Mục Thần Ký

Chương 103: Chương 103: Bại Hoại (1) Rời Thôn




Tư bà bà xoay người lại, hấp háy mắt nói: “Ai muốn rời khỏi thôn chứ?”

Trưởng thôn cười nói: “Mặc dù ta là người phàmnhưng chỉ cần ngửi dây đàn là biết khúc nhạc. Mấy ngày nay ngươi ăn không ngon ngủ không yên, đương nhiên là không ở lại được, nhất định phải đi ra ngoài tìm Mục nhi.”

Tư bà bà ảo não nói: “Chuyện này cũng bị ngươi nhìn ra. Ta phải đi rồi, không ở lại chỗ này nữa rồi!”

Dược sư tằng hắng một tiếng, nói: “Ngươi rời khỏi thôn, ai giúp ngươi trấn áp tâm ma của ngươi? Trước kia có chúng ta ở đây, nguyên thần của Lệ Giáo chủ không dám làm càn, nếu ngươi đi rồi, ta chỉ sợ ngươi không trấn áp được Lệ Đại giáo chủ. Trình độ Ma đạo của Lệ Giáo chủ cực sâu, trước khi chết biến mình thành Ma chủng, trồng vào bên trong đạo tâm của ngươi, mượn đạo tâm của ngươi tiếp tục sống sót, từng giờ từng phút chờ ngày cắn ngược lại. Ngươi tiêu diệt không được hắn, không trấn áp được hắn, hắn sẽ cắn ngược lại, đoạt nguyên thần và thân thể của ngươi.”

Ánh mắt Tư bà bà lóelên: “Hắn sẽ không đoạt thân thể ta.”

“Bởi vì hắn quá yêu ngươi sao?” Dược sư cười lạnh nói: “Như vậy thìngươi sai rồi, hắn đoạt thân thể ngươi, mượn thân thể ngươi sống lại, như vậy hắn chính là ngươi, cái hắn yêu không phải là ngươi, mà là thể xác của ngươi. Đến khi hắn biến thành ngươi, hắn liền có thể yêu chính bản thânmình. Hắn là tâm ma của ngươi, ngươi cũng là tâm ma của hắn, hắn mượn thân thể ngươi sống lại, chính là chiến thắng tâm ma của mình, Lệ Giáo chủ chỉ muốn mượn ngươi để tôi luyện chính mình, muốn thành Thần mà thôi.”

Tư bà bà rùng mình một cái, đột nhiên cười nói: “Dược sư, ngươi nói nhiều như vậy, ngươi có thể giải quyết được tâm ma này sao?”

Dược sư trở nên trầm mặc, nguyên thần của Lệ Thiên Hành đã cắm rễ trong đạo tâm của Tư bà bà, ông không giải quyết được. Không những ông không có cách nào giải quyết, Phật pháp của Mã gia cũng không thể giải quyết được, kiếm của trưởng thôn cũng không cách nào diệt trừ được Ma trong đạo tâm này. Có thể giải quyết được Ma trong đạo tâm chỉ có bản thân Tư bà bà, việc bọn họ có thểlàm chỉ là giúp đỡ Tư bà bà trấn áp tâm ma này mà thôi.

“Ta ở nơi này hơn bốn mươi năm, các ngươi không thể tiêu diệt hắn, như vậy ta tiếp tục ở lại thì có ích lợi gì?” Tư bà bà cắp rổ đi luôn, cũng không quay đầu lại, nói: “Ta đi tìm Mục nhi, cuối cùng ta vẫn lo lắng nó ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị người ta bắt nạt. Các ngươi yên tâm, nếu ta áp chế Lệ lão quỷ không được, ta sẽ quay trở về!”

