Mục Nhiên

Chương 47: Chương 47




Chương 47



Dịch Thiên tỉnh lại, canh giữ bên người hắn là Tô Văn Dương.

Tô Văn Dương chưa kịp nói gì đã bị hắn túm lấy, bởi vì dùng sức quá mức mà ngón tay trắng bệch, còn mang theo run rẩy rất nhẹ.

Tô Văn Dương biết hắn muốn hỏi cái gì, vội vàng chặn nói, “Không có việc gì, cậu ấy không có việc gì, đã cứu được về rồi…”

Trong nháy mắt tay liền buông lỏng ra.

Dịch Thiên như là không còn khí lực ngã xuống giường, lăng lăng nhìn lên trần nhà, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Tô Văn Dương theo hắn nhiều năm như vậy chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt này, cậu cũng không dám lên tiếng quấy rầy, đứng một bên yên lặng chờ.

Một lúc lâu sau Dịch Thiên mới mở miệng nói, “Lấy điện thoại cho tôi.” Thanh âm có chút khàn khàn nhưng vẻ mặt đã gần như trở lại bình thường, con ngươi cũng kiên định, vững vàng hơn.

Tô Văn Dương đưa điện thoại qua, Dịch Thiên gọi đi vài cuộc, sau đó mới phân phó, “Cậu liên hệ với thư kí Giang, lấy máy bay đi đón một vài bác sĩ tới đây, còn có thuốc được chuyển về từ nước ngoài, cho người đi lấy.”

Tô Văn Dương gật đầu ứng thanh.

“Liêu Phi bên kia tra được gì chưa?”

“Chuyện này chú Dịch đã tự mình xử lí, thư kí Giang cũng đã gọi lại xác định là người của Ngô gia. Liêu Phi cũng có tiến triển, nội thám ở trong đám bảo vệ, vụ tai nạn cũng đã bưng bít bên truyền thông rồi.”

Ánh mắt Dịch Thiên nháy mắt lạnh băng, trầm giọng nói, “Ngô gia tự chặt đường lui thì không trách được chúng ta.” Hắn mất máu quá nhiều, gương mặt tái nhợt, tinh thần cũng không quá tốt. Thế nhưng hắn không nghỉ ngơi, cũng không đòi đi gặp Mục Nhiên mà ngược lại bắt đầu xử lí đâu vào đấy sự vụ. Như thể chế độ lãnh khốc vừa được bật lên vậy, cơ hồ khiến Tô Văn Dương cũng phải hoài nghi cái người vừa gào khóc suy kiệt kia liệu có phải do ảo giác của chính mình hay không.

Dịch Thiên luôn ở trong phòng bệnh làm việc, Mục Nhiên phải đi phẫu thuật lần thứ hai hắn cũng không tới xem.

Hắn luôn luôn kiêu ngạo, cho là mình không gì không làm được. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy Mục Nhiên ngừng hô hấp bị mọi người vây quanh hắn mới biết được, thì ra hắn cũng chỉ là một người phàm vô năng. Chỉ cần nhớ lại hình ảnh đó, hắn đều sợ đến cả người phát run.

Hắn không thể lại một lần nữa nhìn Mục Nhiên đối mặt với sinh tử, hắn sợ chính cảm giác mình không thể khống chế được tâm tình. Mục Nhiên còn chưa rõ sống chết, còn có rất nhiều chuyện hắn muốn tự mình giải quyết, hắn không thể ngã gục lúc này.

Tô Văn Dương được phân phó đi theo dõi, Dịch Thiên nhắm mắt ngồi ở trên giường. Phòng bệnh an tĩnh đến mức một chút tiếng động đều không có, hắn phát hiện mình cơ hồ đã đánh mất hết mọi giác quan thông thường.

Từng phút từng giây trôi qua, trên trán mồ hôi chảy ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt một mảnh tro tàn, đáy lòng càng ngày càng thấy lạnh.

Lâu đến mức chính hắn cũng không biết là bao lâu, Tô Văn Dương lúc này mới đẩy cửa bước vào.

Dịch Thiên lập tức mở lớn mắt, thanh âm của hắn thực ổn định, chỉ có nắm tay hơi run rẩy giấu bên người lật tẩy dường như hắn đang nỗ lực duy trì cái gì đó.

