Mục Thần Ký

Chương 677: Chương 677: Câu mặt trời xuyên mặt trời




Thiếu niên và thiếu nữ đi theo phía sau lão nhân câu cá, hai con cá đỏ rực kia vẫn mồm năm miệng mười cùng bọn họ nói chuyện phiếm. Tần Mục rất nhanh lại nghe được, hai con cá này cũng không phải là do lão nhân câu cá câu lên, mà từ nhỏ nuôi tới lớn.

Hai con cá này từ lâu đã là thần chỉ, chỉ là bình thường tính tình lười biến hóa, tình nguyện nằm vào trong giỏ được chủ nhân cõng.

- Hắn không có câu được một con cá nào!

Hai con cá đỏ dương dương đắc ý, một con cá đỏ trong đó nói:

- Bởi vì khi hắn câu cá, những con cá khác lại đều bị chúng ta dọa cho sợ chạy. Mà hắn vẫn được xưng là thánh thủ thả câu bách phát bách trúng, câu không lần nào không có!

Hai con cá đỏ nở nụ cười, rất đắc ý.

Viêm Tinh Tinh cũng cười rất vui vẻ, nữ hài này chưa bao giờ gặp được chuyện đùa hay như thế.

Tần Mục cười nói:

- Tinh muội muội, muội chắc hẳn nên thường xuyên cười đi, muội cười rộ lên rất dễ coi.

Viêm Tinh Tinh lắc đầu nói:

- Tộc nhân của giếng mặt trời nói năng thận trọng đối với ta, rất nghiêm túc, không có chuyện nào đáng để người ta cười. Lần trước ta theo ngươi len lén chạy đến Duyên Khang, ngược lại rất vui sướng.

Nàng nói là chuyện hơn bốn năm trước, Tần Mục vì tâm nguyện trả nợ, cùng Hồ Linh Nhi, Linh Dục Tú đi đến giếng mặt trời, từ trong giếng mặt trời vớt ra một vòng mặt trời, giải cứu Viêm Tinh Tinh ra. Sau đó bắt cóc nữ hài này, dẫn theo các thiếu nữ đi tới Thiên Thánh học cung gặp Tư bà bà.

Chỉ có điều, lập tức lại phát sinh sự kiện các thần Thượng Thương xâm nhập, huyết chiến Thần Đoạn Sơn Mạch. Viêm Tinh Tinh tham gia vào cuộc chiến, sau lại trở lại giếng mặt trời. Từ đó bốn năm sau, chắc hẳn nữ hài này vẫn ở trong giếng mặt trời cố thủ với thân phận Thái Dương Thủ, có rất ít thời gian ra ngoài.

Tần Mục bận rộn, số lần tới giếng mặt trời cũng ít, chỉ có đám người Vũ Chiếu Thanh, Linh Dục Tú, Hồ Linh Nhi sẽ thỉnh thoảng qua một chuyến.

- Vẫn không tìm được linh thể thuần dương để thay thế cho muội sao?

Tần Mục hỏi:

- Linh thể thuần dương có thể khống chế thuyền mặt trời mà không bị thuyền mặt trời cướp đoạt khí huyết, tổn hao tuổi thọ. Trong Mục Nhật tộc phải có linh thể thuần dương khác chứ?

Viêm Tinh Tinh lắc đầu:

- Không có. Tộc trưởng gia gia nói huyết thống của ta tương đối cao, có thể ta sẽ sinh ra một linh thể thuần dương, chỉ là không có đối tượng thích hợp, một mình ta không sinh ra được.

Hai con cá đỏ mới vừa rồi còn mồm năm miệng mười nói không yên, lúc này đều yên tĩnh lại, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Miệng cá mở, thậm chí ngay cả mang cá khép mở cũng biến thành lặng lẽ không một tiếng động.

Hai con cá hưng phấn không thôi, khẩn trương để vây cá cùng một chỗ.

Tần Mục suy nghĩ một lát, cười nói:

- Làm gì có chuyện sinh ra là có thể sinh ra linh thể thuần dương? Tộc trưởng nhất định là đang gạt muội. Duyên Khang hoàng đế đã hạ lệnh, kiểm tra nhân khẩu ở Thái Hoàng Thiên, nói không chừng có thể tìm ra mấy vị linh thể thuần dương và linh thể thuần âm.

