Từ khi Kha Ngôn phát hiện thế giới tiềm thức của Lam Đình lấy trường đại học làm trung tâm, cậu đã hỏi thăm được kí túc xá mà Lam Đình đang sống là ở tầng nào. Để cho tiện tiếp xúc, và không muốn đánh rắn động cỏ, cậu cố ý lựa chọn ở phòng ngay dưới lầu của anh ta.
Ký túc xá ở cuối hành lang, đối diện với phòng tiện ích, sẽ giảm thiểu khả năng tiếp xúc với các nhân vật khác của thế giới tiềm thức, ở trong phạm vi tầm mắt của đối tượng tỉnh lại sẽ ngay lập tức biết được hướng đi của đối tượng, đồng thời còn có thể nắm giữ tương đối lớn tính tự chủ hành động của không gian.
Nói một cách hợp lí, nếu như thành công tỉnh lại, ý tưởng lựa chọn này có thể được đưa vào tài liệu hướng dẫn cho người đánh thức, sẽ được những người phụ trách giảng dạy một cách tỉ mỉ.
Thế nhưng đối với thế giới tiềm thức đối tượng tỉnh lại là không thể nói đến đạo lý.
Ngay khi Lam Đình rời đi, Kha Ngôn nhảy lò cò đến cạnh cửa, mở ra một khe cửa lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, tên trên cửa phòng đối diện “Phòng tiện ích” đã không cánh mà bay, vẻ ngoài lạnh lẽo đã bao phủ khắp căn phòng từ rất lâu. Ánh đèn tan dần, và nó biến từ một phòng tiện ích thành một ký túc xá của sinh viên bình thường.
Không chỉ có như vậy, toàn bộ trên hành lang chỉ còn dư lại hai căn phòng kí túc xá của cậu và Lam Đình, yên tĩnh như một mảnh bãi tha ma!
Đây là ——
Đối tượng tỉnh lại sẽ thay đổi thế giới tiềm thức cùng với sự thay đổi của tâm trạng, việc chuyển ký túc xá từ trên lầu xuống lầu dưới không ảnh hưởng đến tình hình chung, nhưng … toàn bộ hành lang chỉ có hai ký túc xá, hơi trái với lẽ thường!
Nơi nào càng không hợp lý thì cơ hội đánh thức trái tim của đối tượng sẽ càng cao, Kha Ngôn liếc nhìn kí túc xá đối diện đang sáng đèn, thở phào nhẹ nhõm, rón rén mò tới trên hành lang, dựa vào vách để thăm dò.
Ba mét, năm mét, mười mét… bức tường gắn với những ô cửa trở nên trơ trụi, kéo dài vào bóng tối vô tận.
Kha Ngôn không biết mình đã đi bao xa, cuối cùng cậu đã không còn khái niệm về khoảng cách, dù đi đến đâu, vách tường hành lang đều như hình với bóng theo sát cậu, đến khi cậu quay đầu lại, lại phát hiện mình đứng cách Lam Đình ký túc xá một chỗ không xa.
——Đây là mê cung sao?
Cổ chân đau, Kha Ngôn không thể không dựa vào vách tường ngồi xuống, suy nghĩ về nguyên nhân của hành lang dài bất tận này.
Những thay đổi trong thế giới tiềm thức thường liên quan đến tính cách của đối tượng tỉnh lại. Tính cách không chỉ là đơn giản là chỉ tình tính của con người, mà là một người có tâm lý đặc biệt tập hợp lại, từ nuôi dưỡng của gia đình, cho đến khi lớn lên chịu tác động của các yếu tố bên ngoài.
Dựa vào tư liệu được cung cấp, tính cách của Lam Đình biểu hiện trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày thuộc kiểu suy nghĩ kích thích, đặc điểm là sự điềm đạm, tự chủ và chủ động kiềm chế. Tuy nhiên, trước đây tính cách của đối tượng được đánh thức trong thế giới tiềm thức thường không giống với tính cách trong thế giới thực, cho nên tư liệu chỉ có thể làm tham khảo, cụ thể như thế nào, vẫn cần người đánh thức quan sát tình huống.
Kha Ngôn không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống kì lạ này, ba năm trước cậu đã gặp phải tình huống tương tự trong thế giới tiềm thức của một người khác.
Đối phương là một thiên tài vật lý học, tuổi còn trẻ đã đạt được nhiều giải thưởng quốc tế, sau đó bởi vì một lý luận nào đó bị lật ngược, nhất thời suy nghĩ không thông lựa chọn tự sát, được ở người Viện Vật Lý phát hiện đúng lúc đưa đến Sở nghiên cứu đánh thức.
Trong thế giới tiềm thức của thiên tài đó, trời đất đảo lộn, muôn màu muôn vẻ, không có trật tự quy củ nào cả, chỉ có một ngọn núi đen tối luôn sừng sững ở ranh giới của thế giới ý thức. Với sự giúp đỡ của Viện Vật lý và người điều hành, Kha Ngôn ở thế giới kì quái này đóng vai đối thủ ngang ngửa với đối tượng tỉnh lại, vì để theo kịp tư duy của đối tượng, cậu phá bỏ cách suy nghĩ của mình, và cuối cùng cũng đánh thức thành công. Sau ba tháng nghỉ ngơi, mới miễn cưỡng điều chỉnh lại thế giới quan đang bị lung lay.
