Hướng Nghiễm lông mày rậm, chạm vào khóe môi Hướng Hưng Học hơi ngưa ngứa, cùng lông tơ bên môi anh cọ vào nhau, khiến anh nghĩ tới san hô đung đưa theo sóng nước.
Hướng Hưng Học nở nụ cười, gần đây anh luôn tưởng tượng những thứ không đâu.
Anh nhìn xuống, thấy hàng mi thật dài của Hướng Nghiễm, sống mũi cao, còn có cái trán bằng phẳng, ý cười càng sâu.
“Mỗi ngày đều cảm thấy yêu em nhiều hơn một chút, vậy phải làm sao mới tốt đây?”
Hướng Nghiễm đẩy anh ra, đi trở về cửa phòng bếp, “Anh sao lại trở nên ác tâm như vậy?”
“Anh thấy vẫn được, buồn nôn bình thường thôi.”
Dao trong tay Hướng Hưng Học chạm vào thớt nghe “cộc cộc”, nồi canh sùng sục bốc hơi nước, mùi thơm của vài loại đồ ăn hòa vào nhau, nồi cơm điện nhảy một cái, đèn đỏ chuyển sang vàng... Cảm giác gia đình, có lẽ là như thế này đây.
Nơi ái tình hội tụ mãi mãi cũng là ấm áp yên tĩnh, củi gạo dầu muối cũng có công hiệu chữa lành.
“Rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.”
Đồng thành tháng bảy vẫn chưa bắt đầu mùa mưa, khí nóng mang đến gió mạnh cùng mưa rào.
Ngày vẫn cứ nóng, giữa trưa mặt trời đem hoa cỏ lá cây chiếu đến héo rũ, trời vừa tối, bão đã đến. Cây cỏ bị hút khô nước héo rũ lại, nghiêng ngả trong gió mưa, không nơi nương tựa.
Đáng thương.
Hướng Hưng Học đóng hết cửa sổ trong nhà, rút hết phích cắm điện không dùng.
“Mưa lớn quá, tuần này đừng đến.” Hướng Nghiễm nhắn tin tới.
“Không sao, anh đi từ từ thôi. Bây giờ lập tức đi.”
Anh dắt Cẩu Tử, xuống nhà xe lấy xe.
Xe vừa lên cao tốc, Hướng Hưng Học mới phát hiện mưa lớn đến đáng sợ, cần gạt nước gạt liên tục, mưa rơi trên kính chắn gió như màn che, khiến ánh đèn vặn vẹo đến biến dạng.
Anh không nhìn rõ cột mốc trên đường, đèn sau của xe phía trước cũng như xa như gần.
Hướng Hưng Học thở dài, tìm một ngã ba rồi chạy ra khỏi cao tốc.
Anh đưa Cẩu Tử tới chỗ Hướng Hưng Bang, dùng di động đặt trước một vé tàu đi thành phố S, sau đó lái xe đến trạm xe lửa.
Có lẽ tất cả mọi người đều ôm suy nghĩ như Hướng Hưng Học, bãi đậu xe trạm xe lửa chật ních xe riêng, xe bên ngoài bãi đậu xe xếp thành hàng dài. Có người lấy xe ra, thanh chắn lối vào mới được kéo lên, từng chiếc từng chiếc một chạy vào.
Hướng Hưng Học có chút gấp gáp, anh đặt là chuyến 7 giờ 45 phút, lúc này cách giờ tàu đến chỉ có nửa giờ, hàng xe chờ đợi lại không có dấu hiệu tiến lên.
Anh đập vào vô lăng, lần đầu tiên cảm thấy chiếc Mercedes này vướng víu cực kỳ.
Anh đã nói với Hướng Nghiễm anh sẽ đi, cậu bạn nhỏ ngoài miệng không nói, trong lòng sẽ len lén mong chờ.
Hướng Hưng Học không muốn để cậu mong chờ.
Anh nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, bỏ ý định gửi xe vào bãi đậu xe, anh quay đầu lái xe về trong mưa, đậu xe vào bãi xe khu phố bên cạnh. Xử lý xong chiếc xe, liền nhanh chóng cầm điện thoại chạy về phía trạm xe.
Mưa rất lớn, ô rất nhỏ, dưới cơn mưa lớn chiếc ô nhỏ không che được hết cả người.
Huống chi còn là người đang chạy.
Hướng Hưng Học từng trải qua rất nhiều trận mưa lớn, lúc nhỏ mưa rơi trên mái ngói, những năm còn thiếu niên, mưa là nỗi buồn vô tận, bây giờ đã đến trung niên, nước mưa lại hóa thành vô tận tương tư, đánh vào người Hướng Hưng Học, lại làm lòng Hướng Nghiễm lo âu.
Anh nghĩ, ôi, quần áo ướt hết rồi, Nghiễm Nghiễm chắc sẽ lo lắng lắm.
Một tiếng thở dài lại như mật ngọt.
Dường như thứ từ trên trời đổ xuống không phải nước mưa, mà là nước đường.
Hướng Hưng Học không kịp lấy vé, quét chứng minh thư ở quầy soát vé mà qua cửa.
7 giờ 45, anh vừa đuổi kịp xe, thở còn chưa kịp thở, đã phát hiện điện thoại tự động tắt nguồn.
“Đệch.”
Điện thoại di động vẫn là chiếc điện thoại ngày ấy ở Bắc Cương bị đông không mở máy được, dính nước một chút lại tự động tắt nguồn.
