Đi qua vùng sa mạc bằng phẳng cùng vùng mỏ muối, trước mắt bọn họ xuất hiện dãy núi trập trùng.
Đã nhìn thấy núi, chỗ cần đến cũng không còn xa.
Hướng Hưng Học không biết chỗ ở của bọn họ ở sau ngọn núi nào, nên mỗi một ngọn núi xuất hiện đều là một hy vọng.
Vượt qua núi, vẫn là núi, lại thất vọng.
Tâm trạng của anh bị hoàn cảnh chi phối, lên lên xuống xuống.
“Hình như sắp đến.” Lục Mân ngồi trên lưng ngựa, vươn mình, “Chúng ta đã đi bảy ngày rồi.”
Hướng Hưng Học nghĩ, đi bảy ngày đường, ở Nhuế Lạc đợi một tuần, từ Đồng thành đến huyện Tiểu Kỳ mất hai ngày, anh hẳn nhiên đã rời Đồng thành hơn nửa tháng.
“Sắp đến rồi.” Hướng Hưng Học cũng lên ngựa, con lạc đà anh đang dắt tạm thời không có ai dẫn, ngây ngốc đứng lại.
Hướng Hưng Học ngồi trên ngựa, để con ngựa đuổi lạc đà ngốc lên trước.
Lại vượt qua một dãy núi, Hướng Hưng Học nhìn thấy trên mặt tuyết xa xa có ba chấm nhỏ.
Ba Tháp vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên phấn chấn hát lên một bản mục ca Kazakhstan, Hướng Hưng Học mới nhận ra ba chấm nhỏ xa xa là người.
Từ rất xa, có người lớn tiếng gọi: “A tháp.” Thiếu niên đứng thẳng lưng trên tuyết.
“A tháp” trong tiếng Kazakhstan nghĩa là cha.
Ba Tháp cao giọng đáp lại: “Dô ta --”, sau đó vung dây cương giục ngựa chạy xuống gò núi.
Hướng Hưng Học và Lục Mân nhìn nhau nở nụ cười, sau lưng bọn họ còn có bầy dê vùi đầu gặm cỏ khô trên sườn núi, Ba Tháp nghe con gọi bỏ lại mấy trăm con gia súc, Hướng Hưng Học cùng Lục Mân muốn thay hắn canh chừng đàn gia súc -- tuy rằng giữa nơi hoang dã không có sức mạnh nào có thể trộm đi những con dê này.
Bọn họ từ từ đi tiếp, lại nghe được một giọng nữ lanh lảnh, “Thầy Hướng!”
“Lục Mân --
“Mân Mân!”
Hoàng Đào ra sức vẫy tay với họ, Lục Mân bị hai tiếng Mân Mân làm cho thẹn đỏ cả mặt.
Hướng Hưng Học biết Hoàng Đào sớm muộn sẽ thành bạn bè với Lục Mân, hai người tuổi tác xấp xỉ, còn trẻ, lại mạnh mẽ. Chỉ là không nghĩ tới thời điểm đó lại đến nhanh như vậy, xem ra Hoàng Đào mấy hôm nay cũng cô đơn sắp hỏng rồi.
Hướng Hưng Học vẫn chưa thể thuần thục cưỡi ngựa bôn ba, nhưng anh bị tiếng gọi của Hoàng Đào kích động, anh kẹp chặt bụng ngựa, cũng chạy xuống gò núi.
Ngựa chạy rất nhanh, bỏ lại gió tuyết phía sau.
Nhà Ba Tháp một nửa nằm dưới đất, trên mặt đất chỉ có một lối vào rất nhỏ và vuông vức.
Nhóm Hướng Hưng Học rất may mắn, bên cạnh nhà Ba Tháp còn có một ngôi nhà bỏ hoang, chỗ ấy vốn là hàng xóm của Ba Tháp vào mùa đông, nay hàng xóm đã định cư lại thành phố, ngôi nhà bỏ không trở thành địa bàn của nhóm Hướng Hưng Học.
Ở trong lòng đất so với ở trên mặt đất ấm áp hơn một chút, gió trên mục trường tuy rằng hung mãnh nhưng không đến nỗi hùng hổ dọa người, chúng không thích chui xuống lòng đất.
