Không phải như thế này, Hướng Hưng Học nghĩ.
Nhà ga huyện Tiểu Kỳ chỉ có hai đường ray, một ngày chỉ đón hai chuyến tàu.
Hướng Hưng Học nhìn chiếc xe lửa màu xanh xình xịch xình xịch cùng khói bụi xa dần, mới chính thức biết rằng anh hiện tại đang ở giữa đại lục, góc Tây Bắc trên bản đồ, nơi này cách Đồng thành 4500 km.
4500 km, nếu lái xe không ngừng nghỉ, cũng phải mất hai ngày.
Trước mắt Hướng Hưng Học là ngọn núi màu nâu xám, sau lưng ngọn núi là cả miền hoang dã, cuối miền hoang dã có núi tuyết cùng đường biên giới.
Nơi đây có mặt đất bao la, có bò dê từng đàn, trên trời có chim ưng bay lượn, sâu dưới lòng đất là dầu mỏ cùng khí đốt.
Nơi đây có rất nhiều tư liệu thực tế.
Nhưng nơi đây lại không có Hướng Nghiễm.
Một tiếng thở dài trong không khí ngưng tụ thành sương trắng.
Hướng Hưng Học bỗng nhiên muốn hút thuốc.
“Chàng trai, đàn ông ở đây đều hút thuốc loại mạnh nhất.”
Trạm xe lửa Bắc Cương không bán thuốc lá nhẹ, Hướng Hưng Học quên mất, thuốc lá cũng khác nhau tùy vùng.
Anh mua một bao Nhuyễn Trung Hoa, châm lửa mấy lần mới đốt được đốm lửa nhỏ giữa trời lạnh lẽo.
“Chàng trai trẻ, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Không phải người nơi này đúng không?” Ông lão ngồi quầy vé từ trong cửa quầy thò đầu ra, hướng về thềm ga to giọng nói với Hướng Hưng Học.
“Không còn nhỏ, 36 rồi.”
“Không nhìn ra nha, cậu là người ở đâu tới?”
“Tỉnh S.”
“À, tỉnh S!” Trong mắt ông lão lộ ra một chút mờ mịt, giọng nói lại chắc nịch: “Chỗ ấy nhất định là chỗ tốt!”
Hướng Hưng Học gật gù, kẹp thuốc lá ở đầu ngón tay, ánh lửa lập lòe, khói bay lên, anh lại không cảm thấy một chút vị nicotin nào.
Không phải như thế này.
Hướng Hưng Học cho rằng mình không nên ở đây - trạm xe lửa huyện Tiểu Kỳ, không nên hút thuốc - Hướng Nghiễm không thích mùi thuốc lá.
Buổi tối trước đó một ngày, anh và Hướng Nghiễm cãi nhau to.
Anh không thể chưa hiểu ất giáp gì đã lại mất thêm một gia đình.
Hướng Hưng Học dùng thời gian hút một điếu thuốc để tự chuẩn bị tâm lý cho mình.
Nghiên cứu.
Khảo sát.
Phỏng vấn.
Đều là chuyện rất thứ yếu.
Anh không quan tâm người Kazakhstan trải qua mùa đông như thế nào.
Có lẽ đã từng rất quan tâm, nhưng anh bây giờ đã muốn về nhà, muốn tìm Hướng Nghiễm nói cho rõ ràng.
Hướng Hưng Học đem tàn thuốc dụi tắt vào thùng rác, từ trong ba lô đeo trên lưng lấy điện thoại di động ra, bấm nút, màn hình không sáng.
Anh thử thêm mấy lần mới nhận ra pin bị đông cứng, hỏng rồi.
Trong nháy mắt, Hướng Hưng Học muốn đem cục sắt vụn trong tay ném vào đường ray, để chuyến tàu hỏa tiếp theo nghiến nó vỡ ra từng mảnh. Nhưng anh không làm vậy.
Người 36 tuổi ném điện thoại di động, chuyện như vậy, anh làm không được.
Bởi vì vợ chồng cãi nhau mà nghỉ việc, chuyện như vậy, cũng không làm được.
