Tuyết trước cửa nhà trú đông đã hết.
Hướng Hưng Học cùng Ba Tháp lùa đàn dê đến một nơi rất xa.
Toàn bộ Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp đều đợi một trận tuyết mới.
Hướng Hưng Học ngồi trên lưng ngựa, thong thả theo sau bầy dê, có lúc lại lùa một con dê đi lạc trở về đàn. Anh dần dần trở nên thành thạo, giống như đã thật sự được dung nạp vào mùa đông hoang nguyên.
Lúc bầy dê tản ra ăn cỏ, Hướng Hưng Học sẽ rất rảnh rỗi, rất trống vắng. Trong điều kiện nhiệt độ thấp, trạng thái này sẽ khiến người mất đi độ ấm. Hướng Hưng Học vì chính mình mà tính toán kĩ, ban ngày anh sẽ sắp xếp lại hồi ức, chọn một vài chuyện thích hợp, tối đến sẽ kể cho Lục Mân và Hoàng Đào nghe.
Hướng Hưng Học vẫn nghĩ đến Hướng Nghiễm, nghĩ đến rất nhiều lần, anh phát hiện trí nhớ mình rất tốt, có thể nhớ được những chuyện cách đây rất lâu, những chuyện rất nhỏ, những chuyện mà anh cùng Hướng Nghiễm trải qua.
Hướng Hưng Học phát hiện, nếu quan tâm dư luận trên internet, cuộc sống của anh sẽ rất khó chịu, mỗi giây mỗi phút cũng dài như một đời một kiếp. Anh dứt khoát không lên mạng nữa.
Sau khi dời sự chú ý tới cuộc sống hằng ngày, anh có thể phát hiện được một chút biến hóa trong tâm tình Hướng Nghiễm.
Hướng Nghiễm vẫn rất thả lỏng, nhưng gần đây có chút bất an. Cậu vẫn như trước phong thái nhẹ nhàng, làm việc nghiêm túc thận trọng, thế nhưng Hướng Hưng Học có thể nhìn ra, trong lòng Hướng Nghiễm nổi lên một ít sóng lớn.
Lúc đón Hướng Nghiễm tan làm, Hướng Hưng Học hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Không sao cả.”
“Hình như cậu có chút căng thẳng, có chút lo lắng. Một chút thôi.”
Sắp hết năm, mùa đông Đồng thành cũng đến lúc lạnh nhất. Hướng Nghiễm kéo dây kéo áo khoác lên thật cao, che đi nửa khuôn mặt. Cậu rũ mắt chăm chú kéo dây kéo, để Hướng Hưng Học không nhìn thấy vẻ mặt mình.
“Bác sĩ thực tập có gì khác thường à?” Bác sĩ Hướng đột nhiên nói.
“Thôi bỏ đi, không muốn nói thì đừng nói.”
Hướng Nghiễm hơi ngẩng đầu lên, nhìn Hướng Hưng Học, động tác của cậu khiến cho mũi và miệng mới vừa che lại lại lộ ra giữa gió rét.
“Chúng ta đi mua một con chó đi, Đồng Đồng muốn làm lễ cưới, cô bé từng nói lễ cưới phải có một con chó con.”
“Cưới ai? Cậu sao?”
Hướng Nghiễm thở dài: “Cô bé không muốn cưới tôi, muốn cưới ba cô bé.”
Hướng Hưng Học đột nhiên hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện - Đồng Đồng sắp làm phẫu thuật, vì vậy tất cả mọi người muốn thỏa mãn nguyện vọng của cô bé, vì vậy mà Hướng Nghiễm trở nên bất an.
“Phẫu thuật rất khó làm sao?”
“Rất khó.”
“Nếu không thành công, có phải là...” Hướng Hưng Học không nói câu tiếp theo, anh cũng sợ tự mình nói ra chuyện không tốt.
“Ừ.”
“Vậy... Không phẫu thuật được không, hoãn lại một thời gian, chờ cô bé lớn lên một chút.”
“Cô bé ấy có thể không chờ được tới lúc lớn lên.”
Tim Hướng Hưng Học như bị đâm một nhát.
