Mục Dã

Chương 23: Chương 23: Khoang miệng




Hướng Hưng Học tự giận mình mà nói với Hướng Nghiễm: “Bác sĩ Hướng, tôi bắn không ra.”

“Vậy làm sao bây giờ? Tôi tìm phụ nữ cho chú?”

“Thôi.”

Bọn họ ở trong xe trầm mặc một hồi, Hướng Nghiễm bỗng nhiên mở cửa xe đi ra ngoài.

Hướng Hưng Học còn chưa kịp cảm nhận được cô đơn, Hướng Nghiễm đã đẩy cửa sau xe đến bên cạnh anh.

“Khó chịu?”

“Ừ.”

Hướng Nghiễm thở dài, “Chú gọi tôi thêm một tiếng bác sĩ Hướng đi.”

“Bác sĩ Hướng.”

“Đi bệnh viện đi.”

“Không đi.”

“Vậy nhắm mắt lại.”

Tay Hướng Nghiễm cầm lấy cái kia của Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học có thể cảm giác được đó là một đôi tay của đàn ông, rất lạnh, không thô ráp như tay mình, nhưng cũng không non mềm như tay phụ nữ.

Đôi tay kia chuyển động rất có kỹ xảo, một tay dịu dàng xoa tại vùng gốc cùng túi nhỏ, ngón tay cái của bàn tay còn lại lúc nặng lúc nhẹ giữ lấy lỗ nhỏ phía trên, không ngừng ma sát, các ngón tay khác dường như đang tìm kiếm đường gân xung quanh, sau khi tìm được liền giữ lấy chỗ gồ lên mà vuốt ve.

Hướng Hưng Học như rơi vào trong thủy triều, khoái cảm không ngừng tiến đến thân dưới.

Anh nhắm mắt mạnh mẽ thở dốc, bên tai vang lên tiếng vang lốp bốp, là tiếng cây khô bị lửa đốt.

“Nằm xuống.”

Hướng Hưng Học bị dục vọng sai sử, phục tùng mệnh lệnh, anh co chân, nghiêng người nằm lên ghế sau.

“Nhích ra bên ngoài một chút.”

Hướng Nghiễm sau khi ra lệnh không có thêm động tác nào nữa, Hướng Hưng Học khó nhịn mà mở mắt ra.

Anh nhìn thấy Hướng Nghiễm quỳ gối trong buồng xe chật hẹp, dùng một tay đỡ dương vật anh lên, sau đó liếm chỗ bên trong gốc rễ.

Hướng Hưng Học hít một hơi khí lạnh, mắt anh từ lâu đã thích ứng hoàn toàn với bóng tối, nhìn thấy rõ ràng hết thảy.

Hướng Nghiễm liếm đồ vật của anh.

Hướng Hưng Học cơ thịt toàn thân đều căng thẳng, anh mơ hồ cảm thấy luống cuống, nhưng dục vọng vẫn cứ đứng thẳng.

“Thả lỏng một chút, tôi không muốn thượng chú.”

“Để bác sĩ Hướng trị bệnh cho chú.”

Hướng Hưng Học nhớ tới Tiểu Lộc, nghĩ đến vòng eo như rắn nước của cậu ta, còn nghĩ tới cậu bé trai ngồi xổm trước cửa nhà, môi hồng răng trắng, đôi mắt như nước mùa xuân. Hướng Nghiễm thích những cậu bé nhỏ bé yếu đuối nhưng dẻo dai.

Khoang miệng nóng ướt ngậm lấy phía trước.

Hướng Nghiễm không có nuốt vào toàn bộ, chỉ là liên tục nhiều lần mút vào miệng nhỏ phía trước, có lúc sẽ dùng đầu lưỡi đâm đâm vào trong lỗ nhỏ.

Hướng Hưng Học lần thứ hai nhắm mắt lại, anh nhìn thấy mưa rơi, nhìn thấy vạn vật sinh trưởng.

Búp măng ướt nhẹp phá tan mặt đất.

Hướng Nghiễm đem nhiệt dịch của Hướng Hưng Học nhổ vào giấy vệ sinh, lại vòng tới ghế phụ lái lấy một chai nước nhỏ súc miệng.

Cậu xử lý cho mình xong mới khởi động ô tô.