Hoàng Đào cùng Gia Mã đã quét lại nhà cửa một lần, tuy rằng lúc đốt phân dê sưởi ấm ngôi nhà nhỏ lại tích một lớp bụi, nhưng dù sao cũng tốt hơn sống giữa đất trời đầy cát bụi cùng tuyết rơi.
Lúc Hướng Hưng Học soạn lại hành lý, Hoàng Đào cùng Lục Mân ngồi một bên nhìn - bọn họ quá nhàm chán nhưng không muốn đi đào phân dê, xúc tuyết, liền chen chúc trong nhà cùng nhau soạn lại hành lý.
“Vali của thầy Hướng thật ngăn nắp.” Hoàng Đào ngồi xổm trên mặt đất, lấy tay nâng mặt, xoa xoa mà than thở.
“Là người yêu thầy sửa soạn.”
“Là sư nương sao, sư nương nhất định là một chị gái rất dịu dàng.”
Lục Mân nhẹ giọng nói: “Là anh trai đó, một anh trai vừa dịu dàng vừa kiên cường.”
Hướng Hưng Học ngạc nhiên vì đánh giá của Lục Mân đối với Hướng Nghiễm, anh luôn cảm thấy không đúng lắm, lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
Dịu dàng sao, Hướng Nghiễm có lúc rất hòa nhã, đối xử với học trò của Hướng Hưng Học đặc biệt dịu dàng.
Kiên cường sao, cậu thật sự vô cùng kiên cường, cá tính rất mạnh, cũng rất độc lập, rất có ý vị đàn ông.
Anh trai sao, tuổi của Hướng Nghiễm so với Lục Mân, cũng đúng là anh trai.
Rốt cuộc không đúng chỗ nào?
Hướng Hưng Học cảm thấy vấn đề có thể là tiếng “anh trai” đó, anh là “thầy Hướng”, Hướng Nghiễm lại là “anh trai”, hai người thật giống như hai thế hệ khác nhau. Thế nhưng hai người họ thật sự là hai thế hệ, Hướng Hưng Học là chú, Hướng Nghiễm là cháu, mặc dù không có liên hệ máu mủ nhưng lại là chú cháu hàng thật giá thật.
Hướng Hưng Học cảm thấy mình đã già, tuy rằng chỉ lớn hơn Hướng Nghiễm sáu tuổi, nhưng đã thật sự già rồi.
“Là anh trai sao? Wow... có chút lãng mạn nha.”
Hoàng Đào nói với Hướng Hưng Học muốn xem ảnh của anh trai, Hướng Hưng Học từ trong chăn lấy ra một tấm hình - hành lý là Hướng Nghiễm chuẩn bị, Hướng Nghiễm đương nhiên không thể lấy ảnh mình nhét vào trong chăn. Là Hướng Hưng Học tối hôm ấy bỏ vào.
Điện thoại di động của Hướng Hưng Học vẫn để trong ba lô, điện thoại tắt máy, nhưng Hướng Hưng Học vẫn giữ ấm cho pin, anh sợ mấy tháng sau lúc cần dùng đến điện thoại, pin lại hỏng. Anh không mở máy cho Hoàng Đào xem ảnh được, vì vậy nên lấy ảnh giấy ra.
Trong ảnh, Hướng Nghiễm mặc quần ngắn đứng dưới bãi biển, quần bị sóng biển đánh ướt một nửa, chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người càng làm nổi bật vẻ trẻ trung của cậu.
Khi đó Hướng Hưng Học cầm camera, nói với Hướng Nghiễm: “Cười lên nào.”
Hướng Nghiễm liền cười hết cỡ, nụ cười như nước biển xanh trong, cũng như ánh nắng lấp lánh.
Hướng Hưng Học đặc biệt thích tấm ảnh này, có lẽ vì lúc chụp ảnh Hướng Nghiễm ngoan như đứa trẻ, bảo cười liền cười. Anh đem tấm ảnh này rửa rất nhiều tấm, lồng trong khung ảnh ở nhà một tấm, khung ảnh trong văn phòng một tấm, màn hình máy tính là nó, màn hình điện thoại cũng là nó, Hướng Hưng Học còn có một bì thư, bên trong để dành mười tấm ảnh.
Hướng Nghiễm bởi vì tấm ảnh này mắng Hướng Hưng Học là “ông già biến thái”, mắng rất nhiều lần.
Cậu bạn nhỏ thường lạnh lùng nhưng cũng có lúc rất ngọt ngào, những lúc ngọt ngào, Hướng Hưng Học đều nhớ.