Đồng Đồng rất đẹp, dù ngã bệnh vẫn đẹp, miệng cô bé rất ngọt, gọi chú Hướng Hưng Học “anh ơi”, cô bé rất lễ phép, cũng rất hiểu chuyện, là một đứa bé rất ngoan.
“Đi thôi, chúng ta đi mua chó con.”
Hướng Nghiễm chọn một con Golden Retriever, chó nhỏ ngũ quan vẫn chưa rõ ràng, nhưng vẫn rất đáng yêu.
“Chúng ta gọi nó là gì nhỉ?”
“Hướng Hưng Học.”
Hướng Hưng Học cho rằng Hướng Nghiễm đang gọi mình, ừ một tiếng.
Hướng Nghiễm chỉ chỉ chú chó trong lòng Hướng Hưng Học: “Tôi gọi nó.”
“Không biết lớn nhỏ.”
Hướng Nghiễm nở nụ cười, “Vậy đổi tên khác.”
“Cậu cẩn thận nghĩ đi.”
“Tôi nghĩ ra rồi, gọi là Cẩu Tử đi.” Hướng Nghiễm từ trong lòng Hướng Hưng Học bế chó con lên.
“Cậu có thể nghiêm túc đặt tên không?” Hướng Hưng Học có chút cạn lời.
“Tôi rất cẩn thận. Đúng không, Cẩu Tử?”
Chó nhỏ bi bô “gâu” một tiếng, Hướng Nghiễm nắm chặt bàn chân nhỏ vẫy vẫy với Hướng Hưng Học, “Chú xem, nó rất vui vẻ.”
“Có phải cậu sau này nếu có con, nam gọi là nhi tử, nữ gọi là nữ nhi?”
“Dù sao tôi cũng sẽ không có con cái. Nếu có cứ gọi thế này, con trai gọi là Nhĩ Tử, nhĩ trong “phản nhĩ đích nhĩ”, tử của mộc tự bàng, con gái gọi là, ôi, có chữ gì đọc là nữ không nhỉ?” (*)
Hướng Hưng Học không để ý tới cậu, đi tới ôm lấy chó con.
Cuối cùng tên của chó nhỏ vẫn là “Cẩu Tử“.
Lễ cưới tổ chức tại bãi cỏ bệnh viện, Hướng Nghiễm không biết tìm ở đâu được một chiếc thảm đỏ, chiếc thảm đỏ thắm trải trên nền cỏ xanh, màu sắc tươi đẹp không giống như mùa đông.
Đồng Đồng mặc một bộ lễ phục trắng, đầu cài khăn voan trắng, được Hướng Nghiễm dắt tay đi qua thảm đỏ.
Loa bluetooth mở nhạc lễ cưới.
Rất nhiều bác sĩ và y tá đều ở trên bãi cỏ dự lễ, còn có vài bệnh nhân trên xe lăn cười ha ha mà ngồi xem.
Đồng Đồng rất vui, bước chân nhún nhảy đi qua thảm đỏ.
Cha của Đồng Đồng là một người đàn ông trung niên cao gầy, anh mặc Âu phục, mỉm cười chờ ở cuối thảm đỏ. Hướng Hưng Học ôm chó con, cùng anh ta chờ đợi.
Hôn lễ không có người dẫn chương trình, không có nhẫn, không có khăn voan cô dâu thật dài, nhưng có cha cô bé, có chó nhỏ, Đồng Đồng thỏa mãn vô cùng.
Trước khi làm phẫu thuật, cha Đồng Đồng nói với Đồng Đồng: “Bảo bối, không cần phải sợ, con cứ xem như ngủ một giấc, anh Hướng Nghiễm sẽ ở bên cạnh con, sau khi con tỉnh lại là có thể xuất viện, chúng ta có thể đi hưởng tuần trăng mật, không phải Đồng Đồng muốn ăn quả dừa sao, chúng ta sẽ đến một hòn đảo nhỏ, nơi đó sẽ có rất nhiều cây dừa, ở đó cũng không lạnh, Đồng Đồng còn có thể mặc váy...”
Nói một hồi, giọng của cha cô bé bỗng nghẹn ngào.
Đồng Đồng nằm trên giường, nắm tay cha: “Ba ba đừng khóc.”
Cô bé nhìn Hướng Nghiễm, hỏi: “Anh thật sự sẽ ở bên cạnh em sao?”
