CHƯƠNG 4
Tháng 9 năm 1999, chúng tôi trở thành sinh viên năm hai. Tôi và Tề Ca vẫn là bạn tốt nhất của nhau, mỗi ngày cùng luyện đàn, chỉ ra sai sót của đối phương. Tinh thần hỗ trợ đồng tiến của chúng tôi khiến Tôn Sâm lẫn Mã Tiêu Tiêu hâm mộ không thôi.
Mã Tiêu Tiêu từng nói qua: ―Tôi đã sớm nhận thức được, những đứa bên ngành kèn ô-boa là kẻ thù đúng nghĩa.‖
Tôn Sâm thì nhận xét gay gắt hơn: ―Mấy đứa ở bên ngành đề cầm quả thực chính là kẻ thù gặp nhau tức giận đỏ mắt.‖
Thật ra, tình cảnh bên chuyên ngành vĩ cầm với những ngành còn lại không khác nhau là bao. Chẳng qua, tôi với Tề Ca thật sự là trường hợp ngoại lệ.
Kỹ thuật biểu diễn đàn vĩ cầm của tôi tốt lắm, có thể nói là khéo léo đến mức rất ít khi phạm lỗi, nhưng khi biểu diễn điểm nhấn cao trào của tác phẩm thì lại thiếu sức kéo cùng nhiệt tình. Tôi từng bị lão sư phê bình là quá nhạt nhẽo, không có toàn tâm tập trung. Mặc dù ông cũng từng an ủi tôi, nói rằng cái này và tính cách có quan hệ.
Kỹ thuật biểu diễn của Tề Ca tuy rằng không phải thực khéo léo, ngẫu nhiên có hiện tượng bính dây, nhưng diễn tấu của hắn có một cỗ ―bốc đồng‖, cũng thực mãnh liệt tình cảm, nhất là khi điều khiển bản nhạc giàu sắc thái tình cảm, thường xuyên đạt được hiệu quả điện quang hỏa thạch. Hắn thích đứng yên xuất thần trong vài giây khi diễn tấu xong, sau đó mới thu cung hài lòng quét mắt nhìn người xem. Tuy tôi cảm thấy khinh thường đối với kiểu biểu diễn khoa trương của hắn, nhưng không thể không thừa nhận, động tác của hắn rất tuấn mỹ, rất phóng khoáng, cũng …… làm nữ sinh rất thích.
Một lần nọ ở tiết học hợp tấu toàn khoa, Lạc Cách Cách bên ngành đàn hạc dùng cặp mắt to xinh đẹp chăm chú nhìn Tề Ca thật lâu, sau đó mới dời tầm mắt trong tiếng cười đùa của đám nữ sinh.
Tề Ca dùng khuỷu tay huých nhẹ tôi, giọng điệu đắc ý: ―Có chút hứng thú, a?‖
Tôi trừng hắn: ―Sắc quỷ.‖
―Cậu chẳng lẽ không phải sắc quỷ? Nếu không sao cậu cũng nhìn chằm chằm công chúa làm chi?‖ Mọi người có thói quen kêu Lạc Cách Cách là ―công chúa‖.
―Tôi? Tôi chỉ xem ánh mắt cô nàng. Cô nàng nhìn cậu đến mức dứt không ra được!‖
―Kia chứng minh bạn thân cậu có mị lực!‖ Tề Ca cười hả hê, mang theo một tia tà khí.
―Đúng rồi, hôm nay phòng phim tài liệu có chiếu bản gốc bộ phim《Hoàng đế cuối cùng》, đi xem không?‖ Tôi đem đàn vĩ cầm bỏ vào hộp, nhìn hắn chờ nghe ý kiến.
―Đương nhiên đi. Nghe nói bên trong có một cảnh rất khôi hài…‖ Tề Ca cười hì hì đáp lại.
Đôi khi tôi rất khó lý giải hắn, loại phim nặng nề vậy mà hắn cũng có thể hứng thú được.
Trên màn ảnh, Tôn Long diễn vai vua Phổ Nghi quỳ gối trước chậu nước rửa tay, cận cảnh hai cái bình thủy hiện lên, tiếp theo là một đôi tay tẩm trong chậu nước đầy máu.
Trong bóng đêm, tôi căng thẳng nắm chặt hai tay thành quyền, Tề Ca lấy tay hắn bao bọc tay tôi lại.