Hướng Hưng Học đến toa mua giấy ăn, lau khô pin, thử khởi động máy thêm lần nữa.
Thử mười phút, điện thoại mở, thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng mấy chục tin nhắn, toàn bộ đến từ Hướng Nghiễm.
“Anh đang ở đâu?”
“Sao không nghe điện thoại?”
“...”
“Nghe điện thoại đi.”
“Anh đừng làm tôi sợ.”
“Đã nói với anh là đừng đến rồi, sao lại không nghe lời tôi?”
“Tôi sắp điên rồi, rốt cuộc anh có sao không?”
“Mẹ kiếp.”
“Xin anh.”
“Nhận điện thoại đi.”
“Xin anh.”
“Tôi rất lo lắng cho anh.”
Hướng Hưng Học trong lòng hơi hồi hộp, nhanh chóng gọi cho Hướng Nghiễm.
Bên kia nghe máy rất nhanh, nhưng không có âm thanh gì.
“Tiểu Nghiễm em đừng lo lắng, anh đang ở trên tàu hỏa.”
“Alo?”
“Nghe thấy không? Điện thoại anh bị nước vào, không mở máy được.”
“Alo? Alo?”
“Anh không sao, lát nữa là đến thành phố S rồi.”
Trong điện thoại có tiếng rè rè mất sóng.
Hướng Hưng Học có chút nhụt chí, không biết bên kia có thể nghe được anh nói không, “Có phải là không nghe được?”
“Nghe được.” Giọng Hướng Nghiễm rất nhỏ.
“Vậy thì tốt, anh không sao, anh thật sự không có chuyện gì. Mưa hơi lớn, anh vừa lên cao tốc đã quay xuống, đặt vé tàu hỏa đi. Anh không sao, thật sự.”
“Ừ.” Hướng Nghiễm cúp điện thoại.
Hướng Hưng Học không biết tại sao Hướng Nghiễm đột nhiên tìm anh gấp như vậy, lên mạng xem tin tức mới phát hiện đường cao tốc gần Đồng Thành xảy ra tai nạn giao thông, một chiếc xe tông vào dải phân cách, đầu xe bị đụng hoàn toàn biến dạng, phía sau có sáu chiếc xe liên hoàn tông vào nhau.
Tình trạng hiện trường rất tệ, rải rác trên đường đều là linh kiện ô tô.
Bức ảnh không rõ lắm, có thể nhìn thấy ánh đèn màu trắng cùng dòng nước trên mặt đất.
Hướng Hưng Học không biết nên dùng thái độ gì trước chuyện này, anh tội nghiệp tài xế bị thương, cũng hối hận không nói sớm với Hướng Nghiễm anh không lái xe đi.
Điện thoại di động lại bị nước vào, không cẩn thận tắt máy.
Trong hai mươi mấy phút, tai nạn giao thông đã xảy ra, sau đó Hướng Nghiễm không liên lạc được anh.
Rất nhiều sự trùng hợp xảy ra, rất nhiều nhân tố không thể khống chế phát sinh cùng một lúc, Hướng Hưng Học không sao, nhưng anh lại làm Hướng Nghiễm lo lắng.
Anh đeo tai nghe, đi tới chỗ hai toa xe nối với nhau, gọi điện cho Hướng Nghiễm.
Cuộc thứ nhất không nghe.
Cuộc thứ hai không nghe.
...
Cuộc thứ mười cũng không nghe.
Cuộc thứ mười một, rốt cuộc Hướng Nghiễm cũng nghe máy, Hướng Nghiễm vẫn như trước, im lặng không lên tiếng.
Hướng Hưng Học nghe được tiếng hít thở nho nhỏ.
“Nghiễm Nghiễm, xin lỗi, anh nên sớm nói cho em biết anh không lái xe, xin lỗi.”
Bên kia thở dài.
“Anh vừa lên cao tốc, thấy trời mưa lớn hơn, anh tìm cái ngã ba quay về, đầu tiên là đưa Cẩu Tử đến chỗ anh trai anh... chỗ ba em, vội vội vàng vàng đặt vé, sau đó chạy tới trạm xe lửa, không có thời gian nói với em một tiếng, xin lỗi.”
“Anh biết lái xe không an toàn anh sẽ không lái, anh sai rồi.”
“Em giận sao?”
“Em bảo anh đừng đến, nhưng anh muốn gặp em.”
Hướng Hưng Học nói cả buổi, bản thân anh cũng không biết nên nói cái gì.
Sai ở đâu?
Đầu tiên là không báo tình hình cho Hướng Nghiễm.
Nhưng thật ra là không đổi di động.
Anh âm thầm mắng cái điện thoại rách nát cả trăm cả ngàn lần —— lúc đi Bắc Cương trời lạnh cũng tắt nguồn, khiến anh bỏ lỡ cơ hội hòa giải với Hướng Nghiễm.
Bây giờ lại bị mưa xối đến tắt máy.
Hướng Hưng Học thở dài, nhỏ giọng đem oán hận nói ra, “Kỳ thực vấn đề cũng không phải ở điện thoại, là lỗi của anh, anh vô dụng, lúc đó ở Nhuế Lạc, anh muốn gọi điện thoại cho em, Hoàng Đào luôn luôn gọi điện cho bạn trai cô bé. Lúc có tín hiệu là anh không gọi cho em. Xin lỗi. Lần này cũng vậy, không liên quan đến điện thoại di động, là lỗi của anh.”