Phunhân quốc sư cũng bước lên Thiên Đàn, nhìn về phía trước. Tần Mục tra kiếm vào bao, còn Duyên Phong Đế thì nhìn theo bóng dáng hắn. Thiếu phụ thì nhìn họ tỏ vẻ lo lắng.
Trận huyết chiến này nhanh chóng được dập tắt. Hòa thượng và đạo sĩ của Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn kẻ chết người bỏ chạy nhưng phần lớn đều chết ở đây, máu nhuộm đỏ Thiên Đàn.
Máu từ trên bậc thềm chảy xối xả xuống dưới, từ bậc thềm chín trăm chín mươi chín xuống tới bậc thứ nhất chảy tới dưới chân thủ lĩnh các tông phái và sứ giả các nước.
Thiên Đàn, xung quanh Thiên Đàn đều bị máu nhuộm đỏ.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Xoạt xoạt…
Trên dưới Thiên Đàn, bất luận là quan viên hay sứ giả hoặc đại diện các môn, các phái, các tông, các thế gia đều lần lượt quỳ một gối xuống đất, đồng thanh hô lên:
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Duyên Phong Đế quay người đứng ở trước bậc thềm cao nhất, dang rộng hai tay đối diện với những thần dân này. Một lát sau ông khẽ nâng hai tay lên:
“Đứng dậy cả đi!”
Phu nhân quốc sư nhìn Duyên Phong Đế. Sau lưng Duyên Phong Đế, Tần Mục và tám vị đốc tra sứ của Thiên Ma giáo cũng đứng trên Tế Đàn, không hề quỳ lạy.
“Phu quân, Tần giáo chủ tài năng nổi trội quá không hẳn đã là việc tốt!”
Nàng nói nhỏ với quốc sư Duyên Khang.
Quốc sư Duyên Khang liếc mắt nhìn Tần Mục, lắc đầu nói:
“Đối với hắn, Duyên Khang quốc chỉ là một nơi để lịch luyện, giết thái tử chẳng qua cũng chỉ là một sự rèn luyện. Hắn không cần lo lắng nhiều, hơn nữa hoàng đế đích thực cần phải dựa vào hắn.”
Phu nhân quốc sư kinh ngạc:
“Lịch luyện?”
Duyên Khang quốc sư gật đầu:
“Lịch luyện.”
Lần này thái tử làm loạn, cùng Đạo môn, Đại Lôi Âm Tự âm mưu tạo phản, mưu hại hoàng đế, đoạt quyền soán ngôi, gây ảnh hưởng và sức phá hoại nghiêm trọng.
Trong ghi chép của sử quan, có lẽ chỉ tóm lược một câu:
“Ngày mười tám tháng hai, thái tử Ngọc Hạ mưu phản, ngày sáu tháng ba bị giết chết.”
Chỉ đơn giản như vậy thôi, chi tiết bên trong không thể nói với người ngoài. Rất nhiều việc trong đó chỉ có thể xem trong dã sử nhưng phần lớn đều là đồn đại, không thể tin tưởng.
Thế nhưng sau khi phản loạn chính là thanh lọc bằng máu tanh, quan viên bè lũ thái tử bị tru di tịch thu tài sản. Hòa thượng và đạo sĩ tới từ Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn đều bị áp giải tới pháp trường.
Việc chém đầu ở cổng chợ, từ ngày bảy tháng ba tới đầu tháng tư mới chém xong.
Thời gian này cũng xảy ra sự cố không tìm thấy đầu thái tử.
Đầu thái tử không cánh mà bay, tìm khắp xung quanh Thiên Đàn cũng không thấy. Duyên Phong Đế cũng không sai người điều tra chi tiết.
Sau đó hoàng đế truyền chỉ, loại bỏ tên thái tử Linh Ngọc Hạ, gạch tên khỏi từ đường gia phả của hoàng thất, giáng mẹ đẻ thái tử là hoàng hậu nương nương trước đây đã qua đời xuống làm phi.
Duyên Phong Đế lại thay đổi quan viên, chọn đề bạt các thái học sĩ tử trẻ tuổi ở Thái Học Viện rồi lại chọn người tài ở các quân, các bộ, bổ xung cho quan chức còn thiếu sót.