Trưởng thôn và dược sư cùng cau mày. Tư bà bà cắp rổ đi tới bờ sông, gọi một con Phụ Giang thú, leo lên lưng thú, dọctheo ven sông mà đi xuống phía hạ du. Phụ Giang thú đi được trăm dặm, đột nhiên Tư bà bà ngơ ngác, chỉ thấy giữa sông có một người mù đang chống gậy bước đi, lập tức sắc mặt Tư bà bà đen lại, vung tay chộp qua, nhấc người mù này lên, đặt trên lưng Phụ Giang thú, cáu giận nói: “Người mù, ngươi cũng muốn giữ ta lại?”

Người mù mờ mịt, cười làm lành nói: “Hóa ra là bà bà. Ta đang yên đang lành lại đigiữ ngươi lại làmcái gì chứ?”

Tư bà bà nửa tin nửa ngờ, nói: “Mới sáng sớm ngươi đã chạy đi xa như vậy, không phải vì ngăn cản ta, không cho ta rời thôn sao?”

Người mù cười oan uổng nói: “Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Ta giữ ngươi làm gì? Đúng rồi, lão thái bà ngươi muốn đi nơi nào? Có thể đưa ta đi một đoạn đường không?”

Tư bà bà chớp chớp đôi mắt già nua, cười nói: “Ta chuẩn bị đi Duyên Khang quốc, ngươi nghĩ sao?”

Người mù vỗ tay nói: “Đúng lúc ta cũng muốn đi Duyên Khang quốc!” Tư bà bà trợn mắt lên nhìn chòng chọc vào hắn, người mù một mặt vô tội.

Tư bà bà cười lạnh nói: “Ngươi đi Duyên Khang làm cái gì?”

Người mù nhàn nhạt nói: “Mắt ta mù, ta đi tìm người đã móc xuống hai mắt của ta.”

Tư bà bà giật mình trong lòng, cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi lo lắng cho an nguy của Mục nhi, định đi Duyên Khang tìm Mục nhi, hóa ra là đi làm chính sự.”

“Nó lớn rồi, đương nhiên làcó thể ứng phó với tất cả những biến cố.” Lời này của người mù khiến cho Tư bà bà âm thầm xấu hổ, người mù nói tiếp: “Ta sẽ không trực tiếp đi tìm nó, ta sẽ bí mật quan sát nó.”

Đúng vào lúc này, một vệt sáng vút qua không trung, Tư bà bà ngẩng đầu, chỉ thấy vệt sáng kia đã không còn tăm hơi, đột nhiên, vệt sáng kia lại vòng trở lại, vèo một tiếng rơi lên lưng Phụ Giang thú, bóng người què xuất hiện, giận dữ nhìn hai người trên lưng thú.

Người mù cả giận nói: “Tên què, bộ dạng chạy tới chạy lui như quỷ của ngươi rất đáng sợ! Ngươi làm gì vậy?”

“Ra thôn đi bộ, đi bộ.” Người què hết nhìn đông tới nhìn tây, nói: “Các ngươi có thấy Mã gia hay không? Ngày hôm qua ta đã không nhìn thấy hắn, tối qua hắn vẫn chưa trở về.”

Tư bà bà kinh ngạc nói: “Mã gia chưa trở về? Hắn luôn luôn trở lại thôn đúng giờ mà.” Người què thở dài, nói: “Ta đoán hắn nhớ Mục nhi, đã đi Duyên Khang quốc, ta muốn đi tìm hắn. Lão già này không nói tiếng nào liền đi, ta muốn hỏi hắn vì sao lại làm như thế, vì sao phải vứt bỏ tình hữu nghị nhiều năm của chúng ta như vậy. Ta còn phải đi thử xem chân của ta...”

Người mù cười gằn: “Chứ không phải ngươi muốn đi gặp Mục nhi hả?”

Người què lạnh lùng nói: “Ta mà nhớ nó hả? Ta mới sẽ không nhớ nó! Tiểu tử này là chúng ta nhặt được, từ nhỏ đã bướng bỉnh đáng ghét, ta đã sớm muốn đuổi nó đi rồi... Ồ, ngươi xem tên khốn nạn phía trước thật giống như đồ tể... Quả nhiên là đồ tể!”

