Mục Thần Ký

Chương 216: Chương 216: Cái Gì Không Nên Nhìn Thì Đừng Nhìn




Vệ quốc công liếc mắt nhìn tiểu tử béo, tên tiểu tử này xem náo nhiệt không sợ gặp rắc rối, đẩy lão thái gia nhà hắn vào chảo lửa, xong xuôi lại tự mình nhảy vào chảo lửa, thật hết thuốc chữa rồi.

“Ngọc thiên vương, Sư thiên vương, làm phiền hai vị giới thiệu với Vệ thiên vương một số việc của Thánh giáo chúng ta.”

Tần Mục nhìn quanh, nói:

“Các vị, gỡ bỏ nơi này, không để lại vết tích gì.”

Vệ Dung và Vệ quốc công vội vàng đứng dậy, chỉ thấy hàng loạt bóng người lướt qua lướt lai, chả mấy chốc cả khu trại đều được gỡ bỏ sạch sẽ, toàn bộ gỗ tấm, đòn dông đều được chất thành đống ngay ngắn, không chút hỗn loạn, cho dù giá kê chảo dầu cũng được thu gọn lại.

Mấy vị đường chủ mở cờ lớn, phủ nhẹ lên trên đống gỗ tấm, cột trụ này, đợi khi nhấc cờ ra, toàn bộ gỗ, trụ đều biến mất hoàn toàn.

Có một vài đường chủ cũng phủ lên thi thể các tăng nhân của biệt viện Nan Đà, cờ lớn vén ra, thi thể cũng không cánh mà bay.

Còn có một vài vị đường chủ đang xúc đất, đào hết toàn bộ bề mặt đất hơn mười mẫu lên, hất xuống Đồ Giang, để nước sông cuốn trôi.

Nhiều việc như vậy được hoàn thành nhanh gọn trong tích tắc, không thể nhận ra nơi này từng có một chợ đêm náo nhiệt.

Tần Mục nói:

“Giải tán thôi.”

Hàng trăm vị đường chủ, hộ pháp lần lượt cúi mình chào hắn, có người dùng cờ lớn cuốn một cái biến mất, có người che áo rời đi, có người lẩn vào bóng đêm, có người gõ trống hoa rời đi, có người thì đẩy xe hàng một bánh đi, nơi này nhanh chóng mất đi sự náo nhiệt ban nãy, chìm vào màn đêm, chỉ còn lại Tần Mục, Vệ Dung, Vệ quốc công và hai vị thiên vương.

Ở phía xa vẫn có đèn đuốc, nơi đó là chợ đêm bên ngoài cổng thành.

Tần Mục đứng dậy bỏ đi, để lại bốn người ở đó.

Vệ quốc công vừa vào giáo phái, Ngọc thiên vương và Sư thiên vương còn phải giảng giải cho ông ta một số quy tắc của Thiên Ma giáo để tránh gây ra rắc rối.

Tần Mục vừa đi vừa dừng lại ngắm cảnh chợ đêm của kinh thành, ngắm hoa đăng, không biết về lại kinh thành từ lúc nào, có tài tử giai nhân lưu luyến bịn rịn dưới ánh đèn đuốc sáng trưng, văn nhân mặc khách (*) phô trương làm dáng, võ phu tráng sĩ thể hiện thần thông, thi thoảng vọng tới tiếng cười nói của các cô gái.

“Kinh thành đúng là muôn hình vạn trạng, địa linh nhân kiệt.”

Tần Mục cảm khái trong lòng, đột nhiên trên trời tuyết bay trong gió, hoa tuyết trong suốt rơi xuống vai dòng người đang quyến luyến, rất nhiều người ngẩng đầu lên trời ngắm nhìn, có không ít người khen ngợi:

“Tuyết đẹp quá!”