- Không cứu.

Vây cá của hai con cá buông lỏng, từ bên mép giỏ rơi vào trong giỏ, nằm thẳng tắp, con cá cái nói nhỏ:

- Hắn sẽ độc thân cả đời?

Tần Mục thấy thiếu nữ có chút mất mát, đột nhiên gãi gãi vào chân nàng, cười nói:

- Thoải mái đi! Ta khẳng định có thể giúp muội tìm được một linh thể thuần dương!

Viêm Tinh Tinh sợ ngứa, nở nụ cười khanh khách, vội vàng chạy trốn. Tần Mục đuổi về phía trước tiếp tục hạ thủ, Viêm Tinh Tinh cười đến nước mắt chảy xuống, vì vậy phản kích cù hắn. Thiếu niên thiếu nữ vây quanh lão nhân câu cá chạy như điên, tiếng cười không ngừng truyền đến.

Viêm Tinh Tinh cười đến không có sức lực, thân thể mềm nhũn, ngã vào trong bụi cỏ xanh biếc, giống như là mèo con sợ bị gãi ngứa giơ tay và chân lên đạp loạn. Tần Mục không hạ thủ được, cũng nằm xuống.

Hai người nằm ở trong bụi cỏ, Tần Mục một tay chống cằm nhìn thiếu nữ bên cạnh. Viêm Tinh Tinh bị hắn thấy khuôn mặt đỏ lên, tim đập loạn, tay và chân thành thật thả xuống, cũng không dám có bất kỳ cử động nào.

- Bầu không khí mập mờ...

Trong giỏ, hai con cá lại lặng lẽ nhô đầu ra, nhìn về phía trong bụi cỏ.

Viêm Tinh Tinh càng lúc càng khẩn trương, tiếng giống như muỗi kêu:

- Sắp đến giếng mặt trời...

- Đúng vậy!

Tần Mục vội vàng đứng dậy, kéo thiếu nữ lên, bước nhanh đuổi theo lão nhân câu cá.

Hai con cá lại rơi đến đáy giỏ cá, con cá đực hữu khí vô lực nói:

- Hắn sẽ độc thân cả đời, không cứu được.

Đến giếng mặt trời, Mục Nhật tộc trưởng vội vàng nghênh đón, lão nhân câu cá không biết hắn, hắn cũng không biết lão nhân câu cá. Tần Mục và Viêm Tinh Tinh vội vàng giới thiệu một hồi.

Mục Nhật tộc trưởng nghe được là một vị Thiên Sư khác, trong lòng kinh ngạc nghi ngờ không thôi:

- Thiên Sư của thời đại Khai Hoàng, một là đốn củi, một là câu cá, thế nào đều như thế tục? Hoàn toàn không có cảm giác cao cao tại thượng.

Lão nhân câu cá đi tới bên cạnh giếng, thả cái ghế nhỏ xuống, thả dây nhợ, nói:

- Các ngươi muốn mấy mặt trời?

Mục Nhật tộc trưởng vội vàng nói:

- Hiện tại còn không biết Duyên Khang có thể làm ra mấy chiếc thuyền mặt trời. Hơn nữa chỉ có thuyền mặt trời, không có Thái Dương Thủ, chỉ sợ cũng là không có cách nào khống chế bảo thuyền như vậy.

Lão nhân câu cá suy nghĩ một lát, nói:

- Ta câu ra mấy mặt trời, cho ngươi sâu lại, đợi đến khi các ngươi muốn dùng lại dùng.

Mục Nhật tộc trưởng nghẹn họng nhìn trân trối, ha ha nói:

- Sâu mặt trời...

Lão nhân câu cá không tiếp tục để ý tới hắn, thả dây câu và lưỡi câu vào giếng mặt trời. Hai con cá đỏ từ trong cái giỏ của hắn nhảy ra, một con cá đỏ trong đó mở miệng cắn lưỡi câu, lôi kéo dây lại bơi về phía sâu bên trong giếng mặt trời. Một con cá đỏ khác lại ở bên trong giếng vô cùng sáng ngời bơi qua bơi lại, hình như hoàn toàn cũng không cảm giác được hơi nóng bức.

