Chương 29
—
Chờ xe ra khỏi nhà lớn, Dịch Thiên lấy di động gọi cho Lâm Hàm, y vừa nhấc máy liền lãnh thanh hỏi, “Cậu đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia ầm ĩ nhốn nháo, có lẽ là trong quán bar linh tinh nào đó, Lâm Hàm có vẻ đã say, mồm miệng không rõ lè nhè nói một cái tên.
Dịch Thiên cúp điện thoại, đánh tay lái sang đường trung tâm.
Đến quán bar, Dịch Thiên trực tiếp gọi quản lí tới, “Dẫn tôi tới gặp Lâm Hàm.”
Người nọ có chút ngẩn người nhìn Dịch Thiên, ngây ra một lúc mới kinh sợ gật đầu, một bên dẫn Dịch Thiên đến thang máy một bên cúi đầu khom lưng nói, “Dịch thiếu đến mà không nói trước một tiếng, không thể đón tiếp từ xa…”
Dịch Thiên lãnh mặt không nói lời nào, quản lý xấu hổ cười cười, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh.
Lâm Hàm ở phòng VIP lầu ba, hai phục vụ sinh đứng bên ngoài vừa nhìn thấy quản lý liền vội vàng cúi đầu mở cửa.
Bên trong căn phòng cực kì lớn, phía trước sopha còn có sân nhảy mini, một vài người cả trai lẫn gái đang nhảy nhót điên cuồng. Lâm Hàm ngồi trên ghế sopha uống rượu, dựa bên người là một tiểu nam sinh xinh đẹp, bàn tay suồng sã vói vào trong quần áo cậu nhóc.
Dịch Thiên bật công tắc đèn, một đám người ngừng động tác nhìn hắn. Hắn không nói đến một lời, thản nhiên đi đến bên Lâm Hàm túm lấy kẻ đã say mèm kia kéo vào nhà vệ sinh. Quản lý không dám đắc tội với hai vị đại thiếu gia, nhanh chóng giải tán mọi người trong phòng, chỉ để lại vài người ở ngoài cửa.
Dịch Thiên bước chân lớn, Lâm Hàm say rượu không theo kịp, thất tha thất thểu bị lôi đi. Dịch Thiên cũng không quản, kéo người vào nhà vệ sinh xong, mở vòi nước lớn, trực tiếp đè đầu y vào chậu rửa.
Nước xối xả đổ xuống, càng lâu càng nhiều, cuối cùng chậu rửa đầy ậng nước, chảy lênh láng cả ra ngoài.
Lâm Hàm bắt đầu thở không được, giãy giụa muốn thoát ra. Dịch Thiên mặt không đổi sắc túm cổ áo y nhấc người lên ném xuống đất.
Lâm Hàm cong thắt lưng phì phò thở từng ngụm, một lúc lâu mới chậm rãi bình phục, đưa tay quệt nước ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên, ánh mắt có phần thanh minh, trên mặt mang theo chút ủy khuất.
Dịch Thiên không nói một câu nào, áo khoác đã bị hắn ném ở trên xe, cả người một thân tây trang màu đen vừa vặn, xắn tay áo ướt nhẹp lên. Lâm Hàm đứng một bên cũng không hé răng, an tĩnh nhìn động tác của hắn. Một lúc lâu sau Dịch Thiên mới ngẩng đầu nhìn y, thản nhiên nói, “Tỉnh rượu?”
Lâm Hàm không trả lời, khóe miệng Dịch Thiên nhếch lên lạnh lùng nói, “Cậu rất có năng lực phải không? Giữa thanh thiên bạch nhật dám cầm súng đến nhà tôi giết người.” Lâm Hàm vẫn im lặng, Dịch Thiên thu lại tươi cười, lập tức cả người xuất ra chút khí tức nguy hiểm, “Chuyện hôm nay tôi không so đo với cậu, có điều về sau nghiêm cấm cậu động đến Mục Nhiên một lần nữa.”
Lâm Hàm như bị những lời này tác động, y không biết Dịch Thiên sẽ có thái độ chuyển biến như vậy mà y cũng không dám nghĩ sâu, trào phúng hỏi, “Nếu như em nhất định phải động đến nó?”
“Thương thế của cậu ấy như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp mười.” Dịch Thiên không còn giữ khách khí, ngoan độc nói. Hắn hôm nay thật sự tức giận, nếu không phải có Liêu Phi, Mục Nhiên gặp hậu quả gì có lẽ không cần nói cũng biết. Lâm Hàm nhỏ tuổi hơn bọn hắn, bình thường Dịch Thiên đều coi y như em trai mà dung túng, kết quả lại là y dám cầm súng chạy đến nhà hắn không kiêng nể gì đả thương người.
Lâm Hàm nháy mắt mở to, vươn tay muốn chạm vào Dịch Thiên, có chút kích động nói, “Không phải… Nó đang giả bộ… Nó đang lừa anh, em không… Em chỉ là…” Càng nói càng hỗn loạn, Dịch Thiên không kiên nhẫn đánh gãy lời, “Lâm Hàm, việc của tôi từ khi nào đến phiên cậu quản?”
Sắc mặt Lâm Hàm nháy mắt trắng bệnh, không dám tin nhìn hắn. Dịch Thiên cũng không nói thêm nữa, gạt tay Lâm Hàm ra xoay người rời đi. Lâm Hàm đột nhiên bạo phát chạy lên chặn trước mặt Dịch Thiên, khóe miệng thận trọng cười, “Em không động đến cậu ta cũng không làm cậu ta bị thương, anh nói cái gì em đều nghe. Anh ở bên em được không?”