Hướng Hưng Học cam chịu bỏ di động vào trong túi, lại đốt một điếu thuốc.
Năm tiếng sau, Lục Mân theo chuyến xe màu xanh thứ hai đến.
Hướng Hưng Học nhìn Lục Mân kéo túi lớn túi nhỏ, mệt mỏi từ trên tàu đi xuống, anh lại không muốn ở lại nơi này.
Chuyến nghiên cứu lần này, lẽ ra sẽ có một đêm hoàn mỹ trước khi xuất phát.
Hướng Hưng Học kiểm tra xong vali đựng quần áo hành lý, từ sớm đã tắm rửa sạch sẽ chờ trên giường.
Lần này xa nhau đến năm, sáu tháng, trước đó làm tình một trận thật thoải mái thật thỏa mãn là chuyện đương nhiên.
Anh nhìn Hướng Nghiễm cười cười đi vào buồng tắm.
Hướng Nghiễm còn hỏi: “Không cùng vào sao?”
Hướng Hưng Học lắc đầu, say mê mà nhìn gáy Hướng Nghiễm - người yêu của anh rất đẹp.
Tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, vòi sen ầm ĩ một chút, sau đó trở nên yên lặng.
Hướng Nghiễm đem thuốc bôi trơi bôi ở miệng huyệt như thế nào?
Bôi nó lên đầu ngón tay như thế nào?
Dùng ngón tay dò vào hậu huyệt căng chặt ra sao?
Cậu sẽ cau mày sao?
Sẽ cắn môi sao?
...
Hướng Hưng Học cầm một quyển sách, lời trong sách vặn vẹo thành thân thể trần trụi khỏe mạnh.
Dục vọng cuối cùng đã chiến thắng vẻ đạo mạo giả dối.
Anh khép sách lại.
Ipad trên bàn sáng lên.
Hướng Hưng Học không muốn xem.
Chỉ là nó đúng lúc sáng lên.
Có ánh sáng sẽ có bóng tối.
Hết thảy hoàn hảo đều sẽ trở thành mây khói phù vân.
“Tôi con mẹ nó mới biết Hướng Hưng Học ngày mai đi Tân Cương.”
“Ngày mai đi chơi đi, tôi hẹn người cho cậu.”
“Hay nhỉ?”
“Cho cậu khai bao.”
“Không được từ chối.”
“Tôi con mẹ nó nghĩ đến chuyện cậu bị người ta đè là nổi giận.”
Tin nhắn từng tin một hiện ra.
Hướng Hưng Học biết Hướng Nghiễm có một đám bạn không đứng đắn.
Cũng biết chuyện vụng trộm như vậy Hướng Nghiễm chắc chắn sẽ không làm.
Anh nên tin tưởng Hướng Nghiễm.
Nhưng tay anh như bị cái gì đó sai khiến, không khống chế được mở màn hình, lại mở ra lịch sử tán gẫu.
“Cậu và chú Hướng ở cùng chắc cũng mấy năm rồi nhỉ”
“A Nghiễm à, cậu nghĩ gì vậy?”
“Tôi không ngờ cậu lại tình nguyện làm người nằm dưới.”
“Như vậy chẳng giống cậu chút nào.”
“Hắn ta có gì tốt?”
“Anh ấy rất tốt, chuyện của tôi cậu đừng quản nữa.”
“ĐM nó cậu không phải là yêu hắn chứ?”
Hướng Hưng Học nhìn thấy tin nhắn này cách tin nhắn sau một khoảng thời gian.
Anh không biết bởi vì Hướng Nghiễm băn khoăn hay bởi vì đang bận mà không trả lời lại.
Sau đó Hướng Nghiễm nói: “Không có.”
Không có yêu anh, không yêu Hướng Hưng Học.
Hướng Hưng Học trong lòng nói tiếp.
Không có.
Người bạn kia của Hướng Nghiễm lại nhắn tiếp một tin: “Vậy cậu còn cùng hắn làm gì? Bố đây nói cho cậu biết, hậu môn không phải để làm.”