Tần Mục từ lâu đã mất cảm giác, hai con cá đỏ rời khỏi nước còn có thể vui vẻ mở miệng thốt ra tiếng người đã đủ kinh thế hãi tục, hơn nữa có thể cắn lưỡi câu đi xuống giếng mặt trời vô cùng nóng bức, cái này càng kinh thế hãi tục hơn.

Chỉ có điều, trong Đại Khư hình như khắp nơi đều là loại chuyện kinh thế hãi tục này. Trong Dũng Giang lại thường có con cá lớn nhảy đến trên bờ, nhanh chân chạy như điên, tốc độ so với thần thông giả bình thường còn muốn nhanh hơn.

Gặp phải năm khô hạn, cá Đại Khư còn có thể hô mưa gọi mây, cưỡi mưa gió dọn nhà, từ hồ nước khô cạn dời đến chỗ có nguồn nước lớn hơn.

Hắn đứng ở bên cạnh giếng nhìn vào bên trong, chỉ thấy con cá đỏ kia mang theo lưỡi câu dây câu bơi về phía sâu bên trong giếng mặt trời. Hình thể lại càng lúc càng lớn, ít cũng có mấy trăm trượng, tốc độ bơi cũng càng lúc càng nhanh, rất nhanh lại đi tới chỗ mặt trời được xếp thành đống. Sau đó phun ra lưỡi câu, sử dụng lưỡi câu treo một mặt trời.

Lão nhân câu cá thu dây, sau một lúc lâu, một vòng mặt trời cực kỳ lớn bị hắn câu lên.

Phía sau lão nhân câu cá đột nhiên hiện ra một vị nguyên thần vô cùng khổng lồ, hai cánh tay mở ra ôm lấy mặt trời vuốt phẳng, chỉ thấy vòng mặt trời này bị hắn chà xát đến càng lúc càng nhỏ.

Không bao lâu, mặt trời bị chà xát thành một quả cầu có kích thước bằng quả dưa hấu, lão nhân câu cá sử dụng một dây nhỏ buộc, treo ở bên cạnh giếng, sau đó tiếp tục thả câu.

Thần sắc của Mục Nhật tộc trưởng dại ra. Không bao lâu, lão nhân câu cá nhìn như thường thường không có gì lạ này lại câu được một vòng mặt trời, làm đúng cách như vậy, treo ở bên cạnh giếng.

Rất nhanh, hắn lại câu hơn mười vòng mặt trời, buộc hết tất cả ở bên cạnh giếng, thu dây. Hai con cá đỏ cũng từ trong giếng nhảy ra, nhảy đến bên trong giỏ cá của hắn.

Lão nhân câu cá cầm cần câu lên, thu hồi chiếc ghế nhỏ, nói:

- Ta còn muốn đi tới giếng mặt trăng câu mấy cái mặt trăng. Tần gia tử, ngươi có muốn đi không?

Tần Mục liên tục gật đầu, nói:

- Thuyền ánh trăng bị ta đánh nát, mặt trăng trên thuyền cũng bị ta đập nát, ta muốn đi xem có còn thuyền ánh trăng nào khác hay không. Nếu như không có, lại cần phải đi Xích Hải lục châu ở Tây Thổ xem thử, bên kia nói không chừng còn có thuyền ánh trăng.

Lão nhân câu cá gật đầu nói:

- Như vậy đi thôi.

Hắn đi về phía ngoài giếng mặt trời, Tần Mục do dự nói:

- Sư bá, chúng ta có nên từ giếng mặt trời đi tới giếng mặt trăng không? Từ lục địa đi, đường xá khá xa, hơn nữa giếng mặt trăng bị La Phù Thiên và Thái Hoàng Thiên chắn ở phía tây của Đại Khư.

Lão nhân câu cá nói:

- Không cần. Ta muốn đi xem Thái Hoàng Thiên.

Tần Mục chỉ đành phải gọi Long Kỳ Lân, nói:

- Đường xá khá xa, vẫn cưỡi rồng béo thay đi bộ.