“Đẹp trai quá!” Hoàng Đào cảm thán, “Em cứ nghĩ rằng sẽ là kiểu nam sinh xinh đẹp, không ngờ lại đẹp trai như vậy, thật sự rất mạnh mẽ.”
Cô bỗng nhiên không nói, nhíu mày, “Hai người... Được rồi, hai người nhất định rất hạnh phúc.”
Hướng Hưng Học không biết Hoàng Đào muốn hỏi cái gì, anh không biết như vậy có kích thích đến Lục Mân không, nhưng Lục Mân hơi mỉm cười, ý bảo với Hướng Hưng Học lòng yêu thích của cậu đã là quá khứ rồi.
Anh cảm ơn lời chúc phúc của cô gái nhỏ.
Trời tối, Gia Mã gọi bọn họ đến ăn cơm.
Người Kazakhstan mùa đông ăn uống rất đơn giản, món chính là bánh mì chiên hoặc nướng, món mặn là thịt khô, không có rau dưa. Lúc ăn cơm sẽ uống trà, trà thuộc loại chè dầu, vị rất nặng, có thể át được mùi vị dầu mỡ.
Ba Tháp uống rất nhiều trà, một chén lại một chén rót vào miệng. Trà nóng hổi có thể xua tan khí lạnh ban ngày.
Gia Mã luôn tay châm trà cho chồng, thân hình của chị còn rất linh hoạt, không giống dáng vẻ phụ nữ có thai. Ba Tháp cũng không bảo chị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, động tác dịu dàng trôi chảy.
Hướng Hưng Học lặng lẽ hỏi Hoàng Đào: “Em có chăm sóc tốt cho Gia Mã không?”
Hoàng Đào nói: “Gia Mã không cần em chăm sóc, chị ấy rất lợi hại, chị ấy nói với em chị ấy sinh đứa con đầu lòng ở giữa hoang nguyên đó.”
Đàn ông Kazakhstan là anh hùng nơi hoang dã, vợ của họ lại là người tâm phúc trong gia đình, mỗi người đều là một truyền kỳ.
Nhà tránh rét chỉ có một chiếc giường lớn, Hướng Hưng Học, Lục Mân, Mộc Lạp Đề và Hoàng Đào đều ngủ trên chiếc giường này.
Hoàng Đào sợ ban đêm đi vệ sinh đánh thức bọn họ, chủ động bảo muốn ngủ bên ngoài, Hướng Hưng Học ngủ ở giữa Hoàng Đào và Lục Mân, Mộc Lạp Đề ngủ trong cùng.
Mọi người đối với việc sắp xếp như thế ngầm hiểu ý, Hoàng Đào biết thầy Hướng có bạn đời là nam, ngủ cạnh thầy Hướng sẽ không thẹn thùng, Lục Mân ở giữa ngăn cách người đàn ông thảo nguyên cùng cô gái Hán tộc, miễn cho bọn họ lúng túng.
Mộc Lạp Đề ngủ rất nhanh, ngáy vang dội, Hướng Hưng Học nằm trên giường, lại không ngủ được.
Trước đây anh vẫn ngủ trong lều, có lúc ngồi gác đêm bên đống lửa, trên đường đi lang bạt kỳ hồ, bây giờ chui vào nhà, an ổn mà nằm xuống, trong lòng lại cảm thấy trống trải.
“Thầy Hướng, thầy ngủ chưa?” Hoàng Đào lặng lẽ hỏi.
“Chưa, tạm thời ngủ không được.”
“Em cũng ngủ không được. Hôm nay hai người tới, em có chút kích động.”
Lục Mân cũng nhẹ nhàng lên tiếng: “Em cũng ngủ không được.”
“Ngủ không được thì làm gì bây giờ, thầy kể chuyện cho các em nghe? Truyền thuyết của Kazakhstan.” Hướng Hưng Học đột nhiên cảm thấy hai đứa trẻ này rất đáng yêu.
“Truyền thuyết của Kazakhstan em nghe đến chán rồi.”
“Thầy Hướng, kể cho em nghe một chút chuyện của thầy với anh Nghiễm đi.”
Hướng Hưng Học trầm mặc một hồi, cuối cùng không đành lòng từ chối thỉnh cầu của Lục Mân, anh nói: “Để thầy nghĩ xem nên kể như thế nào.”