Hướng Hưng Học kéo quần, lúng túng không biết nên nói “cảm ơn” hay là “xin lỗi“.

Sau khi về nhà Hướng Nghiễm lại dùng miệng cho anh một lần.

Lần này ánh đèn trong phòng sáng sủa, anh nhìn thấy khóe miệng Hướng Nghiễm có nước bọt tràn ra. Hướng Nghiễm nuốt sâu vào, cổ họng bật ra tiếng nôn khan.

Hướng Hưng Học cảm thấy hết thảy đều không đúng lắm. Cơ quan sinh dục, nước bọt, tiếng nôn khan, vốn dĩ thứ nào cũng vô cùng dơ bẩn nhưng anh lại dường như cảm nhận được mỹ học chí cao vô thượng. Dương vật là chày sắt hung mãnh, nước bọt dưới ánh đèn óng ánh long lanh, Hướng Nghiễm kiên cường quỳ trên mặt đất, khóe mắt ửng hồng, cổ họng không chịu nổi vật to lớn thâm nhập, thê thê thảm thảm mà nghẹn ngào.

Hướng Hưng Học nhìn thấy Hướng Nghiễm như vậy, dục vọng càng cháy càng mãnh liệt.

Bàn tay vốn đặt trên sô pha bây giờ luồn vào tóc của cậu nhóc.

Anh giãy dụa trong nước biển, Hướng Nghiễm là phao, là thiết bị cứu hộ, là thuyền nhỏ trong mưa gió. Hướng Hưng Học bắt được Hướng Nghiễm, dục vọng cầu sinh khiến anh không dám buông tay.

Anh chuyển động hạ thân, lại một lần nữa ra trong miệng Hướng Nghiễm.

Chất cồn khiến Hướng Hưng Học choáng váng, anh nhìn đôi mắt ướt nhẹp của Hướng Nghiễm, bỗng nhiên sinh ra thôi thúc muốn làm nhục.

“Nuốt xuống.”

Hướng Nghiễm sửng sốt một chút, dùng tay giữ lấy gò má Hướng Hưng Học, đem những thứ trong miệng trút hết qua miệng anh.

“Nuốt mẹ chú.”

Hướng Hưng Học dường như mất hết thần trí, anh cảm thấy Tiểu Nghiễm nói lời thô tục cũng có thể đáng yêu chết được, hạ thân lại một lần nữa cứng lên.

Anh nhìn Hướng Nghiễm, cậu bé khẽ cau mày, lông mi dài mà cong, theo động tác chớp mắt mà khẽ khàng rung động, run rẩy đến tận trong lòng Hướng Hưng Học. Anh giữ chặt gáy Hướng Nghiễm, làm sâu hơn nụ hôn lúc nãy.

Bọn họ liên tục hôn môi, Hướng Hưng Học thủ dâm cho mình. Anh dường như lại bắn, sau đó ngơ ngơ ngác ngác ngủ thiếp đi, trước khi ngủ ý niệm duy nhất chính là hậu quả của cốc rượu kia thật lớn.

Hướng Hưng Học đứt quãng mà nằm mộng cả đêm.

Anh mơ thấy mình rong ruổi bên trong thân thể phụ nữ, sau đó bị hạ thân hừng hực căng đau đốt tỉnh, thế nhưng không mở mắt nổi, đầu lại nhớ rất rõ ràng dáng vẻ Hướng Nghiễm vì anh mút liếm, Hướng Nghiễm cùng anh hôn môi... Anh xấu hổ vì làm loại hành vi bội đức này, nhưng lại không nhịn được nhớ lại tư vị kỳ diệu lúc đó.

Sáng sớm, Hướng Hưng Học rốt cuộc tỉnh táo lại, quần lót vừa ướt vừa lạnh, dán vào người rất khó chịu, nhưng anh không dám mở mắt. Anh thực sự không biết nên làm sao đối mặt với cháu anh.