Hướng Nghiễm nói: “Không cần cậu nhọc lòng.”
“Không thể, cậu nhất định phải nói rõ ràng, cậu không yêu hắn còn chơi đùa với hắn làm gì?”
“Không phải chơi đùa.”
“Vẫn có thể chia tay đúng không?”
“Mèo theo ai chó theo ai?”
“Đồng tính luyến ái lại không hợp pháp, tôi không có cách nào lên tòa chia con.”
“Chúng ta cũng không còn trẻ nữa.”
“Đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
Hướng Nghiễm đi ra khỏi phòng tắm, không mặc quần áo đàng hoàng.
Áo ngủ khoác hờ hững trên người, lộ ra một mảnh lớn khuôn ngực.
Toàn thân cậu ẩm ướt, nước trên tóc vẫn còn tí tách nhỏ giọt, rơi xuống áo ngủ bằng lụa, tạo ra một mảng lớn sẫm màu ướt đẫm.
Hướng Hưng Học nhìn người trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút luống cuống, anh không nên xem trộm việc riêng tư của Hướng Nghiễm.
Đàn ông trưởng thành nên xem như gió thoảng qua, giả vờ như chưa có chuyện gì cả.
Một người tình ăn ý có lẽ có thể hiểu thấu đáo thực hư của những lời nói vô tình như vậy.
Nhưng Hướng Hưng Học không thể, anh hy vọng “Không yêu” và “Không thể chia tay” đều là lời nói dối.
“Sao vậy?” Hướng Nghiễm hỏi.
Hướng Hưng Học há miệng, muốn hỏi “Em rốt cuộc có yêu tôi không?”
Nhưng câu nói thế này từ miệng trưởng bối nói ra thật sự không thích hợp.
Hướng Hưng Học không nói gì.
Hướng Nghiễm thông minh cỡ nào, cậu chỉ cần nhìn lướt qua bàn đã đoán được ngọn nguồn sự việc, nhưng cậu cũng không giải thích gì thêm, chỉ trở lại phòng tắm lấy khăn lông lau tóc.
Hướng Nghiễm vắt chéo chân ngồi trên giường, cùng Hướng Hưng Học im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng: “Vậy có làm hay không?”
Cậu hỏi xong, xoay lưng chỉnh lại áo ngủ.
Ai cũng biết, không làm được.
Hướng Hưng Học có chút không chịu được thái độ “không sao cả” của Hướng Nghiễm.
Anh có một bụng khó chịu cùng phẫn uất muốn phát tiết, Hướng Nghiễm lại bình tĩnh cực kì, vì lẽ đó Hướng Hưng Học không thể bùng nổ được.
Không thích hợp.
“Tiểu Nghiễm, mèo và chó, nếu em muốn, đều để lại cho em.”
Kinh tế học có một kiểu lý luận, khi một người tìm kiếm một thứ có hiệu suất sử dụng tốt nhất, nếu mua được thứ đó với giá thấp nhất sẽ thu được cảm giác thỏa mãn lớn nhất.
Thế giới người trưởng thành lại càng phức tạp, đặc biệt là người như Hướng Nghiễm, cậu muốn bỏ ra thật nhiều để đổi lấy ít tổn thất nhất.
Trong thế giới của Hướng Nghiễm, hẳn là không có cụm từ “càng tốt hơn”, chỉ có “không tệ.”
Hai người cùng nhau sinh hoạt vốn là vì nhu cầu của mỗi bên, Hướng Nghiễm cần một người bạn lữ trên danh nghĩa, thứ đổi lại là ái tình của cậu.
Chuyện này ở góc nhìn của Hướng Hưng Học là một cái giá rất lớn, thế nhưng trong mắt Hướng Nghiễm, trả giá như thế không đáng để nhắc tới.
Hướng Nghiễm coi trọng nhất là thể diện.
Đương nhiên, đây đều là phỏng đoán của Hướng Hưng Học, anh cũng không biết Hướng Nghiễm đang nghĩ gì.
Hướng Nghiễm không phải trẻ con, Hướng Nghiễm có suy nghĩ của chính mình.