Hướng Nghiễm khẽ mỉm cười gật đầu: “Anh sẽ ở bên cạnh em, nhưng mà anh sẽ mặc quần áo màu xanh lục, còn phải đội mũ và khẩu trang.” Hướng Nghiễm từ túi áo blouse trắng lấy ra một chiếc khẩu trang, mang lên mặt, “Giống như vậy nè, Đồng Đồng có thể nhận ra anh không?”
“Có thể nhận ra, anh, không cho anh len lén trốn đi.”
“Anh sẽ không đi, anh vẫn ở bên cạnh em, chờ em tỉnh lại.”
Hướng Hưng Học lặng lẽ hỏi Hướng Nghiễm: “Cậu sẽ không căng thẳng sao?”
“Tôi không phải mổ chính, không có chuyện gì.”
Lúc ba chữ “đang phẫu thuật” sáng lên, cha Đồng Đồng khóc không thành tiếng.
Một người đàn ông trung niên, lại khóc như một đứa trẻ.
Hướng Hưng Học vỗ vỗ lưng anh, “Sẽ ổn thôi, phải tin tưởng bác sĩ.”
Cha Đồng Đồng kể cho Hướng Hưng Học, mẹ Đồng Đồng sau khi cô bé sinh bệnh thì không cần cô bé nữa, anh chỉ có Đồng Đồng.
Mắt Hướng Hưng Học cay cay, một gia đình, vốn đang rất hòa thuận, đứa con sinh bệnh, gia đình liền tan tác.
Cuộc sống của người trung niên thật sự rất khó khăn.
Phẫu thuật mười mấy tiếng, nhiều lần bác sĩ đi ra đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, ba cô bé đều nuốt lệ ký xuống.
Ba cô bé khóc lóc, tay run rẩy, một lần lại một lần lấy ký tên vào chỗ cha bệnh nhân.
Anh trông rất yếu đuối, nhưng lại kiên cường hơn ai hết.
Hướng Hưng Học nghĩ, nếu như Đồng Đồng có thể qua khỏi, mình vĩnh viễn bị thóa mạ cũng được, cả đời cô đơn cũng được, anh thế nào cũng đều được, chỉ cần Đồng Đồng có thể sống qua phẫu thuật.
Nhưng Hướng Hưng Học lại cảm thấy đánh đổi của chính mình quá nhỏ bé, lúc Hướng Nghĩa Vũ bệnh, Hướng Hưng Học từng nghĩ, anh đồng ý cả đời làm đồng tác giả, cả đời không thể ngẩng đầu, cả đời chịu gian nan, chỉ cần Hướng Nghĩa Vũ có thể sống thêm mấy năm.
Nhưng Hướng Nghĩa Vũ vẫn đi.
Dường như điều kiện Hướng Hưng Học đưa ra không đủ, không cảm động được trời cao.
Anh rõ ràng là kẻ vô thần, đến lúc bất lực lại hy vọng có thần minh che chở.
Đồng Đồng được đẩy ra, đưa đến phòng bệnh.
Hướng Nghiễm nói: “Những gì có thể làm được, bác sĩ Triệu đã làm hết rồi, tôi không thể nói phẫu thuật thành công, Đồng Đồng còn cần theo dõi.”
Cha Đồng Đồng quỳ xuống trước mặt Hướng Nghiễm khóc òa, “Bác sĩ Hướng, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu...”
Hướng Nghiễm đỡ người đàn ông dậy, “Tôi không làm gì cả, anh muốn cảm ơn cũng nên cảm ơn chủ nhiệm Triệu.”
Hướng Hưng Học biết rõ người đàn ông đang cảm ơn cái gì.
Chuyện Hướng Nghiễm làm đã vượt qua thành tựu của bác sĩ, cậu bảo vệ Đồng Đồng, giống hệt như anh ruột.
- -----
(*) Nguyên văn: “我反正不会有小孩. 如果有的话就这么叫吧, 男的叫尔梓, 出尔反尔的尔, 木字旁的梓, 女的叫, 诶, 女这个音还有什么字啊?”
Tui không học tiếng Trung nên chịu thua đoạn này:“( Cô nào biết tiếng Trung thì cứu vớt giúp tui với.:((