Sau vài ngày, hoàng đế triệu nhị hoàng tử Linh Ngọc Thư từ biên quan về triều báo cáo công việc. Vài ngày tiếp theo, hoàng để cảm thấy người không được khỏe, phong Linh Ngọc Thư làm thái tử, giám quốc quản lý triều chính.
“Ngọc Thư, ngươi quản lý triều chính, việc đầu tiên cần làm gì?”
Duyên Phong Đế triệu kiến thái tử Linh Ngọc Thư, hỏi.
Đối với đứa con thứ hai này ông không hài lòng lắm. Linh Ngọc Thư không quá xuất sắc trong số những người con của ông. Trong số các con của ông, Linh Ngọc Thư không phải là người quyết đoán nhất, tư chất cũng không phải xuất chúng nhất. Ngược lại, ông khá hài lòng với Linh Ngọc Hạ, rất quyết đoán, lại có gan, có tư chất chỉ đáng tiếc là quá quyết đoán, quá lớn gan.
Còn mấy người con lớn tuổi của ông thì đã chết từ lâu, bị ông giết chết.
Linh Ngọc Thư suy nghĩ một lát, hắn vừa từ chiến trường biên ải trở về. Mấy tháng rèn luyện khiến hắn có thêm phần khí khái anh hùng, cũng thêm phần quyết đoán, quả cảm.
Lần này Linh Ngọc Hạ cấu kết với Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn tạo phản, hắn không ở kinh thành nên thoát được một kiếp nạn.
Linh Ngọc Thư trầm giọng nói:
“Nhi thần sẽ phế bỏ minh ước mà đại ca…”
Duyên Phong Đế sầm mặt:
“Giờ ngươi là con trưởng, trẫm không có đứa con như hắn.”
Linh Ngọc Thư dừng lại, nói:
“Nhi thần sẽ phế bỏ minh ước hắn và nước khác kí kết, thu hồi lại đất đai bị cắt đi, tiêu diệt các tông phái nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt đất đai. Hiện tại Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự đang mất mát lớn, cao thủ tổn thất quá nửa, nhi thần nhân cơ hội này chuẩn bị thu hồi phần lớn đất đai tông phái của Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự.”
Sắc mặt của Duyên Phong Đế có phần dịu lại, nói:
“Sau đó thì sao?”
“Nhi thần thay phụ hoàng cứu tế thiên tai, tuy nhiên trước khi cứu tế thiên tai, nhìn thấy sẽ ban chiếu thỉnh tội…”
Duyên Phong Đế đùng đùng nổi giận, quát:
“Ngươi hãy nói lại lần nữa xem!”
Linh Ngọc Thư cúi lưng, trầm giọng nói:
“Nhi thần sẽ ban chiếu thỉnh tội, nhận thiên tai nhân quả về mình, cầu xin ông trời không giáng họa giáng kiếp để an ủi lòng dân.”
Sắc mặt Duyên Phong Đế vẫn sa sầm, lạnh lùng nói:
“Ai dạy cho ngươi?”
Linh Ngọc Thư giật mình:
“Nhi thần…”
“Trẫm hỏi ngươi, là ai dạy cho ngươi!”
Duyên Phong Đế đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi tới đi lui, quát lớn:
“Ngươi là con trai trẫm, trẫm hiểu rất rõ ngươi, ngươi không thể nói ra những lời này! Những lời nói này không phải đứng trên thân phận nhị hoàng tử để suy nghĩ mà là đứng trên vị trí của hoàng đế mới có thể nhìn thấu đáo, suy nghĩ chân thực! Nói, ai dạy ngươi?”
Linh Ngọc Thư trán vã mồ hôi lạnh, nghiến răng, thành thật nói:
“Nhi thần sau khi về kinh có tới bái kiến quốc sư, vừa hay Trung Tán đại phu giúp quốc sư chữa trị vết thương. Nhi thần cũng nói với họ rằng phụ hoàng có lẽ sẽ có quốc sự cần hỏi để thử thách nhi thần, vì thế muốn họ đưa giúp chủ ý...”
