Mục Nhiên

Chương 51: Chương 51




Chương 51



Môi hai người chạm nhau, trong chớp mắt Mục Nhiên đã vội vươn tay đẩy Dịch Thiên ra, rụt đầu về phía sau tạo khoảng cách.

Dịch Thiên dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Biểu tình trên mặt Mục Nhiên không phải kiểu vui sướng thẹn thùng, cậu há hốc miệng sửng sốt, sau đó mới nỗ lực cười gượng nói, “Dịch Thiên, tôi không hiểu ý anh nói là gì.” Cùng Dịch Thiên sống cả đời? Lời như thế thật sự quá nực cười.

Một ngày trước khi xảy ra tai nạn cậu còn tận mắt chứng kiến Dịch Thiên hôn Giản Ninh, tận mắt nhìn thấy bọn họ quay lại với nhau. Lúc này mới không qua bao lâu, vì nguyên cớ gì thái độ của Dịch Thiên lại đột nhiên thay đổi như vậy?

Dịch Thiên nắm chặt bàn tay Mục Nhiên đang run bần bật, rồi nhẹ nhàng đặt trở lại. Sau đấy hắn đứng thẳng dậy, một lần nữa trở lại ngồi bên giường, nhìn Mục Nhiên nói, “Mục Nhiên, tôi không bức em. Nhưng em không có khả năng trốn tránh cả đời.” Nếu nói trước kia là chút ám chỉ không rõ ràng thì hiện tại đã nói thẳng như vậy, còn muốn bảo không hiểu chính là đang tận lực lảng tránh. Dịch Thiên cũng biết Mục Nhiên không tin chính mình, quá khứ của ba năm trước là khúc mắc lớn nhất trong lòng cậu, không phải nhất thời có thể cởi bỏ.

Hắn không ép cậu, cũng không trông mong cậu có thể ngay lập tức khôi phục lại thái độ của ngày xưa. Chỉ có điều cậu không thể tiếp tục lùi bước, không thể luôn dùng danh nghĩa áy náy cùng cảm kích để đuổi hắn đi.

Mục Nhiên nhìn biểu tình trên mặt Dịch Thiên, miệng hơi hé ra nhưng rốt cục vẫn không biết nói cái gì. Nếu nhận định anh đang muốn bồi thường tình cảm cho cậu cũng chính là nhận định cậu đang trốn tránh. Càng giải thích lại càng không đi tới đâu cả.

Thở dài trong lòng, cậu không muốn tranh luận nữa, chỉ xoay người nằm xuống nhắm mắt lại. Dù sao thì chờ thân thể này tốt hơn, không còn vẻ bệnh hoạn nằm ở đây nữa có lẽ thái độ muốn “hiến thân” này của anh cũng sẽ tự nhiên mất đi.

Dịch Thiên nhìn Mục Nhiên nhắm mắt không muốn cùng hắn nhiều lời cũng không sinh khí. Hắn không vội vã rời đi mà ngồi ở một bên chuyên chú nhìn cậu, trong lòng chưa bao giờ có bình tĩnh, an nhiên.

Đoạn thời gian Mục Nhiên hôn mê kia, không có đến một ngày hắn ngủ được an ổn. Hắn sợ trong khi hắn ngủ, biết đâu khi tỉnh lại hắn sẽ mãi mãi không được nhìn thấy cậu nữa. Loại cảm giác mỗi khắc đều sợ hãi lo lắng đó, hắn cũng không biết mình làm cách nào mà mình chống đỡ qua được.

Cho đến hiện tại, cho dù là Mục Nhiên không cần hắn, hắn cũng không có khả năng buông tay.

Ngày hôm sau khi Từ Nhiễm tới tìm Mục Nhiên liền bị Tô Văn Dương chặn ở ngoài cửa. Tô Văn Dương cũng không quản Từ Nhiễm là thân phận gì, bị cô ức giận đến giậm chân mắng chửi vẫn lạnh mặt lặp lại, “Từ Nhiễm tiểu thư xin đừng làm tôi khó xử.”

Từ Nhiễm biết Tô Văn Dương chỉ nhận lệnh nên không nháo với cậu nữa. Cô trực tiếp gọi cho Dịch Thiên, điện thoại vừa kết nói liền hỏi, “Anh có ý định gì?”