Những bông tuyết được ánh đèn đuốc trong thành chiếu sáng càng trở lên lấp lánh trong suốt, không ít thiếu nữ đứng dưới hiên các cửa hàng hai bên phố đưa tay ra đón tuyết, những bông tuyết lạnh toát rơi xuống lòng bàn tay thiếu nữ. Dòng người không vì tuyết mà ít đi mà ngược lại mỗi lúc một đông đúc.

“Tuyết rơi rồi, năm mới sắp tới, Thái Học Viện cũng sắp để sỹ tử về quê ăn Tết, không biết bà bà và mọi người đã về thôn chưa nhỉ?”

Hai bên đường có rất nhiều sạp hàng nghi ngút khói trắng, mùi hương thơm nồng, Tần Mục vào một tiệm mỳ ngồi, nói:

“Ông chủ, cho hai tô mỳ thịt tái, cho nhiều dầu ớt.”

“Tới ngay!”

Một lát sau, hai tô mỳ thịt tái được bưng lên, bên trên phủ một lớp dầu ớt đỏ tươi, trong lớp dầu có mấy miếng thịt heo, bảy phần nạc ba phần mỡ, còn có một ít hành tươi, nhìn rất thơm ngon.

Tần Mục nếm một miếng, cay xè sảng khoái, ngày hôm nay hắn chỉ ăn một bữa cơm, đang đói meo, cúi đầu ngồi ăn mà toàn thân thấy nóng bừng.

Lúc này, một người cười nói:

“Tần lão đệ, cuối cùng cũng gặp được ngươi, ngươi đồng ý rèn cho ta một con tàu bọc thép, lần này ngươi chạy đâu cho thoát! Ông chủ, cho bốn tô mì thịt tái, nhiều ớt, hắn trả tiền!”

Nói xong liền ngồi xuống đối diện Tần Mục.

Tần Mục nhìn người đó, cười nói:

“Phạn Vân Tiêu Phạn huynh, sao ngươi lại tới kinh thành?”

Người đó chính là hỏa phỉ Phạn Vân Tiêu, trên mặt có một vết sẹo chém qua mắt trái, Tần Mục nghi ngờ là vết sẹo dán lên.

“Đừng nhắc nữa, xúi quẩy!”

Phạn Vân Tiêu thở dài nói:

“Nói ra đúng là chua xót. Con tàu của ta vỡ rồi, vỡ giữa không trung, xém chút nữa mọi hành khách đều rơi chết hết, ta phải tốn bao công sức để đón được họ ở giữa trời, không đưa họ vào kinh được nên phải bồi thường không ít tiền. Ban ngày ta tới tìm ngươi, kết quả là ngươi không có ở Thái Học Viện, tới kinh thành dạo chơi, kết quả là gặp được ngươi. Ngươi nhất định phải giúp ta rèn một con tàu bọc thép, hiện giờ thiên hạ thái bình, ta lại phải đi làm ăn buôn bán!”

Sắc mặt Tần Mục kì quái, thiên hạ thái bình, công việc làm ăn của tên thổ phỉ này rõ ràng là làm lại nghề cũ, không hoàn lương mà là cường đạo.

“Ngươi chuẩn bị đủ huyền thiết huyền đồng và tiền chưa?”

Tần Mục hỏi:

“Còn cả bản vẽ tàu chiến nữa, không có hình cấu tạo, muốn rèn ra một chiếc tàu bọc thép là không hề dễ dáng gì.”

“Đã chuẩn bị xong rồi. Ta đã mua chuộc một vị chủ bộ (**) của xưởng chế tạo, hoàn thành một bản vẽ tàu chiến.”

Mỳ được bưng lên, Phạn Vân Tiêu ăn một miếng, khen ngợi:

“Cay quá, thơm quá! Huyền thiết huyền đồng ta cũng mua rồi, ta đang để ở xưởng chế tạo tàu buôn ở Hồ Khẩu, Đồ Giang ngoài thành. Giờ ta đã khuynh gia bại sản, chỉ chờ có thể dùng tàu bọc thép để kiếm tiền thôi.”