Trên đường về nhà, tôi ung dung nói: ―Biết vì sao phải có cận cảnh hai cái bình thủy không? Có nước nóng ngâm, miệng vết thương sẽ không đông lại, máu mới có thể tiếp tục chảy……‖
―Im miệng! Tôi thấy cậu là ăn no không có việc gì làm, toàn suy nghĩ lung tung.‖ Hắn búng vào trán tôi một cái, ―Đầu óc cậu lúc nào cũng chứa mấy thứ máu me! Ngoại trừ lưỡi trượt băng cắt ngón tay thì còn lại là bí kíp tự sát.‖
Nửa học kỳ bình thản nhanh chóng trôi qua, đảo mắt lại tới kỳ nghỉ đông. Mã Tiêu Tiêu quyết định ở lại Bắc Kinh, vì hắn muốn đến nhà hàng diễn tấu kiếm tiền học phí. Ông chủ hắn nói, kinh doanh trong tết âm lịch ở chỗ bọn họ cực kỳ tốt, tiền hoa hồng dĩ nhiên cũng thập phần mê người.
Chúng tôi tiễn Tôn Sâm lên xe lửa đi Thanh Đảo, tại nhà ga mỗi người đi một ngả.
Một buổi sáng trong kỳ nghỉ đông, tôi nhận được điện thoại của Tề Ca. Tôi vốn nghĩ hắn sẽ mai danh ẩn tích như hồi nghỉ hè.
―Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng.‖ Tôi cố ý thô thanh ác khí, che giấu nội tâm đang vui sướng.
―Sao lại một bụng tức nữa vậy? Đừng nói là lấy cơn tức thay thế điểm tâm nha?‖ Hắn ở bên kia điện thoại cười khẽ.
―Cậu lại muốn đại phát từ bi, phóng lương cứu trợ thiên tai cho tôi hả?‖ Tôi nằm ngửa trên sô pha, hưng phấn nhịp nhịp chân.
―Muốn ăn cái gì?‖ Hắn cư nhiên tốt tính để cho tôi tự chọn món.
Tôi quả thực vui sướng đến muốn ngất: ―Cậu có bị gì không? Tốt bụng vậy sao? Muốn xuất gia thành hòa thượng đi làm việc thiện?‖
―Hôm nay là ba mươi tết.‖
―Nga, thế à?‖ Hắn không nói, tôi thật sự không biết. Một người trải qua tết âm lịch so với ngày thường chẳng có gì bất đồng.
―Ba mẹ cậu còn ở bên ngoài sao?‖
―Ừ.‖ Nhiều năm trải qua tết âm lịch một mình, tôi đã quen rồi. Lúc này đây, không biết vì cái gì, bị hắn hỏi như vậy, lòng tôi lại có chút chua xót.
―Chờ tôi! Đến ngay!‖
Tôi nhào lên gõ đầu Tề Ca khi thấy hắn đứng ngoài cửa, hắn vội vàng né tránh, ―Cẩn thận, coi chừng rớt đồ ăn!‖
Tôi ăn ngấu nghiến những món hắn đem đến, thủy tinh hà giáo, thiêu mạch, la bặc ti cao, tử mễ chúc …….
Lúc tôi vươn tay đến hộp tương nhục thì bị Tề Ca ngăn: ―Bạn Vu Tiệp thỉnh chú ý, bụng là của bản thân mình, không cần ăn như hổ đói để rồi nửa đêm hành hạ người khác.‖
Tôi kinh hỉ hỏi: ―Tối nay cậu không về?‖
Hắn đem đồ ăn còn lại bỏ vào trong tủ lạnh, cười trả lời: ―Đúng vậy! Đã xin phép ba mẹ rồi, đặc biệt đến chiếu cố Tiệp thiếu gia.‖
―Thiết! Ai thèm cậu chiếu cố.‖ Tôi liếm liếm môi nói, ―Đồ ăn ngon cứ để lại, còn người thì… sớm biến đi!‖
―Cậu đúng là lang tâm cẩu phế.‖ Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ cười, ―Mau cấp bổn đại gia chút âm nhạc đi!‖
Không cần nhiều lời, tôi biết thứ hắn muốn nghe chính là 《L’Apres-midi d’un Faune》.
Thiết bị sưởi ấm mở vừa phải, trong phòng dào dạt ấm áp, nắng chiều chiếu lên tấm sàn gỗ màu đỏ sậm làm nó lòe lòe tỏa sáng. Giai điệu đẹp đẽ vang lên, âm rung nhu hòa của nhạc cụ dây, nhịp điệu uyển chuyển của kèn ô-boa… Mỗi một âm phù đều quen thuộc như thế.