Dịch Thiên đang ở trong phòng bệnh cùng Mục Nhiên ăn cơm, hắn một bên duỗi đũa lọc hết thịt bồ câu trong bát gắp cho Mục Nhiên, một bên nhàn nhạt trả lời, “Không có ý gì cả.”

Mục Nhiên đang cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, nghe anh nói vậy không khỏi có chút kì quái, ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Dịch Thiên cũng không ngại, vẫn như cũ ngồi bên giường cậu nghe điện thoại. Mục Nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng Từ Nhiễm, nhẹ giọng hỏi, “Là chị Từ Nhiễm sao?” Cậu không có di động, Từ Nhiễm muốn tìm cậu đều phải gọi cho Dịch Thiên hoặc Tô Văn Dương.

Dịch thiên gật đầu, đưa điện thoại cho Mục Nhiên, “Chị Từ Nhiễm, có chuyện gì vậy?”

Từ Nhiễm đang mắng chửi Dịch Thiên đến cẩu huyết lâm đầu, thình lình nghe thấy giọng Mục Nhiên, tức giận cắn răng nói, “Mục Nhiên, tên hỗn đản Dịch Thiên kia không cho tôi vào thăm cậu.”

Mục Nhiên ngây ra một lúc, nhìn người bên cạnh chăm chú gỡ cá một bộ dạng không liên quan đến mình liền có chút nóng nảy, “Anh tại sao… tại sao lại không cho chị Từ Nhiễm vào?”

Dịch Thiên không trả lời, gắp một miếng thịt bò mềm đưa tới bên miệng cậu, mở miệng nói, “Há mồm.”

Mục Nhiên nghiêng mặt tránh đi, thở phì phì nói lớn, “Dịch Thiên!”

Dịch Thiên nhìn cậu, bất đắc dĩ thu hồi đũa, muốn nói gì đó chợt nghe “Đông” một tiếng, cửa bị ai đó nặng nề đá văng ra, bên ngoài truyến đến tiếng ồn ào nhốn nháo.

Lâm Hàm đứng ở trước cửa, đằng sau Tô Văn Dương cố giữ y lại. Lâm Hàm đang muốn mở miệng mắng chửi người thì nhìn bất ngờ thấy Dịch Thiên, lời nói ác độc hết thảy đều nghẹn ở yết hầu.

Tô Văn Dương một tay đè ngực vội chạy theo sau, cúi đầu nói, “Dịch thiếu, thực xin lỗi, tôi không ngăn được y.” Thanh âm lẫn tiếng thở dốc hổn hển, phía sau Từ Nhiễm cũng nhân cơ hội theo vào.

Từ Nhiễm đỡ lấy Tô Văn Dương, đứng ở cửa phòng bệnh mà nhìn Lâm Hàm. Người này thật sự điên rồi, Tô Văn Dương y cũng dám đánh, đây chẳng phải ở trước mặt mọi người mà cho Dịch Thiên một cái bạt tai sao.

Sắc mặt Dịch Thiên khó coi đến dọa người, hắn lạnh lẽo nhìn Lâm Hàm, ẩn ẩn tức giận thấp giọng ra lệnh, “Đi ra ngoài.”

Lâm Hàm mặt trắng nhợt, lẩm bẩm tự nói, “Dịch Thiên… Anh thật quá đáng…” Cho dù không phải cái gì tình yêu, nhưng ít nhất y và Dịch Thiên vẫn là anh em nhiều năm, Dịch Thiên gặp chuyện lớn như vậy thế nhưng không nói cho y biết, cho tới hôm nay cũng không muốn gặp y. Từ lần trước y làm Mục Nhiên bị thương, y đã sớm phát hiện ra giữa mình và Dịch Thiên có gì đó ngăn cách, hắn không còn tín nhiệm y như trước kia nữa.

