Mục Nhiên

Chương 66: Chương 66




Chương 66



Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng Mục Nhiên đã tỉnh dậy.

Mục Cận hẵng còn ngủ say, bị động tác của cậu làm giật mình, mở mắt mơ mơ màng màng gọi “Ba ba…” Mục Nhiên cúi đầu dỗ bé, “Ba đi làm cơm, Mục Cận ngủ tiếp một lát.” Mục Cận còn chưa tỉnh hẳn, mí mắt vẫn dính chặt vào nhau, nghe Mục Nhiên nói thế thì ầm ừ một tiếng, chậm rãi ngủ trở lại.

Mục Nhiên nhìn nhìn bé, vươn tay kéo chăn bông lên cao hơn một chút, sau đó mới xuống giường.

Trước kia vì lo cho bệnh dạ dày của Dịch Thiên mà cậu từng tới hỏi rất nhiều bác sĩ, chính mình cũng đọc nhiều sách báo, biết gạo kê ấm dạ dày an thần, bí đỏ tính ôn vị ngọt, tốt cho các vết loét dạ dày nên đã chuẩn bị nguyên liệu nấu gạo kê và canh bí đỏ.

Bên ngoài trời còn chưa sáng rõ, bóng đèn trên trần dùng đã lâu, độ sáng cũng không quá tốt, toàn bộ phòng bếp thoạt nhìn có chút mờ mịt.

Mục Nhiên cúi đầu khuấy nồi cháo, biểu tình trên mặt vô cùng chuyên tâm, chăm chú.

Kì thật tối qua cậu không ngủ được, trong đầu lăn qua lộn lại đều là những lời nói của Dịch Thiên, câu “Đừng không cần anh” kia, còn có, “Anh yêu em”… đều quá đỗi bất ngờ, thậm chí đến tận hiện tại cậu vẫn nghi ngờ liệu đó có phải là ảo giác, là những gì cậu tưởng tượng ra hay không.

Trở về cùng Dịch Thiên? Nhưng nếu thật sự về rồi, Dịch Thiên lại phát hiện anh chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào với mình thì sao? Cho dù anh hiện tại thật sự thích cậu đi chăng nữa, bên cạnh anh nhiều người cả bề ngoài lẫn gia thế đều ưu tú như vậy, liệu có khẳng định anh sẽ luôn thích cậu? Còn có Mục Cận, còn có chuyện nhà của Dịch Thiên…

Mục Nhiên càng nghĩ càng phát hiện việc mình cùng Dịch Thiên ở bên nhau không mảy may có chút khả năng nào.

“Ba ba!”

Mục Nhiên lấy lại tinh thần, vừa quay đầu liền thấy Mục Cận đứng ở ngoài phòng bếp nhìn cậu, trên đầu thắt hai bím tóc, có điều một bên lệch sang tai, một bên lại lệch ra sau đầu.

Cậu nhìn bé, dở khóc dở cười hỏi, “Con tự mình buộc tóc sao Mục Cận.”

Mục Cận lí nhí vâng một tiếng, rồi lớn tiếng nói, “Ba còn nấu cơm.”

Ba nấu cơm vất vả, cho nên tự con chải đầu. Mục Nhiên biết lời bé là ý tứ này.

Trong lòng như bị ai nhéo một cái, cậu đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Mục Cận, nhìn bé ôn thanh nói, “Giờ Mục Cận đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong ba sẽ buộc lại tóc cho con có được không?”

Kì thật chính Mục Cận cũng biết được mình buộc tóc không đúng, trông là lạ, không giống ngày thường được ba buộc cho, bé hơi xấu hổ gật đầu, xoay người chạy vào buồng vệ sinh.

Mục Cận là do cậu nhận nuôi, là trách nhiệm của cậu, nếu trở về cùng Dịch Thiên đồng nghĩa với việc gia tăng thêm một gánh nặng. Hơn nữa ba người sống cùng nhau, Mục Cận khẳng định sẽ dần nảy sinh tình cảm với Dịch Thiên, nếu đến một ngày, anh không cần cậu và Mục Cận nữa, điều này sẽ gây tổn thương tới đứa nhỏ.