“Thế nào?”

“Không có việc gì, phẫu thuật thành công…” Tô Văn Dương còn chưa nói hết lời, trước mắt Dịch Thiên chợt tối đen, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống giường. Từ sau khi tỉnh lại hắn không ăn bất luận cái gì, trước khi Mục Nhiên vào phòng phẫu thuật cơ hồ cứ mười phút hắn lại hỏi người khác một lần, tinh thần luôn khẩn trương cao độ, chống đỡ được đến bây giờ đã là cực hạn.

Tô Văn Dương tiến lên đỡ lấy hắn, “Dịch thiếu!”

Dịch Thiên lắc đầu, chờ đến khi có thể thấy rõ mọi thứ mới đẩy tay cậu ra, khàn khàn nói, “Tôi không sao, cậu đi lấy chút đồ ăn tới đây.”

Tô Văn Dương gật đầu, vốn định khuyên hắn nên nghỉ ngơi trước, nhưng lời nói đến bên miệng chung quy vẫn không thể nói ra.

Chiều tối muộn, Hạ Húc Đông đưa Từ Nhiễm tới bệnh viện. Từ Nhiễm đứng trước phòng bệnh, qua tấm kính nhìn Mục Nhiên ở bên trong trắng đến không có huyết sắc, cơ hồ lộ rõ cả xương.

Cô cứ như vậy bất động đứng nhìn, nghẹn ngào kinh ngạc nói, “Cậu ấy mới chỉ phát thệ trước mộ mẹ, rằng cậu ấy sẽ sống tốt…”

Hạ Húc Đông đau lòng ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi, “Không sao đâu, cậu ấy sẽ không có việc gì…”

Từ Nhiễm không có phản ứng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mục Nhiên, một lúc lâu sau mới nói, “Em muốn gặp Dịch Thiên.”

Hạ Húc Đông ngẩng đầu nhìn Tô Văn Dương vẫn theo bọn họ, Tô Văn Dương gật đầu, “Dịch thiếu nói, nếu Từ Nhiễm tiểu thư muốn gặp thì đưa cô ấy tới.”

Từ Nhiễm tránh khỏi vòng tay Hạ Húc Đông, đi theo Tô Văn Dương vào phòng Dịch Thiên.

Dịch Thiên vừa ăn xong được một ít, nhắm mắt dựa vào giường nghỉ ngơi, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.

Từ Nhiễm ngồi trước giường, lạnh nhạt lên tiếng, “Tại sao đột nhiên cậu ấy phải rời đi? Anh đồng ý cho cậu ấy đi?” Cô nghe Hạ Húc Đông nói Dịch Thiên lái xe đưa Mục Nhiên đi, trên đường xảy ra tai nạn, Mục Nhiên vì cứu Dịch Thiên nên mới bị nghiêm trọng như vậy.

Hô hấp Dịch Thiêm bị kiềm hãm, hai mắt vẫn nhắm chặt, chậm rãi kể lại chuyện với Giản Ninh.

Từ Nhiễm lẳng lặng nghe, không có nổi trận lôi đình, cũng không có chửi ầm lên, chỉ lặng im mà nghe. Nửa ngày sau, cô đột nhiên cười khẩy, “Xung quanh anh toàn những kẻ ngu ngốc.”

Dịch Thiên cứng người nhưng cũng không phản bác.

Từ Nhiễm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhỏ giọng như tự nói với mình, “Tại sao tôi lại có thể… tin tưởng anh sẽ đối tốt với cậu ấy chứ…”

Việc hiểu lầm đêm đó Dịch Thiên cũng không giải thích, chỉ khàn khàn nói với Từ Nhiễm ba từ, “Thật xin lỗi.”

Từ Nhiễm đứng lên, trong mắt một mảnh lạnh băng, “Xin lỗi chẳng giải quyết được vấn đề gì hết. Anh không sai, chỉ là anh không yêu cậu ấy mà thôi.” Tình yêu đơn phương không được đáp lại nhất định sẽ có cùng một kết quả, trước kia cô châm chọc khiêu khích Dịch Thiên vì muốn bênh vực Mục Nhiên, là cô đã không nhìn ra được trước điều này.

