Hướng Nghiễm cầm chìa khóa mở cửa, chìa khóa xoay hai vòng, lại không tiếp tục động tác.
Cậu nghiêng đầu nhìn hoa trong tay Hướng Hưng Học, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
“Đây là hoa cát cánh, ý nghĩa là yêu đến chết không rời và tình yêu vĩnh cửu.” Hướng Hưng Học tự mình giải thích, “Anh hỏi rồi mới mua.”
“Anh còn biết hỏi sao.”
“Hỏi rồi mới tặng cho em.” Hướng Hưng Học đem hoa nhét vào lòng Hướng Nghiễm, Hướng Nghiễm không nhận, bó hoa bị ép móp méo một chút.
Tiếng sột soạt từ bên trong cửa truyền đến, Cẩu Tử bắt đầu sủa với cánh cửa.
Hướng Nghiễm mở cửa ra, Miêu Miêu và Cẩu Tử lập tức bám dính lấy nhau.
“Mai có làm phẫu thuật không?” Hướng Hưng Học ôm hoa, vào nhà mới nhớ nơi này không có lọ hoa.
“Không có.”
“Mốt thì sao?”
“Không có.”
“Được nghỉ hai ngày. Thật tốt.”
Anh đặt hoa lên bàn, nhìn thấy chăn lông bị cất đi rồi, “Kỳ thực không cần cất đi, anh sẽ đến.”
Hướng Nghiễm cởi áo khoác, tay mang một chiếc đồng hồ, không phải chiếc đồng hồ Hướng Hưng Học tặng.
“Anh lên phó giáo sư, lương mỗi tháng sẽ nhiều hơn một chút.”
“Ừm, chúc mừng anh.”
“Em thích nhẫn không, loại nhẫn bạc nguyên chất kia, sẽ không quá đột ngột. Hay là kim cương? Anh bây giờ có thể mua được.”
Hướng Nghiễm ngẩng đầu nhìn Hướng Hưng Học, ánh mắt rất phức tạp, “Không cần thiết.”
Hướng Hưng Học không tìm được đề tài: “Ăn tối không? Anh nấu cho em.”
“Không ăn.”
Năm ngày không gặp, cậu bạn nhỏ lại thu mình. Dường như cậu đã chuẩn bị tâm lý trước, từ đầu đến đuôi đều thu mình, không để lại kẽ hở.
Hướng Hưng Học có chút sợ.
Vừa nãy không phải nhờ Cẩu Tử và Miêu Miêu, có lẽ anh sẽ không được vào nhà.
“Anh mấy ngày trước có đến tìm ba em, ông ấy nói em nên về bệnh viện Đồng. Em về không?”
Hướng Nghiễm lần này không trả lời ngay, cậu suy nghĩ một lúc, “Không về.”
Một câu “không về” so với câu “không có” trước đây còn khiến Hướng Hưng Học khổ sở hơn.
“Không có” là nói dối, “không về” là quyết định.
Hướng Nghiễm không phải là Hướng Nghiễm mà Hướng Hưng Bang nói, “không muốn một tuần chỉ có thể gặp Hướng Hưng Học hai ngày“.
“Vậy à.” Giọng anh ủ rũ, nhưng rất nhanh phấn chấn lên, “Vậy để anh tới đây, như vậy cũng không cần chạy đi chạy lại hai nơi.”
Lời này khiến Hướng Nghiễm hơi phản ứng, “Anh không phải vừa được lên phó giáo sư sao?”
“Ừ.” Hướng Hưng Học đáp một tiếng, trầm mặc hồi lâu, “Lát nữa anh xem vài trường ở thành phố S, tìm một trường thích hợp rồi nộp CV.”
Hướng Nghiễm đứng lên, đi tới trước mặt anh, hơi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, “Anh đừng có lừa tôi.”
Hướng Hưng Học lấy điện thoại ra, “Anh bây giờ lập tức từ chức.”
Hướng Nghiễm đè tay anh lại.
Bọn họ ở rất gần, hơi thở Hướng Nghiễm đều phả lên cằm Hướng Hưng Học.
Hướng Hưng Học thử bình tĩnh lại, không thành công.
Anh nắm chặt tay Hướng Nghiễm, hôn cậu.
Nụ hôn này cũng không triền miên, binh khí đụng vào nhau.
