Mục Thần Ký

Chương 727: Chương 727: Chuyện cũ của Thiên Sư




Tiều Phu thánh nhân nhớ lại chuyện cũ, sau một lúc lâu mới không nhanh không chậm nói:

- Khi đó ta mê mẩn ở trong cải cách đổi mới, cảm thấy có thể thi triển kế hoạch lớn, không có lòng dạ nào hỏi đến tâm tình của nữ nhân, bởi vậy mặc dù có thiếu nữ thích ta, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi đi bàn luận tư tình.

Tần Mục chớp chớp mắt, Duyên Khang quốc sư cũng là người như vậy. Nguyên nhân Duyên Khang quốc sư không có biến thành một tiều phu khác là vì hắn vẫn cưới phu nhân hiện tại, hơn nữa có nữ nhân.

Lúc trước, Duyên Khang quốc sư tuyệt đối là lý trí, thậm chí ngay cả mình bị thương cũng đều có thể lấy thân làm mồi nhử dụ dỗ kẻ địch hiện thân.

Mà bây giờ, Duyên Khang quốc sư lại có thêm một chút mùi vị của con người.

- Khi đó, ta đã phát hiện ra làm ruộng có chút bất mãn đối với ta, hơn nữa ta cũng thật sự không có lòng dạ nào để tâm tới tình cảm của một người, nữ hài kia quả thật rất ưu tú, bộ dạng cũng xinh đẹp, bất luận từ phương diện nào cũng thấy được, nàng là bầu bạn tốt nhất. Nhưng Khai Hoàng giao trọng trách cải cách cho ta, nếu như ta sử dụng quyền thế Khai Hoàng cho ta đi thông đồng với thiếu nữ, chẳng phải là phụ sự nhờ vả của Khai Hoàng sao?

Tiều phu không nhanh không chậm nói:

- Vì vậy ta nói với nữ hài kia, Vân Hề, ta cũng không phải là người để nàng giao phó cả đời, Khai Hoàng nhờ vả chuyện quan trọng, thế gian này có quá nhiều chuyện chờ ta đi thay đổi, cho nên ta chỉ có thể phụ sự ưu ái của nàng.

Tần Mục nghe rất nhập thần, cười nói:

- Lão sư, nhà và nước vẫn có thể chu toàn cả hai, lão sư cần gì phải từ chối người ta? Lão sư từ chối nàng, như vậy làm sao có thể đắc tội với Đấu Vũ Thiên Sư?

- Nàng gọi Yên Vân Hề, là một nữ tử, nữ tử rất mê người.

Tiều phu hiển nhiên đang nhớ lại nữ tử xuất chúng thoát tục kia, suy nghĩ tới xuất thần, lộ ra một sự ôn nhu hiếm có, hắn khẽ nói:

- Nàng cũng đặc biệt thông minh, đặc biệt lại có tài hoa, ta có thể được nàng để mắt, trong lòng ta cũng rất vui mừng, chỉ có điều ta kính trọng nàng còn nhiều hơn là ái mộ. Nàng lại hỏi ta, Thiên Các, rửa trà có lòng ái mộ đối với nàng, có phải là người đáng để phó thác chung thân hay không? Rửa trà chính là làm ruộng. Ta cười nói với nàng...

Sắc mặt tiều phu cổ quái:

- Ta nói, rửa trà yêu võ đạo còn hơn yêu nàng. Hắn thật sự yêu võ đạo, đối với ngươi là nhất thời tham luyến. Rửa trà cũng không phải là người đáng để nàng phó thác. Ta là lấy thân phận của bạn bè, phân tích tính cách của rửa trà, thấy vẫn rất chuẩn. Chắc là sau đó những lời này lại truyền tới trong tai rửa trà, cho nên hắn nhìn ta lúc nào cũng không vừa mắt.

Tần Mục nói:

- Lão sư quả thật thiếu đánh... Ta không phải có ý tứ này!

Hắn ôm đầu, mới vừa rồi hắn bị tiều phu gõ mạnh vào trên đầu một cái, rất đau đấy.

Tiều phu tiếp tục nói:

- Sau lại Yên Vân Hề không có lập gia đình, còn sửa lại tên, thay đổi nam trang. Ta hỏi nàng, nàng nói, nàng đã gặp hai nam tử xuất sắc nhất thế gian, một trí tuệ vô song trong lòng mang thiên hạ, một người vũ dũng vô địch đạo tâm vĩnh viễn vững chắc, sau khi nhìn thấy hai nam tử này, nàng nhìn những nam tử khác cũng thấy không thuận mắt. Cho nên nàng sửa lại tên, khiến mình mặc trang phục nam tử, nói không gặp được nam tử vượt qua chúng ta, chắc chắn sẽ không đổi lại trang phục nữ.