Trên lưng Phụ Giang thú có bốn người đang đứng, đương nhiên, đồ tể dùng hai tay đểmà đứng. Ba người hai mặt nhìn nhau, người mù chống trượng trúc, nghiêng tai lắng nghe, nhưng không có người nào lên tiếng. Tư bà bà cắp rổ, người què chống gậy huýt sáo, đồ tể hai tay thả xuống, xoa eo hết nhìn đông lại nhìn tây. Một lúc lâu, người mù lúng túng nói: “Mã gia cũng đi, thêm bốn người chúng ta, trong thôn chỉ còn lại dược sư, trưởng thôn, người điếc và người câm...”

“Người câm đi rồi.” Đồ tể hừ một tiếng, nói: “Trưởng thôn và dược sư còn chưa thức dậy, người câm đã đi rồi, cõng theo một cái rương lớn bỏ đi, ta đuổi theo hắn nhưng không kịp!”

Người mù ngạc nhiên, dở khóc dở cười nói: “Như vậy chỉ còn lại người điếc, trưởng thôn và dược sư.”

Người què cười hắc hắc nói: “Chúng ta không thèm nhớ Mục nhi, chúng ta đang đi làm chuyện riêng của mỗi người. Ta là đi hoàng cung xem cái chân của ta, lỡ như quốc sư Duyên Khang ướp nướng hun khói cái chân kia, làm thành chân giò hun khói, vậy sao mà talấy lại được nữa?”

Người mù gật đầu: “Ta cũng có chuyện cần phải làm, ta đi báo thù cho hai con mắt của ta.”

Tư bà bà gật đầu liên tục, cười nói: “Ta là Thánh nữ đời trước của Thánh giáo, Giáo chủ mới đăng cơ, ta đương nhiên phải đi gặp Giáo chủ mới một lần.”

Đồ tể suy nghĩ một lát, tìm được mộtlý do, nói: “Ta cảm thấy nửa người dưới của ta vẫn còn đang ở chỗ nào đó, ta đi tìm một chút, nói không chừng còn có thể nối lại.”

Bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, trăm miệng một lời nói: “Vì chúng ta đều có chuyện cần phải làm!”

Ở Tàn Lão thôn, trưởng thôn và dược sư ngồi ở cổng thôn yên lặng uống trà, một lúc sau, dược sư nói: “Trong thôn chỉ còn lại bốn người chúng ta.”

“Dược sư, Mã gia đã đi từ ngày hôm qua.”

Trưởng thôn uống trà nói: “Tâm tính bọn họ vẫn còn kém, ngồi không yên. Vẫn là người điếc đọc đủ thứ thi thư, học rộng hiểu nhiều, biết đối nhân xử thế, khí định thần...”

Ông nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn người điếc cõng theo một giỏ trúc có lồng che nắng bằng vải bố đi ngang qua bên cạnh bọn họ.

Dược sư không nhịn được nói: “Người điếc, ngươi đi đâu thế?” Người điếc tựa hồ không nghe thấy, đi thẳng. “Cái tên hồ đồ này lại làm bộ không nghe thấy ta nói gì!” Dược sư tức giận nói. “Hiện tại trong thôn chỉ còn lại hai chúng ta.”

Trưởng thôn dở khóc dở cười, đột nhiên nói: “Khi nào ngươi đi?”

Dược sư liền vội vàng lắc đầu: “Ta nhiều kẻ thù như vậy, nào dám đi? Hiện giờ ta đang lo lắng, tất cả đám bại hoại này đều đi cả rồi, chỉ sợ sẽ gây nên một trận náo loạn không nhỏ đây. Mấy tên khốn trong thôn chúng ta...”

Trưởng thôn cười nói: “Để cho bọn người bên ngoài đau đầu một phen đi. Nếu ngươi muốn đi, ngươi cũng có thể đi, ta ở lại giữ thôn, chờ các ngươi trở về.”

Dược sư chần chờ một lát, lắc đầu nói: “Ta đi theochỉ khiến cho bọn họ thêm phiền toái, trong tất cả những tên bại hoại trong thôn chúng ta, tiếng tăm của ta là không tốt nhất...”

