Mục Nhiên

Chương 63: Chương 63




Chương 63



Dịch Thiên như cũ nhìn Mục Nhiên, không lên tiếng trả lời. Ánh mắt anh tựa như ẩn nhẫn, lại mang theo nồng đậm mệt mỏi, không còn vẻ cao cao tại thượng dĩ vãng.

Dịch Thiên trầm mặc như vậy khiến Mục Nhiên có chút bất an, ngay tại khi cậu bắt đầu hoài nghi có phải mình gặp ảo giác hay không thì anh rốt cuộc mở miệng, khàn khàn mang theo hồ nghi gọi, “Mục Nhiên?”

Vốn tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, tưởng rằng vĩnh viễn không còn được nghe thấy thanh âm này, nhưng vì cái gì, rõ ràng người nọ chỉ gọi tên mình thôi, trái tim liền đau đến khó chịu? Mục Nhiên cẩn thận buông Mục Cận xuống, hơi kích động hỏi, “Dịch Thiên, tại sao anh lại…”

Dịch Thiên đánh gãy lời cậu, “Vào trong rồi nói.” Nơi này xe không thể đi vào, hắn đã đợi ở đây ít nhất hai tiếng đồng hồ, cũng không biết có phải gió lạnh hay không nhưng hắn cảm thấy đầu có chút nặng, thân nhiệt cũng dần nóng lên.

Mục Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, vội vảng đỏ mặt dắt Mục Cận tiếp đón Dịch Thiên vào phòng.

Trong phòng thực sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là phòng cho thuê nên vẫn có vẻ cũ kĩ. Trần nhà phần lớn bóc tróc gần hết, lò sưởi rỉ sét, thành ghế sopha thậm chí còn nhìn thấy được khung gỗ bên trong.

Mục Nhiên trước tiên dắt Mục Cận vào, nghiêng đầu nhìn đến thân hình thon dài, quần áo khéo léo tinh xảo vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ của Dịch Thiên, nhìn lại mình áo khoác cũ mèm, quần bò tẩy đến trắng bệch liền có chút quẫn bách, “Anh ngồi đi, tôi đi lấy nước.” Vừa dứt lời lại vội vàng bổ sung một câu, “Sopha cũng sạch sẽ, đệm ngồi tôi đều mới giặt qua.”

Nói xong lúng túng cúi đầu không khỏi xấu hổ.

Dịch Thiên vốn không có nửa điểm ý tứ ghét bỏ, nghe Mục Nhiên giải thích như vậy há miệng thở dốc muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không nói, trầm mặc ngồi xuống ghế sopha.

Trong nhà không có trà, Mục Nhiên đành phải rót một chén nước ấm, sau đó ngồi xuống cái bàn nhỏ cạnh bếp lò.

Ai cũng không nói gì, không khí trong phòng dần trở nên xấu hổ.

Mục Cận vừa vào nhà liền xuống bếp tự mình uống nước trái cây ngày thường Mục Nhiên chuẩn bị cho bé, sau đó chạy về gắt gao ôm lấy chân Mục Nhiên. Cậu nhìn đứa nhỏ lúc này mới kịp phản ứng, ôm bé ngồi lên chân mình, cười giới thiệu với Dịch Thiên, “Quên chưa giới thiệu, đây là con gái của tôi, Mục Cận.” Mục Nhiên hiện giờ chỉ nói với người khác Mục Cận là con gái cậu, mấy chữ lưu lạc hay nhận nuôi linh tinh không hề đề cập tới.

Dịch Thiên gật đầu, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, trịnh trọng nói, “Chào cháu, Mục Cận.” Trước khi đến đây hắn cũng đã điều tra tỉ mỉ sinh hoạt tám tháng qua của cậu, có lẽ hắn so với cậu còn khổ sở hơn.

Mục Cận sớm được Mục Nhiên chỉ bảo, không cần cậu nhắc đã ngoan ngoãn đáp lại, “Cháu chào chú”, rồi nép mình dựa vào cậu, đôi mắt to tròn trong veo nhìn chằm chằm Dịch Thiên.