Hắn suy nghĩ tới xuất thần, lắc đầu cười nói:

- Nàng vẫn không đổi. Rửa trà mặc dù đã gặp nàng rất nhiều lần, giao tình cũng rất tốt, nhưng vẫn không có nhận ra nàng.

Tần Mục thất thanh nói:

- Đấu Vũ Thiên Sư chính là tồn tại dùng võ nhập đạo tu thành Đế Tọa, làm sao có thể không nhận ra Yên Vân Hề nữ giả nam trang?

Tiều phu cười nói:

- Bản lĩnh của Yên Vân Hề cực cao, hơn nữa thông minh cơ trí cổ quái, không muốn để cho hắn nhận ra thì hắn cũng không nhận ra. Hơn nữa cày ruộng trong đầu đều là cơ bắp, có thể có năng lực quan sát, nhìn thấy cái gì? Yên Vân Hề còn đánh hắn rất nhiều lần, hắn vẫn không nhận ra, trái lại ngoan ngoãn nghe theo người ta, nhưng lại dùng mắt lạnh trừng mắt nhìn ta.

- Đánh Đấu Vũ Thiên Sư rất nhiều lần?

Ánh mắt Tần Mục trong tràn ngập mê man:

- Vị Yên Vân Hề tỷ tỷ này...

Tiều phu quát lên:

- Gọi là sư thúc! Không nên gọi tỷ tỷ!

Tần Mục lúng ta lúng túng nói:

- Lão sư, ngài mới vừa nói Vân Hề sư thúc sửa lại tên, nàng sửa tên là gì? Người có bản lĩnh đánh Đấu Vũ Thiên Sư tới dễ bảo không nhiều, ta ngược lại nghe Đấu Vũ Thiên Sư nói qua một người, đã từng đánh hắn tới dễ bảo. Chỉ có điều người kia cũng không gọi Vân Hề, mà gọi là Tử Hề.

Tiều phu không nói lời nào, nhìn về phía ngoài cửa.

Ngoài cửa, con trâu già vội vàng thu hồi lỗ tai, rút ống thuốc lào ra hút, nhưng lửa đã tắt từ lâu.

Long Kỳ Lân lập tức nằm rạp trên mặt đất giả vờ ngủ, tiếng ngáy như sấm.

Tiều phu đứng dậy, choàng cái áo lên người, nói:

- Ta cảm thấy thương thế đã tốt rồi, sử dụng Tạo Hóa Công chậm rãi điều trị là được, sẽ không lưu lại tai họa ngầm.

Tần Mục vội vàng nói:

- Tử Hề Thiên Sư cùng Yên Vân Hề sư thúc có phải là cùng một người hay không?

Tiều phu không đáp, đi ra ngoài, nói:

- Lần này, rửa trà chắc chắn sẽ xuất sơn, rửa trà xuất sơn, sẽ có rất nhiều xê dịch không gian. Ngươi dự định cùng Hồ Bất Quy đi gặp Hư Sinh Hoa? Như vậy, rửa trà có thể sẽ đi cùng các ngươi, tới gặp Hư Sinh Hoa một lần. Ta còn có việc, đi trước một bước.

Tần Mục đuổi theo hắn, nói:

- Ta còn dự định gặp lại Đế Dịch Nguyệt tỷ tỷ, xem nàng và Điền Thục Thiên Vương cải tạo Phong Đô thế nào.

Tiều phu lắc đầu nói:

- Cải tạo Phong Đô không phải là chuyện nhất thời có thể hoàn thành được, hơn nữa nàng muốn tìm được Điền Thục, hơn phân nửa là không tìm được. Người này nhất định là trốn ở trong tửu phường lớn nhất của Duyên Khang uống rượu.

Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, cười nói:

- Như vậy hắn khẳng định ở trong kho rượu của hoàng cung.

- Ta sẽ nghĩ biện pháp thông báo cho Đế Dịch Nguyệt, để cho nàng đi tìm Điền Thục.

Tiều phu đi ra cửa, liếc mắt nhìn con trâu già đang vội vội vàng vàng hút điếu cày phun khói, thản nhiên nói:

- Lửa tắt rồi.

Con trâu già cuống quít châm lửa, một làn khói đặc phun ra, con trâu này sặc tới mức mắt mũi cùng nhau phun khói, nước mắt tuôn rơi.

- Nên nói thì nói, không nên nói vậy cũng đừng nói.