Tần Mục cười nói:

“Được, trước khi Thái Học Viện nghỉ lễ ta sẽ làm xong con tàu này cho ngươi. Ngày mai ngươi tới tìm ta.” Nói xong liền lấy ra một đồng tiền Đại Phong giao cho ông chủ tiệm mỳ.

Ông chủ tiệm mỳ dùng khăn bông lau tay, cười xòa nói:

“Khách quan, không có tiền thối, có tiền lẻ không? Sáu bát mỳ chỉ có ba mươi xu.”

“Không cần thối.”

Tần Mục bước đi.

Phạn Vân Tiêu nhìn theo bóng hắn, khen ngợi:

“Thật giàu có.”

Tới giờ Tần Mục vẫn không hiểu rõ giá trị của đồng Đại Phong, không biết đồng Đại Phong rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền. Hắn đi ăn cơm, mua gạo mỳ và rau củ, cho dù là tửu quán mắc nhất, một bàn đầy sơn hào hải vị, dùng những nguyên liệu ngon nhất cũng không hết mười đồng Đại Phong. Còn những quán ăn vỉa hè thế này, trả đại một đồng Đại Phong, chủ tiệm cũng sẽ cảm ơn rối rít.

Đợi tới ngày hôm sau, Phạn Vân Tiêu tới Thái Học Viện tìm Tần Mục, Tần Mục dắt theo Hồ Linh Nhi, Long Kỳ Lân và ma vương Đô Thiên tới xưởng chế tạo tàu buôn Hồ Khẩu. Trong xưởng chế tạo có không ít võ giả, bậc thần thông, dùng chân hỏa luyện huyền thiết, dùng chân thủy làm lạnh, chế tạo đan lư dùng trên tàu, còn có cả người tinh thông thuật toán, tính toán kích thước linh kiện, có một số người dùng nguyên khí chế tạo khuôn, còn có lực sỹ phụ trách rèn, thợ mộc dùng kiếm khí mài gọt khuôn, vô cùng náo nhiệt.

Phạn Vân Tiêu tới một gian nhà xưởng, Tần Mục nhìn xung quanh một lượt, trong xưởng có các loại dụng cụ, lò lửa lớn dùng để tinh luyện kim loại, kim cang huyền thiết dùng để rèn, còn có cả giá đỡ, cầu dẫn, đường ray trượt gỗ, còn có không ít huyền thiết huyền đồng chất ngăn nắp ở góc tường.

Nhà xưởng này rất rộng rãi, có thể cất đủ sáu, bảy chiếc tàu lớn.

Ở đây có một vị chủ bộ đang đứng đợi sẵn, nhìn thấy Phạn Vân Tiêu, liền ca cẩm:

“Sao giờ mới tới? Nhà xưởng trống này chỉ có thể cho ngươi dùng mười ngày, sau mười ngày sẽ cần khóa xưởng.”

Phạn Vân Tiêu vội vàng cười xòa, nói:

“Mười ngày là đủ rồi!”

Nói xong liền nhét một túi tiền vào trong tay hắn.

Chủ bộ nọ ước lượng tiền trong túi, nói:

“Mười ngày này ta sẽ mắt nhắm mắt mở, các ngươi làm nhanh lên, nếu không đốc công tới, ta sẽ rất khó xử.”

Hắn rời khỏi nhà xưởng, Phạn Vân Tiểu vội vàng nhìn Tần Mục với ánh mắt đầy mong đợi, nói:

“Tần lão đệ, mười ngày được không?”

Tần Mục mở bản vẽ ra xem, sửa đổi mười mấy chỗ, nói:

“Một mình ta làm hơi khó, ta cần người hỗ trợ. Mấy ngày này ta và trợ thủ của ta sẽ ở đây rèn tàu bọc thép, ngươi không được vào xưởng. Nếu như ngươi vào, hậu quả ngươi tự gánh chịu.”