Về sau, người tỉnh lại có tư duy máy móc như vậy, đến nay vẫn là loại hình mà những người đánh thức e ngại.
Người có tư duy máy móc tính tình sẽ biến đổi không ngừng, không thể nắm bắt. Lam Đình hiển nhiên phù hợp với tiêu chuẩn này. Đa số những người thuộc tuýp này đều có logic nội tâm nhất quán, khi đã xác định được điều gì đó thì họ sẽ không dễ bị lung lay, khó bị thế giới bên ngoài tác động.
Hiện tại, chỉ số mức độ yêu thích của Lam Đình đối với cậu chỉ có 15, cách xa mức độ bạn bè. Lam Đình không phải người hoà đồng, không chắc sẽ để ý một người gặp mặt hai ba lần thông qua bạn của mình.
Chẳng lẽ là Lam Đình đem thương tích trên người cậu mà tính trên người của anh ta, xuất phát từ ý thức trách nhiệm, muốn tận mắt nhìn thấy cậu khỏi hẳn?
Vậy thì không cần phải bẫy cậu trong hành lang, phải không?
Đây rõ ràng là tâm thế không muốn cho cậu rời đi.
Chẳng lẽ… Lam Đình nhìn ra điều gì đó, cho nên cố tình gài cậu ở bên người để có thể theo dõi bất kì lúc nào?
Càng nghĩ lại càng thấy có khả năng là như vậy, đây đúng là chuyện mà người có tư duy máy móc có thể làm ra.
Lý do tại sao người có tư duy máy móc lại đặc biệt phức tạp, “Chìa khoá qua cửa” của bọn họ thường chỉ có một. Người đánh thức phải trải qua những thử nghiệm và phạm phải sai lầm để tìm thấy chiếc chìa khoá duy nhất đó. Trong giai đoạn này, mức độ yêu thích của đối tượng tỉnh lại sẽ lên xuống chập trùng, sẽ tạo thành áp lực đối với người đánh thức.
Đã từng có người đánh thức bị mắc kẹt trong thế giới tiềm thức của đối tượng tỉnh lại, cưỡng chế đăng xuất sau đó tiếp nhận một quãng thời gian rất dài để điều trị tâm lý. Về sau không có cách nào tiếp tục làm công vệc này nữa, đành nghỉ hưu sớm.
Không khó để tưởng tượng, Lam Đình có xuất thân quyền thế và giàu có sẽ có tính cách ẩn giấu như vậy.
Tại sao anh ta lại có những chấp niệm như vậy?
Xem ra đến bây giờ, chỉ có duy nhất “Người mình thích” của Lam Đình mà ngay cả cha mẹ anh ta cũng không biết là ai mới có thể tác động đến anh ta.
Lần này trở lại, nhất định phải cho bản thân kì nghỉ nửa năm.
Kha Ngôn tính toán làm sao cùng sở trưởng cò kè mặc cả, mệt mỏi trở về kí túc xá, sau đó tắm rửa, lên giường đi ngủ.
Dục tốc thì bất đạt*, đụng tới người khó tính như vậy, sốt ruột là vô dụng, hơn nữa cậu rất có thể bị Lam Đình theo dõi ngược lại. Điều cậu có thể làm đợc trong lúc này là làm một người bình thường trong tâm trí của Lam Đình, sau đó bất động thanh sắc thu thập manh mối, tìm cơ hội cùng người điều hành liên hệ, tích hợp thông tin để nhanh chóng tìm được “Chìa khoá qua cửa” duy nhất.
(Dục tốc thì bất đạt: được hiểu là muốn nhanh việc thì sẽ không đạt, hay nóng vội thì sẽ không thành công. Câu thành ngữ này chính là muốn khuyên con người làm việc gì cũng không được nôn nóng, hấp tấp, chỉ nhanh muốn có thành quả, vì càng như vậy thì kết quả đạt được sẽ càng không như ý muốn của mình.)
***
Sáng ngày thứ hai, Kha Ngôn bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cậu liếc nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 10 giờ sáng.
… Ngày hôm qua thời gian đi ngủ không tính là muộn, làm sao sẽ dậy trễ như vậy?
Không đúng, nếu như không có tiếng gõ cửa, bây giờ cậu có thể còn đang ngủ.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, không nhanh không chậm, cách một quãng thời gian gõ ba cái, Kha Ngôn ngáp một cái vén chăn lên xuống giường, chậm rãi đi tới cửa hỏi: “Ai vậy?”
“Lam Đình.”
Kha Ngôn tỉnh lại trong nháy mắt, dừng chân sau nhảy đến mở cửa, Lam Đình mặc một bộ quần áo bình thường đang đứng ở cửa, trong tay cầm một túi giấy, nhìn thấy anh ta liền mở cửa, liếc nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Mới thức dậy?”