Tiều phu nói:

- Ta tuy rằng không làm gì được cho ngươi, nhưng Thiên Sư đứng thứ hai giết chết ngươi vẫn rất đơn giản.

Con trâu già liền vội vàng gật đầu, cười làm lành nói:

- Đại Thiên Sư yên tâm, ta đều hiểu được.

Tiều phu lại tới đến phía trước Long Kỳ Lân đang giả vờ ngủ, nói:

- Nói quá nhiều, rất dễ dàng bị đưa lên khay, bưng đến trên bàn.

Long Kỳ Lân kêu ực ực một tiếng, biết vâng lời cười làm lành nói:

- Miệng ta rất kín, chuyện của giáo chủ từ trước tới nay ta chưa từng nói ra ngoài!

Tần Mục do dự một chút, xoa xoa mấy sợi râu trên cằm:

- Rồng béo biết rất nhiều chuyện xấu của ta sao? À, người này không lưu lại được... Nếu nấu như thế nào mới ăn ngon đây?

Tiều phu tìm đến chỗ của lão nông, chào từ giã hắn, lão nông không thích để ý tới hắn, híp mắt ngủ gật, tiều phu chỉ đành phải rời đi.

Lão nông hừ một tiếng, nhìn theo về phía bóng lưng của hắn nặng nề phun ra một ngụm đợm.

Sắc mặt Tần Mục cổ quái, hai vị Thiên Sư này đều đã mấy vạn năm, lại vẫn giống như tiểu hài tử.

Cũng không lâu lắm, Hồ Bất Quy cõng một cái bọc nhỏ từ Đấu Ngưu giới đi ra, toàn thân hắn khăn gói đơn giản, có vẻ khôn khéo lão luyện.

Các thôn dân càng đưa núi lớn đến, không biết sử dụng thủ đoạn gì che đi Đấu Ngưu giới, Tần Mục dò xét xung quanh một hồi, không có tìm được dấu vết phong ấn không gian, hắn không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Từ sau khi hắn nhìn thấy được Đấu Ngưu giới, Đấu Ngưu giới cùng Đại Khư hoàn toàn cắt đứt, buổi tối của Đại Khư không có cách nào xâm nhập vào Đấu Ngưu giới. Nói cách khác, Đấu Ngưu giới cũng không ở trên thế giới này.

Hơn nữa, Hồ Bất Quy và võ giả của Đấu Ngưu giới đã từng nói, bọn họ ở Vũ Chước của năm còn có thể đi tới Ma giới, cùng cường giả của Ma giới chém giết, xem như là rèn luyện.

Điều này nói rõ Đấu Ngưu giới chỉ sợ cách Đại Khư rất xa, thậm chí nói không chừng là xa xôi được khó có thể tưởng tượng được.

- Cường giả Đế Tọa thực sự là thần thông quảng đại.

Tần Mục liếc mắt nhìn lão nông, lão nông dắt con trâu đi tới, nhìn về phía thôn dân nói:

- Lần này ta đi ra ngoài một chuyến, cùng bọn họ đi gặp người gọi là Hư Sinh Hoa kia một lần, xem hắn có bản lĩnh thật sự hay không. Nếu hắn có bản lĩnh thật sự, như vậy ta lại đi dạo quanh Duyên Khang một chút. Nếu Hư Sinh Hoa không có bản lĩnh, các ngươi gặp lại đốn củi, bắt hắn lại, ta sẽ một quyền đánh chết hắn rồi trở về ẩn cư.

Mọi người nói vâng, nói:

- Thiên Vương yên tâm, chúng ta ở chỗ này coi chừng Đấu Ngưu Cung. Nếu gặp phải Đại Thiên Sư, lại bắt hắn lại là được.

Lão nông cưỡi trên lưng con trâu, Tần Mục cũng ngồi vào trên lưng của Long Kỳ Lân, Hồ Bất Quy lại đi bộ.

Tần Mục mời hắn lên, Hồ Bất Quy lắc đầu nói:

- Ta chạy rất nhanh.

Tần Mục nhìn Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân sởn tóc gáy, vội vàng ra sức chạy nhanh, tự cảm thấy mình đã nhanh như điện chớp, nhất định có thể ném Hồ Bất Quy ở sau người, không ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con trâu già cõng lão nông vẫn vững vàng đi theo sau lưng, Hồ Bất Quy lại liên tục nhảy, tốc độ cực nhanh, từ đỉnh một ngọn núi này nhảy đến đỉnh một ngọn núi khác, khiến cho người ta phải trố mắt nhìn.

- Thân thể của người này mạnh hơn cả ta!

