tay với những móng tay sơn đỏ che miệng lại.
Người trên quảng trường đều hô lớn: “Đồng ý đi, đồng ý đi.”
Âm thanh chấn động đến mức Hướng Hưng Học thấy đau cả đầu.
Thẩm Vân Mộng đưa tay ra, người đàn ông đeo cho cô một chiếc nhẫn kim cương sặc sỡ lóa mắt.
Bọn họ ở trong một phòng riêng, tác gia phú nhị đại kia hẳn là bao trọn, màn ảnh đều là người phục vụ đeo nơ, bọn họ lễ phép đồng loạt nói to: “Hôn đi, hôn đi!”
Người đi lại trên quảng trường cũng bị sự lãng mạn làm cảm động, cao giọng hô: “Hôn đi, hôn đi!”
Lúc đôi tình nhân kia hôn nhau, ống kính quay gần hơn, bầu không khí lại bị tiếng hoan hô làm cho sôi nổi dị thường.
Hướng Hưng Học dùng giọng nói chỉ đủ để Hướng Nghiễm nghe thấy, nói: “Lại còn hôn lưỡi.”
Nghi thức cầu hôn kết thúc, màn ảnh lớn của nhà hàng vẫn còn dòng chữ “Marry me, Vivian.”
Hướng Hưng Học ngẩn ngơ, đoàn người đã tản ra hết, anh vẫn còn nhìn chăm chú màn hình.
Việc không còn yêu vợ trước cùng với việc tâm không nổi sóng mà chứng kiến vợ trước được đối tượng quá trớn cầu hôn là hai loại trạng thái tâm lý tuyệt nhiên không giống nhau.
Hướng Hưng Học không hối hận lúc ấy từ chối Thẩm Vân Mộng cầu hòa, nhưng bỗng nhiên chứng kiến nghi thức cầu hôn hoàn thành vẫn khiến anh cảm thấy khổ sở như trước. Anh và Thẩm Vân Mộng kết hôn năm năm, trong đó thời gian gần mặt cách lòng mất khoảng hai năm, Thẩm Vân Mộng gặp chồng chưa cưới của cô bây giờ, sau đó muốn cùng Hướng Hưng Học ly hôn, ly hôn được nửa năm, Thẩm Vân Mộng nói cô vẫn yêu anh như trước, Hướng Hưng Học khuyên cô nên yên ổn ở cùng đương nhiệm, sau đó vẻn vẹn hai tháng trôi qua, cô nhận lời cầu hôn của tác gia kia.
Hướng Hưng Học cảm thấy toàn bộ quá trình có hơi quá nhanh, nhưng cẩn thận nghĩ lại hẳn là Thẩm Vân Mộng cũng đã xoắn xuýt rất lâu.
Hướng Nghiễm từ nãy vẫn không lên tiếng bỗng nhiên nói: “Cô ta mang thai có hơn bốn mươi ngày.”
Hướng Hưng Học rốt cuộc cúi đầu, anh từ từ hít thở không khí đêm hè, nghe được mùi thơm cây cỏ trên người Hướng Nghiễm, nghe được mùi hoa quả ngọt ngào trên người cô gái đi qua, còn nghe được mùi mỹ phẩm các cô gái hay dùng. Mùi trên người Hướng Nghiễm rất nhạt, Hướng Hưng Học ngửi được lại thấy nồng đậm an ủi, mặc dù cậu bạn nhỏ vừa nói lời tổn thương người.
“47 ngàn 982 khối 1 mao 3, không đủ để cô ta sinh con cho tôi.” Hướng Hưng Học cảm thấy mình đúng là rất nghèo.
“47 ngàn 982 khối 1 mao 3 cũng không phải của chú, là của tôi.” Hướng Nghiễm lạnh lùng mở miệng.
“Ừ, là của cậu.” Hướng Hưng Học xoa xoa đầu Hướng Nghiễm, anh lại nghĩ tới Thẩm Vân Mộng, nghĩ tới móng tay sơn đỏ của cô, “Lần sau cô ấy đi bệnh viện kiểm tra, nếu cậu có gặp, nói với cô ấy, mang thai rồi, đừng sơn móng tay nữa, không tốt cho sức khỏe, cũng đừng xịt nước hoa, cái đó cũng không tốt.”
Hướng Nghiễm không lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Trong màn ảnh lại bắt đầu chiếu trực tiếp pháo hoa ở Hàm Châu.
“Chúng ta ra bờ sông một chút đi, xem anh ta đốt pháo hoa cho tiền nhiệm Tiểu Thẩm của chú.”
Sông nước mênh mông phản chiếu pháo hoa bung nổ, mặt nước đen như mực thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng.
Lần này Hướng Hưng Học không phải là người đốt pháo hoa, tâm trạng khổ sở cũng không giống như trước, nhưng vẫn là khổ sở.
“Uống rượu không?” Hướng Nghiễm hỏi.
Hướng Hưng Học lắc đầu, “Tôi sẽ say, ngày mai còn muốn đi cùng cậu.”
“Hút thuốc không?”
Anh lại lắc đầu.
Hướng Nghiễm mua nửa cốc nước đá cùng hai chai nước ngọt vị quýt, cậu vặn nắp chai đưa nước ngọt cho Hướng Hưng Học: “Uống với tôi một chút đi.” Cậu mở lon bia, bọt từ miệng lon trào ra. Hướng Nghiễm lúc uống bia rất yên tĩnh, không giống đàn ông trung niên uống vào là sảng khoái thở ra một hơi.