Mục Nhiên nghĩ miên man, nụ cười nơi khóe miệng nhạt dần, chút hi vọng nhỏ bé xa vời khẽ dấy lên trong lòng từ hôm qua từng chút bị dập tắt.

Tô Văn Dương đúng giờ hẹn tới.

Mục Nhiên và Mục Cận vừa ăn sáng xong, chuẩn bị kĩ càng chuẩn bị rời khỏi nhà thì người nọ gõ cửa.

Mục Nhiên không được tự nhiên nói, “Thật ra anh không cần đến đón đâu, chúng tôi tự qua bệnh viện cũng được.”

Tô Văn Dương thản nhiên trả lời, “Đừng khách khí như vậy.” Xong cúi đầu nhìn Mục Cận, nhẹ giọng hỏi, “Mục Cận ăn sáng chưa?” Thật ra y đã biết rõ hai người vừa ăn sáng xong, cũng chỉ muốn trò chuyện đơn giản với nhóc con.

Mục Cận ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu ăn rồi ạ!”

Tô Văn Dương cười cười, mở cửa xe để hai người lên.

Đến bệnh viện đúng lúc Dịch Thiên đang thay băng, Mục Nhiên cũng không hỏi nhiều, để bình giữ nhiệt xuống đứng một bên lẳng lặng nhìn, chờ đến khi vết khâu tầm năm, sáu mũi trên bụng Dịch Thiên lộ ra, sắc mặt cậu có phần không tốt.

Tô Văn Dương sợ dọa đến Mục Cận, giữ bé đứng xa một chút, lại ngồi xổm xuống bằng bé, thấp giọng hỏi, “Chú mang cháu ra ngoài chơi nhé, được không?”

Mục Cận có thể đồng ý việc ở ngoài phòng bệnh chờ Mục Nhiên, nhưng muốn bé rời đi cùng người khác đương nhiên bé sẽ không chấp nhận. Cho nên Mục Cận lập tức ngẩng đầu nhìn Mục Nhiên lắc lắc đầu.

Mục Nhiên nghe vậy vội vàng đi tới nói, “Không cần, không cần, để bé đi với tôi là được.”

Tô Văn Dương cũng không vội vã nói gì, lấy từ ngực áo ra một chiếc di dộng vỏ bọc gấu mèo, bấm số Mục Nhiên rồi đưa cho Mục Cận, “Có cái này cháu có thể tìm ba ba lúc nào cũng được, xa đến đâu cũng không sao.”

Bao di động kia cực kì tinh xảo đáng yêu, cũng không biết Tô Văn Dương tìm được ở chỗ nào. Những món đồ vật này trẻ con luôn luôn không chống cự lại được, Mục Cận cũng không ngoài ý muốn. Bé đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Mục Nhiên, thấy cậu không có ý phản đối, lúc này mới nhận di động, học bộ dáng bình thường của cậu, cẩn thận đặt ở bên tai nghiêng đầu nghe.

Mục Nhiên không muốn đánh gãy hứng thú của đứa trẻ, lấy di động trong túi quần ra ấn nút nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng “Alo” qua ống nghe một tiếng.

Mục Cận khúc khích cười.

Tô Văn Dương dắt bé ra ngoài, chờ đi xa một chút, Mục Nhiên chụm tay vào ống nghe cười nhẹ gọi “Mục Cận”, gần như ngay lập tức bên ngoài cửa truyền đến thanh âm hưng phấn, vui vẻ trả lời “Ba!”

Mục Cận rời khỏi tay Tô Văn Dương, bịch bịch như bay chạy về, nhìn Mục Nhiên, con ngươi linh động trong suốt hô, “Con nghe được tiếng ba!”

Mục Nhiên nhìn bộ dáng cao hứng của bé, nghĩ nếu bắt bé ở trong phòng bệnh này cũng không hay, ngồi thấp xuống xoa đầu hỏi, “Mục Cận có muốn cùng chú ra ngoài chơi không?”

Ngày hôm qua bé cùng Tô Văn Dương ra ngoài chơi thật lâu, cuối cùng còn ngủ say trên tay y, cho nên bé không phải không thích người nọ. Bé cũng biết Mục Nhiên tới đây là để chăm sóc chú bị bệnh, nên có phần hơi do dự.