“Về sau bên cạnh anh có lẽ sẽ có vô số Giản Ninh khác, nhưng việc này hoàn toàn không có quan hệ gì với Mục Nhiên. Cậu ấy luôn áy náy vì đã không phải với anh, cũng cảm kích anh nhiều lần cứu cậu ấy. Lần này cậu ấy dùng mệnh mình để cứu anh, hiện giờ vẫn không rõ sống chết thế nào.” Từ Nhiễm xoay người rời đi, để lại câu nói sau cùng, “Nợ cậu ấy thiếu anh, coi như trả hết.”

Dịch Thiên nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói, “Có trả hết hay không, không phải cô nói là được.”

Từ Nhiễm không đáp lời đi thẳng ra ngoài. Hạ Húc Đông lo lắng chạy theo.

Phòng bệnh lại trở về yên tĩnh.

Rất lâu sau đó, Dịch Thiên đột nhiên thầm thì, “Tôi không có…” Không có gì, hắn cũng không nói rõ ràng, thoạt nhìn giống như mạc danh kì diệu tự nói với chính mình.

Nhưng là Tô Văn Dương lại cảm thấy như mình nghe hiểu, hắn là đang trả lời cho câu nói kia của Từ Nhiễm.

Cô đã nói, “Anh chỉ là không yêu cậu ấy mà thôi…”

Bởi Dịch Thiên tận lực bưng bít nên đến khi Lâm Hàm và Giản Ninh biết hắn gặp tai nạn cũng đã là chuyện của vài ngày sau đó. Lâm Hàm không được cho vào gặp Dịch Thiên, chỉ khi Giản Ninh tới mới không bị người ngăn đón.

Giản Ninh nhìn vết thương cùng sắc mặt tái nhợt của Dịch Thiên, người cũng cười không nổi, “Vì cái gì lại không nói cho tôi biết?”

Dịch Thiên nhìn y, bình tĩnh hỏi lại, “Tại sao phải nói cho anh biết?”

Giản Ninh miễn cường cười một cái, “Cậu đừng giận dỗi với tôi nữa.”

Dịch Thiên không đáp lời, lạnh băng hỏi lại, “Đêm hôm đó, chúng ta có phát sinh quan hệ không?”

Hô hấp Giản Ninh bị kìm hãm, nhẹ giọng trả lời, “Không có.” Dừng một chút lại tiếp tục nói, “Là do tôi, tôi không nghĩ đến Mục Nhiên còn ở trong nhà mà ngủ lại trong phòng cậu.”

Trước đây khi y và Dịch Thiên cùng một chỗ cũng có nhiều người khác giống như Mục Nhiên, nhưng Dịch Thiên chưa từng bị dao động, tầm mắt hắn vĩnh viễn chỉ đặt trên người y. Cho nên y chính là theo thói quen, thói quen nghĩ rằng Dịch Thiên là của mình, liền cứ như vậy cho là đúng.

Dịch Thiên thu hồi tầm mắt, “Anh có thể đi rồi.”

Giản Ninh quýnh lên, vươn tay muốn chạm vào hắn, Dịch Thiên ngẩng đầu, thong thả mà trầm thấp nói, “Cần tôi lặp lại một lần nữa?”

Giản Ninh tái nhợt, giống như đâm bị thương vội thu hồi tay. Cho tới bây giờ y chưa từng thấy Dịch Thiên như thế, trước kia hắn có tức giận cũng không có biểu tình xa cách lạnh lùng như vậy với y.

Giản Ninh do dự, cửa lại đột ngột bị đẩy ra, Tô Văn Dương cũng không cố kị sự có mặt của y, nói nhỏ với Dịch Thiên, “Mục tiên sinh đã tỉnh rồi.” Dịch Thiên chớp mắt rung lên, cuống cuồng muốn lao xuống giường.

Tô Văn Dương vội vã đè hắn lại, “Ngài đừng hoảng, đừng hoảng hốt, bác sĩ đang kiểm tra.” Dịch Thiên bắt chặt lấy tay cậu, cả người đều run rẩy.

Giản Ninh nhìn bộ dáng không thể khống chế được của Dịch Thiên, trái tim thắt nghẹn lại.

Hôm nay y mới biết được, hóa ra cũng sẽ có một người có thể khiến Dịch Thiên kích động đến như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.