Phạn Vân Tiêu không hiểu ý của hắn, vội vàng gật đầu:

“Ngươi yên tâm, ta không phải là người có tính hiếu kì!”

Tần Mục gật đầu, đuổi hắn ra khỏi xưởng, nói với Hồ Linh Nhi:

“Ngươi giúp ta gọi vài người tới, bảo họ dùng cờ dịch chuyển để tới đây.”

Hồ Linh Nhi nhận lệnh rồi vội vàng chạy đi.

Không lâu sau, Hồ Linh Nhi quay lại, nói:

“Công tử, Thiên đường chủ Công Đường và đường chủ Tượng Đường nói sẽ tới liền.”

Đang nói, đột nhiên hai tấm cờ lớn đột ngột xuất hiện, cờ lớn thu lại, dưới mỗi tấm cờ đều có một trăm giáo chúng Thiên Ma giáo, đường chủ Thiên Công và đường chủ Tượng Đường đã dẫn mọi người tới nơi.

Tần Mục giao bản vẽ cho hai đường chủ rồi nói:

“Trong vòng mười ngày có thể luyện xong không?”

Hai vị đường chủ nhìn qua mấy lượt, đường chủ Tượng Đường nói:

“Giáo chủ muốn rèn tàu bọc thép? Hỏa lực của đan lư này phải đủ mạnh mới được!”

Tần Mục cười nói:

“Về kĩ thuật rèn đúc ta cũng có chút am hiểu, có thể rèn được đan lư hỏa lực lớn hơn. Chỉ có điều xưởng chế tạo chi cho dùng mười ngày, thời gian gấp gáp, nhất định phải luyện xong trong mười ngày. Các ngươi có dám chắc hoàn thành không?”

Đường chủ Thiên Công và đường chủ Tượng Đường đưa mắt nhìn nhau, nói:

“Giáo chủ muốn chế tạo mấy tàu chiến? Hai đường liên thủ, có thể chế tạo năm tàu chiến trong vòng mười ngày, không thể nhiều hơn.”

Tần Mục ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi, nói:

“Huyền thiết đồng thiết ở đây không đủ để chế tạo năm tàu chiến…”

“Tượng Đường và Thiên Công Đường chúng ta có đủ nguyên liệu.”

Mắt Tần Mục vụt sáng, cười nói:

“Vậy thì hãy chế tạo năm chiếc.”

Hai vị đường chủ lập tức bắt tay chuẩn bị.

Năm ngày sau, Phạn Vân Tiêu có tới mấy lần, nhưng từ đầu chí cuối đều không dám vào trong xưởng, chỉ nghe thấy tiếng leng keng loong coong từ trong xưởng vọng ra, hình như có mấy trăm người đang đồng thời chế tạo, hắn muốn đi vào xem nhưng lại nhớ tới lời Tần Mục, không dám bước vào.

Ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, rơi suốt hai ba ngày tích được một lớp rất dày, trong kinh thành có giám thiên tư dẫn theo các bậc thần thông bay lên không, đốt mây tuyết, đánh tan tuyết lớn, nhưng tuyết ngoài kinh thành vẫn rất dày.

Lòng tò mò của Phạn Vân Tiêu mỗi lúc một lớn, hắn vò đầu bứt tai, hai ngày nữa lại trôi qua, Phạn Vân Tiêu cuối cùng cũng không kìm lòng được, nghĩ thầm:

“Nhìn lén một cái chắc không sao đâu?”

Hắn len lét đẩy cửa xong, thò đầu vào nhìn, đột nhiên một ma thần tám tay bốn mặt xuất hiện trước mắt, một tay túm lấy cổ hắn, quát:

“Tiểu tử to gan dám nhìn trộm!”

Phạn Vân Tiêu vội vàng kêu lên:

“Tần lão đệ, là ta, là ta!”