Tôi ngồi trên sô pha, Tề Ca thì ngồi dưới đất, dựa lưng vào sô pha như trước, hình ảnh quen thuộc cùng giai điệu giống nhau làm tôi sinh ra ảo giác, dường như chúng tôi đã ngồi bên nhau vậy mấy trăm năm……
Tiếng nhạc chấm dứt, hai người chúng tôi đắm chìm trong khúc nhạc vẫn duy trì yên lặng. Tôi đi đến máy phát nhạc, nhấn nút mở lần nữa, 《L’Apres-midi d’un Faune》lại vang lên………
Tề Ca vẫn ngồi dưới đất, hai mắt nhắm chặt ngửa người tựa vào sô pha, cánh tay gác lên đầu gối.
Tôi đến gần, điểm nhẹ vào vai hắn: ―Muốn ngủ thì lên giường ngủ đi.‖
Tề Ca mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi.
―Muốn ngủ……‖ Tôi nói cũng chưa xong, hắn đưa tay ra chụp lấy cổ tay tôi kéo xuống dưới.
Trọng tâm của tôi hướng về phía trước, lập tức ngã vào trong lòng hắn. Tôi giơ hai tay ra, giãy dụa muốn đứng lên. Tề Ca dùng một tay đè đầu tôi lại, một tay ấn sau lưng, bắt đầu hôn lên môi tôi. Tôi sợ ngây người, thất thần mở to hai mắt, phảng phất bản thân rơi vào bên trong bản nhạc, bên tai nghe rõ ràng tiết tấu cùng âm điệu khéo léo biến hóa……
Đôi môi nóng ấm ướt át của Tề Ca bao trùm làn môi băng lãnh của tôi, bàn tay ấn sau lưng dùng sức áp sát tôi vào lòng ngực hắn. Tôi quên cả giãy dụa, không động đậy để mặc lưỡi hắn di động trên môi mình. Hai cánh tay gấp khúc ở trước ngực bị ép đến sinh đau. Khi lưỡi hắn rốt cục mở được hàm răng của tôi, tôi rút tay hai tay ra, vòng qua sau cổ gắt gao ôm lấy hắn. Lưỡi hắn có mùi bạc hà thoang thoảng, là Lục Sa Long. Ngực chúng tôi kề sát cùng một chỗ, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đang gia tốc.
Ý thức tôi dần trôi đi, chỉ nghe được song hoạt âm của đàn hạc lòe lòe nhấp nháy, giống như cơn gió nhẹ thổi qua mặt nước hồ trong vắt, làm nó nhấp nhô từng gợn sóng nhỏ……
Tề Ca đè tôi xuống dưới, tôi chậm rãi ngã về phía sau, nằm ngửa trên mặt đất, sắc vàng của cái nắng chiều như mảnh vụn trải dài dưới thân. Hắn cúi xuống tiếp tục hôn, chiếc lưỡi như con rắn di chuyển khắp khoang miệng tôi, mút lấy. Mãi đến khi ***g ngực tôi bị đè ép đến sắp hít thở không thông, Tề Ca rốt cục buông tôi ra. Tôi há to miệng để thở, hai cánh tay vẫn ôm cổ hắn không tha. Muốn duy trì như vậy, muốn lấy cự ly khắng khít này tiếp cận hắn. Hắn làm cho tôi cảm thấy tôi không chỉ có một mình.
Tề Ca thở dốc hôn cổ cùng vành tai tôi, kéo chiếc áo len mặc trên người tôi vứt qua một bên. Hắn định cởi bỏ quần của tôi, nhưng ngón tay lại run rẩy không cách nào mở ra được. Vạt áo bị hắn dùng lực xé rách, nút áo văng tung tóe trên mặt đất, cơ ngực phơi bày dưới ánh mặt trời. Tề Ca kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt có chút mê man.