Nguyên bản Hướng Nghiễm chỉ là tốt bụng, nhưng hành vi gần như giao hợp giữa bọn họ lại phát triển đến mức càng lúc càng sắc tình. Hướng Hưng Học hoảng sợ vì dáng vẻ thô bạo của chính mình, anh muốn đổ lỗi cho thuốc cùng rượu, thế nhưng người muốn Hướng Nghiễm nuốt tinh dịch là anh, người giữ lại Hướng Nghiễm mà hôn môi cũng là anh. Anh rõ rõ ràng ràng nhìn thấy khuôn mặt Hướng Nghiễm, nhìn thấy ngũ quan của cậu bởi vì tới gần mà phóng to ra, Hướng Hưng Học biết rõ ràng người trước mắt là Hướng Nghiễm, là đứa cháu lớn lên dưới mắt anh, nhưng anh vẫn bị dục vọng điều khiển...

Hướng Hưng Học không dám nghĩ sâu hơn, vẫn là đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết cho cốc rượu kia - nếu như anh không uống cốc rượu kia, giữa bọn họ sẽ không phát sinh hành vi như vậy, Hướng Nghiễm sẽ cùng Tiểu Lộc hô mưa gọi gió bên ngoài, mà bản thân mình sẽ về nhà, rửa mặt, sau đó ngủ.

Trong nhà rất yên tĩnh.

Quá mức yên tĩnh.

Hướng Hưng Học lấy dũng khí mở mắt ra, phát hiện cả người được đắp kín chăn, quần áo rải rác khắp mặt đất cũng không thấy nữa, phòng khách rất gọn gàng. Anh đi một vòng trong nhà, áp tai lên cửa phòng Hướng Nghiễm nghe động tĩnh bên trong, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, anh đoán Hướng Nghiễm vẫn chưa tỉnh lại, nhưng lại càng nghiêng về suy nghĩ Hướng Nghiễm đã ra ngoài.

Hướng Hưng Học tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu mua thức ăn.

Anh cần phải xin lỗi Hướng Nghiễm.

Hướng Hưng Học không có cách nào nhìn thẳng vào hành vi của mình, lại nghĩ đến Hướng Nghiễm là một đứa trẻ rất tốt, có lẽ cậu có một ít khuyết điểm, cậu sẽ đùa bỡn với cảm tình, cuộc sống riêng tư của cậu rất hỗn loạn, nhưng cậu chưa từng thất lễ với Hướng Hưng Học.

Hướng Nghiễm là một đứa trẻ rất tốt.

Hướng Hưng Học uống nhầm rượu, Hướng Nghiễm xin lỗi anh, thư giải cho anh, cùng anh dây dưa, sau đó dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề tất cả, ngoan đến chết được, khiến Hướng Hưng Học cảm thấy xấu hổ.

Người chú mà Hướng Nghiễm tôn kính là người như thế nào?

Còn là người sao?

Hướng Hưng Học làm một bàn toàn những món Hướng Nghiễm thích ăn, chuẩn bị kĩ càng lời xin lỗi.

Lúc kim giờ chỉ đến 6 giờ, tim Hướng Hưng Học như nổi trống.

Anh sợ hãi, khiếp đảm, anh cảm thấy lúng túng đến cực điểm, nhưng anh vẫn muốn xin lỗi.

Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra lúc Hướng Nghiễm nghe anh xin lỗi, sẽ khinh bỉ mà trào phúng, sau đó hững hờ nói: “Không có gì.”

Hướng Hưng Học cảm thấy tình huống bất ngờ này Hướng Nghiễm sẽ không để trong lòng, Hướng Nghiễm quen với việc làm tình cùng đàn ông, cậu quá quen thuộc bộ dáng đàn ông lúc ý loạn tình mê.

Thế nhưng Hướng Hưng Học nhất định phải xin lỗi, không có một câu xin lỗi nghiêm túc là không được, bọn họ không quay về được quan hệ chú cháu. Hướng Hưng Học muốn tìm bậc thang cho mình bước xuống.

Hướng Nghiễm không về.

6 giờ không về, kim giờ chỉ tới 9 giờ, cậu vẫn không trở về.

Hướng Hưng Học gọi điện thoại cho cậu, không ai nghe máy.

Gọi điện thoại cho bệnh viện, y tá nói bác sĩ Hướng và chủ nhiệm Lý vào phòng mổ rồi.

Hướng Hưng Học thở phào nhẹ nhõm, anh đã không còn biết mình bây giờ là muốn gặp Hướng Nghiễm hay là chưa muốn gặp cậu.

- ----

Đam mẽo”s logic: Thằng công dù tính tình dịu dàng tới đâu lên giường cũng là cầm thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.