Long Kỳ Lân vốn đang tắm ở trong giếng mặt trời, nghe vậy chỉ đành phải nói:

- Giáo chủ, ta không cõng nổi thần chỉ.

Ánh mắt của lão nhân câu cá nhất thời sáng lên, khen:

- Thật là một con Long Kỳ Lân hùng tuấn! Ngươi tại sao lại gọi hắn là rồng béo?

Tần Mục do dự một chút, không nói cho hắn biết Long Kỳ Lân ban đầu béo thành thế nào. Lão nhân câu cá cười nói:

- Ngươi không cần cõng ta, chỉ cần đuổi kịp cá của ta là được.

Dứt lời, trong giỏ cá nhảy ra một con cá đỏ.

Con cá đỏ này đón gió lại lớn lên, rất nhanh hóa thành một cái gậy đỏ thẫm dài đến mấy trăm trượng, lơ lửng ở trên không trung.

Lão nhân câu cá nhảy đến trên lưng cá, chỉ thấy cái vây cá cực lớn giống như là cánh vậy chấn động, đuôi cá chuyển động lên xuống, tốc độ bởi trên không trung lại cực nhanh.

Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, lôi kéo tay của Viêm Tinh Tinh lại nhảy đến trên lưng của Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân phát ra một tiếng gầm rú giống như là tiếng kêu hỗn tạp giữa rồng ngâm cùng Kỳ Lân, thân thể tăng vọt, lắc đầu lắc đuôi, hóa thành một con thú lớn dài ước chừng sáu mươi trượng. Chân đạp mây lửa, đuổi theo về phía cái côn đỏ kia.

Sau khi hắn cất bước, có thể nói là nhanh như điện chớp. Bởi vì có huyết mạch Thanh Long, lúc toàn lực chạy vội sẽ có sấm chớp rền vang, từ phía xa nhìn lại giống như là một con dị thú nửa rồng nửa Kỳ Lân chân bọc lôi quang đạp ngọn lửa đi nhanh như tên bắn!

Tần Mục vẫn là lần đầu nhìn thấy Long Kỳ Lân chạy vội với tốc độ cao nhất, trong lòng vừa mừng vừa sợ:

- Ngũ Lôi Hồ rèn luyện vẫn có hiệu quả! Đáng tiếc, tập trung nhiều cao thủ Long tộc như vậy mới có khả năng tu luyện trong thời gian hơn một tháng. Nếu có thể vẫn tu luyện, rồng béo hiện tại chỉ sợ đã là đại cao thủ cảnh giới Thần Kiều!

Hiện tại, cảnh giới của Long Kỳ Lân đã đến cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong, linh đan diệu dược hắn ăn trước đó đều hóa thành thịt béo tích lũy ở bên trong thân thể, béo thành quả cầu. Trải qua rèn luyện Ngũ Lôi Hồ ở Ly thành, luyện hóa đi những dược lực này, ngưng luyện Long Châu cùng Kỳ Lân Châu, tu vi đột nhiên tăng mạnh!

Tốc độ của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, nếu không phải lần này cố gắng đuổi theo cá Côn đỏ thẫm kia, bản thân Long Kỳ Lân cũng không biết mình rốt cuộc có thể chạy nhanh được bao nhiêu.

Trên lưng của Long Kỳ Lân, Tần Mục cùng Viêm Tinh Tinh nhìn thấy được lôi quang vây quanh bọn họ, ngay cả gió cũng truyền không được qua vòng bảo hộ do lôi quang hình thành, không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Nhưng dù nhanh chóng như vậy, Long Kỳ Lân cũng không có cách nào đuổi kịp cá Côn đỏ thẫm kia. Dù sao đó là một con cá thần, theo lão nhân câu cá tu hành không biết bao nhiêu năm. Long Kỳ Lân lại còn chưa có thành niên, xem như là thân thể dị thú còn nhỏ, tốc độ kém hơn cá Côn đỏ thẫm cũng là chuyện đương nhiên.

Long Kỳ Lân toàn lực chạy nước rút hơn nửa ngày, sức chịu đựng kinh người, cho dù là như vậy hắn cũng cảm thấy mệt mỏi miệng sùi bọt mép nhưng vẫn không đuổi kịp cá Côn đỏ thẫm.