―Ngươi này Thủy yêu.‖ Hắn than nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn trước ngực tôi. Hợp âm mềm mại của tổ huyền nhạc cùng với những cái hôn như hạt mưa rơi xuống mặt nước bao phủ lấy tôi, tôi trầm luân buông xuôi hết tất cả……
Hợp âm của ba liên âm bên tổ mộc quản bỗng nhiên tăng cường, Tề Ca dường như bị chấn động đột ngột ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia thị huyết. Hắn chế trụ thắt lưng tôi, có chút oán hận nói: ―Mẹ nó, Thủy yêu trơn trượt này!‖
Tôi không kịp cãi lại, phát ra một tiếng hô có thể nói là thê lương, phía sau xông ra cơn đau dữ dội cơ hồ làm tôi muốn ngất. Sau đó, tôi hô lên một câu mà ngay cả chính mình cũng khó có thể tin được: ―Buông! Tôi phải về nhà!‖
Đây là câu mà tôi thường hét với nha sĩ ở bệnh viện nha khoa Bắc Kinh hồi còn bé, giờ này đây lại vì đau quá mà thốt ra, hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nào. Đa số thời điểm chỉ có một mình tôi ở trong căn nhà vắng lặng, cũng là nơi trước tiên tôi muốn trốn đến mỗi khi bị đau.
Tề Ca hoang mang liếc nhìn tôi một cái, nhưng không có ý định dừng lại. Tôi đau đến mức mười ngón tay bấm sâu vào vai hắn, cố gắng chịu đựng. Tôi thích nụ hôn của hắn, thích dựa sát vào lòng ngực hắn, đau đớn này coi như là trả giá đi!
Khi dòng chất lỏng nóng bỏng bắn vào bên trong cơ thể, tôi đã đau đến mức gần như mất ý thức, tiếng nhạc bên tai cũng trở nên như có như không. Giai điệu tựa hồ quay về chủ đề khinh nhu ban đầu, âm lượng dần dần giảm bớt, khúc nhạc trở nên thật chậm thật nhẹ, giống như ý thức mơ hồ của Mục Thần cùng giấc mộng đang trôi đi……
Tề Ca nằm ở trên người tôi thở dốc, chậm rãi ngồi dậy, dùng một loại biểu tình kỳ quái nhìn giữa hai chân tôi. Tôi cảm thấy phía sau có dòng chất lỏng nóng rực từ từ chảy ra, thoáng chốc, phẫn nộ cùng xấu hổ ùn ùn kéo tới. Tôi phẫn hận giơ chân đá về phía gương mặt biểu tình quái dị kia. Tề Ca ngẩn ngơ bị tôi đá trúng một bên má, còn tôi bị liên lụy đến chỗ đó, cả hai đồng thời phát ra tiếng hét thảm thiết.
―Cậu làm cái gì vậy?‖ Hắn bưng nửa bên mặt trừng mắt nhìn tôi.
Tôi suýt bị ánh mắt vô tội của hắn làm tức chết: ―Cậu hỏi tôi? Cậu…… đem thứ dơ bẩn của cậu bắn vào bên trong, cậu còn hỏi tôi làm gì? Cậu không phải là người a?‖
Tề Ca ngượng ngùng hơi nở nụ cười, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt dày mày dạn như trước: ―Cậu sốt ruột cái gì? Bắn vào thì sao? Mặc kệ ở khối đất cậu gieo bao nhiêu hạt, cũng không lên nổi một gốc cây nha.‖
Tôi cảm thấy máu toàn thân đều hướng lên trên mặt, cơ hồ sẽ bị thất khiếu phun huyết mà chết. Tôi nghiến răng nghiến lợi: ―Ừ, tôi là đất bị nhiễm phèn không ra hoa được. Xin hỏi máy gieo hạt nhà cậu đã chăm chỉ làm việc qua bao nhiêu mảnh đất phì nhiêu rồi?‖ (thất khiếu: hai tai hai mắt hai lỗ mũi một miệng)
Hắn có phần nóng giận chụp lấy cằm tôi, hung hăng mắng: ―Ngươi là đất thực nghiệm của lão tử, cho dù có độc ta cũng không quan tâm. Còn nói hươu nói vượn nữa cẩn thận ta phế ngươi.‖
Đau xót đánh úp vào cái tâm háo thắng, tôi mất ý định cùng hắn đấu võ mồm. Chậm rãi khép hờ mắt lại, hữu khí vô lực trả lời: ―Tùy cậu muốn nói thế nào cũng được.‖
Thái độ Tề Ca bất chợt chuyển biến, ngồi bên cạnh tôi ngập ngừng: ―Tôi… giúp cậu rửa cho.‖
Tôi tức giận đẩy cánh tay hắn chuẩn bị ôm mình ra, hắn nhướng mày, kéo tay tôi quàng qua vai mình. Dưới sự trợ giúp của Tề Ca, tôi miễn cưỡng đứng lên, một đường khập khiễng đi vào phòng tắm.