Trưởng thôn như cười như không nói: “Nếu không phải như vậy thì chắc là ngươi cũng đã đi từ sớm rồi.” Hai người nhìn nhau, cười ha ha.

Ở biên giới huyện Đê Giang và huyện Hổ Dương, Tần Mục ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa lên, giơ tay bắn ra Chu Tước nguyên khí, thiêu hủy y phục đoạt được từ đệ tử Thi Tiên giáo. Còn tấm da người kia hắn đã ném ở giữa đường từ lâu rồi, mặc vào da người khác hắn cứ cảm thấy khó chịu trong lòng. Hơn nữa hắn còn đeo một bọc quần áo lớn, bên trong đều là những thứ vụn vặt mà Tư bà bà chuẩn bị cho hắn, không cách nào khoác da người, bằng không sẽ biến thành tên lưng còng, rất dễ dàng bị người nhìn ra.

“Bên trong cái lưng còng của Tư bà bà cất giấu cáigì vậy nhỉ?” Tần Mục đột nhiêncảm thấyhiếu kỳ. Hắn cõng bọc hành lý, nếu khoác da người sẽ biến thành tên lưng còng, Tư bà bà thật ra không phải là người lưng còng, nói như vậy trong lưng còng của bà chắc đang cất giấu thứ gì đó, Tần Mục rất là hiếu kỳ, ở trong đó rốt cuộclà cất giấu đồ vật ly kỳ cổ quái gì ấy nhỉ. Một đêm chạy trốn không ngừng nghỉ, lại trải qua cuộc ác đấu, khiến hắn bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, Hồ Linh Nhi trong bọc quần áo đã mệt đến ngủ thiếp đi.

Một cơn gió thổi tới, Tần Mục lập tức đuổi theo ngọn gió, đạp gió mà đi, tuy nhiên mới đi mấy bước đã cảm thấy thân thể mệt mỏi, đành phải hạ mình rơi xuống mặt đất,bước đi. Đột nhiên, không trung truyền đến âm thanh ong ong, Tần Mục hướng về tiếng kêu mà nhìn lại, chỉ thấy vài con bọ cánh cứng màu hồng rực rỡ đang bay tới, những bọ cánh cứng kia càng không sợ người, bay đến gần hắn, lượnvòng quanh hắn mấy vòng.

“Thi trùng!” Khóe mắt Tần Mục không tự chủ run lên, ngáp một cái, tự nhủ: “Mệt mỏi quá, vẫn nên tìm chỗ ngủ một giấc...”

Ngón tay hắn nhanh chóng gảy liên tục, những con bọ cánh cứng kia lập tức nổ tung! Tần Mục lập tức tăng nhanh tốc độ, chạy như bay. Hắn từng thấy qua loại thi trùng này ởchỗ dược sư, thi trùng có các loại màu sắc xanh, đen, trong đó thi trùng màu hồng là hiếm có nhất. Mà những bọ cánh cứng màu đỏ rực này chính là hồng thi trùng!

Đùng vào lúc này, âm thanh ong ong ong truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn lại và cảm thấy tê cả da đầu, chỉ thấy trên không trung có một đám mây hồng đang trôi về phía này, khí thế hùng hổ! Đám mây hồng kia bay càng lúc càng thấp, từng con bọ cánh cứng màu hồng bay vào trong núi rừng, chui vào bãi tha ma, mặt đất bãi tha ma run run, từng bộ xương khôtừ dưới nền đất bò ra, dạng hai chân điên cuồng đuổi theo Tần Mục! Càng lúc càng nhiều thi trùng bay tới, chui vào trong cơ thể các loại dã thú trên đường gặp phải như sói hoang, chồn, thậm chí cả mãnh hổ, những mãnh thú kia mắt đỏ, tất cả đềunhào về phía Tần Mục mà tấn công!

(1) Bại hoại: người xấu, khốn nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.