Long Kỳ Lân bị dọa cho giật mình, hắn cảm nhận được trên lưng truyền đến từng hơi lạnh, thầm nghĩ:

- Bọn họ không biết Hư Sinh Hoa ở nơi nào, bởi vậy là chạy theo chân ta, bằng không sớm đã chạy tới phía trước ta. Chỉ có điều nếu là theo ta, vậy lại không thể có thể vượt qua ta, giáo chủ sẽ không xuống tay với ta được...

Nguyên thần của Tần Mục xuất khiếu, liên hệ cùng Hư Sinh Hoa, sau đó nói với Hồ Bất Quy nói:

- Lúc này, Hư Sinh Hoa đi Tây Thổ, đang lập ra Thượng Thương học cung, chúng ta có thể đi Tây Thổ gặp hắn.

Tinh thần của Hồ Bất Quy đại chấn, lão nông ngồi ở trên lưng trâu, giống như lão thần khắp nơi nói:

- Nếu như Hư Sinh Hoa khó coi, vậy đánh chết đốn củi.

Tần Mục cười nói:

- Hư huynh tài hoa hơn người, nếu không có ta, hắn chính là kỳ tài thiên hạ có một không hai. Đấu Vũ Thiên Sư gặp hắn, nhất định sẽ rất hài lòng.

Lão nông hừ lạnh một tiếng.

Sáu bảy ngày sau, bọn họ đi tới Chân Thiên cung ở Tây Thổ gần đó.

Lúc này, các nữ tử Chân Thiên cung đang xây dựng rầm rộ, bọn họ xây dựng cung điện, đã có không ít cung điện được xây xong, Hư Sinh Hoa cùng Kinh Yến đã nhận được đưa tin của Tần Mục, tới trước đón tiếp.

Tần Mục từ trên lưng của Long Kỳ Lân nhảy xuống, nhìn lại xung quanh, chỉ thấy kiến trúc của Thượng Thương học cung tràn ngập phong tình của Tây Thổ, kiến trúc hoa lệ, lại có hoa tươi làm đẹp, hoa tươi lá xanh bốn mùa không rụng.

- Hiền khang lệ, đây cũng là Đấu Vũ Thiên Sư của Khai Hoàng thần triều, vị này chính là Ngưu Tam Đa sư ca.

Tần Mục giới thiệu:

- Còn vị này chính là người dùng võ nhập đạo ta đã nhắc với ngươi, Hồ Bất Quy không có cảnh giới Thần Kiều.

Hư Sinh Hoa quan sát Hồ Bất Quy, ánh mắt nhất thời sáng lên, nói:

- Hồ huynh có thể mở ra thần tàng của mình hay không?

trong cơ thể của Hồ Bất Quy truyền đến mấy tiếng nổ, các thần tàng linh thai, ngũ diệu, lục hợp, thất tinh, thiên nhân, sinh tử đều mở rộng, lúc tới thần tàng Thần Kiều, toàn bộ Thần Kiều thần tàng không ngờ lại không cánh mà bay!

Hắn căn bản không có Thần Kiều thần tàng!

Xung quanh Hư Sinh Hoa có vô số phù văn tung bay, suy tính phương hướng vị trí thần tàng của Hồ Bất Quy Thần Kiều, sau một lúc lâu, lắc đầu nói:

- Quả thật không có Thần Kiều thần tàng! Tốt, tốt!

- Ta đi đánh chết lão sư của ngươi.

Lão nông nhìn về phía Tần Mục nói.

Hư Sinh Hoa đi tới đi lui xoay quanh Hồ Bất Quy, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng nói:

- Hồ huynh, nền tảng của huynh quá tốt, thật tốt để có thể thử nghiệm phương pháp sát nhập thần tàng ta khai sáng! Ta lại không được, ta là phách thể, nhưng ta biết đã muộn, cho nên căn cơ cảnh giới trước đây có chút bất ổn, tuy rằng muốn sát nhập thần tàng, nhưng trên phương diện tu vi có chút khiếm khuyết. Ban đầu, ta dự định dùng Tần huynh tới thử nghiệm, chỉ có điều thân thể ngươi rắn chắc, nền tảng lại thích hợp, vừa lúc có thể dùng thân thể ngươi thử nghiệm một chút! Đúng rồi, ngươi cũng là phách thể sao?

Lão nông dừng bước, nhìn về phía Tần Mục nói:

- Nếu như hắn giết chết Hồ Bất Quy, ta đánh chết hắn, lại đánh chết ngươi.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy được một mặt điên cuồng của Hư Sinh Hoa, trong lòng hắn cũng có chút lo sợ bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.