Cơn giận của Duyên Phong Đế dịu bớt, chậm rãi nói:
“Việc chiếu thỉnh tội là họ nói sao?”
Linh Ngọc Thư nói:
“Quốc sư và Trung Tán đại phu đều nói. Họ nói kiếp nạn này là do thiên thần giáng tội, chi bằng hãy thuận theo thiên thần, từ từ nghĩ cách sau. Nếu như cứ khăng khăng làm tới sẽ thất bại và diệt vong. Để nhi thần xuống chiếu thỉnh tội sẽ tốt hơn là phụ hoàng. Phụ hoàng giáng chiếu thỉnh tội sẽ là phủ định cải cách, nhi thần là thái tử có thể ứng phó qua loa.
Sắc mặt của Duyên Phong Đế lại dịu lại thêm một chút. Ông ngồi xuống, tiếp tục nói:
“Trẫm biết với tài trí và sự hiểu biết của ngươi sẽ không dám nói ra những điều này, chắc chắn có người dạy cho ngươi, vì thế mới cố ý nổi giận. Trẫm hỏi ngươi quốc sự, ngươi không cần nói theo những gì họ dạy, phải nói ra những kiến giải của mình.”
Linh Ngọc Thư vâng lời.
Duyên Phong Đế thở dài:
“Trẫm không lo quốc sư, chỉ lo Trung Tán đại phu. Trẫm sợ rằng một ngày trong tương lai trẫm và quốc sư không còn nữa, ngươi sẽ không đấu lại được hắn. Lần này tu vi của ta mất hết, thần tạng bị phá hủy, rất khó có thể tu luyện trở lại. Vì thế ngươi giám quốc, cai quản triều chính. Ngươi phải thận trọng, nếu như ta không thể hồi phục tu vi, tuổi thọ cũng sẽ chỉ còn mấy chục năm nữa, tới khi đó ngươi sẽ là hoàng đế. Hãy mở rộng tầm mắt, cũng mở rộng tấm lòng, hãy tự mình suy nghĩ.”
Lúc này, trên Thánh Lâm sơn của Thiên Ma giáo, Tần Mục dẫn theo đường chủ, trưởng lão trong giáo tới trước mộ của Càn thiên vương và Lục thiên vương. Lục thiên vương chỉ còn lại một nắm tro tàn còn Càn thiên vương thì vẫn chưa tìm được hài cốt, trong mộ chỉ chôn quần áo lúc sinh thời của ông ta.
Tần Mục bước lên trước, đặt đầu của thái tử Linh Ngọc Hạ trước phần mộ, mọi người thắp hương vái lạy.
“Hai vị thiên vương trên trời có linh thiêng, có thể an nghỉ được rồi!”
Ngọc thiên vương nói:
“Trời giáng thiên kiếp, nhiều chuyện phiền lo, Thánh giáo ta cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Hai vị thiên vương sư huynh hãy phù hộ cho Thánh giáo chúng ta.”
Moi người sau khi tế bái liền tản đi.
Ngọc thiên vương tới bên cạnh Tần Mục, do dự một lát, nói:
“Giáo chủ vẫn sẽ về lại Duyên Khang chứ?”
Tần Mục gật đầu.
Ngọc thiên vương không hiểu:
“Lần này Thánh giáo chúng ta vào Hoàng Thành, giết hoàng đế giả, tiêu diệt nhiều cao thủ của Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự, chỉ e rằng hoàng đế sẽ đề phòng chúng ta. Lần này giáo chủ trở về không lo lắng sao?”
Tần Mục nhìn bia mộ của hai vị thiên vương, sắc mặt bình tĩnh, nói:
“Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự vẫn còn, hoàng đế cần loại trừ hai đại thánh địa này trước. Trước khi tiêu diệt hai đại thánh địa này, ông ta sẽ không dám động tới Thiên Thánh giáo chúng ta. Hai đại thánh địa này nếu bị tiêu diệt, tới lúc đó thì chúng ta cần cẩn thận. Còn hiện nay, vẫn không cần lo lắng.”
Ngọc thiên vương ngẫm nghĩ thì thấy đúng là như vậy.