Mục Nhiên hơi kinh ngạc Dịch Thiên thế nhưng không hỏi chuyện đứa nhỏ là như thế nào, chợt nhớ đến thư kí Giang nên cũng hiểu được phần nào. Cậu muốn hỏi vì sao Dịch Thiên lại tới nơi này, nghĩ nghĩ lại lo lắng nếu liên quan đến chuyện quá khứ, lỡ như Mục Cận nghe được mặc kệ bé có hiểu hay không cũng đều không hay. Nghĩ vậy cậu liền cúi đầu nói nhỏ, “Ba đưa con đi ngủ trước, chốc nữa ăn cơm sẽ gọi con dậy có được không?”

Mục Cận hôm nay chơi ở công viên cả ngày, kì thực cảm thấy hơi mệt nên lập tức đồng ý, sau đó ôm lấy cổ Mục Nhiên.

Mục Nhiên ôm bé lên, căng thẳng nói với Dịch Thiên, “Anh ngồi một lát, tôi lập tức ra ngay.” Nhìn Dịch Thiên gật đầu mới ôm Mục Cận vào phòng ngủ.

Mục Nhiên đặt Mục Cận xuống giường, cởi áo khoác ngoài cho bé, ghém chăn thật tốt, xoa đầu dặn bé ngủ ngoan, đoạn mới đóng cửa đi ra ngoài.

Trở lại phòng ngồi xuống, không biết tại sao cậu lại cảm thấy có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt, he hé miệng, một tiếng “Dịch” còn chưa kịp nói ra Dịch Thiên đã đột ngột đứng dậy đi đến trước mặt cậu.

Mục Nhiên giật mình lăng lăng nhìn Dịch Thiên, đang muốn hỏi làm sao vậy anh liền xoay người ôm lấy cậu, mặt chôn ở cần cổ.

Mục Nhiên cả kinh không dám nói gì, từ cần cổ truyền đến tiếng khàn khàn trấn an, “Anh cái gì cũng không làm, để anh ôm một lát.”

Cho tới bây giờ Mục Nhiên cũng chưa từng nghe qua giọng Dịch Thiên hạ thấp như vậy, nhất thời không dám cử động.

Có điều khoang mũi tràn ngập khí tức của anh, bên gáy là độ ấm quen thuộc, Mục Nhiên cảm thấy đại não mình trở nên trống rỗng, muốn nói gì, muốn làm gì, toàn bộ đều không nhớ được.

Thời gian từng lúc qua đi, Mục Nhiên nhận ra có gì đó không ổn, thân nhiệt của Dịch Thiên rất cao, làn da chạm vào cậu nóng hôi hổi. Cậu theo bản năng muốn sờ trán anh, tay vừa mới nâng lên lại buông xuống, thấp giọng khẽ hỏi, “Dịch Thiên, có phải anh phát sốt không?”

Dịch Thiên nghe tiếng, ngẩng đầu chạm trán vào trán cậu, rầu rĩ trả lời, “Không biết.”

Trán hai người chạm vào nhàu, thoạt nhìn thân mật lại ái muội. Nhưng Mục Nhiên không có tâm tư suy nghĩ này nọ, cậu nhắm mắt nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ của Dịch Thiên, sau đó lập tức đứng lên giữ chặt anh, cau mày nói, “Không được, anh phải đi bệnh viện ngay.”

Dịch Thiên nhìn người trước mặt một khắc trước còn quẫn bách xấu hổ, hiện tại lại trở nên nghiêm túc chăm chú, không biết tại sao trong lòng ẩn ẩn thấy khó chịu. Vẫn luôn là như vậy, trong lòng cậu, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của hắn, cho nên dù bị hắn cười nhạo châm chọc cậu vẫn sẽ không phiền chán mà dặn dò hắn ăn cơm đúng giờ; khi hắn tái phát bệnh dạ dày còn kiên nhẫn chăm sóc, thậm chí khi hắn gặp nguy hiểm, ngay cả tính mạng mình cũng có thể không cần…

Dịch Thiên càng nghĩ càng khó chịu, không biết có phải bị cảm xúc ảnh hưởng hay không mà vết khâu ở bụng bắt đầu đau nhói lên.

Mục Nhiên nhìn sắc mặt Dịch Thiên ngày càng không tốt, hốt hoảng vội nói, “Anh chờ tôi đi đánh thức Mục Cận.” Bệnh viện cách đây khá xa, hiện tại lại đang là giờ tan tầm rất dễ tắc đường, Mục Nhiên lo lắng buổi tối mình về muộn, không yên tâm để Mục Cận ở nhà một mình.