Tô Văn Dương từ phía sau ôm lấy nhóc, trấn an nói, “Không sao, lát nữa chúng ta sẽ về.”

Mục Cận lại nhìn Mục Nhiên, thấy cậu tươi cười cổ vũ, rốt cuộc gật gật đầu, nhẹ nhàng nói được.

“Làm phiền anh rồi.” Mục Nhiên quay đầu nhìn Tô Văn Dương, ái ngại nói xin lỗi. Tô Văn Dương lắc đầu ý bảo cậu yên tâm, sau đó mới dẫn Mục Cận ra ngoài.

Từ lúc Mục Nhiên bước vào ánh mắt Dịch Thiên luôn đặt trên người cậu. Cậu cúi đầu nhẹ giọng cùng Mục Cận nói chuyện, biểu tình ôn nhu kiên nhẫn, không biết tại sao lại khiến thâm tâm hắn ngứa ngáy, thậm chí có chút không nhịn được muốn hôn cậu.

Bác sĩ đã sớm thay băng xong rời khỏi, Tô Văn Dương và Mục Cận đi rồi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Mục Nhiên vừa quay lại, nhìn thấy ánh mắt của Dịch Thiên, tim liền đập nhanh một chút, cả người cũng khẩn trương cứng ngắc lên.

Cậu đi đến trước giường, rũ mắt nói lắp bắp, “Trước… Ăn cơm trước đi.” Nói xong lúng túng đổ cháo gạo kê và canh bí đỏ từ bình giữ nhiệt ra.

Dịch Thiên vẫn nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Anh muốn hôn em.”

Tay Mục Nhiên mãnh liệt run lên, canh thiếu chút nữa sánh ra ngoài, mặt cũng đỏ bừng như muốn xuất huyết.

Những lời này quá khó trả lời, nói cái gì cũng không phải nên cậu quyết định lờ đi, đưa bát qua cho Dịch Thiên, lí nhí nói, “Ăn cơm đi.”

Dịch Thiên biết cậu mất tự nhiên cũng không làm khó cậu, nhận lấy bát cháo uống.

Cháo gạo kê ấm áp len lỏi vào dạ dày, đau đớn giống như đều biến mất, Dịch Thiên chậm rãi một hơi một hơi uống cháo, biểu tình chuyên chú đến mức không ai dám lên tiếng quấy rầy.

Cũng không biết qua bao lâu, Dịch Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mục Nhiên nhẹ giọng hỏi, “Lần đó rất đau phải không?”

“Lần nào cơ?” Mục Nhiên bị hỏi thình lình làm khó hiểu, mờ mịt nhìn anh hỏi lại.

“Lần anh làm đổ cháo lên người em đó, có phải rất đau không?” Dịch Thiên thực nghiêm túc chất vấn.

Mục Nhiên ngây cả người, lúc này mới kịp phản ứng hiểu anh muốn nói gì, vội vàng lắc đầu, “Không có không có…”

Dịch Thiên buông bát, đưa tay áp lên mặt cậu, thanh âm có chút trầm thấp, “Thực xin lỗi, trước kia anh đã làm rất nhiều chuyện quá đáng.”

Ánh mắt Mục Nhiên lấp lánh, cậu cho tới bây giờ chưa hề nghĩ tới Dịch Thiên sẽ xin lỗi mình. Hơn nữa thời điểm kia, rõ ràng là bản thân cậu vô liêm sỉ liều chết quấn lấy anh…

“Tôi không sao.” Mục Nhiên lại lắc đầu, “Nhưng là anh…” Do dự một chút, lúc này mới nhẹ giọng nói, “Đừng uống rượu nữa, chú ý đến sức khỏe của mình.”

Dịch Thiên gật đầu, trịnh trọng đáp, “Được, về sau tất cả đều nghe theo em.”

Mục Nhiên hơi kích động, “Tôi không phải muốn có ý này!”

Dịch Thiên nhìn cậu, khóe miệng câu lên thản nhiên cười nói, “Anh chính là có ý này!”

Nói xong cũng không quản phản ứng của cậu, bưng bát lên cúi đầu tiếp tục uống cháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.