Hướng Hưng Học nhìn cậu uống bia rượu như uống nước, không khỏi nhíu mày: “Sao cậu hay uống rượu vậy?”
“Bởi vì trong lòng tôi đau khổ, muốn mượn rượu tiêu sầu.” Hướng Nghiễm cười cười trả lời.
“Nghiêm túc chút đi.”
Hướng Nghiễm nghiêm mặt nói: “Tôi uống rượu chơi thuốc, nhưng tôi là một đứa trẻ ngoan.”
Hướng Hưng Học nở nụ cười: “Cậu có thể để tôi yên tĩnh khổ sở một chút không?”
“Có thể.” Hướng Nghiễm ngậm miệng.
Giữa trời đất chỉ còn âm thanh sót lại của pháo hoa, không có Hướng Nghiễm pha trò, Hướng Hưng Học lại cảm thấy cô đơn.
“Hồi tháng tư, Thẩm Vân Mộng có đến tìm tôi, muốn quay lại với tôi. Tôi không đồng ý.”
Hướng Nghiễm trông rất ngạc nhiên, nhưng cậu không lên tiếng.
“Cô ấy nói người kia muốn cầu hôn cô ấy, hỏi tôi còn yêu cô ấy không, tôi đã không còn tình cảm với cô ấy, tôi còn nói với cô ấy cô ấy nên học cách phân biệt cái gì là tình yêu, cái gì là thói quen.”
Hướng Nghiễm nói: “Vậy chú không phải là tự làm tự chịu sao?”
Hướng Hưng Học uống một hớp nước ngọt lớn, anh nhìn Hướng Nghiễm như nhìn kẻ ngốc: “Cậu cho rằng tôi khổ sở vì cái gì?”
“Người đàn bà chú yêu sắp kết hôn cùng người khác.”
“Sai sai sai!” Hướng Hưng Học dùng động tác uống bia uống nửa chai nước ngọt, “Tôi khổ sở vì trong tài khoản chỉ có 47 ngàn 982 khối 1 mao 3.”
“Là của tôi.” Hướng Nghiễm sửa lưng anh.
“Được, tôi sai rồi, tôi khổ sở vì trong tài khoản của tôi chỉ có 47 ngàn 982 khối 1 mao 3, mà 47 ngàn 982 khối 1 mao 3 này là tiền mua quà cho Tiểu Nghiễm của chúng ta. Còn tôi, một mao tiền cũng không có.”
“Hướng Hưng Học, chú phải hiểu rằng” Hướng Nghiễm thấp giọng, giọng nói bỗng nhiên dịu dàng hẳn đi. Hướng Hưng Học cho rằng cậu sẽ nói gì đó an ủi, quay đầu nhìn vào mắt Hướng Nghiễm.
“Chú không chỉ một mao tiền cũng không có, chú còn nợ tôi 6 khối tiền, hai chai nước ngọt cũng tốn tiền.”
“Mẹ nó, cậu là phú nhị đại mà sao keo kiệt vậy?”
Hướng Nghiễm mím mím môi, “Chú dám không trả không?”
“Không dám.”
Hướng Nghiễm nở nụ cười, nằm xuống sườn dốc bờ sông.
Vóc dáng Hướng Nghiễm rất cao, nằm xuống lại trông nhỏ bé, cậu được cỏ mịn vây quanh như vải nhung bao xung quanh vật quý giá. Hướng Hưng Học từ từ ngồi xổm xuống, theo thị giác nhìn xuống, Hướng Nghiễm nho nhỏ từ từ lớn lên, gương mặt vẫn là gương mặt đó, một chút thay đổi cũng không có, Hướng Hưng Học cũng xem như chứng kiến cậu lớn lên - rõ ràng là lớn rồi, nhưng vẫn đáng yêu như lúc ban đầu.
Một đóa pháo hoa lớn như rồng bay lên trời, Hướng Hưng Học bị tiếng nổ vang trời làm giật mình lảo đảo.
Pháo hoa hồng rực nhảy nhót trên bầu trời đêm.
Hướng Hưng Học trước đó vẫn xem thường trận pháo hoa này, lãng mạn thì lãng mạn thật, nhưng trò này Hướng Nghiễm đã làm qua. Nhìn một đóa pháo hoa thế này, anh rốt cuộc thấy được dụng tâm của tác gia kia, lúc tình nồng ai lại không để tâm? Muốn đem tất cả sao trên trời tặng hết cho người yêu, chạm không tới những vì sao sẽ tặng pháo hoa cho cô ấy, Hướng Hưng Học cũng từng để tâm, mười năm trước, hoặc là mười mấy năm trước, anh còn nguyện ý vì Thẩm Vân Mộng đi tìm mây trên trời. Nhưng anh không còn là người mười mấy hai mươi mấy tuổi, ái tình của anh đã bị năm tháng bào mòn thành một tia khói xanh - tàn tích của pháo hoa cháy rực, nhưng làn khói này không chịu nổi gió thổi——
Nhẹ nhàng như gió đêm đầu hạ, cũng có thể đem hình dạng cuối cùng thổi tan.
Hướng Hưng Học rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, anh dùng tay luồn vào tóc Hướng Nghiễm, cảm nhận nhiệt độ trên da đầu cậu, cảm nhận mạch đập của cậu.
Anh cảm thấy mình cần phải giải thích một đôi lời, liền nói với Hướng Nghiễm: “Tiểu Nghiễm, tôi không còn yêu cô ấy nữa.”