Tôi ngồi xổm giữa bồn tắm, đầu vùi vào đầu gối không rên một tiếng. Tay Tề Ca không gặp trở ngại đi vào trong, từng tia máu màu đỏ như làn khói nhẹ trôi giữa hai chân, phút chốc tan ra hóa thành vô hình.
Tôi có chút bi ai. Đây là lần đầu tiên của tôi, cũng là cùng với một nam nhân. Hắn cho tôi ấm áp, cũng cho tôi đau đớn mang theo huyết.
Tề Ca rút ngón tay ra, lại gần hôn lên gò má, chiếc cằm đặt trên vai tôi hừ nhẹ: ―Có nước và sữa tắm, chỗ đó của cậu rất trơn, đi vào thực thuận lợi. Lần sau có nếu có làm, chúng ta dùng chút bôi trơn, cậu sẽ không đau như vậy nữa.‖
Lần sau? Đầu tôi muốn nổ tung, lúc này đây tôi đã muốn hối hận không kịp, hắn thế nhưng còn muốn có lần sau?!
―Cậu nằm mơ!‖ Tôi vung quyền đánh về phía hắn, lại quên mất mình đang ở trong bồn tắm, dưới chân trượt một cái ngã về phía sau. Tề Ca đúng lúc vươn tay chụp lấy lưng tôi, nửa người trên của tôi dựa vào khuỷu tay hắn, giương mắt nhìn con ngươi sáng ngời trước mặt. Nhìn nhau vài giây, Tề Ca cúi đầu hôn lên hàng mi của tôi, đôi môi dọc theo gò má trượt xuống……
Lúc Tề Ca buông tôi ra, cười khẽ một tiếng. Tôi theo tầm mắt hắn nhìn lại, phát hiện nơi đó đã ngẩng cao đầu. Tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, vịn bồn tắm định đứng lên, Tề Ca lại cầm nó. Tôi chán nản nằm xuống, bắt cánh tay hắn làm gối nằm ngửa trong bồn tắm.
―Nói tôi nằm mơ? Mục Thần ngủ trưa còn phát mộng xuân kìa, chúng ta hai cái phàm nhân chơi đùa một chút có gì đặc biệt đâu? Chẳng qua chỉ là một giấc mộng!‖ Tôi ở giữa khoái cảm mơ hồ nghe được hắn lẩm bẩm một mình.
―Đúng vậy, chỉ là giấc mộng mà thôi!‖ Tôi nhắm mắt lại tự nhủ với bản thân.
Những ngày kế tiếp, chúng tôi gần như dính lấy nhau, cùng chơi, cùng luyện đàn.
《Rondo》của Mozart như mặt nước đổ xuống, cánh tay phải cầm cung của Tề Ca nhẹ nhàng mà hữu lực đong đưa, đường nét cơ tay lưu sướng tuyệt đẹp. Hắn nhìn vào mắt tôi,《Melody》của Christoph trên dây đàn của tôi bắt đầu dao động.
Rất nhiều thời điểm, chúng tôi thích đứng song song trước nhạc phổ hợp tấu.《Mediation》của Massenet,《Après un rêve》của Faure,《Clair de lune》của Debussy…… Từng khúc vĩ cầm độc tấu biến thành song tấu.
Khi hợp tấu, mỗi lần tôi lơ đãng nhìn về phía Tề Ca, luôn bắt gặp được ánh mắt nóng bỏng của hắn. Giống như có sự ăn ý, những lúc tôi muốn nhìn thấy hắn cũng là lúc hắn muốn nhìn tôi. Vì thế, bốn mắt giao nhau, một cái ngóng nhìn ngắn ngủi, ánh mắt lại quay về phía nhạc phổ.
Một lần nọ, luyện đàn xong chúng tôi ngồi trên sô pha xem bộ phim《Seven years in Tibet》do Brad Pitt đóng vai chính.
―Tôi muốn đi Tây Tạng, tôi nhất định phải đi Tây Tạng!‖ Tôi mỗi ngày đều tuyên thệ, bởi vì quá mê đắm cung điện Potala và đền Jokhang trong bộ phim.