Cho dù như vậy Tần Mục cũng vừa mừng vừa sợ, toàn lực chạy vội hơn nửa ngày, cho dù là hắn cũng khó có thể làm được. Hắn có thể ngày đêm đi gấp chạy vội mấy vạn dặm thậm chí mấy chục vạn dặm, nhưng trong thời gian ngắn toàn lực chạy nước rút mấy vạn dặm lại sẽ khiến cho hắn rơi vào trong tình trạng kiệt sức.

Hiển nhiên, sau khi Long Kỳ Lân gầy xuống, sức chịu đựng cũng trở nên mạnh mẽ rất nhiều.

Phía trước cá Côn đỏ thẫm ngừng lại, bay chậm rì rì. Long Kỳ Lân vội vàng chạy tới, lão nhân câu cá quay cái đầu lớn qua, cười nói:

- Thật sự không tệ. Các ngươi lên đây đi.

Long Kỳ Lân lui nhỏ thân thể, nhảy đến trên lưng của cá Côn đỏ thẫm, Tần Mục và Viêm Tinh Tinh nhảy xuống.

Lão nhân câu cá quan sát Long Kỳ Lân từ trên xuống dưới, khen:

- Thực sự là thần tuấn. Dị thú còn vị thành niên như vậy liền có thể cõng một vị thần chạy trốn nhanh như vậy, sau trưởng thành này còn cao đến đâu?

- Cõng một vị thần?

Tần Mục và Long Kỳ Lân đều mờ mịt, Viêm Tinh Tinh ngượng ngùng nói:

- Nửa năm trước, ta tu luyện tốt Thần Kiều, nguyên thần nhảy đến trước cửa Thiên Cung.

Long Kỳ Lân bị dọa cho giật mình, thất thanh nói:

- Ta cõng một vị thần chạy xa như vậy? Ta thật mạnh! Giáo chủ, ta thật mạnh, ta phải được thêm cơm!

Tần Mục cũng bị dọa cho giật mình, đối với yêu cầu thêm cơm của hắn lại tự động loại bỏ, nói:

- Tinh muội muội, muội là mượn thuyền mặt trời tu luyện sao? Tu vi tiến cảnh nâng cao nhanh như vậy, có thể có vấn đề hay không?

Lão nhân câu cá nói:

- Khẳng định có vấn đề, chỉ có âm lại không sinh dương là không dài. Tốc độ tu hành của nàng nhanh như vậy, tai hại rất lớn, cần phải hung hăng bổ sung căn cơ.

Tần Mục vội vàng nói:

- Bổ sung thế nào?

Lão nhân câu cá nhìn mi tâm của hắn, cười nói:

- Bên trong cơ thể ngươi có một thứ khác, có thể ngăn chặn khí thuần dương trong cơ thể nàng đột ngột nổ tung, khiến cho nàng căn cơ vững chắc. Chỉ là phải xem ngươi có bỏ được hay không.

- Trong cơ thể ta có thứ gì?

Tần Mục buồn bực.

Viêm Tinh Tinh khuôn mặt ửng hồng, nhăn nhó nói:

- Là song tu sao? Tộc trưởng nói, song tu có thể cân bằng khí âm dương...

- Ngươi nghĩ đi nơi nào vậy? Tộc trưởng Mục Nhật tộc các ngươi cũng chỉ là một thùng nước không đầy được một nửa, không học vấn không nghề nghiệp.

Lão nhân câu cá lắc đầu, hai ngón tay đặt ở chỗ mi tâm của Tần Mục nắn vuốt, nhất thời nhẹ nhàng rút ra, từ trong linh thai thần tàng của Tần Mục rút ra một đạo khí thuần âm, nói:

- Đạo khí thuần âm này chắc là do Thần Ma tặng cho ngươi? Ngươi tặng đạo khí thuần âm cho tiểu nha đầu này là được. Ngươi bỏ được sao?

Tần Mục cười nói:

- Đây là do Thần Ma đã chết của thời đại Thượng Hoàng ta gặp được, hắn tặng cho ta. Chỉ cần có thể tốt cho Tinh muội muội, ta có gì luyến tiếc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.