Lâm Hàm nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên âm ngoan. Y quay đầu nhìn thẳng vào Mục Nhiên, cười lạnh nói,

“Cho dù nó không còn sống được lâu nữa, anh cũng không…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Dịch Thiên một cước đá bay vào góc tường. Tất cả mọi người không ai kịp phản ứng, chỉ thấy Dịch Thiên bước đi qua nắm cổ áo Lâm Hàm nhấc y lên, nắm tay hung hăng nện xuống, nháy mắt, khóe miệng Lâm Hàm chỉ thấy máu.

Mục Nhiên cùng Từ Nhiễm đều bị khí thế bạo ngược lạnh lẽo trên người Dịch Thiên dọa sợ, chỉ có Tô Văn Dương lấy lại tinh thần, bước nhanh tới ngăn hắn lại, “Dịch thiếu, được rồi.” Miệng mũi Lâm Hàm đều tứa máu, nếu đánh tiếp ắt sẽ xảy ra chuyện.

Dịch Thiên dừng một chút, sau đó buông tay ra, mặt không đổi sắc nhìn Lâm Hàm, “Mau cút ra ngoài.”

Lâm Hàm chống tay muốn đứng lên, vài lần đều trượt ngã dúi xuống. Tô Văn Dương đành đi qua nâng y dậy, dìu y ra khỏi phòng.

Dịch Thiên như không có việc gì ngồi xuống lại bên người Mục Nhiên, nhét đũa vào trong tay cậu, thản nhiên nói, “Ăn cơm.” Nói xong bản thân hắn cũng cầm đũa muốn gắp đồ ăn vào bát cậu, có điều tay hắn run rẩy đến lợi hại, đồ ăn cứ liên tục rơi giữa đường.

Hắn kì thật không giống như bề ngoài, hắn không trấn tĩnh lạnh lùng được như vậy. Tuổi thọ của Mục Nhiên sau này chính là vết thương lớn nhất trong lòng hắn. Đến chính hắn cũng không dám nói, dám đụng đến vết thương này, Lâm Hàm lại càng muốn lấy dao khoét sâu vào bên trong.

Mục Nhiên cái gì cũng chưa hỏi, thực ra cũng không cần phải hỏi nữa. Nhìn phản ứng của Dịch Thiên, cậu biết những lời của Lâm Hàm là sự thật. Mục Nhiên trong lòng bất đắc dĩ, chuyện trọng yếu như vậy, rõ ràng cậu mới là người nên biết nhất, vì cái gì lại không nói cho cậu ngay từ đầu? Bất quá cuối cùng cậu cũng hiểu được, nguyên nhân vì sao hiện tại anh lại đối tốt với cậu như vậy.

Mục Nhiên đưa tay nắm chặt bàn tay Dịch Thiên vẫn không ngừng run rẩy, lấy khăn tay lau vết máu dính trên mu bàn tay anh, nhẹ giọng nói, “Tự tôi ăn được rồi, anh đừng lo cho tôi.” Đoạn quay đầu nhìn Từ Nhiễm đứng bên cạnh sắc mặt cũng không được tốt lắm, “Chị đã ăn gì chưa?”

Từ Nhiễm giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười một cái, “Đã ăn rồi, không cần quan tâm đến tôi.”

Mục Nhiên ứng thanh, lúc này mới chuyên tâm ăn đồ của mình.

Qua một lúc lâu, đột nhiên Dịch Thiên mở miệng nói, “Về sau chậm rãi điều trị, sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ sau này.”

Mục Nhiên ngây cả người, gật gật đầu ừ một tiếng.

Kì thật anh cũng không cần phải nói những lời này để an ủi cậu.

Con người sợ tử vong, đơn giản là vì sợ không bỏ được bận tâm. Có người mà mình luyến tiếc, thời thời khắc khắc sẽ lo lắng nếu như mình mất, người kia rồi sẽ như thế nào.

Nhưng là cậu không có.

Từ Nhiễm có người nhà và Hạ Húc Đông chiếu cố, cô sẽ sống rất tốt. Dịch Thiên lại càng không cần cậu phải lo, anh rất cường đại, quả thực không gì là không làm được, thế giới này có gì có thể quật ngã được anh? Có gì có thể khiến anh sợ hãi cơ chứ?

Cậu không biết mình có thể sống được bao lâu, nhưng tóm lại sẽ không lập tức chết ngay. Cho dù đến khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi thì cũng đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.