Hướng Nghiễm thử phản kháng, cậu cắn đầu lưỡi Hướng Hưng Học, nhưng lại không dùng lực, cứ như một kiểu dung túng.
“Cậu không đành lòng” bốn chữ như ánh sáng xé toạc màn đêm. Hướng Hưng Học mặc sức mà càn quét giữa răng môi người bạn nhỏ mười mấy năm yêu thầm.
Yêu đến quá đau đớn rồi.
Hướng Nghiễm không chịu nổi.
Không chịu nổi nên muốn buông tay.
Không thể.
Hướng Hưng Học đem người ôm chặt vào lòng, lướt qua từng chiếc răng cậu, dùng đầu lưỡi hung ác mà đâm đâm vào niêm mạc cổ họng, hôn đến mức Hướng Nghiễm khóe mắt khóe miệng đều có nước, không cho cậu cơ hội hít thở.
“Anh yêu em, anh cũng biết rõ em yêu anh, trở về bên cạnh anh đi, như vậy hai chúng ta đều bớt một chút khổ sở.” Hướng Hưng Học dùng ngón tay lau đi nước mắt bên khóe mắt cậu, “Em không về Đồng thành, anh sẽ đến đây.”
Hướng Nghiễm giận rồi, chân mày cau lại, trợn mắt nhìn Hướng Hưng Học.
Hướng Hưng Học nâng mặt Hướng Nghiễm, vuốt thẳng lông mày cậu, “Hay là em nói cho anh biết em muốn anh làm gì đi, ngoại trừ bảo anh đi anh đều nghe lời em hết, em biết anh không thể không có em mà.”
“Miêu Miêu và Cẩu Tử cũng không muốn tách ra.”
“Phó giáo sư anh có làm hay không cũng không đáng kể, không có em anh cũng không có được ngày hôm nay. Hơn nữa em cũng đã nói, thứ anh muốn xưa nay cũng không phải là một cái học hàm, ở nhà em ăn uống chùa chuyện như vậy anh cũng có thể làm được, trước đây anh sĩ diện, chọc em giận bỏ đi, anh tự kiểm điểm, bây giờ anh không cần mặt mũi nữa, em cũng đừng đuổi anh đi.”
“Anh yêu em.”
“Kỳ thực em cũng luyến tiếc anh, đúng không?”
Hướng nghiễm vẫn nhìn anh, lúc này rốt cuộc ánh mắt cũng dịu dàng hơn, “Anh không thể từ chức.”
“Được, anh không từ chức, em bây giờ không theo anh về cũng được, chúng ta từ từ đi.”
Hướng Nghiễm khẽ hừ một tiếng, Hướng Hưng Học không xác định được cậu là đồng ý hay không đồng ý.
“Từ từ được không?”
“Cho tôi chút thời gian.” Hướng Nghiễm nói.
Sau khi Hướng Nghiễm trở về phòng, Hướng Hưng Học một mình ngồi trên sô pha suy nghĩ hồi lâu.
Suy nghĩ của anh rất lộn xộn, lúc thì nghĩ chuyện chủ nhật Hướng Nghiễm không đi làm, lúc lại nghĩ đến chuyện quá khứ. Vài trăm sợi dây thừng quấn lấy nhau, không tìm được cách gỡ. Chính mình vẫn dựa vào cách làm nũng chơi xấu để Hướng Nghiễm mềm lòng, đây không phải là kế lâu dài. Anh ở bên cạnh Hướng Nghiễm, cảm xúc của cậu bạn nhỏ liền buông lỏng, anh đi một lúc, Hướng Nghiễm lại xây tường thành bao quanh mình.
Vấn đề giữa hai người trên căn bản vẫn chưa được giải quyết. “Không biết”, “không rõ ràng”, “không hiểu” không phải là cớ để anh lợi dụng sự chìu chuộng của Hướng Nghiễm.
Hướng Hưng Học nghĩ chính mình đang lo được lo mất, bất an trong lòng Hướng Nghiễm nhiều hơn anh rất nhiều. Hướng Nghiễm cần thời gian, có thể là để thích ứng và cân bằng lại, cũng có thể là để điều chỉnh tâm trạng của chính mình, cậu quen đi một bước nghĩ trăm bước, muốn cái gì cũng phải chu toàn.