Dịch Thiên không muốn cậu lo lắng, cũng không muốn ảnh hưởng đến đứa nhỏ, một bên ngăn Mục Nhiên lại, một bên lấy ra di động, “Không cần, để anh gọi Tô Văn Dương lại đây.”

Tô Văn Dương vẫn luôn chờ Dịch Thiên gọi đến đón hắn và Mục Nhiên, ai ngờ đợi cả một buổi chiều cũng không thấy một cú điện thoại. Tô Văn Dương lo lắng rời khách sạn, xe vừa tới trường học phụ cận đã nhận được cuộc gọi của Dịch Thiên.

Tô Văn Dương không dám chậm trễ, nhấn ga vọt lên vội vã đến nơi ở của Mục Nhiên, vừa đến liền phát hiện cậu đang dìu Dịch Thiên đứng ở cạnh đường chờ.

Dịch Thiên nhìn thấy xe tới, quay đầu nói với Mục Nhiên, “Chờ Mục Cận tỉnh, em thu thập ít đồ đạc, anh sẽ để Tô Văn Dương quay lại đón. Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm, ngày mai sẽ trở về.”

Mục Nhiên vốn đang do dự chờ Mục Cận tỉnh dậy có nên đến nhìn Dịch Thiên nữa không, đột nhiên nghe thấy anh nói vậy có phần không hiểu, mờ mịt hỏi lại, “Trở về?”

Dịch Thiên gật đầu, “Bác sĩ anh đã chuẩn bị hết rồi, ngày mai đưa em đi kiểm tra toàn diện…”

Mục Nhiên vội vàng ngắt lời Dịch Thiên, mặt đỏ lên nói, “Không cần không cần, thân thể tôi tốt lắm hoàn toàn không có vấn đề gì…” Dừng một chút, cậu do dự nói thêm, “Dịch Thiên, tôi ở nơi này rất tốt, anh không cần phải lo lắng.”

Sắc mặt Dịch Thiên nháy mắt trắng bệch, hắn nhìn Mục Nhiên, thanh âm có chút phát chặt hỏi, “Em không nguyện ý theo anh trở về?” Hắn vốn cho rằng lúc này tìm đến cậu, cậu tự nhiên sẽ tin tưởng hắn, sẽ mang theo Mục Cận cùng hắn rời đi. Hắn thậm chí đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống về sau của bọn họ.

Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, Mục Nhiên căn bảng không nguyện ý cùng hắn trở về.

Mục Nhiên lo lắng Dịch Thiên đứng lâu ở ngoài gió lạnh như vậy không tốt cho thân thể, lảng tránh nói, “Anh trước tiên đến bệnh viện đã.”

Tô Văn Dương ở trên xe đợi một lát, mắt thấy sắc mặt Dịch Thiên ngày càng không tốt, đành phải xuống xe đi đến bên cạnh hắn khuyên nhủ, “Dịch thiếu, nên đến bệnh viện trước xem sao.”

Dịch Thiên không để ý đến Tô Văn Dương, vươn tay giữa chặt Mục Nhiên, cau mày hạ thấp thanh âm nói, “Em đi theo anh.”

Nhiệt độ trên tay Dịch Thiên nóng đến dọa người, Mục Nhiên cũng nóng nảy giúp đỡ anh lên xe, “Anh ở trên xe chờ tôi, tôi đi gọi Mục Cận.”

Tô Văn Dương trong lòng thở dài, đến gần Dịch Thiên thấp giọng nói, “Mục tiên sinh thân thể không tốt, đừng để cậu ấy lo lắng…”

Dịch Thiên nghe xong ngây ra một lúc, buông lỏng cánh tay bị giữ chặt của Mục Nhiên, bình tĩnh nói, “Em đừng đi đâu, một lúc nữa anh sẽ để Tô Văn Dương quay lại đón hai người.”

Tô Văn Dương đứng cạnh nói với Mục Nhiên, “Mục tiên sinh cứ về đi, lát nữa tôi sẽ liên hệ với ngài.”

Mục Nhiên không muốn làm chậm trễ thời gian, gật đầu thúc giục bọn họ mau đi nhanh lên. Chờ tới khi chiếc xe khuất bóng, cậu trân trân đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới xoay người trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.