“Umm… Đúng, ngày hôm qua ngủ hơi trễ.”
Lam Đình không nói gì, giơ tay đem túi giấy ném vào trong lồng ngực Kha Ngôn. Túi giấy vẫn còn nóng, trên đó viết tên cửa tiệm mà Kha Ngôn thường đến, cậu bối rồi sau đó nghi hoặc: “Đây là…”
“Bữa sáng.”
“Ồ.” Kha Ngôn liếc nhìn túi giấy, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười xán lạn: “Cám ơn anh, Lam Đình.”
Lam Đình quay đầu nhìn sang một bên: “…”
[Mức độ yêu thích: +2]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 17]
Kha Ngôn nhìn theo tầm mắt của Lam Đình, hành lang vẫn giống như hôm qua, kéo dài vô tân.
Cậu dường không cảm nhận được có gì không thích hợp, đứng ở cửa tự nhiên cùng Lam Đình bắt chuyện: “Anh vừa tan học hay vừa mới thức dậy?”
Lam Đình nghiêng người ôn nhu nhìn cậu, đáp: “Tan học trở về.”
“Như vậy sao…” Kha Ngôn thử thăm dò nói: “Anh là sớm trở về sao? Ngày hôm nay trên hành lang thật yên tỉnh, tôi không nghe thấy chuồng báo tan học.”
Lam Đình nhíu mày, xoay lại nhìn cậu, không hề báo trước hỏi: ‘Có vấn đề gì không?”
[Mức độ yêu thích: -1]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 16]
Thật nhạy cảm!
Kha Ngôn vội vàng nhíu mày giả ngu: “Sao cơ? Có thể có vấn đề gì? Có thể là tôi đang ngủ nên không nghe thấy ấy chứ.” Cậu mhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, anh ăn sáng rồi sao? Ăn chung luôn không?”
Ngày hôm nay trạng thái không tốt, đầu óc lúc nào cũng choáng váng, Kha Ngôn muốn tiêps xúc quá nhiều với Lam Đình, chỉ tỏ khách sáo mà thôi, không nghĩ tới Lam Đình suy tư một lát rồi gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Kha Ngôn: “…” Không phải, này đã mười giờ, tôi không kịp ăn sáng là bởi vì ngủ quên, anh đã tan lớp rồi, còn chưa ăn sáng là xảy ra chuyện gì?
Đã lỡ mời người ta vào rồi, phải tiếp tục diễn thôi.
Kha Ngôn khó khăn tiếp tục nhảy lò cò, được một lúc, đã được người bế lên.
“!!!”
Ỷ mình cao rồi muốn làm gì thì làm sao, Kha Ngôn bị Lam Đình bế lên đi về phía trước hai bước, đặt xuống ghế.
Cậu vẫn hết chưa kinh ngạc, mơ hồ nhìn Lam Đình, Lam Đình tiện tay mở túi giâý trong tay ra, sau đó mở đôi dũa dung một lần ra, để ý tầm mắt của cậu, nhươgs mi nói: “Làm sao?”
“Không làm sao hết trơn!” Kha Ngôn trở mặt mặt như trở bánh tráng, cố tình làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, dính người, mỉm cười nhận lấy đũa.
Hai người nhưng chỉ có một đôi đũa, Kha Ngôn không dám ăn trước, dùng đũa gắp ra một chiếc tiểu long bao ở bên dưới sau đó đưa cho Lam Đình.
Lam Đình có chút bất ngờ, anh cau mày dường như không thể nhận ra nhìn chiếc banh bao giòn xốp ấy, nhìn Ka Ngôn với đôi mắt cong thành nếp gấp khúc, chần chờ vài giây, nghiêm túc cắn một miếng.
[Mức độ yêu thích: +1]
[Mức độ yêu thích hiện tại: 17]
Kha Ngôn lập tức đưa một chiếc khăn giấy tới: “Cắn nhẹ một chút, đừng làm cho nước ấm chảy ra.”
Lam Đình đã ăn một chiếc tiểu long bao ngon nhất trong cuộc đời này, trước cái nhìn của Kha Ngôn nhai và nuốt xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn ngon không?” Kha Ngôn hỏi.
Lam Đình: “… Cũng được.”
“Gần đây, tôi hay đến chỗ này ăn sáng! Chỗ này làm tiểu long bao trất ngon!” Kha Ngôn liền gắp một chiếc khác đưa đến: “Đây, cho anh.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lam Đình đanh lại, sau một lát, trong sự mong đợi của Kha Ngôn, anh rướn cổ sang tiếp nhận, giơ tay che nửa khuôn mặt, chậm rãi nuốt vào.
Mắt thấy Kha Ngôn tiếp tục đứt cho mình, liền vươn tay chặn lại, nói: “Chính cậu ăn đi, tôi ăn rồi.”
… Ăn rồi sao còn ngồi ở đây? Xem náo nhiệt à?