“Tôi không cho anh đi.” Hướng Nghiễm nói, “Tôi không cảm thấy có chỗ nào không tốt.”
Sau đó Hướng Hưng Học nói với Hướng Nghiễm, tôi yêu em.
Đó là lần đầu tiên anh nói với người đàn ông này như vậy, nói đến bi tráng lại quyết liệt.
Lúc lời ra khỏi miệng, Hướng Hưng Học nghĩ, có thể đây là lần cuối cùng.
Anh không nói nữa, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Hướng Nghiễm.
Hướng Nghiễm đưa ngón trỏ ra đè xuống môi Hướng Hưng Học, sau đó hôn lên đầu ngón tay mình.
Cậu nhắm hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, hôn chăm chú lại thành kính.
Lão luyện lại láu lỉnh.
Trong phòng điều hòa thổi hơi ấm, trong không khí không thừa lại một chút hơi nước.
Môi Hướng Hưng Học rất khô, da chết bong ra một lớp mỏng. Ngón tay Hướng Nghiễm cũng khô ráo.
Hướng Nghiễm mở mắt ra, dùng ngón tay sờ sờ lên môi Hướng Hưng Học, động tác như phô trương thanh thế, sau đó nói: “Anh nhất định phải như vậy đúng không?”
“Vậy thì chia tay đi.”
Đồng thành mùa đông, lạnh và ẩm ướt.
Tháng mười một, lá cây còn xanh biếc, đầu mùa đông gió lạnh thổi lá rụng hết, khiến rừng cây lộ ra những thứ thường ngày vẫn che giấu.
Nhiệt độ Đồng thành vẫn còn hơn 0 độ, cũng không có gió phương Bắc gào thét.
Chỉ là lạnh.
Thuần túy lạnh.
Cẩu Tử như cái đuôi bám sát vali hành lý, lâu lâu lại ư ử nghẹn ngào, nó biết vali nghĩa là tạm biệt.
“Dẫn nó về đi. Lông ướt hết rồi.” Hướng Hưng Học nhấn chìa khóa xe.
“Tôi đưa anh đi, đỡ cho anh phải tìm người lái xe về.”
Hướng Hưng Học không từ chối, cúi người sờ sờ đầu Cẩu Tử: “Muốn ngồi xe không?”
Hướng Nghiễm cùng chó đưa Hướng Hưng Học ra sân bay.
Hướng Hưng Học đi máy bay, chuyển qua tàu cao tốc, cuối cùng đón tàu chậm, đến huyện Tiểu Kỳ.
Mùa đông Bắc Cương rất khô ráo.
Gió biển không thổi vào đến nơi sâu xa trong đại lục.
“Thầy Hướng.”
Hướng Hưng Học nhìn thấy đáy mắt Lục Mân nổi lên một tia vui sướng, sau đó cả người đều bừng sáng lên.
Yêu, hẳn là như vậy.
“Nơi này cách Đồng thành thực sự rất xa nhỉ.” Lục Mân nói, “Còn rất lạnh nữa.”
Hướng Hưng Học không đáp lại cậu, nhưng Lục Mân cũng không ủ rũ, “Thầy chỉ đem theo hai cái vali sao, có khi nào không đủ quần áo không?”
“Quần áo là sư nương của em chuẩn bị, sẽ không không đủ.”
Hướng Hưng Học lại đốt một điếu thuốc.
Anh ngồi ở nhà ga năm tiếng, hút hết một bao thuốc lá, đầu óc bị gió thổi tỉnh táo lại.
Đêm đó anh có chút tức giận, nhưng không thật sự muốn buông tay.
Để chó và mèo cho Hướng Nghiễm, làm sao có thể như thế được.
Người hay mèo, chó, Hướng Hưng Học đều phải có.
Lùi một bước để tiến hai bước không phải phương pháp tốt.
Thế nhưng Hướng Hưng Học lại muốn cho Hướng Nghiễm hiểu rõ, cái gì gọi là nhớ nhung, cái gì gọi là ái tình.
Có lẽ bọn họ cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.