Thế nhưng điều chỉnh và thích ứng phải là chuyện của hai người, bọn họ phải cùng nhau bước về phía trước.
Anh gõ gõ cửa phòng Hướng Nghiễm, “Nghiễm Nghiễm, anh muốn nói với em vài câu.”
Trong phòng không có tiếng động.
Anh thử vặn tay nắm cửa, cửa phòng mở ra.
“Anh nói vài câu rồi đi.”
Hướng Nghiễm ngồi trên giường nhìn anh, trong phòng chỉ mở đèn đầu giường, Hướng Nghiễm một bên mắt được chiếu rất sáng, mắt còn lại giấu bên trong bóng tối.
“Ngày đó tới tìm em, anh dùng danh tự Bách Uẩn Hòa đăng ký, đây là tên của anh lúc mới ra đời. Anh sợ em không muốn gặp anh. Trước đây, lúc chúng ta mới vừa ở cùng nhau, anh từ trong núi trở về, việc đầu tiên là đi tìm thân thế của mình. Anh từng nghĩ, anh là chú em, chúng ta không thể dùng thân phận chú cháu ở cùng một chỗ, thế nhưng anh muốn cùng em sống đến hết đời, anh từng cân nhắc, anh có thể đổi về tên cũ, như vậy ai cũng không thể nói chúng ta là thân thích, mà vốn cũng không phải. Anh rất yêu em, vì vậy anh đã cân nhắc con đường chúng ta nên đi, con đường của hai chúng ta. Lúc đó không nói cho em là sợ em bị dọa sợ, anh cũng sợ em chưa chuẩn bị xong, nhưng không ngờ em lại đi trước một bước rồi. Anh nên nói cho em biết.”
“Anh xưa nay không muốn trở về những ngày trước đây, không muốn trở lại, cũng không muốn đi tìm người khác. Anh thích em, vì vậy chỉ có mình em, người khác cũng không được. Em nên đối với anh tự tin một chút. Con đường sau này, anh không đi một mình, cũng sẽ không để em đi một mình, chúng ta cùng đi được không?”
Hướng Nghiễm chui vào trong chăn, nghiêng người sang một bên, quay lưng về phía Hướng Hưng Học. Hướng Hưng Học không biết cậu có phải đang khóc hay không.
Anh ngồi lên giường Hướng Nghiễm, cách chăn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Hôm nay anh mang Cẩu Tử đến, một phần là cảm thấy em sẽ nhớ nó, mặt khác... Anh muốn lừa một chiếc chìa khóa, anh nghĩ nếu như em đi làm phẫu thuật, anh phải ra ngoài dắt chó đi dạo, em cũng không thể để anh và Cẩu Tử bị nhốt bên ngoài, không ngờ tuần này em nghỉ hai ngày. Anh nói thật cho em biết rồi, em có thể cho anh một chiếc chìa khóa không? Như vậy thứ sáu anh tan làm sớm có thể chạy đến đây làm cơm tối cho em, em quá gầy, anh muốn em ăn ngon một chút.”
Hướng Nghiễm không nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào.
Hướng Hưng Học quay đầu lại ngẫm lại lời mình vừa nói ra, tuy rằng câu chữ không quá lưu loát nhưng lại rất ý nghĩa, có sự thật có luận cứ, không phải nhất thời mạnh miệng, cũng coi như là anh phát huy tốt hơn lần trước rồi.
“Lời này không có ai dạy anh, thật sự không có.”
(Editor: =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
“Chìa khóa ở trong tủ đầu giường.” Cậu bạn nhỏ rốt cuộc cũng lên tiếng, mang theo một chút giọng mũi.
Hướng Hưng Học mở ngăn kéo tủ đầu giường, nhìn thấy chìa khóa. Anh bỏ chìa khóa vào túi, nghiêng người nằm sau lưng Hướng Nghiễm, cách chăn ôm lấy eo cậu.
Anh hơi có suy nghĩ muốn nhìn mặt Hướng Nghiễm một chút, cậu bạn nhỏ lập tức úp mặt vào gối không cho anh nhìn.
Hướng Hưng Học ôm một lúc, vén tóc sau gáy cậu lên, hôn vào cổ, “Anh không quấy rầy em nữa, ngủ đi, ngủ ngon.”