Dịch Thiên lạnh như băng liếc y một cái, đến nói cũng cảm thấy lười, lách qua muốn Lâm Hàm đi ra ngoài.
Lâm Hàm cắn răng, tiến lên một bước ngẩng đầu hôn Dịch Thiên.
Dịch Thiên không dự đoán được y sẽ làm như vậy, ngay khi Lâm Hàm cơ hồ sắp đụng đến hắn mới phản ứng kịp, mãnh liệt đẩy người nọ ra, xanh mặt nói, “Con mẹ nó cậu tỉnh lại cho tôi.”
Lâm Hàm bị hắn đẩy lui vài bước, ánh mắt rũ xuống nắm chặt nắm tay, “Thanh tỉnh?… Em đang rất thanh tỉnh…”
Y đã không nhịn được cũng không muốn chờ đợi nữa, kể từ khi yêu Dịch Thiên y vẫn luôn lo lắng sợ hãi, sợ hãi Dịch Thiên sẽ yêu một người khác, lo lắng Dịch Thiên sẽ không thích mình. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Mục Nhiên y đã chán ghét người nọ, rõ ràng chỉ là một tên hèn mọn quê mùa, ngay cả xách giày cho bọn họ cũng kém xa, vậy mà vì cái gì Dịch Thiên lại kiên nhẫn cho phép người nọ đến gần gắn, vì cái gì người nọ làm ra sự việc bỉ ổi như vậy hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta.
Lâm Hàm hận Mục Nhiên, hận nó được Dịch Thiên nhìn bằng một ánh mắt khác, hận nó làm được chuyện chính mình không dám làm.
Dịch Thiên nhìn người trước mắt thất thần thì thào tự nói, nhíu mày nhưng cũng không nói câu nào, nhấc chân rời khỏi phòng. Lâm Hàm nhìn bóng hắn đi ngang qua người, ánh mắt tối xuống, khóe miệng nhếch lên tự giễu cười.
Dịch Thiên về đến nhà đã là mười giờ, Mục Nhiên uống thuốc xong cũng đã đến giờ ngủ. Hắn trước tiên đi nhìn cậu, xác định người an ổn ngủ trên giường mới khép cửa phòng, đứng bên ngoài nói chuyện với Liêu Phi, “Cậu đi an bài một chút, từ tuần sau bố trì người mỗi ngày đến đây nhìn cậu ấy.” Công ty lại bắt đầu bận rộn, hắn cũng có việc phải giải quyết, không có nhiều thời gian rỗi nữa để trông người.
Dừng một chút, Dịch Thiên lại tiếp tục nói, “Tôi cũng đã nói với vệ sĩ bên kia rồi, đến lúc đó cậu mang người qua đăng kí thân phận.” Chuyện ngày hôm nay như lời cảnh tỉnh cho Dịch Thiên biết, về sau người nào muốn đến nơi này của hắn đều phải được vệ sĩ gọi xác nhận điện thoại, đợi hắn thông qua mới được phép vào nhà.
Liêu Phi bình tĩnh đáp lại, “Ngày mai tôi sẽ lo liệu.”
Dịch Thiên gật đầu, quay người đi vào phòng ngủ, “Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Liêu Phi ở đằng sau gọi hắn lại, do dự lên tiếng, “Dịch thiếu, có chuyện này, có lẽ nên cho anh biết…”
Dịch Thiên vừa mới đụng tới cửa phòng ngủ, nghe vậy thu hồi tay, xoay đầu nhìn Liêu Phi, nhíu mày, “Chuyện gì?”
Liêu Phi nhìn biểu tình không kiên nhẫn của Dịch Thiên, từ tốn nói, “La Vũ hôm qua ở “Bóng đêm” uống rượu gặp được bọn A Sâm. A Sâm uống rượu nhiều lời vài câu, La Vũ nghe được chút việc.” A Sâm là người của Lâm Hàm, ít nhiều cũng có quen biết với bọn họ.
Dịch Thiên không nói, ý bảo gã tiếp tục.
Liêu Phi hít nhẹ một hơi, bình ổn thanh âm nói, “Lâm thiếu lần đó bắt cóc Mục tiên sinh, mới đầu là đánh người cho hết giận, sau đó Lâm thiếu lại muốn để bọn A Sâm cưỡng gian cậu ấy… Lúc đấy cậu ấy mới lấy dao tự đâm mình.” Tiếng nói vừa dứt, mồ hôi lạnh trên trán Liêu Phi rơi xuống, gã theo bản năng căng chặt cơ bắp, thậm chí còn bất giác lui về sau một bước.
Dịch Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, biểu tình trên mặt trầm xuống, tay buông bên người nắm thành chặt thành quyền, nổi gân xanh, các đốt ngón tay rắc rắc vang lên.
“Xác nhận rồi?” Một lúc lâu mới nghe hắn lạnh lẽo hỏi.
“Tôi đã hỏi qua A Sâm, cậu ta cái gì cũng không nói.” Cái gì cũng không nói, tức là cũng không phủ nhận.
Dịch Thiên nặng nề nện vào tường một đấm, năm ngón tay nháy mắt sưng đỏ lên, có nơi còn rách da chảy máu.
Liêu Phi ngừng thở không dám lên tiếng. Dịch Thiên tính tình không tốt, nhưng đầu óc ổn trọng, gặp chuyện lớn cũng không hoang mang, gã đi theo hắn đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn nổi giận như vậy.
“Cậu trở về đi.” Dịch Thiên ngẩng đầu, thu liễm cảm xúc, đuôi mắt vẫn còn mang theo chút lạnh lùng. Liêu Phi nhìn bàn tay chầy xước của hắn, do dự định nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói, gật đầu xoay người đi xuống lầu.