―Ngày một tháng năm, chờ nghỉ lễ ngày một tháng năm, chúng ta cùng đi!‖ Tề Ca hôn tôi, hứa hẹn ở bên tai, ngón tay bắt đầu mở mấy chiếc nút áo của tôi.
Sau lần đầu tiên đó, tôi khó có thể kháng cự lại cùng hắn làm vài lần. Lần nào đến bước cuối cùng tôi cũng đều thống khổ như chịu đựng cực hình, nhưng lại không nỡ cự tuyệt hắn. Nụ hôn và độ ấm thân thể hắn làm tôi say mê, cái cảm giác thỏa mãn được hắn ôm vào lòng lớn hơn nhiều so với nỗi đau thể xác. Ngay giữa lúc vô cùng đau đớn, hai mắt đẫm lệ, tôi sẽ sinh ra ảo giác, trên thế giới này, có một người tựa như thần linh bảo hộ tôi, bất luận sinh tử sẽ ở bên cạnh tôi, cho đến phút cuối……
Tôi đẩy bàn tay hắn đang sờ soạng ở trên quần mình ra, bảo: ―Không cần. Cậu ôm tôi một cái là được.‖
Tề Ca nghe lời ôm tôi vào lòng, vuốt sau lưng tôi giống như an ủi đứa nhỏ. Tôi dán vào cơ ngực rắn chắc, bóng loáng của hắn, nỗi đau thể xác tựa hồ thật sự vơi bớt.
Hắn có chút khó hiểu hỏi tôi, tôi gào khóc khi đó là vì đau hay là vì tình thú.
Tôi hung hăng cắn hắn một cái, in xuống dấu răng dính máu trên đầu vai, thanh âm run run: ―Đau hơn rất nhiều lần so với bị người ta cắn. Cậu để tôi thượng một lần thì sẽ biết.‖
Tôi bất chợt ủy khuất muốn khóc. Vì ấm áp từ cái ôm của hắn mang lại, tôi đem bản thân mình phóng đến vị trí thấp hèn như thế, để mặc hắn phát tiết dục vọng trên người, chịu đựng nhục nhã và đau đớn hắn gây ra, hắn lại cho rằng tôi gào khóc là vì tình thú. Nhưng cảm giác cái mũi cay cay lại càng làm tôi thấy đáng xấu hổ hơn. Hết thảy đều là tự nguyện, khóc thì được cái gì?
Tôi đè xuống nước mắt sắp sửa tràn ra, bóp cổ hắn đe dọa: ―Ngày một tháng năm nếu cậu dám nói không đi, tôi lập tức bán cậu sang Tây Tạng làm nông nô.‖
Tề Ca cũng không che dấu dục vọng đối với tôi, biểu tình và động tác giống hệt dã thú khát máu, đuôi mày khóe mắt cùng với độ cong đôi môi đều toát ra hung ác. Nhưng có khi hắn lại hết sức ôn nhu, ánh mắt như nước cùng cái ôm ấm áp làm tôi tưởng rằng hắn là người duy nhất trên đời này sẽ không rời bỏ tôi. Mỗi khi hắn ở bên tai tôi thở gấp thì thào ―Ngươi này Thủy yêu‖, tôi chưa bao giờ phản bác lại, trong mắt tôi, hắn chính là Mục Thần nửa người nửa thú kia hóa thân.
Hết chapter 4
────────────────────────────────────────────────
Thủy tinh hà giáo
Thiêu mạch
La bặc ti cao
Tử mễ chúc
Tương nhục
Tổ quản mộc (Bộ gỗ): Các nhạc cụ bộ gỗ được chia thành bốn nhóm: flute, hautbois, clarinette, basson. Đặc điểm của bộ gỗ là không đồng nhất, mỗi nhạc cụ trong cùng một nhóm cũng có sự khác biệt giữa các âm vực. Các nhạc khí của bộ đều có thể diễn tấu giai điệu một cách độc lập với âm sắc riêng. Âm vực của toàn bộ bộ gỗ lớn hơn các bộ khác. Piccolo là nhạc khí cao nhất, bassoon là nhạc khí trầm nhất dàn nhạc. Tuy bộ gỗ phong phú về phương thức thể hiện giai điệu nhưng âm thanh hơi kém du dương, cường độ cũng kém mạnh. Kỹ thuật bộ gỗ không phong phú như bộ dây, câu nhạc không thể kéo quá dài bởi phụ thuộc hơi người thổi.
────────────────────────────────────────────────