Tần Mục bước tới Thánh Thụ, nhẹ nhàng vuốt ve những lớp vân trên cây này rồi ngẩng đầu nhìn tán lá, nói:
“Đạo thánh nhân dùng trong đời sống hàng ngày của người dân. Ngọc thiên vương, ngươi nói xem thực sự có thể thay đổi thiên địa đại đạo không?”
Ngọc thiên vương bước tới, nói:
“Ta tư chất ngu muội, giáo chủ hỏi quá uyên bác, chỉ e ta không thể trả lời. Tuy nhiên ta biết trước kia nhân gian không có đường, người đi nhiều sẽ thành đường. Sau này mọi người chê trời mưa đường lầy lội, mới rải đá lên đường, đường sẽ dễ đi hơn. Tiếp tới sau này, mọi người lại chê đi đường chậm, thế là làm ra bánh xe, chế tạo ra xe, khi đó có xe ngựa để đi đường. Ta nghĩ, trước kia không có đạo xe ngựa, mọi người sáng tạo ra thế là đại đạo của thiên địa có thêm một loại nữa.”
Tần Mục ngạc nhiên.
Ngọc thiên vương tiếp tục nói:
“Sau nữa, mọi người chê xe ngựa chậm, lại tạo ra tàu có thể bay trên trời, không có sẵn huyền đồng huyền kim liền tinh luyện đồng và vàng trong các khoáng thạch. Khoảng cách quá xa không thể truyền tin liền tạo ra phi thư truyền tin. Ta nghĩ, cùng với những sáng tạo của con người, đại đạo trong thiên địa sẽ dần dần một nhiều lên.”
Tần Mục bần thần nhìn Thánh Thụ chỉ có một thân cây nhưng cành cây lại mọc ra vô số nhánh nhỏ, hắn bất giác mỉm cười.
“Trước đây, phương Bắc mỗi khi tới mùa đông sẽ không có rau củ, hoa quả tươi để ăn nhưng hiện giờ có phi thuyền chỉ mất vài ngày là có thể vận chuyển rau củ, hoa quả tươi từ phương Nam tới phương Bắc. Trước đây, những nơi rừng thiêng nước độc, yêu ma hoành hành, giờ có thể làm phép thay đổi địa lí khiến những nơi rừng thiêng nước độc trở thành non xanh nước biếc. Trước đây, đất đai cằn cỗi không sản xuất được lương thực, giờ đây có thể khiến đất đai bạc màu thành phì nhiêu.”
Ngọc thiên vương nói:
“Trước đây, gió mưa sấm chớp là hiện tượng tự nhiên, hiện giờ con người đã có thể kiểm soát gió mưa sấm chớp. Giáo chủ, chúng ta đã thay đổi đại đạo thiên địa của thế gian rồi, có phải không?”
Tần Mục gật đầu, cười nói:
“Chắc là đã thay đổi.”
Ngọc thiên vương nói:
“Giáo chủ, ta vốn dĩ ngu xuẩn...”
“Ngươi không hề ngu xuẩn...”
Tần Mục ngắt lời ông ta, cười nói:
“Ngọc thiên vương, ngươi là người ta, không cần quá khiêm nhường. Vừa nãy ngươi muốn hỏi gì?”
Ngọc thiên vương nói:
“Giáo chủ vừa nãy có nói, sau khi hai đại thánh địa bị tiêu diệt hoàng đế có thể sẽ đối phó với Thiên Thánh giáo chúng ta, không biết giáo chủ có đối sách gì không? Hoặc giáo chủ có thể làm hoàng đế...”
Tần Mục lắc đầu:
“Không làm. Chỉ cần việc hoàng đế làm giống với Thiên Thánh giáo chúng ta. Ta có làm hoàng đế hay không cũng không không sao, huống hồ quốc sư cũng là thiên vương thứ tư của Thánh giáo ta. Quốc sư không chết, hoàng đế há lại động tới chúng ta? Hơn nữa, muốn diệt Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự, e rằng còn chút khó khăn. Không cần nghĩ ngợi nhiều, ta tới Duyên Khang cũng chỉ là để lịch luyện.”