Trong xưởng, hai trăm vị giáo chú Thiên Ma giáo đều lần lượt nhìn qua, ánh mắt đổ dồn lên người hắn, sau đó tất cả quay lại nhìn Tần Mục:

“Giáo chủ, kẻ này…”

Phạn Vân Tiêu nhìn những người này, sợ hãi giật mình, đợi nhìn rõ trang phục mặc trên người họ, mặt hắn biến sắc, kêu lên:

“Thiên Ma giáo… Ta không nhìn thấy gì cả! Ta là người mù, đây là đâu, tại sao ta lại ở đây…”

Tần Mục đang luyện đan lư, nghe thấy tiếng động liền dặn dò hai vị đường chủ:

“Hai ngươi tiếp tục rèn, nơi này giao cho ta.”

Phạn Vân Tiêu bị ma thần tám tay bốn mặt túm trong tay, bên cạnh có một con Long Kỳ Lân, không dám phản kháng chỉ cười nói:

“Tần huynh đệ, ta vô tình đi tới đây, không nhìn thấy gì cả….”

“Phạn huynh, ta đã bảo ngươi không được vào xem, giờ ngươi khiến ta thật khó xử.”

Tần Mục giơ hai ngón tay lên, cười tít mắt nói:

“Có hai con đường. Ngươi là người trong giang hồ, nên biết đó là hai con đường nào rồi chứ?”

“Ta nhập bọn!”

Phạn Vân Tiêu lập tức kiên quyết nói:

“Từ nay về sau ta sẽ là người của Thánh giáo!”

Tần Mục ha ha cười lớn, sai ma vương Đô Thiên thả hắn xuống, nói:

“Từ nay về sau, chúng ta là huynh đệ!”

Trong Thái Tử biệt viện, một người đàn ông trung niên dáng dấp thư sinh vội vàng chạy tới, nói với thái tử Duyên Khang:

“Điện Hạ, thái sư của thái tử quả thực đã chết rồi, trong biệt cung Nan Đà không tìm thấy bất cứ tăng nhân nào, chắc đã gặp phải độc thủ. Hôm qua, Phong Dụ phủ truyền tin tới, Nan Đà Tự cũng bị diệt môn. Hoàng đế nổi giận sai người điều tra, chỉ có điều không điều tra ra manh mối nào cả, chỉ nói là người của Lâu Lan Hoàng Kim cung ở thảo nguyên gây ra. Hoàng đế còn chuẩn bị sang năm khởi binh đánh thảo nguyên phía bắc.”

Ánh sáng trong thái tử Duyên Khang ẩn hiện bất định, hắn đứng dậy nói:

“Không điều tra ra manh mối nào? Chỉ e là phụ hoàng cũng không muốn điều tra? Đây rõ ràng là do Thiên Ma giáo gây ra! Chỉ có bọn cầm đầu ma đạo Thiên Ma giáo này mới có thể hành động xuất quỷ nhập thần, không ai hay biết như vậy! Bọn chúng chết mất hai thiên vương, đương nhiên sẽ báo thù ta! Ngươi hãy tới Đại Lôi Âm Tự, cầu kiến Lão Như Lai!

Hắn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:

“Nan Đà Tự cũng là Phật môn, Lão Như Lai sẽ không thể bỏ mặc không quan tâm. Thái sư đã chết, nhưng mối liên hệ với Đại Lôi Âm Tự thì không thể cắt đứt. Lão Như Lai có chút bất mãn với phụ hoàng và quốc sư, chắc chắn sẽ vui vẻ giúp ta. Ta phải giết một nạt mười, để các môn phái trên giang hồ nhận ra rằng, ta không phải là kẻ vô dụng, dám động tới người của ta, thì hãy đợi bị diệt môn!”

***

(*) Văn nhân mặc khách: thành ngữ của Trung Quốc ý chỉ người có học.

(**) Chủ bộ: Một chức quan thời cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.